Em Là Học Trò Của Tôi Thì Sao?

Chương 26

Ngày mùa hè, tiếng ve sầu râm ran cả một vùng trời, bầu không khí oi bức khiến người ta không thở nổi, Triệu Thuỷ Quang nghiêm chỉnh ngồi trong phòng y tế, đồng hồ treo tường tíc tắc kêu, mồ hôi trên người cô cũng tíc tắc chảy xuống, chốc chốc, trên mũi đã dập dờn mồ hôi.Một lúc sau, nhân viên y tế mập mạp đã trở lại, đem thuốc tiêu viêm cho cô, Triệu Thuỷ Quang lập tức cầm chén giấy đổ nước vào uống.

Nhân viên y tế viết lên bệnh án của Triệu Thuỷ Quang, chữ viết ngoằn ngoè y như con rắn, Triệu Thuỷ Quang từ nãy đến giờ chưa từng cảm kích bà ta như lúc này.

Cầm bệnh án định đi ra khỏi phòng, vừa mới xoay người thì đã thấy một bóng người cao ráo chói loá như ánh mặt trời đi vào phòng.

Đàm Thư Mặc vận áo len màu xám nhạt cổ chữ V ngắn tay, để lộ hai cánh tay sáng bóng, quần cotton dài màu than vải pôpơlin, lúc đi lại, những sợi vải ôm gọn đường cong tráng kiện quanh đùi, một sự quyến rũ nói không nên lời.

Chỉ mới mấy ngày không gặp Đàm Thư Mặc mà Triệu Thuỷ đã cảm thấy rất nhớ anh, nhưng nghĩ lại thì tai hoả sắp xảy ra rồi, còn ở đó mà “phong hoa tuyết nguyệt”, cô lập tức cúi gầm đầu. Đàm Thư Mặc thấy cô cúi đầu, bộ dạng rụt rè, không khỏi mỉm cười, nghe cô nói đang ở phòng y tế, anh không còn tâm tư nào để tiếp tục làm việc, buông hết mọi thứ trong tay đến đây, thấy cô bình an vô sự, vẫn còn có thể nhìn anh trừng trừng, sự lo lắng trong anh cũng có thể trút bỏ xuống, được rồi, anh thừa nhận là bản thân cố ý đến đây, nhưng anh cũng không phải người có kiên nhẫn cùng cô dấu nhẹm tình cảm này mãi, Đàm Thư Mặc anh đây làm sao có thể từ bỏ cơ hội tốt như vậy chứ.

Nhân viên y tế hơn 40 tuổi ngạc nhiên khi thấy Đàm Thư Mặc xuất hiện ở đây, trong vài lần họp Đại Hội công nhân viên chức, bà ta ngẫu nhiên gặp được thầy Đàm mà mọi người hay nhắc đến, nhìn thấy một lần đã muốn la “A” lên thật to, xúc động không thôi.

Nhân viên y tế đi nhanh ra khỏi chỗ ngồi, hắng giọng, nhỏ nhẹ hỏi, “Thầy Đàm, có chuyện gì không? Cậu không khoẻ chỗ nào hả?”

Đàm Thư Mặc gật đầu, giọng điệu không nhiệt tình cũng chẳng lạnh nhạt, nở nụ cười tươi, “Cảm ơn, tôi đến đây tìm người.”

Triệu Thuỷ Quang đang cúi đầu, nghe anh nói thế, lòng lại nặng trĩu thêm, tức khắc ngẩng đầu lên hòng cầu xin anh tha thứ, thì đã thấy khoé miệng anh hơi nhếch lên đầy vui vẻ, lúc này thì cô đã biết mình trốn không thoát rồi.

Nhân viên y tế nhìn tay Đàm Thư Mặc bỏ ở trong túi quần, nghiêng người, mỉm cười mà tiến đến chỗ cô bé sinh viên nói chuyện ấp úng lúc nãy, bà cảm thấy rất kỳ quái, đành phải lên tiếng, “À, cô bé sinh viên này mọc răng khôn, nướu bị nhiễm trùng ấy mà.”

