Alo alo!!! Bà con nghe rõ trả lời!
Tui mới đào 2 hố mời: 1 hố là tỷ-đệ luyến, show-biz, thế gia; 2 là hố siêu HOT nhà tui: tổng tài thâm tình x nhà văn [Hứa danh dự rất HOT ️]. Qua ủng hộ tui với nha bà con, bên đấy thiếu hơi người quá chừng Yêu thương rất nhiều ️
——————————————-
Bất luận là xuất phát từ nguyên nhân gì đi chăng nữa thì thư viện cũng không phải là nơi thích hợp để nói chuyện.
Trước đây có một cặp tình nhân không biết đã xảy ra mâu thuẫn gì mà trực tiếp đánh nhau một trận lớn ngay trong thư viện, ảnh hưởng đến việc học tập của các sinh viên khác trong thư viện, bên phía trường học bởi vì chuyện này mà trực tiếp đưa xuống một lệnh cấm các đôi tình nhân, thậm chí là nam nữ ở nơi thư viện này mà chụm đầu kề tai, tiếp xúc quá thân mật.
Ninh Nhuệ Tinh nhìn Giang Dữ một cái, nhếch môi không trả lời lại câu hỏi của anh, cô cúi đầu xuống dọn dẹp lại sách vở của mình, đi đến bên cạnh anh, một đường đi ra khỏi thư viện.
Đợi đến khi ra khỏi thư viện, Ninh Nhuệ Tinh mới phát hiện bên ngoài đang mưa lất phất.#Kithara_team#
Vừa hay sắp đến giờ tan học, trước mặt một mảng không gian vắng vẻ, gần như không có người nào, thậm chí còn khiến cô tạo ra một loại ảo giác, đó chính là dường như cả thế giới này chỉ còn lại một mình cô, còn có Giang Dữ đang đứng bên cạnh cô nữa.
Vốn dĩ còn muốn tìm một nơi nào đó để nói chuyện với Giang Dữ, ai biết được lại đột nhiên đổ mưa chứ, Ninh Nhuệ Tinh cảm thán một hơi, dư quang nơi khóe mắt thấy Giang Dữ không biết từ nơi nào lấy ra một cây dù, mở dù ra, vừa khéo đem hai người các cô che khuất dưới cây dù.
"Ồ, dù này anh lấy ở đâu ra vậy?" Rõ ràng vừa nãy lúc anh đi tìm cô, hai tay anh trống không mà.
"Dù vừa mới tìm người mượn được." Giang Dữ lời ít ý nhiều trả lời, ngữ khí thậm chí có thể nói là có chút lạnh lùng, chỉ là đôi mắt anh vẫn chằm chằm khóa chặt lấy Ninh Nhuệ Tinh như cũ.
Vừa nãy anh vội vàng tìm cô, ai ngờ đâu giữa đường lại đột ngột đổ mưa, lại nghĩ đến bạn cùng phòng ký túc xá của cô nói rằng cô vừa tan học đã vội vội vàng vàng rời đi, chắc chắn là không đem theo dù, bất đắc dĩ, Giang Dữ đành phải chạy ngược về phòng học, tìm Châu Hạo mượn được cây dù.
Anh trước đây chưa từng nghĩ đến có một ngày anh lại khủng hoảng và hỗn loạn như thế này.
Chiếu theo cái sự yêu thích sạch sẽ đã ăn sâu vào trong xương tủy của anh, tất nhiên là cho dù đang ở trong một ngày mưa thì anh cũng không cho phép một giọt mưa nào rơi xuống người anh, nhưng hôm nay anh lại không quan tâm được nhiều thứ như vậy, tóc tai ngấm mưa ướt hết anh cũng không quan tâm, chỉ muốn nhanh chóng tìm được Ninh Nhuệ Tinh.
Anh sợ cô sẽ hiểu lầm, sợ cô sẽ suy nghĩ lung tung.....
"Ồ", nghe được lời giải thích của Giang Dữ, Ninh Nhuệ Tinh ngược lại không nói gì nhiều, trái lại cô đã trở lại với trạng thái thường ngày, khoác lấy cánh tay của Giang Dữ, cô mỉm cười nhìn anh, "Vậy chúng ta đi thôi."
