Em Là Học Trò Của Tôi Thì Sao?

Chương 21

Triệu Thuỷ Quang bây giờ mới phát hiện trường học nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, nếu đã quen một người nào đó thì chuyện đụng mặt nhau chỉ như cơm bữa.Buổi trưa, vì vội vội vàng vàng làm cho xong bài tập phải nộp nên không kịp thời gian ăn cơm, Triệu Thuỷ Quang nhờ Dương Dương ra “Phố Sau” mua cho mình cái bánh trứng.

Phố Sau thật ra là một khu chợ nhỏ đằng sau trường học, cũng chẳng biết cái tên Phố Sau có từ lúc nào, chỉ biết rằng tất cả mọi người giờ đây đã quen gọi nó như thế rồi.

Sự thật rành rành chứng minh ý tưởng của con người quả là vô hạn!

Miệt mài kiên trì chiến đấu tới cùng rốt cục cũng nộp bài tập cho lớp trưởng trước khi tiết học kết thúc, bụng cô lúc này cũng đã sôi sùng sục, Triệu Thuỷ Quang và Hứa Oánh bước vào phòng học thì đã thấy Dương Dương và Bành Hiểu Hiểu giành chỗ trước rồi, Triệu Thuỷ Quang vừa thấy bánh trứng để trên bàn là bổ nhào tới ngay.

“Cám ơn, bạn thân mến.” Triệu Thuỷ Quang vừa mở túi bánh vừa nói với Dương Dương.

“Đừng có cám ơn suôn như thế, tối nay mời mình ăn cánh gà nướng là được rồi.” Dương Dương cũng không khách sáo.

“Không thành vấn đề.” Lúc này mà Dương Dương nói gì thì Triệu Thuỷ Quang cũng gật đầu đồng ý cả.

“Mình nữa, còn có Hiểu Hiểu nữa.” Hứa Oánh cũng giành phần.

Hứa Oánh liếc cô, “Mình đây giám sát bạn làm hết bài tập, Hiểu Hiểu thì tới trước giành chỗ, đương nhiên là bạn phải mời cả bọn mình!”

Triệu Thuỷ Quang phớt tỉnh lời của Hứa Oánh, vẫn tiếp tục ngồi gặm cái bánh, chuyện của buổi tối thì để tối tính.

Đang vùi đầu ăn ngấu ăn nghiến, vai đột nhiên bị ai đó vỗ một cái bốp, Triệu Thuỷ Quang giật mình xém tí nữa là mắc nghẹn, cô tự hỏi mình đã ngồi tuốt trong góc sao mà còn bị nhận ra nữa, cố nuốt miếng bánh bị nghẹn trong cuống họng xuống, sau đó cô quay đầu lại xem là ai.

Người vỗ vai cô có cặp lông mày đậm và dài, đường nét gương mặt thanh tú, đôi mắt sáng trong, khi cười bên má phải còn hiện ra lúm đồng tiền, đúng, không ai khác chính là cậu sinh viên mắt to hôm nọ.

Lần trước đã nói Triệu Thuỷ Quang là kẻ hai mặt chính hiệu, thường hay lơ là, tính tình lười biếng, lại có mấy thói quen rất xấu, chỉ có người nào quen thân với cô lắm thì mới biết rõ, nói một cách khác, tức là chỉ có bạn bè thân thiết của Triệu Thuỷ Quang mới “may mắn” lĩnh giáo được mấy thứ này.

Mà nam sinh viên này cô lại không quen biết, Triệu Thuỷ Quang chỉ gật đầu chào theo lễ, mỉm cười nói, “Chào, bạn cũng học lớp này à?”

Thực ra là trưa nay loay hoay làm cho xong đống bài tập kia, ngay cả hôm nay học tiết gì cô cũng đã quên mất tiêu.

Nam sinh viên mắt to cười rạng rỡ, cậu ta nói, “Phải, mình và bạn của mình đến dự thính, nghe nói thầy giáo này dạy rất hay.”