Đàm Thư Mặc nghe xong, tiến lên một bước, nâng cằm Triệu Thuỷ Quang lên, nhìn một bên má của cô sưng vù, nhíu mày, hỏi, “Đau không?”

Triệu Thuỷ Quang bị anh kéo cằm, nhìn thấy đôi mắt đen láy của Đàm Thư Mặc, cứ như thể bị bỏ bùa mê hoặc, ngây ngẩn lắc đầu nói, “Không đau, không có gì.” Sợ anh lo lắng, cô cười cười, nhưng mới vừa nhoẻn miệng thì đã phải hít một hơi thật sâu, tổ tông nó ơi, răng đau sắp chết, gì mà không sao chứ.

Đàm Thư Mặc nghe cô nói “không có gì” riết đã quen tai, không tin là cô “không có gì”.

Anh quay đầu hỏi nhân viên y tế, “Có cần đi bệnh viên nhổ răng không?”

Nhân viên y tế đã ngẩn người từ nãy giờ, bà làm sao có thể tưởng tượng được tình cảnh này, nhìn thấy Đàm Thư Mặc vẻ mặt nghiêm túc, lúc này mới định thần lại, nói, “Tốt nhất” giọng nói không vững vàng, bà hắng giọng rồi nói tiếp, “Tốt nhất phải đến bệnh viện.”

Triệu Thuỷ Quang vội vàng trả lời, “Thật sự không có gì, uống thuốc là được rồi, em không muốn đến bệnh viện.” Giỡn hoài, cô mà cùng anh đi ra ngoài, đến bãi đỗ xe trong khuôn viên trường học, Triệu Thuỷ Quang cô làm sao còn dám hiên ngang đi trong trường nữa.

Nhân viên y tế lau mồ hôi, rốt cục cũng đến chuyên ngành của bà rồi, bà dõng dạc nói, “Đó chỉ là thuốc tiêu viêm thôi, không thể trị tận gốc được.” Triệu Thuỷ Quang trong lòng não nề không thôi. Bà y tế kia đúng là khiến người ta không sống nổi mà.

Đàm Thư Mặc là ai chứ, mấy tính toán vụn vặt này của Triệu Thuỷ Quang làm sao anh không biết được, anh nhíu mày hỏi, “Triệu Thuỷ Quang, anh không rảnh dong dài với em, anh hỏi em, em có đi bệnh viện hay không?”

Triệu Thuỷ Quang tuy cố chấp, nhưng đứng giữa Đàm Thư Mặc lạm dụng uy quyền và thể diện sau này của mình, cô cân nhắc đôi chút, mặt mũi có giá trị bao nhiêu tiền chứ, Đàm Thư Mặc nếu nổi giận mới là đáng sợ nhất.

Bạn Triệu Thuỷ Quang đáp lại thần tốc, “Đi, đi.”, nói xong cô muốn tự đánh chính mình, gì mà uy vũ không khuất phục, nếu mà Triệu Thuỷ Quang đang trong thời kỳ kháng chiến chắc hẳn cô đã là quân bán nước rồi.

Rất tốt, Đàm Thư Mặc nắm tay Triệu Thuỷ Quang xoay người đi ra ngoài.

Triệu Thuỷ Quang đi theo sau anh, xoay người rồi mới phát hiện nãy đến giờ mình không để ý đến hai người ngồi cạnh đã hoá đá từ khi nào.

Nếu như lúc nãy Triệu Thuỷ Quang nhìn thấy ánh mắt bang hoàng của nhân viên y tế có thể đoán trước được giông tố sắp xảy ra, giờ nhìn thấy đôi mắt trợn lên to như mắt trâu của cô gái vùng Giang Nam này, cô thật là khóc không ra nước mắt, hai mắt hung ác của Hứa Oánh hiện rõ “Nhóc con, để lát nữa ta đây tính sổ với ngươi”.

Đằng Dương ở bên cạnh không biết đứng dậy từ lúc nào, vẻ mặt phải nó là rất ngoạn mục, không thể nào tin được? Thù địch khó tan?

