Em Là Ngôi Sao Nào?

Chương 30

Cho đến khi đã ngồi trên ghế trong phòng học, mấy người bọn Lai Âm vẫn bị sốc.

Từ phòng ký túc xá đến phòng học, tính luôn cả quãng đường đi ăn sáng, câu hỏi của mấy người bọn họ cứ liên tục không ngừng, nóng lòng mong muốn hỏi cho ra toàn bộ quá trình.

Ninh Nhuệ Tinh không biết phải làm sao, nhưng vẫn nhẫn nại trả lời từng câu hỏi một.

"Ôi mẹ ơi, Dư Dư, cậu vừa ra tay đã chơi ngay một vố lớn, thật lợi hại." Hứa Giai Văn mang vẻ mặt đầy sùng bái, ngữ khí cực phấn khích, "Đàn chị kia nếu như biết được cậu và đàn anh Giang Dữ đang hẹn hò, còn không tức chết sao, tớ thật sự rất muốn nhìn thấy cái viễn cảnh đó, quả thật là hả lòng hả dạ mà."

So với mối quan tâm của Hứa Giai Văn thì câu hỏi của Lai Âm dễ dàng khiến cho Ninh Nhuệ Tinh bị hỏi đến mức mặt mũi đỏ bừng, "Nè Dư Dư, cậu mau nói cho chúng tớ biết đi, cậu với đàn anh Giang Dữ đã tới bước nào rồi, đã moa moa chưa?"

Lai Âm mang vẻ mặt đầy mờ ám nhìn chằm chằm vào Ninh Nhuệ Tinh rồi khẽ mỉm cười, lúc nói đến mỗi một chữ moa thì lại phối hợp thêm động tác chu môi hôn hôn.

Hứa Giai Văn và Phương Đình Dư cũng phản ứng theo, tham gia vào câu hỏi của Lai Âm, cả ba đều cùng nhau xúi giục Ninh Nhuệ Tinh nói ra.

Ninh Nhuệ Tinh trong khoảnh khắc đó lại nhớ đến nụ hôn tối hôm qua.

Nơi cầu thang trống vắng không một bóng người, bên tai đều là tiếng thở của anh cùng với tiếng tim đập của bản thân, hơi thở của anh bủa vây bốn phía xung quanh, bản thân cô thì lại căng thẳng đến mức tay chân đều không biết nên đặt ở chỗ nào, trong mắt Giang Dữ nói không chừng còn có chút ngớ ngẩn...

Mấy người bọn họ đều là những người có kinh nghiệm yêu đương, nhìn thấy dáng vẻ ngây ngẩn, ngơ người của Ninh Nhuệ Tinh, rõ ràng là đang hồi tưởng cái gì đó, thấy vậy bọn họ đều đồng thanh hihi cười khẽ.

Ninh Nhuệ Tinh lấy lại tinh thần, cô ngước mắt lên liền nhìn thấy dáng vẻ của mấy người bọn Lai Âm đang đứng xung quanh mình, bởi vì gương mặt xấu hổ đã tăng thêm một tầng đỏ ửng, ngữ điệu cũng mang theo một chút ngượng ngùng, "Các cậu sao lại quan tâm đến những việc tầm thường như vậy chứ."

"Nói xem nghĩ đến cái gì mà mặt cậu lại đỏ như vậy?" Hứa Giai Văn nói xong đưa tay khẽ chạm vào mặt Ninh Nhuệ Tinh, giọng điệu hứng thú nói, "Vẫn còn nóng này, bây giờ không phải là cuối thu rồi sao, nóng thành bộ dạng như vậy."

"Đúng vậy nha hahaha." Phương Đình Dư nói xong liền cùng với Hứa Giai Văn lăn thành một đoàn.

Nghe thấy câu nói của hai người bọn họ, Ninh Nhuệ Tinh đưa tay lên sờ vào đôi má của mình, không khỏi có phần chột dạ.

Vẫn còn rất nóng.

