Em Là Ngôi Sao Nào?

Chương 18

Lúc Ninh Nhuệ Tinh xoay người chạy đi trong đầu cũng không nghĩ gì nhiều, khi đã chạy được một nửa,cô liền thấy hối hận.

Đáy lòng cô bắt đầu không kiềm được mà phỉ nhổ bản thân mình.

Sao cô lại phải sợ Giang Dữ như vậy chứ? Cứ như chuột thấy mèo vậy!

Xí, con người một khi lo lắng quả thật là ngay đến não cũng trở nên rỗng tuếch, cô đây mới không phải là chuột!

Ninh Nhuệ Tinh trong lúc tâm trạng vội vã đã vô thức mà chạy đến một con đường nhỏ. Nơi này hầu như không có lấy một bóng người.

Hơi thở dồn dập, gấp gáp trong khung cảnh yên tĩnh vô duyên vô cớ lại bị phóng đại, vô hình làm tăng thêm phần căng thẳng.

Trên trăm bậc thềm phía xa xa có nguồn sang truyền đến.

Lúc này Ninh Nhuệ Tinh mới phát hiện, bản thân mình trong bất tri bất giác đã chạy từ khu nam đến khu bắc của khuôn viện trường học. Nghĩ vậy, cô từ từ giảm tốc độ bước chân lại.

Mặc dù không biết Giang Dữ có đuổi theo hay không, nhưng anh sẽ không chạy theo cô đến khu bắc luôn đó chứ?

Ninh Nhuệ Tinh càng nghĩ càng cảm thấy bản thân mình đúng. Nhưng để đảm bảo tuyệt đối không có sai sót, nhầm lẫn gì, cô vẫn dừng bước chân, nghiêng đầu nhìn về phía sau lưng.

Vừa nhìn ra phía sau xém chút nữa là cô bị dọa mất hồn mất vía.

Giang Dữ đang đứng phía sau lưng cô, khoảng cách giữa hai người không quá mấy bước chân. Ngay lúc này anh cũng đang dừng bước nhìn lại cô.

Ninh Nhuệ Tinh có chút khó khăn nuốt xuống một ngụ nước bọt. Gương mặt cô nhanh chóng liền biến sắc, co chân chạy lên bậc thềm trăm bậc.

Giang Dữ không nghĩ đến, Ninh Nhuệ Tinh đã nhìn thấy anh rồi mà vẫn còn chạy. Anh chau mày lại, nhấc chân cùng đi lên bậc thang.

Ninh Nhuệ Tinh luôn cảm thấy Giang Dữ cách cô một đoạn không xa, nhưng cũng không dám quay đầu lại nhìn. Chỉ sợ cái nhìn đó sẽ rút khoảng cách giữa cô và Giang Dữ ngắn hơn, hoặc là có thể sẽ ngay lập tức bị Giang Dữ bắt được.

Cô chỉ quan tâm đến việc chạy về phía trước, căn bản không hề để ý đến con đường mà mình đã chạy qua. Đồng thời trong lòng cũng vô cùng lo lắng, sốt ruột, ba bước gộp thành hai mà giẫm lên bậc thang.

Trong lúc bất cẩn, khi chạy lên bậc thang, chân trái giẫm vào chân phải. Cả người cô lảo đảo rồi quỳ sụp xuống bậc thềm.

Ninh Nhuệ Tinh nhanh tay nhanh mắt đưa tay ra chống xuôi theo bậc thềm, tạo nên một tư thế cân bằng.

Quần áo mùa hè phong phanh, chỉ ma sát một chút, chỗ đầu gối liền bị rách một mảng.

Từ chỗ rách đó có thể liếc thấy đầu gối đã đỏ hồng lên và vùng xung quanh thì dần dần bầm tím một mảnh.

Không quan tâm đến việc kiểm tra vết thương của bản thân, cô đứng dậy phủi phủi bụi bẩn đang dính đầy trong bàn tay, rồi lại nhấc chân muốn chạy tiếp lên trên.

