Em Là Ngôi Sao Nào?

Chương 66

Tiếng nhạc trong quán bar đinh tai nhức óc, từng đợt từng đợt hơi nóng ập đến, Phương Đình Dư đứng ở cửa ra vào, trong vòng tay ngập tràn hơi thở mát lạnh của Lục Hoành, cô từ từ ngẩng đầu lên nhìn cậu, nhưng chỉ có thể nhìn thấy đường cằm sắc bén của cậu, cậu không nói gì, cô thậm chí còn có thể đoán ra được vẻ mặt không cảm xúc của cậu ngay lúc này.

Gió lạnh từ bốn bề thổi tới, tinh thần cả người Phương Đình Dư cũng theo đó mà giật mình, tỉnh táo lại.

Đột nhiên có chút cảm giác bị nhấn chìm, cô bất giác siết chặt lấy lớp vải áo ở eo sau của cậu.

Không gian xung quanh yên lặng mất một, hai phút, Phương Đình Dư từ từ đợi đến mức không còn nhẫn nại được nữa, cô mới nặng nề thở ra một hơi, lấy hết dũng khí ngẩng đầu lên đang muốn lặp lại câu hỏi một lần nữa thì hơi thở của Lục Hoành đã ùn ùn dồn dập áp xuống.

Cùng với làn hơi nóng bỏng từ đôi môi phả ra lan khắp xung quanh gò má, còn có một nụ hôn hạ xuống trên môi.

Phương Đình Dư khẽ chớp chớp mắt, dư quang dường như thoáng thấy khóe mắt của Lục Hoành có chút phát đỏ, cô đang muốn nhìn cho rõ hơn một chút thì một bàn tay đã trực tiếp tiếp xúc với mí mắt của cô, che đi tất cả tầm nhìn của cô.

Lục Hoành đưa tay ôm lấy Phương Đình Dư, đem cô ôm đến chặt cứng, sức lực giống như là muốn đem cả người cô sát nhập vào cơ thể của mình luôn vậy, giọng nói của cậu trầm khàn mơ hồ, lại mang theo chút cảm giác như đang nghiến răng nghiến lợi, "Phương Đình Dư, cái gì tôi cũng đều không tính toán với cậu nữa", cậu ngừng một chút, thái độ cứng nhắc trong chớp mắt biến thành có chút cầu xin, "Câu nói này cậu nhất định phải nói được làm được."

Nói được làm được.

Ở cùng với cậu. Mãi mãi.

Hai phút kia sau khi cô vừa nói xong, trong đầu của cậu lần lượt nghĩ đến rất nhiều việc.

Cậu đang do dự, không biết là nên tin tưởng vào lời nói đẹp đến mức gần như hư ảo ngay lúc này của cô hay là nên đợi đến sau đó, sau khi xác thực chắc chắn suy nghĩ của chính mình.

Cuối cùng, vẫn là cậu không kìm được khao khát muốn sống hạnh phúc cùng với Phương Đình Dư.

Cậu lại thỏa hiệp một lần nữa.

Lục Hoành cúi đầu, ngậm lấy đôi môi của Phương Đình Dư, gần như không tốn bất kỳ sức lực nào đã cạy mở được hàm răng đang cắn chặt vào nhau của cô, đầu lưỡi ướt át quét qua mỗi một chiếc răng của cô, bàn tay to lớn thuận thế tự nhiên vuốt ve lên cái gáy của cô, khiến cho cô và cậu càng dán vào nhau chặt hơn.

Trái tim của Phương Đình Dư thình thịch thình thịch đập liên hồi, cả người chìm đắm vào hơi thở của Lục Hoành, đầu đầy mù mịt, giọng nói của cậu lạc vào trong tai cô liền trở nên mơ hồ không rõ, cô căn bản cũng không còn ý thức dư thừa nào để phân biệt ra khí tức nguy hiểm trong lời nói của Lục Hoành.

Sự im lặng này của cô bị Lục Hoành xem thành cô đã hoàn toàn ngầm chấp nhận với cậu.