Triệu Thuỷ Quang ngó xung quanh, quả nhiên là chỗ ngồi đã chật cứng hết, chắc có lẽ cậu ta ở cùng một ký túc xá với bọn cô, mà cô cũng chẳng biết nói gì với cậu ta, chỉ gật đầu sau đó tiếp tục ngồi ăn bánh trứng của mình, ờ mà, chỉ há miệng cắn từng miếng nhỏ mà thôi.

Mới cắn được một miếng thì cô đã bị Dương Dương túm quần túm áo chụm đầu vào nhau, “Đồng chí Tiểu Quang, nào, thành khẩn khai báo với tổ chức Đảng muôn năm, rốt cục là chuyện gì thế hả?”

Triệu Thuỷ Quang cũng thuộc loại người nhiều chuyện, nhìn vẻ mặt cười nham nhở của Dương Dương cũng đủ hiểu cô nàng đang ám chỉ gì rồi, cô nhỏ giọng nói, “Được rồi được rồi, mấy hôm trước cậu ta và mình tình cờ học chung một tiết học, mình đây ngay cả tên cậu ta còn không biết nữa là.”

Hứa Oánh chen vào nói, “Mình biết nè, anh ta học cùng lớp Đảng với bọn mình đó, anh ta học năm hai khoa Tự Động Hoá, tên gì nè…” Hứa Oánh suy nghĩ một lúc rồi tự dung la lớn lên, “À, Đằng Dương.”

Triệu Thuỷ Quang xấu hổ muốn kiếm một cái lỗ mà chui xuống, cô vỗ lên đùi Hứa Oánh một cái bốp, người nọ ngồi đằng sau cũng cười ha hả.

Dương Dương vui vẻ nói, “Họ hàng xa của mình đây mà!”

Bành Hiểu Hiểu nói nhỏ, “Nhưng mà người ta mang họ Đằng!”

Dương Dương quay đầu kiên định nói, “Mẹ cậu ta chắc chắn họ Dương!” Cô còn gật đầu trả lời chắc nịch.

Cái người tên Đằng Dương cũng gật đầu tán thành, “Mẹ của tôi mang họ Dương đấy.”

Vì thế hai bàn trên dưới rất nhanh đã làm quen với nhau, Triệu Thuỷ Quang thầm nghĩ, sao mà người thời nay “dễ làm quen nhau” thế không biết!

Cuối cùng cô đành phải bất đắc dĩ cúi thấp đầu để cho bọn họ trái một lời phải một câu, cảm giác như đám người này ăn nhằm thuốc kích thích vậy, cứ chí choé mãi không dứt.

Ai ngờ rằng chính người nào đó cũng không thể ngồi ngoài được, cuối cùng cũng nhập hội ba người kia, thậm chí còn hào hứng tám chuyện hơn mọi ngày.

Khi ấy, nếu trong phòng trọ có người đang yêu thì cũng tựa như cả phòng đang yêu vậy, mọi chuyện lớn nhỏ từ cãi nhau đến làm hoà đều kể cho nhau nghe, có khi lại còn góp ý kiến cho đối phương nữa. Hay nếu có ai thất tình thì cả phòng cũng thất tình theo, suốt cả đêm mọi người sẽ đem tên con trai đáng ghét kia mắng cho tới khi máu chảy đầu rơi mới thôi!

Được một lát thì Đàm Thư Mặc cầm quyển sách bước vào, Triệu Thuỷ Quang biết mình coi như tiêu đời rồi, ngay cả tiết học của Đàm Thư Mặc cũng quên béng đi mất!

Trong tiết học của Đàm Thư Mặc cô cũng như mọi người đều học rất nghiêm chỉnh, cô đã quen như thế rồi, hơn nữa mỗi khi Đàm Thư Mặc lên lớp đều có cách giảng bài rất hay và cuốn hút, nhưng mà cả đám Dương Dương thì chỉ chú ý đến “nhan sắc” của anh mà thôi, mặc dù vậy lâu lâu cô khoái nghe bọn họ bàn luận lắm.