Bởi vì động tác của Ninh Nhuệ Tinh, Giang Dữ trước nay chưa từng thấy, đứng ngây ngốc mất một, hai giây.
Trường học lắm người, nhiều mắt, trước đây Ninh Nhuệ Tinh vẫn cứ lo lắng, kiêng dè bị người khác phát hiện, ban ngày ban mặt sẽ không dám cùng anh một mình ở chung một chỗ chứ đừng nói đến chủ động làm ra loại động tác thân mật như thế này.
Nhìn thấy sự nghi hoặc nơi đáy mắt của Giang Dữ, Ninh Nhuệ Tinh bởi vì bản thân mình cũng có một ngày có thể khiến cho Giang Dữ sững sờ như vậy mà cảm thấy cực kỳ kiêu ngạo, độ cong ở khóe môi mềm mại xinh đẹp khẽ giương lên, giọng nói của cô cũng thế, "Em nghĩ rõ ràng rồi, hai người chúng ta yêu đương hẹn hò không cần thiết phải che che giấu giấu."#Kithara_team#
"Huống hồ chi", Ninh Nhuệ Tinh ngừng một chút, đem gương mặt dán chặt lên cánh tay của Giang Dữ, nhẹ nhàng cọ cọ, thần thái lười nhác cực kỳ giống với một con mèo đang đợi chủ nhân vuốt ve bộ lông của nó, "Em chính là muốn đi cùng với anh, khiến cho những người kia hâm mộ, ghen tị, tức chết luôn."
Giang Dữ ngây người một chút, dùng tay còn lại nhẹ nhàng xoa lên mái tóc của Ninh Nhuệ Tinh, anh nhẹ giọng cười một tiếng, trong lời nói tràn đầy ý cưng chiều rõ ràng, "Được."
Nhưng vẫn còn chưa tới giờ tan học, trên cả quãng đường Ninh Nhuệ Tinh đi cùng với Giang Dữ đến cùng cũng không có người nào cả, trên mặt cô không tránh được lộ ra một chút thất vọng.
Giang Dữ cúi đầu nhìn Ninh Nhuệ Tinh một cái, đem cánh tay đang khoác lấy khuỷu tay của mình kẹp chặt hơn một chút, anh nhẹ giọng hỏi cô, "Buổi tối ngày mai em có rảnh không?"
"Có chuyện gì vậy?" Ninh Nhuệ Tinh vừa ngẩng đầu nhìn Giang Dữ vừa hỏi.
"Buổi tối ngày mai anh có một trận đấu bóng rổ, anh hy vọng em có thể đến sân đấu."
Chỉ một câu nói, Ninh Nhuệ Tinh liền hiểu rõ ràng ý tứ của Giang Dữ.
Những nữ sinh la hét và tặng nước cho anh trên sân bóng rổ tất nhiên không hề ít, lại liên tưởng đến cái vấn đề chính danh mà vừa nãy Giang Dữ đã nói đến.
Có lẽ là anh muốn ở trên sân bóng rổ làm cái gì đó, cho nên vừa nãy mới hy vọng cô cũng ở đó, hoặc là anh chỉ hy vọng cô cũng có thể có mặt tại đó để xem anh chơi bóng rổ.
Bạn gái đến xem bạn trai của mình chơi bóng rổ, đây cũng chỉ là việc hết sức bình thường.
Ninh Nhuệ Tinh đang muốn trả lời một tiếng "được", thì lại nhớ đến sáng sớm ngày hôm nay, giáo viên hướng dẫn đã gửi một tin nhắn vào trong nhóm chat, vẻ mặt của cô liền có chút khó xử, "Nhưng buổi tối ngày mai là buổi dạ hội chào đón tân sinh viên của khoa tụi em."
Buổi dạ hội chào đón tân sinh viên của các khoa đều được tổ chức ở hội trường của trường học, trước trước, sau sau lần lượt đã có một vài khoa tổ chức, thứ sáu này vừa khéo lại đến buổi dạ hội chào đón tân sinh viên của khoa Văn học các cô.