Đôi mắt trước đây vẫn luôn lạnh lùng từ từ lan ra một vài màu sắc khác, sự vui mừng quá đỗi trong nháy mắt ập đến khiến cậu không kìm chế được bắt đầu cắn xé đôi môi mềm mại của Phương Đình Dư, lòng tham không đáy, không biết thế nào là đủ.

Phương Đình Dư vẫn âm thầm chịu đựng, cứ giống như hai người lúc bình thường, chỉ là đổi sang một mối quan hệ mới mà thôi.

Có lẽ là sự cảm động trong những ngày gần đây tích tụ mà thành, hoặc có lẽ là say đến mơ hồ, Phương Đình Dư trở nên yên tĩnh, ngoan ngoãn ở trong lồng ngực của Lục Hoành, để tùy ý cậu cấu véo vòng eo, đồng thời tàn sát bừa bãi trên bờ môi của cô.

Mãi cho đến khi cảm giác được Phương Đình Dư gần như sắp thở không ra hơi, lúc này Lục Hoành mới không nỡ mà buông cô ra.

Mùi vị của cô, quả thật là tươi đẹp giống như những gì mà cậu vẫn luôn ngày nhớ đêm mong.

Phương Đình Dư không nghĩ đến Lục Hoành vừa mới bắt đầu đã muốn hôn cô, vừa nãy cô thậm chí còn xém chút nữa cho rằng Lục Hoành sẽ nhân cơ hội mà từ chối cô.

Cô còn cho rằng cậu muốn làm bẽ mặt cô vì những hành vi và lời nói của cô trong suốt khoảng thời gian qua, xem ra là cô đã lấy bụng tiểu nhân để đo lòng quân tử rồi.

Tuy rằng xét từ hành vi vừa rồi của Lục Hoành thì chẳng có vẻ quân tử gì giống như vẻ ngoài những lúc bình thường của cậu.

Tính cách của cô từ trước đến giờ vẫn luôn cởi mở, phóng khoáng, lúc này không tránh được có chút xấu hổ, đặc biệt là lúc Lục Hoành đang ánh mắt rực cháy nhìn cô, lại nghĩ đến sự thân mật vừa nãy của hai người, cô kìm không được liền dời ánh mắt sang chỗ khác.

Cho dù là không nhìn, cô cũng biết được ánh mắt của người kia vẫn luôn dính chặt trên người cô, bởi vì say rượu mà đôi má đang lan ra một tầng đỏ ửng của cô lại càng thêm nóng bỏng, cô ngượng ngùng lên tiếng, "Lục Hoành, vừa nãy anh sao lại có thể hôn em chứ, chúng ta mới,...... mới vừa hẹn hò thôi mà."

Câu nói đến hồi kết, giọng của cô cũng càng lúc càng nhỏ.

Thực ra suy cho cùng cũng chỉ là cô không có gì để nói nên đành kiếm bừa chuyện để nói mà thôi, chỉ là muốn tìm một cái cớ để bản thân mình không quá căng thẳng trước mặt Lục Hoành, còn có, để cho cậu không cần phải dùng ánh mắt chăm chú như vậy để nhìn chằm chằm vào mình nữa.

Bị cậu nhìn như vậy, tim của cô cũng có chút loạn nhịp.

Bây giờ Phương Đình Dư đã thông suốt rồi, cô ngược lại có chút khó hiểu tại sao bản thân mình ngay từ đầu lại không thích Lục Hoành chứ.

Cậu đẹp trai như vậy, lại đối xử tốt với cô như thế, lại còn thích cô như vậy.

Những lời các bạn cô nói quả thật là không sai, may là vẫn còn kịp.

"Xin lỗi." Lục Hoành thấp giọng nói lời xin lỗi, nhưng vẫn lần nữa hôn xuống một cái, "Anh nhịn không được."