Nhìn ra cô lại có ý định muốn chạy mất, đôi mắt không chút gợn sóng của anh bắt đầu bao phủ một tầng lệ khí. Áp chế xuống cảm giác phẫn nộ cao trào lên trong lòng, anh đi thêm mấy bước về phía trước rồi giữ lấy cánh tay Ninh Nhuệ Tinh.

Bị thương đến thế rồi còn muốn chạy cái gì nữa, anh đáng sợ như vậy sao?

Ninh Nhuệ Tinh còn chưa chạy lên thêm được mấy bậc thềm thì cánh tay đã bị người từ phía sau hung hăng giữ lại. Sau đó, bàn tay to lớn trượt xuống nắm lấy cổ tay vô kéo lại.

Giang Dữ một tay nắm lấy cổ tay Ninh Nhuệ Tinh áp chế trước người mình, một tay hơi đặt lên bả vai cô, cưỡng chế đem người dắt đi.

Anh nhớ là phía dưới bậc thềm có đặt mấy cái ghế đá, vừa khéo có thể ngồi đó để kiểm tra miệng vết thương.

Ninh Nhuệ Tinh chỉ có thể bị ép buộc mà dựa vào lồng ngực của Giang Dữ, cùng anh đi xuống bậc thang.

Bởi vì tư thế thân mật, nhịp tim cô bắt đầu "bịch bịch" kích động. Cô có chút cẩn thận dè dặt nước mắt lên muốn nhìn vẻ mặt của anh.

Đường cằm sắc sảo, bờ môi mỏng mím chặt. Rõ ràng là có chút bất ổn, những ý nghĩ nhu hòa, kiều diễm gì đó của cô ngay lúc này cũng không dám nghĩ đến nữa.

"Đàn anh Giang Dữ, chuyện ngày hôm qua em có thể giải thích."

"Chỉ có một bức ảnh đó thôi, em bảo đảm, em sẽ xóa ngay lập tức."

.....

Trên đường căn bản là không có người nào đi qua, không gian yên tĩnh khiến cho giọng nói của Ninh Nhuệ Tinh càng rõ hơn.

"Ngồi đi."

"Cái gì?"

Cô đang đi theo Giang Dữ, vội vội vàng vàng ngước đầu nhìn anh giải thích, cơ bản là không chú ý đến việc Giang Dữ dẫn cô đi đến chỗ nào.

Ngay khi nghe thấy giọng nói của anh, cô thuận theo ánh mắt của anh liền thấy ghế đá ở phía trước.

Ngồi đi?

Giang Dữ là đang muốn cô ngồi lên ghế đá đúng không?

Không phải là muốn tính toán chuyện bức ảnh với cô?

Vẫn chưa đợi cô cẩn thận suy xét lời nói của Giang Dữ xong. Tinh thần chưa kịp ổn định, cô liền bị Giang Dữ nắm lấy bả vai ép ngồi xuống ghế đá.

Một giây sau, Ninh Nhuệ Tinh mắt trừng trừng nhìn Giang Dữ ngồi xổm xuống trước mặt mình.

Còn quỳ một gối trên đất.

Đáy lòng Ninh Nhuệ Tinh chợt thấy kinh sợ, cô vô thức muốn đứng lên.

Quan sát thấy động tác của cô, Giang Dữ chỉ nhàn nhạt liếc cô một cái, giọng anh cực thấp, mang theo một chút ý vị không cho phép kháng cự.

"Ngồi đó."

Cô mặc một cái quần suông dài màu đen, rất rộng rãi, phần vải ở phần đầu gối bị rách một mảng lớn, màu đen và trắng kết hợp với nhau khiến cho miệng vết thương thoạt nhìn rất rõ nét.