Tờ rơi gì gì đó cũng đã chuẩn bị xong cả rồi, cũng đã gửi qua bên hội sinh viên trường để phát tờ rơi tuyên truyền dọc đường đi, giáo viên hướng dẫn cũng trực tiếp bày tỏ rằng mỗi một người đều phải có mặt ở hội trường, sẽ do lớp trưởng của từng lớp đứng ra điểm danh, ai không đến hội trường thì hậu quả sẽ do người đó tự mình gánh chịu.
Nghe lời giải thích của Ninh Nhuệ Tinh xong, những cảm xúc từ trước đến giờ vẫn không thể hiện rõ ràng ra của Giang Dữ cũng đã lan ra một chút vẻ mặt thất vọng.
"Nhưng mà", Ninh Nhuệ Tinh cười một cái, đôi mắt cong cong, "Buổi dạ hội của chúng em bảy giờ bắt đầu, giữa chừng trốn ra cũng sẽ không sao cả."
Ở nơi Giang Dữ không nhìn thấy được, Ninh Nhuệ Tinh lại có chút khổ tâm khó có thể nói lên lời.
Có một vài chuyện cô vẫn chưa nói với Giang Dữ.
Ví dụ như chuyện cô cũng tham gia biểu diễn trong buổi dạ hội chào đón tân sinh viên, mặc dù lúc mới đầu là bị cưỡng chế đẩy lên sân khấu, nhưng trong lúc cô ngồi ở thư viện, cô lại có chút cảm ơn cơ hội lần này.
Cơ hội để cô có thế quang minh chính đại làm một số việc.
Cô trước đây từng nói rằng sẽ cho Giang Dữ tất cả những dũng khí mà cô có, nhưng liên quan đến việc công khai mối quan hệ giữa hai người thì cô lại không làm được.
Vậy cứ để cô chân chính dũng cảm một lần đi.#Kithara_team#
______
Hội trường của trường học.
Một vòng tròn ánh sáng màu được khảm bên ngoài, xung quanh là những biểu ngữ màu đỏ, ánh sáng rực rỡ, ở cửa ra vào liên tục có người tiến vào, cũng có người đi ra, người tới tới lui lui rất náo nhiệt.
Sinh viên năm nhất đại học còn đỡ, biểu cảm trên gương mặt tràn đầy sự tò mò và mong đợi, nhưng nhìn đến những người khác thì chính là không mang dáng vẻ như vậy.
Bị bắt ép, yêu cầu phải đến xem buổi dạ hội chào đón tân sinh viên đã xem qua một, hai năm rồi, trên gương mặt không ít người ở đây đều viết đầy chữ "không tình nguyện".
Mấy người bọn Hứa Giai Văn ngồi ở hàng ghế bên dưới, trông ngóng nhìn lên sân khấu đang được bố trí, sắp xếp khung cảnh cho tiết mục biểu diễn đầu tiên, ngữ khí lan ra vài phần phấn khích, "Ê, cậu có cái danh sách biểu diễn kia không, tiết mục của Dư Dư là tiết mục thứ mấy vậy?"
"Trong nhóm chat hình như có gửi qua, để tớ xem một chút." Phương Đình Dư nói xong liền nhận lấy đèn cổ vũ ở trong tay của lớp trưởng, phát cho bọn họ mỗi người một cái.
"Đừng làm hư nhé, lát nữa còn phải thu lại." Lớp trưởng giọng nói ấm áp dặn dò một câu.
"Biết rồi, quỷ nói nhiều." Phương Đình Dư đầu cũng không thèm ngẩng lên trả lời lại cậu một câu.
Dư quang nơi khóe mắt thấy bóng đen của người đang đứng bên cạnh phủ xuống trước người mình, Phương Đình Dư ngước mắt lên nhìn lớp trưởng vẫn còn đang đứng bên cạnh mình một cái, trợn mắt lên nhìn cậu, "Nè, tôi nói cậu còn đứng ở đây làm gì hả?"
Lai Âm nhìn qua phía tiếng ồn bên này, vừa nhỏ giọng mờ ám cười hì hì một tiếng, vừa khẽ đụng đụng vào vai của Phương Đình Dư, "Đứng ở đây làm gì, cậu không biết sao?"