Lục Hoành nói xong, trong đôi mắt vốn dĩ vẫn luôn chứa đựng sự lạnh lùng, vào giờ phút này lại ngập tràn toàn là ý cười dịu dàng ấm áp, giọng nói lúc nói chuyện của cậu rất trầm, nhẹ đến mức gần như không nghe thấy được, lại giống như tan biến mất giữa răng và môi, nhưng bởi vì khoảng cách quá gần, Phương Đình Dư vẫn có thể miễn cưỡng nghe được đại khái.

Nhịn không được muốn ôm em, nhịn không được muốn hôn em, nhịn không được muốn khiến cho cả cơ thể em từ trên xuống dưới đều lan ra hơi thở của anh.

Khiến cho đôi mắt của em, trong đầu em, trong thế giới của em khắp nơi đều chỉ có hình bóng một mình anh.

Anh thích em đến mức không còn thuốc cứu nữa rồi.

Đôi mắt của cậu rất tối, cùng với sắc đêm thâm trầm giống như đang lan ra một tia sáng khác thường, cậu nhấc tay xoa lên đôi má mềm mại mịn màng của Phương Đình Dư, kề sát vào khóe môi của cô mà nói chuyện, giọng nói thấp đến mức dường như là đang lí nhí, "Không phải đã từng nói sẽ không hẹn hò sao?"

Cô đã từng nói sẽ không hẹn hò, nhưng cậu vẫn bất chấp mà sa vào.

Bởi vì một mộng tưởng mà cô tạo ra.

Nhưng mà trước đây cô đã từng lập chí muốn khiến cậu thấy khó mà lui, sao tối hôm nay lại đột nhiên đồng ý rồi.

Vừa nãy là cậu đã quá vui mừng, trong thoáng chốc không hề suy nghĩ kỹ.

Hoàn toàn là bởi vì những việc làm trong suốt quãng thời gian này của cậu đã cảm động được cô, hay là chỉ vì cô đúng lúc muốn yêu đương, hẹn hò, bất kỳ người nào cũng đều có thể, mà cậu lại vừa khéo nhận được cuộc điện thoại sau khi say rượu của cô.

Ở nơi Phương Đình Dư không nhìn thấy được, Lục Hoành cùng với việc càng đi sâu vào phân tích, mổ xẻ của mình thì khí tức toàn thân cậu cũng dần dần u ám xuống.

Cậu hy vọng lý do của cô có thể là vì thích cậu chứ không phải là cảm động đơn thuần, thật đáng thương, đối với cậu như vậy mà nói thật sự là quá xót xa, cũng quá tàn nhẫn rồi.

Phương Đình Dư gần như không nghĩ đến Lục Hoành sẽ hỏi câu hỏi này, cô cũng không nghĩ nhiều Lục Hoành sao lại biết câu nói này của cô, cậu còn đang ngẩn người mắt đối mắt với cô.

Mỗi một phút trầm mặc của cô lại khiến cho độ cong của nụ cười lạnh trên khóe môi Lục Hoành lại càng sâu hơn.

Ha, Lục Hoành chợt nghĩ quả nhiên là cậu đã quá tham vọng rồi.

Phương Đình Dư nhìn thẳng vào đôi mắt của cậu rồi nhấc hai tay lên, dường như rất hứng khởi mà nâng hai má của cậu lên, dưới góc nhìn của Lục Hoành thì giọng nói của cô có chút không rõ ràng, chỉ mấy chữ nhẹ nhẹ nhàng nhàng thôi cũng đủ kích thích đến mức lục phủ ngũ tạng của cậu đều cảm thấy rung động, "Bởi vì đó là anh."

Bởi vì người đó là anh, em mới có sự thôi thúc muốn được yêu đương.

Những lời thề son sắt mà cô đã nói trước kia, chẳng qua là do định mệnh của cô vẫn chưa xuất hiện mà thôi, chỉ cần người ấy vừa xuất hiện thì tất cả những lời nói bông đùa, những tiêu chuẩn, những yêu cầu, những tưởng tượng của cô toàn bộ đều không giữ lời được nữa.

