Chương 7
" Người của ta, ai cho ngươi bế.."_ Ngạo Thiên cau chân mày, sau hành động đầy câu dẫn của mèo nhỏ anh không còn khống chế. Tên mặt liệt trước mặt mau giao người! Đây là cái các xưng hô khi hai người xảy ra tranh cãi, sao bản thân cảm thấy vô cùng trẻ con. Cũng chỉ mới 19 tuổi tròn chứ bao nhiêu?!
-" Ai nói là người của ngươi, mau buông tay"_ Ánh mắt Chung Quốc chợt dừng ngay bàn tay của Ngạo Thiên đang đặt trên eo cô.
Đến khi bế ra ngoài xe cũng tranh cãi, hên là Hạo Nhiên nhanh chóng cho cô uống nhanh thuốc giải. Chứ không lại không khống chế nổi, thật ra hắn cũng nghĩ đến "hai thuốc giải" bá đạo trước mặt kia, nhưng mà hắn không muốn An Hoa thiệt thòi, coi như chuyện cưa cẩm sao cho cô động lòng chấp thuận thì phải đợi về sau xem hai con người này làm như thế nào.
An Hoa tỉnh dậy thì thấy mình đang nằm trên cái gì đó vô cùng gập ghềnh. Mất 5 giây cuộc đời mới nhận ra là mình đang ở trên xe, chuẩn xác hơn là nằm trên 4 bắp đùi săn chắc của hai người đàn ông.
Đây là cái thể loại "giường nằm" gì?
-" Tốt nhất là tôi không muốn nhìn thấy dòng họ nhà hắn nữa "_ Ngạo Thiên bá đạo nói qua màn hình điện thoại đang mở loa lớn. Dám đụng đến người của "trẫm", "trẫm" cho ngươi chết không an thân. Cũng tại mèo nhỏ quá yêu nghiệt câu dẫn làm gì, mị hoặc cả người qua đường. Bây giờ ngay cả anh cũng phải tranh giành với Chung Quốc, nhức cả đầu!
-" Nhị Vương, còn hắn ta thì sao? "_ Tiếng tên thuộc hạ truyền từ chiếc điện thoại.
-" Lột da, chặt gãy từng ngón tay, lôi mắt hắn ra "_ Chung Quốc dùng chất giọng vô cùng thản nhiên nói chuyện. Hạo Nhiên đang lái xe nghe câu này chợt nuốt nước bọt, tay cầm lái đã đổ hết mồ hôi mặc dù máy lạnh ngay kề bên.
An Hoa nãy giờ nghe hai người đó nói chuyện, đúng thật là bá đạo. Dù chỉ nhỏ hơn cô có 1 tuổi mà vô cùng thành đạt. Nghe nói rằng gia tộc hai người họ lúc nào cũng nắm tầm thế giới, hai gia tộc này cũng là bạn bè thân thiết. Hợp tác thúc đẩy cả hai tập đoàn đã mạnh nay còn mạnh hơn. Bản thân cô cũng vô cùng ngưỡng mộ!
Đặt biệt nhan sắc cũng thuộc hạng không hề tầm thường, phụ nữ nào cũng mong muốn được nằm dưới thân hai người, lăn qua lăn lại vài vòng cũng đã mãn nguyện tới già.
Dù sao thì cô cũng vô cùng thích cái cách trừng trị tên Daniel đó, nhưng sao vẫn còn thấy nhẹ nhĩ??!
Chỉ là cái cảm giác hai người này hứng thú với cô vô cùng không hề thực. Chỉ là hứng thú nhất thời?
-" Ngươi nói nhỏ vào, bảo bối đang ngủ "_ Ngạo Thiên trừng mắt nhìn y.
-" Ngươi mới là nên im lặng "_ Chung Quốc không khoan nhượng trừng lại anh.
-" Hai người mới nên im lặng "_ An Hoa giờ mới mở mắt, giả ngủ cũng không hứng thú gì, mà ngủ thêm cũng không được với cái hoàn cảnh này. Ngồi thẳng dậy, vào giữa hai người đàn ông cao lớn. Cô cảm thấy mình vô cùng nhỏ bé.
-" Bảo bối Bị đánh thức?"_ Ngạo Thiên mỉm cười.
-" Này! Đã bảo dùng kính ngữ. Dù sao thì cũng cảm ơn hai cậu, Sao? Có cần trả ơn?"_ An Hoa nhướng chân mày nhìn anh sau đó quay sang nhìn y. Hất cằm ngạo kiều một cái.
-" Vì em mà tôi bị thương nè, nhìn xem rất đau "_ Ngạo Thiên giả bộ mếu máo đáng thương chỉ tay vào đường máu dài ngay cánh tay. Điệu bộ uỷ khuất này của anh coi bộ cũng vô cùng thuận mắt, cái tính trẻ con mắch lẻo này là sao đây?
Chung Quốc lấy làm khinh bỉ anh! Tại sao? Con mẹ nó.. Là vết thương anh tự tạo ra, muốn lấy lòng bảo bối phải dùng cách quan minh chính đại chứ! Cái vết thương kia có là gì với anh chứ. Bỉ ổi là bỉ ổi!! Chung Quốc lão đại siêu cấp cao lãnh đẹp xin nhổ một thau nước bọt vào bản mặt Ngạo Thiên một trăm lần!!
Cô đưa bộ mặt chán ghét về phía anh, sau đó lắc đầu, đưa tay xoa xoa vết thương. Dù sao người ta cũng vì mình mà bị thương, chịu khó dỗ dành xíu cũng chả sao.
-" Dù sao thì.. Chở tôi về nhà đi!!"_
An Hoa vô tư hai tay hướng về phía hai đùi của hai người đàn ông mà vỗ xuống. Nữ nhân này càng làm hai người kia vô cùng hưng phấn, bảo bối chạm người ta kìa!
Hai người đàn ông tâm trạng vui vẻ thuận thế nắm lấy tay cô, xoa xoa.
-" Không, về nhà tôi "_