Một hồi lâu sau, Đằng Dương ngồi phía sau chọt chọt lưng cô, Triệu Thuỷ Quang không thích ai chọt lưng mình, cô cảm thấy như thế là không tôn trọng người khác, hơn nữa hành động như thế cũng không phù hợp cho nam nữ, cô cũng chẳng làm thế với ai bao giờ, mà cho dù không thích thì cô vẫn xoay đầu xem chuyện gì.

Người kia cười lộ cả răng khểnh, nói, “Xin lỗi, bạn tên Triệu Thuỷ Quang phải không, bạn có số điện thoại không?”

Triệu Thuỷ Quang cảm thấy mối quan hệ này phát triển quá nhanh, nhưng nếu người ta đã hỏi thì nói không có điện thoại chắc chắn sẽ không ai tin, cô suy nghĩ một lúc rồi mới đáp lại, “Điện thoại tôi bị hư rồi.”

Đằng Dương cười cười, gương mặt trẻ thơ không ai có thể giận anh ta lâu được, “Không sao, bạn cho mình số trước đi, có gì sau này dễ liên lạc hơn.”

Triệu Thuỷ Quang len lén nhìn Đàm Thư Mặc đang say sưa giảng bài, sau đó mới dám đọc số điện thoại của mình cho Đằng Dương nghe.

Nào ngờ không lâu sau điện thoại bắt đầu rung lên, quan trọng chính là cô đã quên tắt chuông, bài hát trong phim hoạt hình “Shin cậu bé bút chì” reo lên ầm ĩ.

Triệu Thuỷ Quang tay chân luống cuống bấm tắt, mọi người xung quanh đều đang bụm miệng cười.

Trong lớp đại học, việc sinh viên quên tắt điện thoại là chuyện thường ở chợ, coi như là trò tiêu khiển cho mọi người thôi, nhưng Triệu Thuỷ Quang không hề muốn bản thân rơi vào tình huống này ngay trong tiết học của Đàm Thư Mặc!

Quả nhiên đôi mắt trong veo như suối nhưng lạnh lùng lập tức nhìn về phía cô, Triệu Thuỷ Quang nằm sấp giả chết trên bàn, không dám nhìn thẳng anh, cũng không thể không thừa nhận đây chính là lần đầu tiên cô hận khoa học kỹ thuật tiên tiến, chế tạo ra điện thoại làm quái gì chứ!

Đàm Thư Mặc chẳng thấy thân mình người nào đó mà chỉ thấy được cái đầu lấp ló, anh nhếch miệng cười nói, ” Nohara Shinnosuke đâu ra thế? Cũng tới đây đi học chung với mọi người à?” (Nohara Shinnosuke chính là Shin)

Tất cả mọi người đều không ngờ một giáo sư vừa tài giỏi, lại thêm khí chất tao nhã như thế cũng coi phim hoạt hình, ai nấy đều sững sờ nhìn Triệu Thuỷ Quang đang nằm ườn trên bàn, mọi người bắt đầu cười rộ lên.

Triệu Thuỷ Quang biết rõ phải xin lỗi thì mới hết chuyện, nhưng cô chưa kịp làm gì thì đã có người đứng lên nói trước, “Xin lỗi, thưa giáo sư, sau này em sẽ không mang em nhỏ tới trường nữa.” Tất cả sinh viên trong phòng học đều cười rất sảng khoái, bầu không khí lúc này mới bớt căng thẳng.

Triệu Thuỷ Quang nghe tiếng Đằng Dương nhè nhẹ phát ra từ phía sau mà cả tay lẫn chân cô toát mồ hôi lạnh, người khác nào biết Đàm Thư Mặc biết rõ chuông điện thoại của Triệu Thuỷ Quang, lúc ngồi trong xe của anh, cô còn bị anh cốc đầu một cái, bảo cô là đứa trẻ ngây thơ.

Đằng Dương thì chỉ nghĩ người gây ra chuyện này là cậu ta, hơn nữa Triệu Thuỷ Quang là con gái thì dễ dàng xấu hổ, bởi vậy mới đứng ra nhận lỗi về mình, muốn giúp cô giải vây.