Cô cũng không biết phải diễn tả thế nào, mà Triệu Thuỷ Quang cũng cảm thấy tính mạng bản thân khó bảo toàn, còn ở đó rảnh mà quan tâm tâm trạng của người ta!

Đàm Thư Mặc nắm tay Triệu Thuỷ Quang đi ngang qua người Đằng Dương, cậu ta liền hô lên, “Triệu Thuỷ Quang.”

Đàm Thư Mặc ngừng lại, Triệu Thuỷ Quang cũng dừng chân, lòng bồn chồn tim đập nhanh, Đằng Dương quả thật rất phiền phức.

Đằng Dương nhìn chằm chằm vào Triệu Thuỷ Quang nói, “Triệu Thuỷ Quang, mình rất thích bạn, nếu như mình và bạn nói chuyện với nhau, bạn không muốn trả lời cũng được, nếu như mình nhìn bạn, bạn cũng không cần phải nhìn mình, bạn cũng có thể không nghe điện thoại của mình, nhưng những lời mình nói đều là sự thật.”

Lúc đó, Đằng Dương nhìn Đàm Thư Mặc đi tới, nhìn thấy Đàm Thư Mặc nâng mặt Triệu Thuỷ Quang lên, thấy anh ta cầm chặt tay Triệu Thuỷ Quang không chịu buông, đáy lòng đã tự biết đây chính là sự thật, thật đến tê tái.

Nghe cậu ta nói thế, Triệu Thuỷ Quang nếu nói không cảm động thì gạt người ta rồi, cô cũng chỉ mới hai mươi tuổi, cũng rất thích sự ngọt ngào, một chàng trai dám đứng ở nơi đông người nói thích mình, cô thật sự rất cảm động.

Tuy nhiên, Triệu Thuỷ Quang cũng biết rõ răng đau thì khổ như thế nào, tình yêu răng khôn càng phải như vậy, để càng lâu thì càng đau buốt, đối với tất cả mọi người đều không hề tốt, mà để vết thương càng lâu trong miệng thì sẽ dễ bị nhiễm trùng, càng sớm nhổ đi càng tốt.

Triệu Thuỷ Quang len lén nhìn Đàm Thư Mặc, thấy anh nheo mắt nhìn Đằng Dương, vẻ mặt lạnh lùng như băng.

Triệu Thuỷ Quang nắm chặt tay Đàm Thư Mặc, nói với Đằng Dương, “Thực xin lỗi, người mình thích là thầy Đàm” còn đưa tay chỉ qua Đàm Thư Mặc, cô nói tiếp, “Đằng Dương, bạn cũng biết rằng cho dù bạn và tôi có nói chuyện với nhau nhưng cũng không có khả năng để ý đến bạn, cũng không cách nào nhìn bạn, bởi vì chúng ta là bạn học, tôi coi bạn là bạn bè, nhưng bạn nói như vậy khiến tôi rất bối rối, miễn cưỡng không thể nào hạnh phúc, thích một người không phải như thế.”

Luôn có một dạng con trai như thế, thích bạn, đương nhiên cũng nghĩ rằng bạn thích cậu ta, và cậu ta cũng không biết rằng tình yêu không phải là sự bố thí, cũng không phải là sự ép buộc, mình thích người ta thì cũng không có nghĩa người ta cũng sẽ thích mình, tình cảm xuất phát từ hai phía mới gọi là tình yêu.

Triệu Thuỷ Quang nói xong, nhìn Đàm Thư Mặc, Đàm Thư Mặc cũng không nhìn cô, mà ngoảnh đầu nhìn ra phía hoa viên.

Triệu Thuỷ Quang thật sự bị oan, người này khẳng định đang tức giận, nhưng cô làm thế nào giải thích với anh rằng mình chỉ trùng hợp gặp Đằng Dương mà thôi!

Triệu Thuỷ Quang thở dài, kéo Đàm Thư Mặc đi ra cửa.

Đằng Dương hô, “Triệu Thuỷ Quang, mình không phải bại vì bạn, cũng không phải thua thầy ấy, mình thua chính là ở tuổi!”