"Hiệu suất làm việc của đàn anh Giang Dữ thật sự rất cao nha, trong một buổi tối, không chỉ xác lập được mối quan hệ, mà còn......" Nhìn thấy gương mặt tràn đầy ngượng ngùng, xấu hổ của Ninh Nhuệ Tinh, Lai Âm chợt dừng lại không nói nữa, cô chuyển sang giọng điệu trêu chọc, "Tớ còn đang nghi ngờ là do cậu lôi cuốn đàn anh Giang Dữ, hay là anh ấy chỉ cần một động tác thôi đã lôi cuốn được cái đồ ngốc nhà cậu rồi."

"Nhìn cái bộ dạng này, còn phải nói......" Hứa Giai Văn phụ họa thêm, lời nói mới thốt ra được một nửa đã bị Ninh Nhuệ Tinh đưa tay lên chặn ngang lại, "Không có đâu."

Hứa Giai Văn gỡ bỏ bàn tay của Ninh Nhuệ Tinh, đang muốn tiếp tục nói cái gì đó nhưng Ninh Nhuệ Tinh đã nhanh hơn cô một bước, mở miệng nói, "Còn không nhanh quay đầu lại đi, giáo viên đến rồi."

Cô nói xong vô thức thở phào một hơi.

May là giáo viên đã tới rồi, nếu không thì không biết bọn họ còn nói ra những lời gì nữa.

Ninh Nhuệ Tinh bình thường nghe giảng vẫn luôn rất nghiêm túc, chăm chỉ, nhưng buổi sáng ngày hôm nay lại không tập trung được, đầu óc đã bay đi đâu mất.

Trong lúc bất chợt lại nghĩ đến Giang Dữ, cô nghĩ tới nghĩ lui rồi lại nhịn không được mà cười ngốc một cái.

Trước đây cô vẫn không hiểu, làm thế nào mà một người lại có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của người khác mỗi giờ mỗi phút như vậy, nhưng bây giờ cô đã hiểu rồi.

Bởi vì là Giang Dữ, cho nên cô mới không kiểm soát được cảm xúc của chính mình.

Đến buổi trưa, Ninh Nhuệ Tinh lại càng không tập trung, thậm chí là còn có chút căng thẳng.

Nguyên nhân cũng là do anh, vừa nãy lúc tiết học đầu tiên của buổi chiều kết thúc, Giang Dữ đã gửi đến một tin nhắn.

"Đợi lát nữa tan học, anh ở dưới lầu chờ em."

Ninh Nhuệ Tinh vừa nhìn thấy đoạn tin nhắn này, trái tim cô như nhảy cẫng lên, cô trả lời lại rất nhanh, "Làm gì vậy?"

Giang Dữ tìm cô để làm gì vậy nhỉ?

"Hôm nay là thứ sáu." Giang Dữ nhắn qua một câu lời ít mà ý nhiều, Ninh Nhuệ Tinh không hiểu, cô liền nhắn qua một dấu chấm hỏi.

Hôm nay là thứ sáu, hình như không có gì đặc biệt cả, ngoại trừ việc buổi tối không cần phải tự học ra, nhưng mà việc này với việc Giang Dữ đến tìm cô thì có quan hệ gì chứ?

Chẳng lẽ là......

Trong đầu cô có một ý nghĩ chợt lóe lên, Ninh Nhuệ Tinh đột nhiên phúc chí tâm linh(*) ý thức được, Giang Dữ có lẽ là muốn dẫn cô ra ngoài chơi, cũng chính là đi hẹn hò đúng không?

(*) Phúc chí tâm linh: phúc đến thì lòng người cũng sáng ra, khi vận may đến thì người ta linh hoạt khôn ngoan hơn.

Quả như dự đoán, một giây sau, tin nhắn của Giang Dữ gửi qua đã chứng minh được suy nghĩ của cô, "Hẹn hò."

Trái tim của Ninh Nhuệ Tinh bởi vì hai chữ đơn giản đó mà lại đập mãnh liệt một hồi.

