Em Là Cánh Hoa Lưu Ly

Chương 43

Bao nhiêu năm đương đầu với sóng gió cô chưa từng chùn bước, vậy mà sóng gió lần này lại khiến ý chí cô chao đảo, rụng rời.

Nhìn thấy Mặc Lan nằm trên vũng máu, trái tim cô như bị ai bóp nát.

Cô ôm lấy con bé rồi nhanh chóng đưa lên xe cứu thương. Mặc Lan yếu lắm, hơi thở đứt đoạn, đôi mắt lim dim như muốn nhắm lại nhưng vẫn cố mở to để nhìn mẹ nó.

Tử Di gắng không khóc để con bé được yên lòng.

- Con ngoan, sắp đến bệnh viện rồi, sắp hết đau rồi. Cố lên nha con, con gái mẹ mạnh mẽ mà đúng không? 

Cô cuối cùng cũng không nhịn được, lặng lẽ quay mặt đi chỗ khác gạt nước mắt, lúc ngẩng đầu lên nhìn Mặc Lan đôi mắt vẫn đỏ hoe. Tử Di nắm tay Mặc Lan rất chặt, một cảm giác sợ hãi bao trùm lấy cô, nỗi đau mất người thân bao năm nay vẫn ám ảnh trong tâm trí. Ngày ấy mẹ cô cũng nằm trong vũng máu, nhìn cô đầy đau thương. 

Cô nghĩ nhiều quá rồi, con cô nhất định không sao đâu! 

Mặc Lan vào phòng phẫu thuật, cô đứng ngoài ruột gan như lửa đốt. Mấy tiếng trôi qua tựa như mấy ngàn năm.

Bác sĩ cuối cùng cũng bước ra, nói với cô một câu tựa như sét đánh ngang tai:

- Bệnh nhân đang trong tình trạng nguy kịch vì thiếu máu, ngân hàng máu hiện nay đang hết nhóm máu này. Cô nhóm máu gì? 

- Cháu nhóm máu O ạ!

- Không được rồi, con cô nhóm máu AB. Còn bố nó thì sao? Mau gọi bố nó đến đây!

Cô lúng túng không biết phải làm gì? Bác sĩ thấy thế liền giục cô và gấp gáp quay trở lại phòng mổ. Con cô hiện đang gặp nguy hiểm, cô không thể vì chuyện riêng mà làm ảnh hưởng đến con được. Cô run run rút điện thoại ra và bấm số anh, một dãy số mà hàng năm qua cô chưa bao giờ quên.

Mãi lâu sau, anh mới nhấc máy. Sáu năm rồi cô mới được nghe thấy giọng nói ấy qua dãy số này.

- Anh có thể đến bệnh viện X ngay bây giờ được không? Em chỉ làm phiền anh một lần này nữa thôi. Con gái em đang gặp nguy hiểm cần truyền máu gấp và nó cùng nhóm máu với anh. Em xin anh, chỉ một lần thôi. – Cô nói một tràng dài, tựa như đã được sắp xếp trong đầu từ lâu.

Lúc này là 10 giờ đêm, anh nghe xong chỉ thở một hơi dài, lặng lẽ cúp máy. 

Anh không đến.

Cuối cùng cũng không đến…

Đây là lần đầu cô van xin anh, và cũng là lần cuối. Chúng ta, thật sự đã kết thúc rồi!

Sự tuyệt vọng đang dâng đầy trong tâm trí, cô hoảng loạn không biết vịn vào đâu để có thể cứu lấy đứa con gái bé bỏng của mình. Nhìn bác sĩ và y tá đi đi lại lại trước mắt, cô chóng mặt như muốn ngất đi, đầu đau như búa bổ. Nhưng không được, con cô còn nằm trong kia, cô phải cứu con, phải cứu con!

Một số máy lạ gọi đến, cô nghe máy, bên kia là giọng nữ thanh cao:

- Tử Di phải không? Chắc cô cũng biết tôi là ai rồi, không dài dòng nữa, tôi vào vấn đề chính luôn nhé. Tôi sẽ cho người đến truyền máu cho con cô, nhưng đổi lại một điều kiện. – Thiên Thiên ngừng lại.

Tử Di vội nói:

- Điều kiện gì cô cứ nói đi, tôi sẽ chấp nhận hết.