Thật tốt biết bao.

Anh vừa xuất hiện, liền thành toàn cho tất cả sở thích của em.

______

Mặc dù trước đó đã đoán trước và có chuẩn bị tâm lý kỹ càng, nhưng vẫn có không ít người kinh ngạc với mối quan hệ giữa Phương Đình Dư và Lục Hoành.

Suy cho cùng thì lúc đó nhìn thấy Phương Đình Dư sai khiến Lục Hoành hăng hái, tàn nhẫn như vậy, cũng không giống như là giả bộ.

Nhưng bây giờ thì sao chứ, rõ ràng là mới hẹn hò có được bao lâu đâu, mà đã giống như chìm trong mật ngọt tình yêu vậy.

Tình cảm tuổi học sinh đều được giữ kín không nói ra, các giáo viên đều không biết nhưng mà phần lớn những học sinh khác xung quanh lớp học sẽ luôn có các nguồn thông tin khác nhau để biết được tin tức.

Vừa biết được một chút tin tức sẽ nhịn không được mà cùng nhau trêu ghẹo hai đương sự.

Ví dụ như lúc đặt câu hỏi trong giờ học hoặc là lên bảng giải đề.

Giáo viên dạy Toán đang đứng trên bục giảng nói về câu hỏi cuối cùng có tổng hợp nhiều điểm kiến thức khác nhau của bài kiểm tra tháng này, và các dạng câu hỏi khác xuất phát từ đó, giáo viên đang đứng trên bục giảng định gọi một học sinh lên bảng giải bài.

Môn Toán của Phương Đình Dư so với những môn học khác luôn là một sự tồn tại gây cản trở cho cô, cô cũng là đối tượng được quan tâm, chú ý đặc biệt của giáo viên, cô đối với dạng câu hỏi phức tạp như thế này vẫn luôn có thái độ muốn từ bỏ.

Dù sao thì đến lúc thi tốt nghiệp trung học phổ thông và xét tuyển đại học cũng phải làm hết những câu hỏi cơ bản trước mặt này, làm bài chăm chỉ, đầy đủ hết thì ít nhất cũng sẽ được 120 điểm.

Cho nên trong lúc giáo viên dạy Toán đang giảng giải, trong suốt cả quá trình trạng thái đầu óc của cô toàn là trống rỗng.

Khi nghe thấy giáo viên nói muốn mời một bạn học lên bảng giải bài, trong lòng Phương Đình Dư vô thức thình thịch một tiếng, giáo viên dạy Toán lia tầm nhìn khắp cả lớp, đã nhìn về vị trí của Phương Đình Dư tận mấy lần, cô cúi thấp đầu né tránh tầm nhìn của giáo viên sau đó khẽ đưa tay ra ở dưới gầm bàn đụng đụng nhẹ vào eo của Lục Hoành.

Lục Hoành khẽ nghiêng đầu sang nhìn Phương Đình Dư một cái, sau đó nhếch môi thì thầm nói với cô câu gì đó.

Phương Đình Dư nghe thấy câu nói đó thì trừng lớn mắt nhìn Lục Hoành một cái, nhưng cảm giác áp bức của giáo viên Toán học đang đến gần trong chớp mắt, bất đắc dĩ cô đành nhấc tay đánh xuống người cậu, biểu thị rằng cô đã đồng ý với yêu cầu của cậu.

"Có bạn học nào tình nguyện lên bảng giải câu hỏi này không, vừa nãy tôi đã nói qua rồi, cách giải của câu hỏi này cũng gần giống như vậy, rất đơn giản......", giáo viên Toán học nói tiếp, "Nếu như không có ai, vậy thì, Đình......"

Cái tên chỉ vừa mới nói được một chữ đã thấy Lục Hoành ở dưới giơ tay xung phong.

Giáo viên dạy Toán không tránh được cảm thấy có chút kinh ngạc cùng kỳ quái.