Đến nỗi mà suốt một tiết học sau đó, trong đầu cô toàn là hai chữ kia, kiến thức gì gì đó đều nghe không vào nữa rồi.

Sắp đến giờ tan học, Ninh Nhuệ Tinh vào trong group chat với mấy cô bạn cùng phòng nói với bọn họ một tiếng rằng mình sẽ không quay về ký túc xá, quả thật không ngoài ý muốn đã khiến cho group chat bùng nổ lần nữa, tránh không được lại thêm một trận trêu chọc.

"Buổi tối không cần quay lại đâu, chúng tớ sẽ chịu trách nhiệm thay cậu, cậu với đàn anh Giang Dữ cứ ở bên ngoài ưm ưm a a đi."

"Ưm ưm a a?" Lai Âm gửi tiếp sau đoạn tin nhắn đó, "Cái này được."

"Cái gì chứ", Ninh Nhuệ Tinh nhìn thấy những tin nhắn có chút xấu hổ kia, cô còn gửi qua một icon trợn mắt, "Chuyện đó sẽ không tồn tại đâu."

Thật không dễ dàng gì mới chịu đựng được đến khi tan học, Ninh Nhuệ Tinh sau khi thu gom xong đồ đạc, nói tiếng chào tạm biệt với mấy cô bạn cùng phòng, vừa muốn cất bước rời đi thì lại đột nhiên dừng lại.

"Trạng thái của tớ hiện giờ như thế nào?" Cô chỉnh trang lại quần áo và đầu tóc của bản thân, xong lại quay sang hỏi bọn họ mấy câu.

"Cực kỳ tốt, rất đẹp, rất OK."

Đối với lời tâng bốc của Phương Đình Dư, Ninh Nhuệ Tinh không tin lắm, "Thật hay giả vậy, tối hôm qua tớ đã thức rất khuya, khí sắc có phải là rất kém hay không?"

Ninh Nhuệ Tinh trước giờ theo thói quen chỉ trang điểm nhẹ nhàng, trang nhã, hôm nay thời tiết chợt lạnh, lại không có lý do gì đặc biệt cho nên ngay đến cả son môi cô cũng lười thoa.

Ai biết được Giang Dữ lại đột nhiên nói muốn hẹn hò.

Con gái vì người mình thích mà trang điểm (**), vừa nghĩ đến mối quan hệ với Giang Dữ, cô lại muốn bản thân mình khi xuất hiện trước mặt Giang Dữ đều sẽ là khía cạnh tốt đẹp nhất.

(**) Một câu danh ngôn trong Chiến quốc sách, cả câu hoàn chỉnh là: "Sĩ vi tri kỷ giả tử, nữ vi duyệt kỷ giả dung". Nghĩa là: Kẻ sĩ hy sinh vì tri kỷ, đàn bà tô điểm vì người yêu. Ở đây tác giả chỉ sử dụng vế sau của câu nói.

Giang Dữ đẹp trai như thế, cô cũng không thể làm anh quá mất mặt được.

Hứa Giai Văn nhìn đại khái hai bên má của Ninh Nhuệ Tinh vài lần, sau đó lấy một thỏi son từ trong túi ra, "Cho cậu, là màu hồng san hô đó, đảm bảo đàn anh Giang Dữ sẽ phải khuất phục dưới bờ môi của cậu." Nói xong, bản thân Hứa Giai Văn lại cười hì hì.

"Không chừng lát nữa sẽ phải ăn cơm", Ninh Nhuệ Tinh thở dài một hơi, rồi lại nói một cách đầy cam chịu, "Thôi bỏ đi, không thoa son nữa, tớ đi trước đây."

Ninh Nhuệ Tinh nói dứt tiếng "tớ đi đây", lúc này mới vội vội vàng vàng xoay người chạy xuống lầu.