Còn về giáo sư Đàm của chúng ta, nét mặt càng lúc càng đen khiến anh càng trở nên lạnh lùng hơn, có thể nói đây chính là khí chất riêng của anh, một giáo sư lạnh lùng nhưng đôi khi cũng thích nói đùa. Đằng Dương cũng không suy nghĩ gì nhiều, vừa ngồi xuống đã khều khều nói nhỏ với Triệu Thuỷ Quang, “Xin lỗi, hồi nãy là do tôi gọi”, còn Triệu Thuỷ Quang cũng không dám quay đầu lại.

Đến hết giờ học, Đàm Thư Mặc nói, “Luận văn giữa kỳ hạn chót là đến cuối tháng này, những sinh viên sau đây sẽ nộp vào cuối tuần này.”

Triệu Thuỷ Quang đã quá hiểu Đàm Thư Mặc, cô cũng biết rõ cuối tuần luôn là lúc bận tối tăm mặt mũi vật lộn với đống bài tập, quả nhiên không ngoài dự đoán, Đàm Thư Mặc cầm danh sách sinh viên lên thông báo, ” Khoa Kinh Tế Quốc Dân, Triệu Thuỷ Quang.”

Triệu Thuỷ Quang ngậm bồ hòn thầm rơi lệ trong lòng!

Toàn bộ mọi người trong lớp đều phập phồng lo sợ chờ nghe anh thông báo tiếp, thế mà Đàm Thư Mặc gấp danh sách lại, híp mắt cười vui vẻ, amh nói, “Được rồi, tan học đi.”

Sau đó anh liền thu sách, xoay người ra khỏi phòng.

Cả lớp đều sững sờ, không phải là “những sinh viên sau đây” sao? Lát sau, cả phòng học huyên náo hẳn lên, ai nấy đều tự cảm thấy mình may mắn vô cùng, đồng thời cũng nghe ngóng xem thử cái người xui xẻo tên Triệu Thuỷ Quang học khoa Kinh Tế Quốc Dân là ai.

Triệu Thuỷ Quang lại một lần nữa thành danh.

Triệu Thuỷ Quang bực bội chằm dằm đi nhanh ra khỏi lớp, cô cũng không dám đi tìm Đàm Thư Mặc, ngặt nỗi lại phải giải thích để anh hiểu, cô biết chắc thế nào cũng bị anh trách mắng cho xem.Nhạc chuông Shin bút chì lại vang lên lần nữa, Triệu Thuỷ Quang nghe mà nhức cả đầu, cô nhìn số điện thoại hiển thị trên màn hình lập tức bắt máy ngay, đầu dây bên kia chưa nói gì thì cô đã lên tiếng trước, “Xin lỗi.”

Người nọ “Ừ” một tiếng, có tiếng mở cửa, chắc là anh đang đi vào văn phòng.

Triệu Thuỷ Quang tận lực giải thích, “Tiết học lúc này không phải em cố ý đâu, sinh viên nam đó tuần trước mới quen biết thôi.”

Tiếng ly nước đặt xuống bàn nghe cái “cốc”, anh nói, “Anh biết rồi.”

Triệu Thuỷ Quang an tâm thở phào nhẹ nhỏm, đang định nhắc tới vụ luận văn thì đầu dây bên kia lại cất tiếng nói nghe rất vui vẻ, “Triệu Thuỷ Quang”.

Triệu Thuỷ Quang vẫn như mọi khi “vâng” một tiếng rất dịu dàng.

Giọng nói nhẹ nhàng của anh truyền qua ống tai nghe, “Nhớ rõ cuối tuần này phải nộp luận văn.” Nói xong anh liền cúp máy.

Tai Triệu Thuỷ Quang như bị ù đi, hận không thể đập tan tành cái điện thoại di động!

Ngày thứ sáu, Triệu Thuỷ Quang đến văn phòng của Đàm Thư Mặc trình diện, Triệu Thuỷ Quang cũng không phải kẻ ngốc, anh kêu cô làm luận văn mà, dù gì cũng phải kiếm tư liệu, thôi thì tìm người hướng dẫn luôn cho rồi.