Phương Đình Dư rõ ràng đã gạt câu nói đó sang một bên, cô cúi đầu xuống lướt tìm tài liệu trong nhóm chat, nhếch môi lên không nói gì.
"Vậy lát nữa tớ lại qua đây thu lại nhé." Lớp trưởng nói xong một câu, tầm nhìn như có như không rơi xuống người nào đó đang cúi đầu, ánh mắt dừng lại mất mấy giây sau đó mới xoay người rời đi.
"Chậc chậc chậc", Lai m ngước mắt lên nhìn bóng lưng của lớp trưởng một cái, "Trong cái trường học này, ở cái chuyên ngành này của chúng ta thì chiều cao, khuôn mặt của lớp trưởng tốt xấu gì cũng là rất hiếm có đó. Lúc mới đến báo danh còn nghe có người nói chuyên ngành của chúng ta có một người cực kỳ đẹp trai, gia cảnh còn giàu nữa chứ, mẹ của cậu ấy không phải là cái vị bác sĩ không biên giới từng được đưa tin qua đó sao. Trước đây không biết nha, người ta vốn dĩ có thể thuận lợi ra nước ngoài, lại vì cậu mà chọn trường đại học và chuyên ngành này, cậu vậy mà lại còn không tranh thủ theo đuổi con nhà người ta đi."
Hứa Giai Văn ở bên cạnh cũng nói thêm vào, "Tớ luôn cảm thấy ánh mắt của lớp trưởng mỗi lần nhìn cậu đều giống như là bị bỏ rơi một cách vô tình và thê thảm, giống như một đứa trẻ đáng thương chờ đợi cậu rủ lòng thương xót vậy đó."
"Có hả?" Phương Đình Dư cắn cắn môi, nghi hoặc hỏi một câu, dường như là nghĩ đến cái gì đó, sắc mặt của cô cũng có chút thay đổi, trở nên không tự nhiên.
Phương Đình Dư xém chút nữa là dao động rồi, Lục Hoành cậu ta mà là đứa trẻ đáng thương cái quái gì, rõ ràng là một con sói đội lốt cừu mà.
Vừa nghĩ đến Lục Hoành, Phương Đình Dư lại cảm thấy cái cổ mấy ngày trước vừa mới khỏi của mình lại bắt đầu âm ỉ đau.#Kithara_team#
Phương Đình Dư nhẹ lắc đầu, đem toàn bộ con người tên Lục Hoành kia ném ra sau đầu rồi nói với mấy người bọn Lai Âm, "Dư Dư, tiết mục của cậu ấy là tiết mục thứ tám......"
Ánh đèn trong hội trường bụp một tiếng, toàn bộ đều được tắt hết, ánh đèn của sân khấu trong bóng tối càng phát ra rõ ràng hơn, xen lẫn, kết hợp với ánh đèn cổ vũ cầm trong tay của những khán giả ngồi bên dưới.
Trong chớp mắt, âm nhạc liền vang lên, mấy tiếng nói chuyện, tán gẫu cũng cùng theo đó mà vang lên.
Giọng nói của mấy người ngồi đằng trước không cao cũng không thấp, vừa khéo truyền vào trong tai của mấy người bọn Lai Âm đang ngồi ở phía sau.
"Làm cái gì vậy chứ, năm hai rồi mà con mẹ nó còn bắt buộc đến xem mấy cái thể loại này, số lượng sinh viên năm nhất là đủ rồi, không phải là được rồi hay sao."
"Cái tính kỳ quái này của trường học, làm cái gì cũng yêu cầu toàn thể sinh viên phải tham gia, còn có cách nào khác đâu, thật là thiệt thòi, tớ còn muốn đi xem Giang Dữ chơi bóng rổ mà, trước đây nghe mấy người năm ba nhắc đến dáng vẻ thi đấu bóng rổ của Giang Dữ hồi còn là sinh viên mới, từ đó đến nay vẫn không thấy anh ấy chơi lại, thật không dễ dàng gì mới có cơ hội......"