Giang Dữ khống chế cái chân đang buông xuống của Ninh Nhuệ Tinh. Anh gạt ra phần vải rách nát đang chắn trên miệng vết thương, rồi cẩn thận kiểm tra thật kỹ vết thương của cô.

Lực chống xuống của hai cánh tay cùng với chiếc quần dài mặc dù đã tạo ra một vùng đệm nhất định nhưng miệng vết thương vẫn đỏ đến mức có chút đáng sợ, miệng vết thương bị rách da cùng với máu bầm màu tím thẫm trộn lẫn với nhau thật là khiến người đối diện phải đau lòng.

Thấy Giang Dữ đột nhiên chau mày, trong lòng Ninh Nhuệ Tinh cũng theo đó mà trở nên căng thẳng.

Bầu không khí ngay lúc này có chút kiềm nén lại.

Ninh Nhuệ Tinh đang muốn mở miệng nói một vài lời gì đó thì cô lại cảm thấy, nơi miệng vết thương truyền đến từng cơn mát lạnh như có một hơi thở khẽ phả ra.

Cúi đầu liền thấy Giang Dữ đang thổi hơi vào miệng vết thương của cô.

Ngón tay Ninh Nhuệ Tinh đặt bên mép ghế đá từ từ nắm chặt lại, cô ngơ ngẩn trừng lớn mắt nhìn khuôn mặt anh tuấn đẹp đẽ của Giang Dữ.

Không khí hiện tại quá oi bức rồi, cô cảm thấy bản thân mình có chút hít thở không thông.

Rõ ràng là cách một lớp quần áo, Giang Dữ chỉ cảm thấy xúc cảm nhẵn mịn tinh tế tràn đầy bàn tay, màu sắc con ngươi không kiềm được mà trở nên âm trầm.

Anh ngẩng đầu đối diện với ánh mắt ngẩn ngơ ngây ngốc của Ninh Nhuệ Tinh, giọng nói anh vừa căng chặt lại vừa trầm khàn, "Đau không?"

Nghĩ cũng không nghĩ, Ninh Nhuệ Tinh liền lắc đầu.

Chỉ cho rằng Giang Dữ là bị miệng vết thương của cô dọa sợ, Ninh Nhuệ Tinh vội vàng mở miệng, "Không đau đâu", sợ rằng Giang Dữ không tin, cô còn chìa cánh tay của mình ra, "Cơ thể của em là loại thể chất vừa chạm vào thôi liền rất dễ để lại vết tích, đàn anh không tin thì chạm vào cánh tay em thử xem, sờ sờ cũng được......"

Trước đây Lai Âm có một lần không chú ý chừng mực mà vỗ vào cô một cái, vết tích đó phải qua hơn một giờ đồng hồ mới tan biến.

"Sờ sờ?"

Nhìn thấy cánh tay trắng nõn trước mắt, lại nghe thấy lời cô nói, đáy mắt Giang Dữ liền chớp qua một tia ánh sáng kỳ lạ, xẹt qua chớp nhoáng.

Âm thanh giọng nói rất thấp, lời nói tan biến mất giữa kẽ môi anh, Ninh Nhuệ Tinh dường như nhìn thấy bờ môi anh khẽ động, nhưng lại không nghe rõ anh nói cái gì.

"Đàn anh, anh nói gì vậy, em nghe không được."

Giang Dữ thu lại cảm xúc của mình, anh đặt chân của Ninh Nhuệ Tinh xuống rồi đứng lên cúi đầu nhìn cô.

Thấy vẻ khó hiểu trên gương mặt cô, Giang Dữ mở miệng giải thích, "Phòng y tế trường đóng cửa rồi, anh dẫn em ra bên ngoài tìm bác sĩ xử lý miệng vết thương."

"Không cần, không cần......"

Ninh Nhuệ Tinh lắc lắc tay muốn từ chối, Giang Dữ lại giống như không nghe thấy, anh nắm lấy cánh tay cô kéo luôn cả người đứng dậy.