Lúc cô tới văn phòng thì Đàm Thư Mặc đang ra ngoài để đi họp, anh cầm chìa khoá trong tay, nhìn Triệu Thuỷ Quang và nói, “Em đến nhà anh viết đi, rồi lát nữa anh sẽ đưa em về nhà luôn.” Anh lấy xe trước hết chở Triệu Thuỷ Quang đến nhà mình. (Cứ đến cuối tuần TTQ sẽ về nhà của cô)

Vì thế bạn học Triệu Thuỷ Quang của chúng ta đã tiến thêm được một bước!

Viết xong luận văn thì cũng đã hơn ba giờ chiều, Đàm Thư Mặc vẫn chưa về nhà, Triệu Thuỷ Quang quyết định tự mình tham quan căn nhà của anh một chuyến.

Nhà của Đàm Thư Mặc rất sạch sẽ, nhìn thôi cũng biết có người thường xuyên quét dọn, bố trí ánh sáng và thiết kế rất hài hoà, nhìn đống sách trên kệ sách mà cô hãi hùng, định tới tủ TV xem mấy đĩa DVD trong đó thì cửa ra vào vang lên tiếng mở khoá “rột rột”.

Triệu Thuỷ Quang vội chạy ngay tới đứng ngay cửa, thấy Đàm Thư Mặc đi vào nhà, cô ngoan ngoãn hô lên, “Chào thầy Đàm.”

Đàm Thư Mặc thẩy chìa khoá vào giá đỡ cạnh cửa, dáo dác nhìn cả phòng rất ngăn nắp không bị hư hao bừa bộn gì cả, nhướng đôi lông mày đẹp của mình lên, anh hỏi, “Em viết luận văn xong chưa?”

Triệu Thuỷ Quang gật đầu rất chắc nịch, “Em mới vừa viết xong.”

Đàm Thư Mặc “Ừ”, sau đó thay giày ra, nghĩ một hồi anh mới nói tiếp, “Đi thôi, anh chở em về nhà.”

Triệu Thuỷ Quang khó lắm mới có cơ hội tới đây, cô làm sao dễ dàng đi về vậy được, còn chưa khám phá nhà anh xong mà, cô hấp tấp nói, “Còn sớm mà, giờ nhà em cũng không ai ở nhà hết, mà em cũng không có mang theo chìa khoá, em tự chơi 1 mình, anh làm gì thì làm đi.”

Đàm Thư Mặc nhìn cô, nói, “Có mấy cái đĩa trong tủ đấy.” Sau đó vào trong nhà lo làm chuyện của mình.

Triệu Thuỷ Quang tự mình lang thang khắp nhà anh, nhưng cô cũng biết có chừng mực, tới nhà người khác không thể lục lọi hay quậy phá được, nhìn đống đĩa phần lớn là tiếng Anh, tiếng Pháp, còn có mấy đĩa chuyên đề nữa, rồi cả phim Nhật, vừa nhìn thấy cô phấn khích không thôi, cuối cùng cũng bị cô tìm thấy, nhìn kỹ lại thì đây là bộ phim của đạo diễn Shunji Iwai, “All About Lily Chou-Chou”, cô hơi hiếu kỳ, thì ra Đàm Thư Mặc cũng thích mấy bộ phim điện ảnh kinh điển tinh tế thế này.

Cô chọn bộ phim “Lời nhắn tình yêu”, tựa tiếng Anh là Love Note, trước kia cô cũng có xem qua bình luận phim này, thấy nhân vật nam chính rất đẹp trai.

Vừa mới để đĩa vô máy thì Đàm Thư Mặc đúng lúc đi ra, sự chú ý của Triệu Thuỷ Quang đối với nhân vật nam chính giờ đã chuyển sang Đàm Thư Mặc hết.

Đàm Thư Mặc mặc một cái áo thể thao màu xám có mũ trùm đầu, ở dưới thì mặc quần cotton màu trắng, nhìn cứ y như sinh viên vậy, Triệu Thuỷ Quang chưa từng thấy Đàm Thư Mặc ăn mặc giản dị thoải mái như vậy, khiến cô nhìn đến không chớp mắt.