Triệu Thuỷ Quang quay đầu lại, gương mặt như trẻ con của Đằng Dương ngày nào giờ đã hiện lên vẻ cứng đầu, cô rất muốn la lên rằng tình cảm không thể nói thắng hay bại được, nhưng đối với một người tự phụ như Đằng Dương, cô biết rõ có nói thế nào cậu ta cũng chẳng thèm nghe, thật ra Đằng Dương là một người thông minh, nhưng một người như vậy thường không chấp nhận thất bại, huống chi đối thủ lại cao hơn bản thân một bậc, cậu ta càng không muốn chấp nhận.

Đằng Dương vươn tay kéo bàn tay kia của Triệu Thuỷ Quang, vội vàng nói, “Mình không đủ trưởng thành sao? Qua vài năm nữa mình cũng sẽ như vậy.”

Triệu Thuỷ Quang cảm thấy buồn cười, Đằng Dương thật sự tưởng rằng bởi vì tuổi tác nên cô mới không thích cậu ta, nào có ai biết, năm đó chính vì cách biệt tuổi tác nên Triệu Thuỷ Quang sợ đầu sợ đuôi, thiếu chút nữa đã từ chối tình cảm đẹp đẽ này, chính bởi vì thân phận của hai người, cô mới nhẫn nại chấp nhận, đến bây giờ còn có thể sợ khoảng cách tuổi tác hay sao chứ.

Mọi người thường chỉ chú ý đoá hoa nở rộ xinh đẹp, lại chưa từng nghĩ đến những hạt giống nhỏ bé xù xì. Mọi người thường chỉ thích thú cũng như đố kị khi thấy người khác thu hoạch đầy ắp, lại không nghĩ đến hình ảnh gieo hạt gian khổ. Tất cả những điều này chỉ là bề nổi đẹp đẽ mà thôi.

Đằng Dương lập tức nắm tay Triệu Thuỷ Quang, ánh mắt không che dấu được sự nồng nhiệt, mà bầu không khí ở “hiện trường” lại hết sức căng thẳng.Một cánh tay rắn chắc, mạnh mẽ lập tức bắt lấy cổ tay Đằng Dương.

Đàm Thư Mặc nắm được tay Đằng Dương, ánh mắt giận dữ sắc như dao kiếm rút khỏi vỏ, dáng vẻ như muốn đánh nhau, Triệu Thuỷ Quang chưa từng thấy Đàm Thư Mặc như vậy, sợ có chuyện xảy ra, cô liền kéo góc áo của anh.

Đàm Thư Mặc hung hăng hất tay Đằng Dương ra, kéo bàn tay kia của Triệu Thuỷ Quang, nói, “Trưởng thành là phải biết chịu trách nhiệm cho hành động của mình.”

Thu hồi ánh mắt lạnh như băng, anh từ tốn nói, “Lúc tôi yêu Triệu Thuỷ Quang, em ấy chỉ là một cô bé, với tôi, em ấy với tôi mãi là một cô bé, trước đây, bây giờ, sau này và cả đến hết cuộc đời này.”

Đã có ai từng nói rằng nếu như một người yêu bạn, anh ta sẽ luôn coi bạn như một cô bé, cho rằng bạn luôn chưa trưởng thành và cần anh ta quan tâm chăm sóc, cần được bảo vệ, có khi cũng lớn tiếng trách mắng, nhưng tất cả đều vì muốn tốt cho bạn mà thôi.

Lúc Đàm Thư Mặc quen biết Triệu Thuỷ Quang, cô vẫn chỉ là một thiếu nữ 17 tuổi, vì người mình yêu mà thút thít nỉ non, vì mất đi tình cảm đầu đời mà tan nát cõi lòng, giả vờ như không có chuyện gì, thật ra anh hiểu, cô là một cô bé kiên cường.

Triệu Thuỷ Quang ngẩng đầu nhìn anh, anh đứng dưới ánh mắt trời chói loá, gương mặt phản chiếu ánh sáng, vẻ mặt kiên nghị, một người bình tĩnh như vậy lại dành cho cô tình cảm lớn lao. Có thể gặp được một người như Đàm Thư Mặc chính là phúc phần ba đời của cô, Triệu Thuỷ Quang.