- Cô cùng con bé sẽ phải ra nước ngoài, đi nơi nào cũng được miễn không ở gần gia đình chúng tôi nữa. Vấn đề chi phí cô không phải lo, tôi sẽ lo hết.

Buổi sáng khi sương sớm còn chưa tan hết, Tử Di đã thức tỉnh bên cạnh Mặc Lan. Con bé vẫn chưa dậy, đôi mắt vẫn nhắm nghiền say giấc. Cô cầm lấy cánh tay chi chít bông băng của Mặc Lan mà lòng đau buốt. Chỉ vì sơ nhỡ của cô mà con bé gặp tai nạn, cô sai con đi mua giúp cô chai mắm, vậy mà con còn non dại quá, không biết qua đường, để ô tô tông vào kéo lê một quãng đường. Càng nghĩ cô càng tự dằn vặt bản thân hơn, thương con bao nhiêu thì lại tự trách mình bấy nhiêu. Mặc Lan ơi! Từ giờ mẹ sẽ không bao giờ để con đi đâu một mình nữa.

Tú Long à, con gái anh đấy, nó là con gái anh đấy! Em không nghĩ anh lại tuyệt tình với em như thế. Bao nhiêu yêu thương năm xưa sao anh nỡ giẫm đạp và chôn vùi một cách tàn nhẫn, bao nhiêu tình nghĩa sao anh nỡ ném đi không thương tiếc. Đối với anh bây giờ, em chỉ là một vết bẩn cần phải xóa nhòa đúng không?

Được rồi, em sẽ rời khỏi nơi đây. Em sẽ đi và hãy coi như em chưa từng xuất hiện trong cuộc đời anh, chưa từng làm vấy bẩn con người thanh cao đạo mạo của anh. Em sẽ không phá hoại gia đình của người khác, vì em biết em có nói ra sự thật rằng Mặc Lan là con gái anh, gia đình anh sẽ không được yên ổn, anh sẽ phiền lòng, hai đứa con trai của anh sẽ không được hưởng một tình thương trọn vẹn từ cha của nó. Còn Mặc Lan của em, con mạnh mẽ lắm, con luôn có niềm tin rằng cha nó đang ở một nơi xa xôi kiếm tiền nuôi mẹ con nó, cha yêu và thương hai mẹ con lắm! Thế nhưng nó sẽ không bao giờ biết được một sự thật tàn nhẫn rằng, khi nó đang trong tình trạng nguy kịch, cha nó không đến cứu nó.

Cô đưa bàn tay chai sạn vì nắng gió của mình vuốt ve tóc con, vuốt ve từng đường nét trên mặt con, sống mũi cong vút cùng đôi môi thanh mảnh. Tử Di thở dài, sao nó có thể giống Tú Long đến thế.

Liệu anh có còn nhớ không? Nhớ chúng ta đã từng nằm cạnh nhau, cùng ngắm sao trên trời và nguyện ước về một gia đình nho nhỏ. Em sẽ sinh cho anh một trai một gái, con trai sẽ giống anh và con gái sẽ giống em. Nhưng nào ngờ được hiện thực bi đát, con trai của anh giống anh, con gái của em cũng giống anh. Nhưng chúng lại không cùng một mẹ. 

Em từng yêu từng mơ mộng một thời non trẻ. Nhưng sao chúng lại khiến em tang thương thế này, có phải càng hy vọng lại càng thất vọng không? Em ấp ủ có ngày anh sẽ quay đầu lại và nhìn về phía em một lần, cảm thông và tin tưởng ở em. Nhưng em đã hi vọng quá nhiều rồi, chữ ‘’yêu’’ trong anh chỉ thế thôi sao? ‘’Thần tượng’’ của em chỉ tầm thường đến thế thôi sao? Em yêu nhiều như vậy nhưng kết quả cuối cùng cũng chỉ là con số 0.

Chàng trai năm ấy từng đội mưa đến tặng em chiếc áo ấm, chàng trai từng trốn học để đi tìm em, từng phát điên khi em mất tích, từng van xin vợ chưa cưới của mình chỉ để ở bên em vài ba tháng. Vậy mà bây giờ lại không thèm đếm xỉa đến em nữa, tình cảm tựa hoa gió, rực rỡ phút chốc rồi nhanh chóng lụi tàn. 

Tú Long. Vĩnh biệt.
Bình Luận (0)
Comment