Cô đâu biết rằng Đàm Thư Mặc vẫn giữ thói quen như khi còn học ở Anh quốc, thường xuyên bận đồ thế này ở nhà, không giống như phần lớn đàn ông không mặc áo ba lỗ thì cũng mặc pyjama.

Triệu Thuỷ Quang nhìn Đàm Thư Mặc cầm ly nước đi tới, bộ dáng bình dị vô cùng, cách ăn mặc lại giống thanh thiếu niên thời nay trông rất thoải mái.

Triệu Thuỷ Quang đi theo sau lưng Đàm Thư Mặc vào trong nhà bếp, thấy anh cầm dao gọt trái cây gọt táo, cả người dựa vào quầy rượu, đầu hơi cúi xuống, vẻ mặt rất chăm chú, vỏ táo đỏ thẫm men theo ngón tay thẳng dài đẹp đẽ của anh mà rớt xuống.

Lúc còn nhỏ Triệu Thuỷ Quang từng xem qua một bộ phim, cô không nhớ được tên bộ phim đó, nhưng điều cô nhớ nhất là cảnh nam chính gọt táo cho nữ chính, từ đó về sau cô luôn tin rằng một người đàn ông nếu như chịu đứng yên một chỗ, chịu bỏ thời gian thật lâu thật tỉ mỉ gọt táo cho mình thì người đàn ông này sẽ bảo vệ mình cả đời.

Triệu Thuỷ Quang đứng ở cửa nhìn Đàm Thư Mặc, lòng cô nghẹn ngào, trào dâng một cảm xúc không thể diễn tả, rồi cô chợt nhận ra cảm xúc mơn man này chính do anh làm cô cảm động.

Cô bước đến, nhẹ nhàng vòng tay ôm lưng anh, lúc này đây cô chỉ cảm thấy lòng thoả mãn, hạnh phúc vô vàn.

Đàm Thư Mặc cảm thấy có gì đó mềm mại tựa vào người mình, anh không nói gì chỉ khẽ mỉm cười, cứ tưởng rằng cô lại định tính kế mưu ma chước quỷ gì, anh thở dài nói, “Sao vậy? Anh thật sự không có giận, xem TV đi, được chưa nào?”

Anh cho rằng Triệu Thuỷ Quang vì tưởng anh còn giận chuyện điện thoại nên mới thế, có trời mới biết Đàm Thư Mặc chỉ muốn giở trò trêu cô mà thôi, nói chứ nếu như hiện tại cô không bị anh hối thúc mà làm tốt bài luận văn, cuối tháng này thi cử lại nhiều, mà bản tính của người nào đó nước tới chân mới chịu nhảy, đến lúc đó khỏi nói cũng biết sẽ thức khuya đến biến thành gấu trúc, anh nghĩ đến thôi cũng đau lòng.

Theo bản tính ngạo mạn của anh thì tuyệt đối là không ghen tuông gì cả, được rồi, được rồi, anh thừa nhận là cũng có chút chút, nhưng anh tuyệt đối tin tưởng Triệu Thuỷ Quang, cũng như anh tin tưởng vào chính bản thân mình vậy.

Triệu Thuỷ Quang cạ mặt vào chiếc lưng mềm mại của anh sau đó chạy ra ngoài tiếp tục xem TV.

Đến khi Đàm Thư Mặc cầm dĩa trái cây đi ra thì cô cũng sớm quên mất chuyện xảy ra lúc nãy, cả hai cùng nói chuyện cười đùa rất vui vẻ.

Đàm Thư Mặc mỉm cười, cô bé này hễ làm chuyện gì đều rất hăng hái, cũng rất dễ dàng nhập tâm, anh liếc nhìn đồng hồ thấy vẫn còn sớm, quyết định ngồi xuống bên cạnh cùng cô xem phim.

Hai người có điểm chung chính là hễ tập trung vào gì rồi thì rất chuyên tâm, suốt cả buổi đều im lặng xem cho tới khi phim kết thúc.