Triệu Thuỷ Quang quay đầu, chân thành nói với Đằng Dương, “Thực xin lỗi, bất luận bạn có là một người trưởng thành, trở thành một thiếu niên ưu tú thì bạn cũng không phải là thầy ấy, đối với mình mà nói, trên đời này chỉ có duy nhất một Đàm Thư Mặc mà thôi.”

Đúng vậy, trên đời này chỉ có duy nhất một người như vậy, một người dù nhíu mày vẫn rất điển trai, một người có nụ cười rạng rỡ, một người nồng nàn nhìn em mà cười, cho dù thời gian có trôi đi, cho dù dung mạo có thay đổi, anh vẫn mãi sống trong lòng em.

Đằng Dương im lặng đứng đó không nói năng gì, cứ y như khinh khí cầu đã xì hết khí, cậu ta vừa rồi thấy một Đàm Thư Mặc ngày thường lạnh lùng lại có khí thế bức người như vậy đã kinh hãi, cũng đã chuẩn bị tư thế đánh nhau, nhưng Đàm Thư Mặc vẫn giữ thái độ phong phạm của một giáo viên, khiến cậu ta mặc cảm, so về cách ứng xử trong cuộc sống này thì cậu ta đã hoàn toàn bại trước Đàm Thư Mặc.

Cậu ta vẫn cho rằng Triệu Thuỷ Quang vô cùng lạnh lùng, luôn thờ ơ, giả ngốc trước sự rào đón của cậu ta, thì ra không phải Triệu Thuỷ Quang không hiểu, cũng chẳng phải không biết tình yêu là gì, mà là người cô luôn quan tâm để ý chính là Đàm Thư Mặc.

Đột nhiên, Đằng Dương cảm thấy chán nản, vì sao bản thân mình lại không hề có sự can đảm và một tình cảm chân thành như thế?

Triệu Thuỷ Quang cùng Đàm Thư Mặc đi ra khỏi phòng y tế, Đàm Thư Mặc buông tay Triệu Thuỷ Quang ra, cô biết anh đang tức giận, mặc cho bao người đang qua lại, vội vàng nhét tay mình vào bàn tay to lớn của anh, nói, “Xin lỗi, em quả thật vừa mới gặp cậu ấy ở đó, cậu ấy đúng lúc xuống truyền nước biển.”

Đàm Thư Mặc không đoái hoài đến cô, mặt vẫn hướng về phía trước, tay cũng không hề bỏ ra.

Triệu Thuỷ Quang liên tục nói, “Đừng giận mà!” Cô nịnh nọt, vẻ mặt cười tươi.

Trên đường đi thu hút không ít sự chú ý, cô cũng chẳng bận tâm đến, dù sao cuộc sống sau này cũng không được bình yên rồi, mau chóng xử lý chuyện trước mặt mới là quan trọng nhất.

Cứ như vậy, cả hai một đường đi thẳng đến bãi đỗ xe, Đàm Thư Mặc đóng cửa lại cái “rầm”, Triệu Thuỷ Quang vội vội vàng vàng thắt dây an toàn, anh khởi động xe, cô trườn cái đầu to của mình áng trước mặt anh, cười tí tửng, “Khà khà, thầy Đàm, anh ghen à!”

Một bên mặt điển trai của anh hơi đỏ lên, xoay mặt đi, gắt gỏng nói, “Triệu Thuỷ Quang, ngồi xuống, răng em không đau sao?”

Triệu Thuỷ Quang lúc này mới phát giác mình nãy kích động quá mức, đến nỗi quên mất đang bị đau răng, cái mặt sưng chù vù, uống thuốc tiêu viêm rồi cơn đau cũng bớt đi nhiều, nhưng mặt vẫn còn sưng, nghĩ tới việc mình vác cái mặt sưng đỏ như quả lựu đi hết đường này đến ngõ khác, trong lòng cô chợt hoảng sợ, được rồi, dù sao việc cô quen Đàm Thư Mặc cũng đã bị lộ rồi, không muốn cũng thế thôi!