______

Vừa xuống lầu, Ninh Nhuệ Tinh đứng ở chân cầu thang đã nhìn thấy Giang Dữ đang đứng dưới một gốc cây đa cách đó không xa.

Áo dài tay màu đen và quần jean, rõ ràng đều là những kiểu dáng đơn giản nhưng mặc trên người anh lại hấp dẫn và đẹp đến mức không thể nói thành lời.

Thậm chí vừa nhìn thôi đã thu hút được sự chú ý của cô.

Không thể nghĩ thêm gì nhiều, Ninh Nhuệ Tinh liền bước nhanh đi về phía Giang Dữ.

Gần như ngay khi Ninh Nhuệ Tinh bước đến trước mặt Giang Dữ, Giang Dữ đã cực kỳ tự nhiên nhận lấy mấy quyển sách cô đang cầm trong tay, còn một tay khác thì liền thuận thế nắm lấy tay cô.

Ngay từ khi bắt đầu tiếp xúc, đụng chạm, những ngón tay thon dài đã khẽ trượt xuống, chuyển thành trạng thái mười ngón tay đan chặt.

Đang trong khoảng thời gian vừa mới tan học nên dãy lầu giảng dạy của khoa Văn học vẫn chưa có nhiều người, Ninh Nhuệ Tinh vẫn còn có chút căng thẳng nhìn trái ngó phải sợ bị người khác phát hiện.

Giữa ban ngày ban mặt mà lại nắm tay, như vậy quá quang minh chính đại rồi.

Giang Dữ ngược lại không hề chú ý đến những hành động của Ninh Nhuệ Tinh, vẫn tiếp tục thẳng thắn nắm tay cô dắt đến chỗ chiếc xe đang dừng trong bãi đỗ xe của mình.

Khoảng cách không xa, không quá mấy bước chân đã đến nhưng Ninh Nhuệ Tinh lại cảm thấy cực kỳ giày vò.

Vừa hồi hộp lại vừa ngại ngùng.

Tầm mắt của cô rơi xuống cái tay đang được Giang Dữ nắm lấy, ngước mắt lên lại chợt bất thình lình nhìn thấy góc nghiêng của anh, cô chỉ cảm thấy trái tim của mình càng lúc càng đập nhanh mãnh liệt.

Trái tim nhỏ bé đập nhanh đến mức sắp không chịu nổi nữa rồi.

Đợi đến khi ngồi lên xe, bàn tay đã được buông ra, Ninh Nhuệ Tinh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Bây giờ cô chỉ cần một mình ở chung một chỗ với Giang Dữ, vừa làm ra một hành động mang tính thân mật một chút thôi là cô sẽ trở nên rất hồi hộp.

Có một sự xấu hổ, ngại ngùng nhưng cũng có chút mong đợi không sao nói rõ được.

Đại khái là yêu đương vào thì sẽ có bộ dạng như thế. Ninh Nhuệ Tinh nghĩ vậy.

Trên má đột nhiên rơi xuống một mảnh ấm nóng, Ninh Nhuệ Tinh vô thức ngẩng mặt ra sau liền thấy Giang Dữ nửa khom người dựa gần sát vào cô.

"Sao, sao vậy ạ?" Cô căng thẳng đến mức ngay cả nói chuyện cũng có chút không lưu loát.

"Dây an toàn." Giang Dữ thấp giọng nở nụ cười với cô, anh đưa tay giúp cô thắt chặt dây an toàn, Ninh Nhuệ Tinh ngẩng đầu đang muốn nói tiếng cảm ơn thì hơi thở, khí tức thuộc về riêng Giang Dữ lại ùn ùn kéo đến chạm vào môi cô.

Còn có nụ hôn của anh.

Ban đầu, đôi tay của Ninh Nhuệ Tinh vốn dĩ vô thức làm ra hành động phòng ngự đối với các tác động của thế giới bên ngoài nhưng trong lúc bất tri bất giác đã trở thành nắm chặt lấy phần vải áo trước ngực Giang Dữ, hơi thở tràn ngập giữa hai cánh mũi cũng bất giác trở nên dồn dập.