Kết cục là nam chính và nữ chính đều đã già, tay nắm tay cùng nhau chết trên giường bệnh. Nam chính đã nói một câu rất cảm động, vợ của ông ta bị mắc bệnh đãng trí người già, cả người sớm hôm đều gặp là ông ấy cũng không nhớ được, nhưng ông vẫn kiên trì ở lại bệnh viện chăm sóc bà ấy, con cái hết lòng khuyên ông nên về nhà, nhưng ông lại nói rằng: “She’s my home, your mother is home”. (Mẹ của các con chính là nhà của ba)

Triệu Thuỷ Quang nghe đến đó thì mắt đã ươn ướt muốn khóc.

Sau khi xem xong, Đàm Thư Mặc dọn dẹp bàn chuẩn bị chở cô về, nhìn bờ vai vững chải của anh, cô thình lình hỏi, “Tương lai anh nguyện chết sớm hơn em hay là chết sau em?”

Đàm Thư Mặc biết cô vẫn còn đang trong phim, quay sang búng vào trán cô một cái, vừa bực mình lại vừa thấy buồn cười, “Đồ ngốc, đây không phải là do anh quyết định, đừng suy nghĩ lung tung nữa, đi thu dọn đồ đi, không còn sớm nữa, anh chở em về nhà.” Cuối cùng suy nghĩ của một người lớn hơn cô chín tuổi vẫn chín chắn hơn.

Triệu Thuỷ Quang dọn dẹp đồ đạc, Đàm Thư Mặc đã đứng chờ sẵn ở cửa, Triệu Thuỷ Quang không thích để người khác đợi, thế nên cô lập tức nhanh chân chạy qua, trực tiếp xọt chân vào giày trong tủ, dây giày không chịu cài, cũng không chịu cúi người xuống cài, đi được hai bước thế nào cũng té ngay.

Cô đã quen lười biếng như vậy rồi, Đàm Thư Mặc nhìn mà buồn cười, anh thẩy lại chìa khoá lên kệ, cúi người giúp cô buộc dây giày.

Triệu Thuỷ Quang vẫn đeo cặp nặng trĩu trên vai đứng yên ở cửa, nhìn người nọ ngạo nghễ thật sự khom lưng, gập gối buộc lại dây giày cho mình, động tác buộc dây của anh rất nhanh, từ góc độ của cô chỉ có thể nhìn thấy mái tóc đen mềm mại của anh, hàng lông mi cong vuốt rất tinh tế, ngón tay thon dài linh hoạt loáng cái đã buộc xong dây giày cho cô. Cảnh tượng thế này càng khiến cô điên đảo tâm hồn.

Đàm Thư Mặc đứng thẳng người, nhìn vẻ mặt ngây ngốc của Triệu Thuỷ Quang, anh vuốt tóc cô, hỏi, “Sao vậy? Bé ngốc.”

“Một người tài giỏi lịch lãm như anh sao lại gặp em nhỉ.” Triệu Thuỷ Quang buột miệng thốt ra.

Đàm Thư Mặc không quan tâm mấy lời nói lung tung của cô, cầm chìa khoá đi ra ngoài, trời cũng đã sập tối, anh mở đèn hành lang lên, nghiêng đầu trìu mến nhìn cô và nói, “Đi nào.”

Triệu Thuỷ Quang ngây ngất nhìn bóng lưng anh trong ánh đèn vàng mờ ảo huyền diệu, cảm giác êm ái mà ấm áp.

Cô bước tới cầm chặt lòng bàn tay anh, cô chợt hiểu ra những câu chuyện cảm động trong phim có lẽ chỉ có thể xảy ra trong phim mà thôi, tuy rằng thế giới thực và phim ảnh khá khác nhau nhưng cũng sẽ xuất hiện một tình yêu chân thật mà rung động lòng người, cũng giống như bây giờ vậy, cô nhận ra rằng chỉ cần anh nắm chặt tay cô thì cả đời này hai người sẽ không bao giờ lìa xa, cùng nhau đi đến chân trời hạnh phúc.