"Đi được không? Muốn tự mình đi hay muốn anh bế em đi?"

Nghe thấy câu này, gương mặt Ninh Nhuệ Tinh thoáng chốc đỏ lên.

Có chút không kịp trở tay.

Đợi khá lâu nhưng vẫn không thấy cô trả lời, Giang Dữ cũng không giận, anh đưa tay ra muốn bế Ninh Nhuệ Tinh, hành động đó của anh dọa cô sợ đến mức mạnh mẽ lùi về sau một bước.

Nếu không phải Giang Dữ kịp thời kéo lấy cô, nói không chừng lại ngã thêm lần nữa.

"Tự em, tự em đi!"

Giang Dữ bế cô, loại tiếp xúc thân mật như vậy đối với cô mà nói có chút kỳ lạ, nhưng đối tượng là Giang Dữ, liền biến thành cô cầu còn không được.

Nhưng mà, cô sợ lỡ như không cẩn thận thì sẽ để lộ ra tình cảm chân thật của bản thân mất.

Đến lúc đó, Giang Dữ không chỉ xa cách với cô mà sợ rằng anh còn chán ghét cô nữa.

Hậu quả đó không phải là việc cô có thể gánh vác được đâu.

Cảm thấy Ninh Nhuệ Tinh đột nhiên ủ rũ, mất tinh thần, Giang Dữ liền liếc mắt nhìn qua cô, đôi mắt anh mang theo sự quan tâm không chút che đậy, "Làm sao vậy, miệng vết thương không thoải mái sao?"

Ninh Nhuệ Tinh đang cúi đầu, tất nhiên sẽ không nhìn thấy những cảm xúc đang vô tình để lộ ra ngoài của Giang Dữ, ngay lúc này bị anh hỏi như vậy, cô cũng chỉ có thể thuận theo suy nghĩ của anh mà trả lời.

"Ừm, bước đi rồi mới phát hiện đầu gối có chút đau", sợ Giang Dữ cho rằng cô đây là đang mập mờ có ý đòi được bế, cô vội vàng bổ sung thêm một câu, "Chỉ là lúc mới đứng dậy đi mấy bước thì có chút đau, bây giờ cũng ổn rồi."

Giang Dữ nhẹ giọng ừm một tiếng rồi không nói thêm gì nữa.

Anh chỉ đưa tay ra đặt hờ sau lưng Ninh Nhuệ Tinh, phòng khi cô chống đỡ không được mà lại ngã xuống.

Miệng vết thương kia xem ra thật sự có chút đáng sợ.

Mặc dù anh cũng không rõ, lúc nãy khi anh nói muốn bế cô, rõ ràng đáy mắt Ninh Nhuệ Tinh đã có chút vui vẻ, anh nghĩ rằng cô đã đồng ý rồi, chỉ là không biết làm sao lại từ chối nữa?

Chẳng qua, cô muốn làm cái gì, anh sẽ cùng cô làm cái đó.

Giang Dữ dắt Ninh Nhuệ Tinh đi tới một tiệm thuốc bên ngoài trường học.

Nhìn thấy ông chủ tiệm thuốc chuẩn bị một loạt các thiết bị làm tan máu bầm, Ninh Nhuệ Tinh không nhịn được có chút lo lắng.

Cô nhẹ nhàng kéo kéo góc áo của Giang Dữ đang đứng bên cạnh, Ninh Nhuệ Tinh ngẩng đầu, gương mặt có chút đáng thương nhìn anh, "Đàn anh, em không đau đâu, chúng ta đi được không?"

Giang Dữ nhấc tay lên, lòng bàn tay dày ấm liền rơi xuống bả vai Ninh Nhuệ Tinh áp chế cô lại, "Đợi xử lý xong miệng vết thương rồi đi."