Thành tích của Lục Hoành cực kỳ xuất sắc, điểm trong bài kiểm tra môn toán lần này gần như là đạt điểm tuyệt đối, chính là với cái dáng vẻ khiến người ta nhìn vào liền có cảm giác lạnh lùng thờ ơ kia, không giống như sẽ chủ động giơ tay.

Nhưng bởi vì đã có học sinh xung phong rồi, thầy cũng không có lý nào lại đi ngăn cản, bèn cười nói, "Bạn học Lục Hoành xung phong rồi, vậy thì để bạn học Lục Hoành lên bảng giải câu hỏi này nhé."

Câu nói của thầy giáo dạy Toán vừa dứt, cả lớp liền thuận theo ánh mắt khen ngợi của thầy mà nhìn về phía Lục Hoành, không hẹn mà cùng ầm ầm cười phá lên.

Ai mà lại không nghe ra vừa nãy người mà thầy giáo rõ ràng muốn gọi là Đình Dư cơ chứ, ai biết được lại bị Lục Hoành giữa đường chặn lại.

"Cười cái gì vậy chứ, Lục Hoành lên bảng giải câu hỏi đi, các em ở dưới còn không mau làm bài của mình......", thầy giáo tất nhiên không hiểu được điểm nào khiến cho một đám học sinh ở phía dưới kia cười phá lên, không kìm được liền lên tiếng ngăn chặn lại.

Nhìn theo bóng lưng nhanh nhẹn của Lục Hoành, Phương Đình Dư xấu hổ, thẹn thùng mà cắn cắn môi.

Chỉ có cô biết được vừa nãy Lục Hoành đã nói câu gì.

Lục Hoành nói.

Một câu hỏi, hôn 10 lần.

Em chủ động.

Người này nha, vẻ ngoài thì xem ra rất lạnh lùng, thờ ơ, không hiểu gì về tình yêu, trên thực tế thì lại hết sức xấu xa, xuất phát từ tận sâu trong cốt tủy.

Bóng lưng thẳng tắp của người ở trên bục giảng, cầm lấy viên phấn trắng trong tay, suốt cả quá trình giải câu hỏi vẫn luôn rất lưu loát, không hề tốn một chút sức lực nào.

Phương Đình Dư nằm dài ra trên bàn, đem mặt của mình chôn vào trong khuỷu tay, ánh nắng hắt qua khung cửa sổ quét lên một bên má của cô, đối mặt với cái hộc bàn của mình, Phương Đình Dư khó lòng kiềm chế được, cô khẽ nhếch môi lên mỉm cười.

Bên cạnh truyền đến một vài động tĩnh, cô vẫn chưa kịp ngẩng đầu lên thì gương mặt đẹp trai của Lục Hoành đã phóng to ngay trước mắt của cô.

Cậu cúi đầu xuống, từ khoảng trống lớn hình thành giữa mép cạnh bàn và cơ thể của cô, cậu từ dưới nhướn người lên trên, nhân lúc thầy giáo quay lưng lại với bọn họ, quay người đi lên bục giảng, các bạn học khác thì đang cúi đầu làm bài tập của mình, mà cô thì đang vì bất ngờ mà không kịp phòng bị, cậu với tốc độ cực kỳ nhanh đã hôn lên đôi môi của cô một cái.

Phương Đình Dư bị hành động của cậu làm cho trái tim bé bỏng của cô xém chút nữa là ngừng đập.

Phải mất tới mấy giây sau, cô mới nhớ tới camera giám sát trong lớp của các cô hôm qua vừa mới hư mất, vẫn chưa có người đến sửa chữa.

Lục Hoành ngồi thẳng người lên, cùng với lúc Phương Đình Dư ngước mắt nhìn lên, cậu khẽ liếm môi của mình, bên trên dường như vẫn còn sót lại một chút cảm giác mềm mại, ấm áp vừa mới rời đi, khiến cho giọng nói của cậu cũng bất giác trở nên nhẹ nhàng hơn.

"Đây là lãi nhé."

Cậu nói.
Bình Luận (0)
Comment