Bờ môi nóng bỏng, mang theo độ nóng như thiêu như đốt nhanh chóng công thành đoạt đất. Lúc vừa mới bắt đầu, Giang Dữ vốn dĩ chỉ định hôn lướt qua rồi dừng nhưng cuối cùng lại biến thành càng hôn càng sâu.

May thay chất liệu kính của cửa xe là kính đặc chế một chiều, nếu không thì người bên ngoài kia sẽ nhìn thấy hết những chuyện xảy ra trong xe.

Cô gái bị nửa đè ép trên ghế ngồi, còn chàng trai thì áp bức tùy tiện hôn cô gái.

Thân thể hai người dán chặt vào nhau, không có một kẽ hở nào.

Nụ hôn ngoài ý muốn này vừa dài vừa sâu, gần như là khiến cho Ninh Nhuệ Tinh sắp sửa không cách nào thở nổi.

Quan sát thấy cô thật sự có chút hết hơi, lúc này Giang Dữ mới từ trên cánh môi của Ninh Nhuệ Tinh rời ra, nhưng cũng không tính là rời ra, chỉ là hơi dãn ra một chút, bờ môi mỏng của anh khẽ do dự, cánh môi hữu ý vô ý thế nào lại lướt đến ma sát bên má cô, cuối cùng là chạm vào bên tai cô.

Cơ thể của Ninh Nhuệ Tinh không cách nào khống chế được mà run lên cầm cập.

Giọng nói anh trầm thấp, lộ ra sự mê hoặc mà bản thân anh không tự nhận biết được, "Buổi tối ăn gì đây, món ăn Trung Quốc hay là món Tây?"

Bởi vì nụ hôn mới vừa rồi, trái tim của Ninh Nhuệ Tinh từng hồi từng hồi rung rinh gợn sóng, đôi mắt mơ màng bởi vì câu hỏi của Giang Dữ mà dần dần trở nên tỉnh táo hơn, cô cố gắng khôi phục lại hơi thở đang gấp gáp của mình, lúc này mới trả lời câu hỏi của anh, "Trung, món ăn Trung Quốc."

Giang Dữ thấp giọng nở nụcười, có chút thoải mái và hài lòng, nhìn thấy đôi má ửng hồng và đôi môi sưng đỏ của cô, ánh mắt của anh liền trầm xuống, những xung động trong anh âm thầm lưu chuyển, anh lại lần nữa cúi người chạm một cái vào đôi má trắng nõn của cô, một lúc sau mới trả lời một tiếng được.

Đợi hơi thở của Giang Dữ toàn bộ đã rời khỏi người cô, Ninh Nhuệ Tinh mới nặng nề chậm rãi thở ra.

Chỉ là trái tim của cô vẫn đang chấn động, trái tim nhỏ bé dao động càng thêm mãnh liệt.

______

Bởi vì là ngày làm việc, bình thường đường xá vẫn hay ùn tắc nhưng hôm nay lại thông thoáng một cách lạ thường.

Giang Dữ dừng xe xong, chuẩn bị trước hết là dẫn Ninh Nhuệ Tinh đi dạo xung quanh, đợi tối thêm một chút nữa mới đi ăn cơm.

Bên cạnh trung tâm thương mại có một cửa hàng đồ uống mới mở, màn hình huỳnh quang với các màu sắc và phông chữ khác nhau được đặt ở bên ngoài đã thu hút sự chú ý của Ninh Nhuệ Tinh.

"Khai trương ưu đãi lớn, thức uống trong tiệm xxx đồng một ly, hương vị ngọt ngào hơn cả mối tình đầu, hoan nghênh vào cửa hàng uống thử."

Ngọt ngào hơn cả mối tình đầu.