Đến bệnh viện, anh xếp hàng chờ đăng ký, cô đột nhiên thấy tình cảnh này rất quen, năm đó khi đang thi, cô bị viêm ruột thừa, anh cũng giống như hôm nay dẫn cô đến bệnh viện, chỉ là thời gian khác nhau mà thôi, nhưng vẫn đi đến cùng một bệnh viện.

Bác sĩ đeo khẩu trang, nhìn đôi mắt sắc bén của bác sĩ qua lăng kính, Triệu Thuỷ Quang rất sợ, quả nhiên, bác sĩ nói, “Răng này phải lập tức nhổ ngay.”

Triệu Thuỷ Quang thầm nghĩ mình tiêu đời rồi, nhanh chóng đẩy Đàm Thư Mặc ra khỏi phòng, nói, “Muốn em nhổ cũng được, nhưng anh không được nhìn!”

Giỡn hoài, cô làm sao có thể để Đàm Thư Mặc thấy cô mở miệng toang quác, để bác sĩ đảo qua đảo lại trong miệng chứ.

Lúc nhổ răng vì có chích thuốc tê nên cũng không đau mấy, cô ngậm bông gạc y tế trong miệng đi ra ngoài, nhìn thấy anh bỏ tay trong túi quần lẳng lặng ngồi yên trên ghế dài bên ngoài phòng khám, chiếc áo sơ mi màu xám nhạt phối cùng chiếc ghế dài màu trắng sữa, nhìn rất đẹp mắt, mấy y tá đi qua không ngừng chỉ trỏ, anh lại không phát hiện, cúi đầu, chỉ lộ ra một bên mặt lạnh lùng kiêu ngạo, thấy cô đi ra, anh mới đứng lên, chỉ lên miệng phình ra của cô mà hỏi, “Sao rồi?”

Cô ô a nói gì đó, anh nghe cũng không hiểu, chỉ cười thật tươi, vẻ rất sung sướng, Triệu Thuỷ Quang thấy Đàm Thư Mặc như đã quên chuyện của Đằng Dương, cô bỗng thở phào nhẹ nhõm.

Bốn mươi phút sau mới có thể lấy bông gạc ra, anh dìu cô đến ghế ngồi xuống, rồi đi đâu đó, một lúc sau quay lại thì Triệu Thuỷ Quang thấy anh cầm theo một chai nước suối, mới biết thì ra anh đến đại sảnh mua nước.

Anh vặn nút chai, sau đó đưa chai nước cho cô, còn mình thì ngồi xuống bên cạnh cô, Đàm Thư Mặc cũng không phải là người hay nói, Triệu Thuỷ Quang lại không biết phải nói gì, hai người đều im lặng ngồi bên nhau, cô rút bàn tay bỏ trong túi quần của anh ra, cầm tay mình so sánh lấy, tay của anh thật to, cô hết hồn, anh buồn cười vỗ đầu cô, dịu dàng nắm lấy bàn tay cô mà vuốt, Triệu Thuỷ Quang ngã đầu trên bờ vai vững chãi của anh, nhìn lông mi dày, đôi mắt đen huyền của Đàm Thư Mặc, lúc này đây anh nào còn dáng vẻ của một thầy giáo, càng không còn sự lạnh lùng kiêu ngạo, cô chỉ cảm thấy trên người anh tản ra khí chất nho nhã, nụ cười ôn hoà, một cảm giác thoải mái yên bình khiến người ta phải mê say.

Lúc này đây, dù không ai nói gì, nhưng cô dường như đã cảm giác được hai chữ “hạnh phúc” mà người ta thường nhắc đến.

Bốn mươi phút sau, Đàm Thư Mặc dẫn Triệu Thuỷ Quang đi lấy bông gạc, nhưng lần này lại rất đau đớn.