"Quả thật là không còn gì để nói luôn, tiết mục có cái gì hay để xem đâu chứ." Nữ sinh oán hận một câu xong lại có chút tò mò hỏi, "Ê, năm nay Tưởng Hàm lại lên sân khấu biểu diễn nữa có đúng không?"
"Có lẽ nào lại giống với buổi dạ hội chào đón tân sinh viên năm ngoái, lại ngang nhiên tỏ tình không, cũng chẳng thấy Giang Dữ phản ứng lại cô ta chút nào, cô ta cũng không sợ mất mặt à."
"Ai biết được chứ?" Ngữ khí có chút ghét bỏ, "Chẳng qua chỉ là lòe thiên hạ mà thôi."
Lai Âm nghe thấy tin bát quái này, trong lòng chợt thấy hoảng sợ, trong bóng tối nhẹ nhàng quay đầu sang lần lượt đối mắt với hai người đang ngồi bên cạnh.
Cô cầm điện thoại lên, trong nhóm chat nhấn vào tên của Ninh Nhuệ Tinh, "Dư Dư, tớ vừa nghe được một tin bát quái đó."
Hứa Giai Văn và Phương Đình Dư lần lượt thêm vào mỗi người một câu, cuốn theo Ninh Nhuệ Tinh trước giờ vẫn không có hứng thú đối với những tin tức bát quái cũng không tránh được có chút tò mò.
"Làm sao vậy?" Cô hỏi.
Phía trong hậu trường của hội trường, Ninh Nhuệ Tinh cúi đầu xuống đọc thầm lại nhiều lần lời bài hát của ca khúc lát nữa cô sẽ biểu diễn, nhấn mở tin nhắn được Lai Âm gửi đến, vừa mở ra liền nhìn thấy mấy chữ nổi trội kia, cô chỉ cảm thấy máu huyết toàn thân đều dồn hết lên trên mặt.#Kithara_team#
"Lát nữa hình như có người sẽ ngang nhiên tỏ tình với chồng của cậu đó, gọi là cái gì Hàm đó, là một đàn chị......"
Chồng của cô là đang nói đến Giang Dữ sao?
Vừa nghĩ đến Giang Dữ, trái tim của Ninh Nhuệ Tinh lại đập mãnh liệt hơn rất nhiều.
Cô cũng thật sự hùa theo lời nói của Lai m, tự động đem Giang Dữ xem thành chồng của mình.
Thấy Ninh Nhuệ Tinh không trả lời, dường như đoán được cô đang nghĩ đến cái gì, Lai Âm lại gửi qua một câu, "Ai ya, đừng có xấu hổ nữa, đều đã là vợ chồng già rồi."
Vợ chồng già......
Giữa hai cánh môi nhiều lần cân nhắc lặp lại mấy chữ này, gương mặt của Ninh Nhuệ Tinh càng trở nên đỏ hơn.
Gì vậy chứ, cô cùng với Giang Dữ còn chưa hẹn hò được một tháng nữa, vợ chồng già ở đâu ra chứ.
Ninh Nhuệ Tinh đang nghĩ sẽ trả lời lại bọn họ một câu "gì vậy chứ" thì liền nghe thấy phía trước hình như bùng nổ một trận tiếng vỗ tay như thủy triều.
Bầu không khí dường như đột nhiên biến thành có chút sôi động, cũng không biết là đã xảy ra chuyện gì nữa.
Trang trò chuyện yên tĩnh được hai phút lại cùng với tiếng ồn ào đó mà lần nữa sáng lên, trái tim của Ninh Nhuệ Tinh mạnh mẽ đập một cái.
"F*ck, thật sự luôn, đã bắt đầu tỏ tình rồi."
Có âm thanh mơ hồ thông qua cái loa phóng thanh đặt ở bốn phía của hội trường truyền vào trong tai của Ninh Nhuệ Tinh, cô nghe không rõ ràng lắm nhưng vẫn có thể nắm bắt được một số chữ có tính quan trọng.
Ví dụ như là tên của Giang Dữ và cô ấy tỏ tình với Giang Dữ rồi, chỉ mấy chữ liên tục dồn đến.#Kithara_team#
Hậu trường vốn dĩ đang yên tĩnh cũng nổi lên một trận ồn ào náo động, những âm thanh liên tiếp truyền vào trong tai của Ninh Nhuệ Tinh.