Ninh Nhuệ Tinh ngừng bước chân, cô dùng bàn tay đang được Giang Dữ nắm lấy của mình khẽ lay động cánh tay của anh, lúc anh cúi đầu nhìn qua, cô cũng ngẩng đầu lên nói với anh, "Em có chút khát nước, muốn uống cái kia."

Cô nói xong liền đưa tay chỉ về phía cửa hàng.

Thấy Giang Dữ chỉ nhìn cô mà không nói chuyện, trong lòng Ninh Nhuệ Tinh bất giác có vài phần thấp thỏm, cô nhịn không được lại lắc lắc cánh tay của anh, "Được không ạ?"

Cô không biết rằng ngữ khí và động tác của cô hoàn toàn chính là làm nũng.

Giang Dữ nhìn thấy nét mong chờ nơi đáy mắt cùng với ánh mắt sáng long lanh của cô, yết hầu anh khẽ chuyển động, lúc này mới mở miệng trả lời, "Được."

Đại khái là bởi vì khai trương bán giá ưu đãi cho nên trong cửa hàng khá đông đúc.

Ninh Nhuệ Tinh xếp hàng mất mấy phút mới đến lượt cô gọi nước.

Trên thực đơn, không giống với những cửa hàng đồ uống thông thường, có nhiều loại trà sữa khác nhau nhưng tất cả đều có những cái tên độc đáo, cái gì mà "ngọt ngào hơn cả mối tình đầu", "sự ngọt ngào xen lẫn chua xót của việc yêu thầm", "đau lòng to như Thái Bình Dương",...

Vừa nhìn thấy mấy cái tên, cô liền có thể đại khái đoán ra được đồ uống có mùi vị gì.

Giang Dữ không uống, Ninh Nhuệ Tinh chỉ đành gọi đồ uống một mình, cô suy nghĩ một lát rồi nói với nhân viên của cửa hàng, "Tôi muốn một ly Ngọt ngào hơn cả mối tình đầu."

Mùi vị của ngọt ngào hơn cả mối tình đầu, cô thật sự có chút muốn nếm thử xem sao.

Nghe thấy câu nói của Ninh Nhuệ Tinh, Giang Dữ đang đứng bên cạnh cô khẽ nhướn mày, giống như nghĩ đến điều gì đó, anh nhếch môi khẽ cười rồi cúi thấp đầu thì thầm, "Em thật sự muốn chọn cái này?"

Vẻ mặt của Ninh Nhuệ Tinh đầy sự nghi hoặc, cô quay đầu sang muốn nhìn Giang Dữ rồi mở miệng nói, "Có vấn đề gì sao ạ?"

Bởi vì hai người đứng kề sát nhau nên cánh môi của Ninh Nhuệ Tinh vô thức cọ qua má của Giang Dữ.

Ninh Nhuệ Tinh chợt ngẩn người, cô lấy lại tinh thần rồi ngay lập tức quay đầu lại, cơ thể cô trở nên cứng nhắc, cũng không dám nhìn Giang Dữ lần nữa.

Hai người các cô hôn thì cũng đã hôn qua rồi nhưng cô vẫn cảm thấy có chút ngượng ngùng.

Hơn nữa bây giờ là ban ngày, còn là ở ngoài nữa.

May là nhân viên của cửa hàng đã làm xong đồ uống, sau khi nghe thấy Ninh Nhuệ Tinh nói một câu "uống ngay bây giờ" thì nhân viên liền cắm ống hút vào rồi đưa ly nước qua cho Ninh Nhuệ Tinh, "Ngọt ngào hơn cả mối tình đầu của quý khách, hoan nghênh quý khách lần sau lại đến."

Ninh Nhuệ Tinh qua loa gật đầu, nhận lấy nước uống rồi ra lệnh cho bản thân phải quên đi sự việc ngoài ý muốn vừa mới xảy ra ban nãy, cô do dự muốn đưa tay kéo lấy cánh tay của Giang Dữ, nhưng vừa đưa tay đến nửa đường thì bàn tay của Giang Dữ đã đưa về phía này, sau đó tay anh chặt chẽ nắm lấy bàn tay cô.