Mấy ngày sau, mọi người trong phòng nói với cô rằng Đằng Dương muốn mời cả bọn ăn cơm, Triệu Thuỷ Quang gãi gãi đầu do dự nên đi hay không, cô tuy là thích ăn uống thật, bình thường cũng tham mấy lợi lộc được ăn chùa như thế này lắm chứ, nhưng tốt nhất chớ nên ăn của người lạ, bởi thế cô nói cô không muốn đi.

Dương Dương nói thẳng với cô, “Mình thấy Đằng Dương thích bạn đó!”

Triệu Thuỷ Quang đang nghe nhạc, cô vờ như không nghe thấy Dương Dương nói gì, liền bị Dương Dương giật phăng tai nghe và quát lên, “Đừng có giả bộ, nói đi, có phải bạn đã thích ai rồi phải không?”

Triệu Thuỷ Quang cũng thẳng thắn nói, “Có”, cô rất nhanh nghĩ đến Đàm Thư Mặc, lòng trào dâng niềm hạnh phúc ngọt ngào.

Hứa Oánh lên tiếng, “Bạn được lắm, có mà cũng không nói bạn bè biết, bình thường cũng không thấy nhắc tới.” Hứa Oánh bực bội nói ra một tràng.

Triệu Thuỷ Quang không biết phải giải thích thế nào, đành bịa đại lý do nào đó để cho qua chuyện, nếu không chắc cô sẽ bị ép cung đến chết mất.

Triệu Thuỷ Quang tuy nhiều chuyện, nhưng cô biết rõ chuyện tình cảm tốt nhất không nên thảo luận cùng người khác, cũng không có chuyện người ngoài cuộc sáng suốt hơn người trong cuộc, đã yêu nhau thì đều là hai người tự nguyện đến với nhau, giận hờn vui vẻ đều tự biết, nhưng càng nói với đám con gái nhiều bao nhiêu, thì càng dễ dàng để mất tính khách quan và trực giác mạnh bấy nhiêu, ví dụ như nói một hồi có thể biến người xấu thành người tốt, còn người tốt thì lại thành người xấu, bị huỷ hết hình tượng.

Bởi thế cả đám người chỉ biết Triệu Thuỷ Quang đang thầm thích ai đó nhưng “cách mạng chưa thành công” mà thôi.

Chuyện hẹn ăn cơm cũng không ai nhắc lại nữa.

Lại mấy ngày sau đó, Triệu Thuỷ Quang nhận được một cuộc điện thoại, giọng người gọi đến nhẹ nhàng hào sảng nói, “Xin chào, mình là Đằng Dương đây.”

Triệu Thuỷ Quang đang ở bên ngoài mua trái cây cùng Dương Dương, Dương Dương đang lựa quýt, cô nói “xin chào” sau đó liền tìm nơi yên tĩnh để nghe điện thoại.

Đằng Dương nói, “Chuyện lần trước mình xin lỗi, hại bạn phải nộp gấp luận văn.”

Triệu Thuỷ Quang nghĩ đến luận văn bị giục giờ cũng đã viết xong và nộp rồi, cô cũng không giận hờn gì, “Không sao, tôi đã nộp rồi.”

Đằng Dương lại nói tiếp, “Vậy thì tốt rồi, có rảnh mình mời bạn dùng cơm, thật sự ngại quá.”

Triệu Thuỷ Quang lờ mờ cảm thấy gì đó không đúng, vội trả lời, “Tôi thật sự không có để bụng chuyện đó, thật không có việc gì đâu mà, nếu như bạn áy náy thì tôi sẽ nhận lời xin lỗi của bạn, còn mời cơm thì không cần đâu, cũng không phải chuyện gì to tát.”

Đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu, Triệu Thuỷ Quang đang nghĩ điện thoại có bị vấn đề gì không thì tiếng Đằng Dương thình lình cất lên, nghe giọng có chút vui mừng, “Triệu Thuỷ Quang, mình cũng đã chủ động đến vậy rồi, chẳng lẽ bạn nhìn không ra mình thích bạn sao.”
Bình Luận (0)
Comment