"Trời ơi, đàn chị Tưởng lại thật sự tỏ tình rồi."
"Cái quỷ gì vậy, trong buổi dạ hội chào đón tân sinh viên, sao cô ta dám?" Có người không thể hiểu nổi.
"Những người ngồi ở phía dưới kia đều là sinh viên, cũng không có giáo viên, năm ngoái tỏ tình cũng náo rất lớn, nhưng mà đàn anh Giang Dữ cũng không có phản ứng gì."
"Giang Dữ à, khó trách rồi......"
Ninh Nhuệ Tinh rũ gương mặt xuống, cô mở trang tin nhắn trò chuyện với Giang Dữ ra, hung hăng nhấn xuống mấy chữ, màn hình điện thoại liền phát ra âm thanh cạch cạch.
"Anh đó nha, sao lại khiến người ta yêu thích nhiều như vậy chứ, tình địch của em cũng thật nhiều mà."
Giống như là tâm ý tương thông, Giang Dữ cũng gửi qua một tin nhắn.
Giang Dữ: Khi nào em qua đây?
Ninh Nhuệ Tinh nhìn lại lần nữa thời gian và thứ tự biểu diễn, "Đại khái là phải qua thêm nửa tiếng nữa."
Giang Dữ: Được, anh đợi em.
Ninh Nhuệ Tinh nhìn tin nhắn trả lời của anh, cô không trả lời lại nữa, âm thầm cất điện thoại đi.
Đợi đến khi Ninh Nhuệ Tinh ra sân khấu biểu diễn thì bầu không khí trong hội trường đã có chút trầm mê rồi, thậm chí có không ít người còn ngang nhiên ngồi ở dưới sân khấu bàn luận chuyện tỏ tình vừa mới xảy ra lúc nãy.#Kithara_team#
Khoảng cách rất gần, Ninh Nhuệ Tinh cảm thấy bản thân mình thậm chí có thể nghe thấy được tiếng bàn tán của hàng ghế đầu tiên ngay trước mặt cô.
"Đàn chị kia cũng thật sự là quá lợi hại, trực tiếp tỏ tình luôn."
"Cũng có tác dụng gì đâu, cũng chẳng thấy đàn anh Giang Dữ để ý đến chị ấy một chút nào."
"Cũng thật là đáng thương, cũng không biết cuối cùng là ai có thể nắm bắt được đàn anh Giang Dữ - đóa hoa cao lãnh này nha."
......
Đêm hội chào đón tân sinh viên mỗi một lớp đều phải cố định vài người tham gia tiết mục, mấy người trong cán bộ lớp biết được Ninh Nhuệ Tinh biết một chút nhạc khí nên họ nghĩ rằng khả năng ca hát của cô chắc không đến nỗi nào đâu, sau đó liền khuyến khích cô tham gia biểu diễn.
Bài hát của cô là một ca khúc tiếng Anh, chính là bài hát mà Giang Dữ đã từng hát khi dỗ cô ngủ.
≪Who needs the world≫.
Cô ở trên sân khấu hát bài hát này, người ngồi ở phía dưới thì lại tư tưởng không tập trung, người thì chơi điện thoại, người thì ngồi nói chuyện.
Cho đến khi nhạc đệm của ca khúc từ từ dừng lại, người đứng ở trên sân khấu khe khẽ thanh giọng lại, mở miệng ra nói một câu.
Âm thanh thông qua micro truyền đến tận những góc trong cùng của hội trường.
Không ít người cảm thấy kinh ngạc mà ngẩng đầu lên để nhìn người đang đứng trên sân khấu, còn có mấy người bọn Lai Âm, họ cũng đều bị kinh ngạc đến phát ngốc luôn rồi, họ không ngờ đến Ninh Nhuệ Tinh sẽ nói ra câu nói như vậy.
Cô nói.
"Giang Dữ là của tôi, mọi người cứ chết tâm đi."
——————
Ngạc nhiên chưa? Dữ dội chưa? Các bạn chấm bao điểm cho màn biểu diễn này?