Gương mặt của Ninh Nhuệ Tinh đã đỏ lại càng đỏ hơn.

Nghĩ đến là một chuyện, làm rồi thì lại là một chuyện.

Cô không dễ dàng gì mới chủ động được một lần, đến cuối cùng vẫn là phải cần đến sự phối hợp của Giang Dữ.

Đợi đến khi đi ra bên ngoài, Ninh Nhuệ Tinh vẫn cứ tùy ý để Giang Dữ dẫn cô đi về phía trước, còn cô thì cúi thấp đầu uống nước của mình.

Mùi vị tiến vào trong miệng có chút kỳ lạ, cô nhịn không được lại uống thêm một ngụm.

"Gì vậy chứ, đây không phải chính là mùi vị của nước sôi sao", sau khi phân biệt ra được mùi vị, Ninh Nhuệ Tinh nhịn không được thốt lên một câu.

Vậy mà cô còn trông đợi nhiều như vậy.

Giang Dữ dừng bước chân cúi đầu nhìn cô rồi khẽ mỉm cười, "Mối tình đầu không phải chính là mùi vị của nước sôi sao, vừa nãy anh đã hỏi em rồi."

Thật là.

Ninh Nhuệ Tinh chợt bừng tỉnh, mối tình đầu không phải chính là giống với nước sôi hay sao, sạch sẽ, tinh khiết, không có bất cứ màu sắc cũng như tạp chất nào khác.

"Em còn cho rằng ngọt ngào hơn cả mối tình đầu sẽ có hương vị như thế nào, không ngờ đến chỉ là nước sôi......" Nghĩ đến bản thân mình vừa nãy vậy mà lại không có phản ứng, còn gọi một ly nước sôi, Ninh Nhuệ Tinh bất giác có chút chán nản.

Nghe thấy câu nói của Ninh Nhuệ Tinh, Giang Dữ cúi người dựa sát vào cô, anh thấp giọng nói, "Anh có thể nói cho em biết là nó có mùi vị gì."

"Hả?"

Ninh Nhuệ Tinh vừa thốt ra một tiếng, Giang Dữ đã tìm kiếm bờ môi của cô rồi hôn xuống, bàn tay vốn dĩ muốn chống lại của cô cũng bị Giang Dữ dùng một tay nắm chặt lấy cổ tay rồi áp chế xuống bên cạnh người anh.

Ninh Nhuệ Tinh trừng lớn đôi mắt, dư quang quét qua những người đang đi lại, dạo chơi bên cạnh, trái tim cô càng trở nên căng thẳng.

Một tay đang cầm đồ uống, một tay được Giang Dữ nắm chặt lấy, Ninh Nhuệ Tinh căn bản không có chút sức lực nào để đẩy Giang Dữ ra, cô tùy ý tìm ra một lý do, giọng nói bật ra giữa kẽ môi cực kỳ mơ hồ.

"Hiện... hiện giờ... là ban ngày, không... không được......"

Giang Dữ thấp giọng cười, Ninh Nhuệ Tinh vừa được buông tha cho đôi môi, vừa nói xong câu "trời còn chưa tối" thì đôi mắt liền phủ xuống một trận ấm nóng.

Bất đắc dĩ cô chỉ có thể nhắm mắt lại.

"Trời tối rồi", giọng nói của anh chạm vào bên tai cô, theo đó mà nụ hôn của anh chạm lên bờ môi cô.

"Có thể tiếp nhận nụ hôn rồi."

—————————

Bắt đầu siêu ngược cẩu rồi mn

Bộ này sắp đuổi kịp chương đăng trên page r:)) Mình sẽ cố gắng đào thêm bộ ms cho mn nhảy để mn đỡ chán khi đợi mình ️ mong mn tiếp tục ủng hộ mình nha

Like page Kithara_ team để được đọc nhiều truyện mới hơn nhé <3 <3 <3
Bình Luận (0)
Comment