Sợ càng đợi lâu thì Ninh Nhuệ Tinh lại càng căng thẳng, Giang Dữ nhìn sang người đang chuẩn bị ở bên cạnh, ngữ khí của anh khô khan cứng nhắc hơn so với giọng nói ấm áp dịu dàng khi nói chuyện với Ninh Nhuệ Tinh. Giọng nói khôi phục lại vẻ bình tĩnh và lạnh lùng như trước đây, "Có thể bắt đầu được chưa?"

Mặc dù anh muốn tự mình giúp Ninh Nhuệ Tinh xử lý vết thương, nhưng sự việc liên quan đến sức khỏe của cô vẫn nên giao cho người có chuyên môn đến xử lý thì tốt hơn.

Bởi vì đang ngồi nên Ninh Nhuệ Tinh nhìn thấy đầy những chai lọ đang được đặt xung quanh, trong không khí còn có mùi thuốc nồng đậm rõ ràng.

Giang Dữ liếc một cái liền nhìn ra sự sợ hãi của cô, anh thu lại bàn tay đang áp chế trên người cô của mình, đổi thành che mắt cô lại.

"Đừng nhìn nữa, nhé?"

Đột nhiên cảm giác có bóng đen che khuất tầm mắt khiến Ninh Nhuệ Tinh đưa tay ra nắm lấy bàn tay của Giang Dữ, sau khi phản ứng lại những gì mình đã làm, cô mãnh liệt muốn bỏ tay ra.

Nhưng Giang Dữ lại nắm chặt tay cô không buông.

Đây là tay của Giang Dữ.

Trong bóng tối, tất cả những giác quan đều bị phóng đại một cách vô cớ. Lúc anh nói chuyện mang theo hơi thở ấm nóng, lòng bàn tay nóng bỏng vô tình khiến trong lòng Ninh Nhuệ Tinh bối rối, ngứa ngáy như có một đàn hươu con đang chạy loạn.

Loại thân mật như vậy, quả thật là không dễ gì có được.

Nếu như chỉ có một lần này thôi, chi bằng cứ quý trọng nó đi.

Nghĩ vậy, Ninh Nhuệ Tinh liền mặc kệ hết, cô nắm lấy bàn tay Giang Dữ, càng nắm càng chặt.

Đúng là lòng tham không đáy, cô lần theo năm ngón tay anh, sờ lên trên để mười ngón tay của hai người đan vào nhau.

Đầu gối do phải chịu một cú va đập mạnh nên có chút yếu ớt, trong nháy mắt khi máu bầm được nặn ra, cô nhận thấy rằng bởi vì động tác của cô mà cả người Giang Dữ liền trở nên cứng nhắc, Ninh Nhuệ Tinh thuận thế khẽ kêu đau một tiếng.

Đang nghĩ đến có thể chỉ được thân mật với anh một lần này thôi, trong lòng cô càng cay đắng, khổ tâm, nước mắt tích lũy từ lâu ngay lập tức làm ướt đẫm lông mi cô.

Cô đau, Giang Dữ không có cách nào để từ chối cô.

Nhưng Ninh Nhuệ Tinh không nghĩ đến, trong chớp mắt khi cô khẽ kêu lên một tiếng kia, hơi thở của Giang Dữ liền trở nên dồn dập.

"Đàn em à."

Âm thanh của anh rất thấp, ngay thời khắc đó giống như mang theo một chút ý cười.

Giọng nói ấm áp dịu dàng khiến người khác căn bản không có sức lực chống đỡ.

"Đợi lát nữa mua trà sữa cho em uống, đừng khóc nữa, nhé?"

———————————

Dnay tgian sinh hoạt loạn quá mn ạ sáng toàn thức đến 5-6h rồi ngủ 1 mạch đến chiều. Kb có ai như mình tgian cách ly toàn dân này kh chứ mặt mũi mụn ẩn cũng khưa khứa r

Like page Kithara_ team để được đọc nhiều chương truyện mới hơn nha <3 <3 <3
Bình Luận (0)
Comment