Triệu Thuỷ Quang nửa bên mặt sưng lên, miệng căn bản không thể nào mở lớn được, cô y tá phải lấy dùng cụ mở miệng cạy miệng cô ra, cô hít một ngụm hơi lạnh, Đàm Thư Mặc thấy không ổn, liền lên tiếng, “Để tôi giúp.” Y tá xấu hổ, đem bông gạc và dụng cụ đưa cho anh, u oán nhìn Triệu Thuỷ Quang, bạn học Triệu đúng là người vô tội chuyên lại rất hay gây ra tội.

Miệng Triệu Thuỷ Quang vốn không thể mở to được, Đàm Thư Mặc cũng không cần dụng cụ mở miệng, cầm bông gòn chấm nước, nhẹ nhàng lau bờ môi khô khốc của Triệu Thuỷ Quang, cầm bông gạc đưa tới miệng cô, từ từ lấy bông gạc kia ra, Triệu Thuỷ Quang cứ loi nhoi, không muốn anh làm, thật là ác mà, trong miệng toàn là máu không đấy,tuy nhiên, nhìn thấy ánh mắt nghiêm nghị của anh, cô ngoan ngoãn quay đầu lại.

Triệu Thuỷ Quang rũ mắt nhìn anh cẩn thận cầm bông gạc chậm chỗ máu, khoé miệng cong lên, đôi mắt xinh đẹp không hề chớp một cái nào, mà điều quan trọng nhất trần đời chính là cô y tá đứng bên cạnh đã ngây người từ nãy giờ, tuyệt đối không dám tin một người đàn ông đẹp trai lại có thể ngồi xổm xuống đất kiên nhẫn làm chuyện này cho bạn gái.

Một hồi lâu, bông mới được anh lấy ra, anh cầm lấy ném vào thùng rác, sau đó mở nước rửa tay trong bồn, cô ngồi ở chỗ kia, mặt đã đỏ bừng, nhìn thoáng qua miếng bông đã muốn buồn nôn, toàn là máu không hơn nữa còn có nước bọt, thế mà anh lại có thể điềm nhiên như không việc gì.

Cô y tá bước đến, ôn nhu nói, “Nhớ mai phải đến truyền nước biển.” Lời nói thì nói với Triệu Thuỷ Quang, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Đàm Thư Mặc, Triệu Thuỷ Quang tự hỏi đây là chuyện gì thế hả.

Đàm Thư Mặc rửa tay sạch sẽ, nhận khăn giấy từ y tá, gật đầu nói, “Cảm ơn”, lau tay xong, anh vươn tay với Triệu Thuỷ Quang ngồi sững sờ bên kia, “Sao thế, đi thôi!”

Cô vội nắm lấy tay anh trong ánh mắt ngưỡng mộ của y tá.

Lên xe, anh mở chai nước suối lúc nãy mua, đưa cho Triệu Thuỷ Quang uống, hỏi cô, “Bớt đau chút nào chưa?”

Triệu Thuỷ Quang cảm thấy mình rất mất mặt, nhìn cũng không dám nhìn anh, chỉ dám gật đầu mà thôi.

Đàm Thư Mặc nắm cằm cô, bộ mặt gian ác mê hoặc lòng người cười nói, “Triệu Thuỷ Quang, lúc nãy em không phải hỏi anh có phải ghen hay không sao?”

Triệu Thuỷ Quang ngơ ngác nhìn anh, đáp, “Miệng em đang sưng như mỏ heo!” Ý nói, anh không phải ngay cả mỏ heo cũng muốn hôn chứ!

Anh cười càng thêm gian tà, kề sát cô, “Anh biết.” Hơi thở từng đợt từng đợt phả lên mặt Triệu Thuỷ Quang, làm cô cảm thấy tê tê lại ngứa ngứa.

Qua thật lâu….

Trong xe vang lên một tiếng “A” thảm thiết, bạn học Triệu ôm ghì cằm của mình đang có thêm một dấu răng, người nào đó rất thoả mãn khởi động xe, chạy thẳng một đường.

Một số người suốt đời tìm kiếm một nửa đời mình, nhưng sao anh lại may mắn đến thế, sớm gặp được em trongcuộc sống bề bộn này, một món quà vô giá đối với anh!
Bình Luận (0)
Comment