Em Là Người Thứ Tư, Lại Là Người Đầu Tiên

Chương 18

“Ăn đi, sáng giờ em không có ăn gì, nhớ ăn cho nhiều vào. Ăn rồi tôi dẫn em đi ra mắt ba.” - Anh nói xong gắp vào chén của cô một con tôm chiên xù.

“Vâng.” - cô cười tủm tỉm.

“Bác gái, bác cũng ăn đi.” - Phỉ Phùng Lam gắp một con tôm chiên xù khác bỏ vào chén của Vương phu nhân ngồi đối diện.

“Bác gái, nghe nói bác đã ngoài bốn mươi. Vậy mà cháu nhìn tới nhìn lui cứ tưởng bác chỉ mới ba lăm, thích thật đấy.” - Cô cất lời nịnh nọt.

Vương phu nhân bỏ đũa xuống, lấy tay sờ lên mặt, tươi cười: “Thật sao? Trong bác trẻ thật sao?”

“Cháu trước nay không hề biết nói điêu.” - cô cười hì hì.

Trần Thụy Ly không chịu nổi, từ nãy đến giờ cô ta chưa ăn một thứ gì, bực dọc đứng lên: “Tôi no rồi, mọi người ăn vui vẻ.” - rồi hằn học bỏ đi, không quên liếc ngang qua Phỉ Phùng Lam.

“Ôi trời con bé này, thật mất tôn nghiêm. Các con ở đây ăn đi, ta sẽ lên dạy dỗ nó, không có lần sau đâu.” - Rồi Vương phu nhân cũng nhanh chóng chạy theo bóng lưng Trần Thụy Ly.

Sau khi họ đã rời đi, Vương Dịch Thiên không nhịn được cười lớn: “Hắc Lam, em đúng là giỏi diễn kịch, còn giỏi lấy lòng người khác. À mà em có thể thùy mị nết na mà, sao bình thường lại trắc nết như vậy?”

“Đó không phải là con người thật của tôi. Thùy mị nết na chỉ có ở các tiểu thư quyền quý, không phải hạng nghèo khổ như tôi đâu.” - Cô vừa nói vừa gấp thức ăn bỏ lia lịa vào mồm.

“Trần tiểu thư cũng là tiểu thư.” - Hắc Long cầm ly rượu nhâm nhi.

Tất cả nghe xong đều hiểu rõ, Trần Thụy Ly là tiểu thư, nhưng không có một chút nết na thùy mị.

...----------------...

Trần Thụy Ly lúc này đang bực tức bỏ lên phòng. Nhà chính rất rộng, cô ta lại thường đến chơi nên được sắp xếp sẵn một căn phòng ở tầng hai. Vườn phu nhân tức giận mở cửa xông vào.

“Thụy Ly, dì đã nói với con cái gì, có phải con quên sạch rồi không?”

“Dì à, con nhớ rất rõ. Nhưng con không kìm chế được. Dịch Thiên gắp tôm cho người đàn bà đó, còn cái gì mà đi ra mắt ba. Không có một cái nhìn con.”

“Đã vậy dì cũng hùa theo cô ta.” - Trần Thụy Ly nói xong cầm cái bình hoa đập mạnh xuống sàn làm nó vỡ tan.

Vương phu nhân thở dài: “Dì mệt lắm rồi. Nếu con không phải cháu ruột của ta thì ta sớm đã về phe con nhóc tiểu thư kia, nó vừa nết na lại biết lấy lòng người khác, chính là gu của Dịch Thiên, là gu của Dịch Thiên đó. Thôi, con tự liệu đi, không chừng người bị đá đít khỏi Vương Gia lại trở thành con đấy.” - Nói xong bà liền đi ra ngoài, đóng cửa cái rụp.

Trần Thụy Ly tức đỏ cả mặt. Được, nếu đó là gu của anh, tôi sẽ biến thành gu của anh. Tôi không tin mình lại thua con tiện nhân đó.

...----------------...

Dưới nhà ăn, mọi người đã no nê. Vương Dịch Thiên cùng Tứ Hắc lên lầu bốn thăm Vương lão gia. Ông ấy đã bị tai biến hơn hai năm nay, không thể đi đứng, chỉ ngồi xe lăn. Dạo này sức khỏe ông không ổn nên thường nằm nghỉ trên phòng.

Vương Dịch Thiên nhẹ nhàng mở cửa phòng: “Ba, con về rồi!”

“À, Dịch Thiên mới về. Lại đây lại đây, ngồi cạnh ba này.” - giọng Vương lão gia đầy mừng rỡ.

Vương Dịch Thiên lại ngồi cạnh giường của ông. Ông đảo mắt qua một lượt liền hỏi anh: “Vị tiểu thư này là ai?”

“Bạn gái của con, hôm nay con dắt về ra mắt ba.” - anh cười cười, nói không chớp mắt.

Vương lão gia có vẻ hơi ngạc nhiên, nhìn kĩ cô một hồi: “Cô gái, con ngồi xuống đây.”

“Vâng.” - Cô nhẹ nhàng bước lại gần ngồi cạnh Vương Dịch Thiên.

“Chào bác trai, cháu tên là Hắc Lam.”

“Hắc Lam? Nghe rất giống...”

“Vâng, lúc đầu cháu là Tứ Hắc.”

“Lúc sau vì con thấy thích nên liền trở thành bạn gái của con.” - anh lại vừa cười vừa nói dối không chớp mắt.

Phỉ Phùng Lam đỏ mặt.

“Tứ Hắc, vậy chắc con cũng có tài năng gì đó.”

Cô đang phân vân không biết mình có tài gì. Thân thủ không bằng Hắc Hổ, lái xe không bằng Hắc Long. Kĩ thuật số cũng chỉ biết chút đỉnh. Bắn súng thì cực kì tệ, hôm bắn trúng lốp xe 100% là do may mắn.

“Thưa ông chủ, Lão Tứ có trí nhớ rất tốt.” - Hắc Hổ giải nguy cho cô.

Cô cười cười gật đầu hùa theo câu nói của anh.

Vương lão gia cũng cười, trông ông rất hiền lành, một người già phúc hậu. Thật không dám tin ông đã từng phiêu bạt giang hồ, giết người vô số.

“À, vậy còn Thụy Ly?”

“Là cháu gái của dì, không liên quan đến con.” - anh cương quyết trả lời.

Mỗi lần Vương lão gia hay Vương phu nhân hỏi về ba chữ Trần Thụy Ly, anh đều dứt khoát nói không liên quan. Hơn mười năm rồi, anh vẫn không hề yêu cô ta. Thậm chí là không hề để mắt tới. Hơn mười năm nhưng số lần Vương Dịch Thiên nói chuyện với cô ta có thể đếm trên đầu ngón tay. Trần Thụy Ly đúng là một người kiên trì, rất kiên trì.

Vương Dịch Thiên ra hiệu cho mọi người ra ngoài, để hai cha con có thời gian hàn huyên tâm sự, đã lâu rồi anh không về nhà chính.

Sau khi tất cả lui ra, Vương lão gia cũng không hỏi gì thêm, đưa tay sờ lên mặt Vương Dịch Thiên, vẻ mặt đầy lo lắng:

“Ta có cảm giác con đã ốm đi. Dịch Thiên, con là con trai một của dòng họ Vương, tuyệt đối không được coi thường sức khỏe.”

“Con biết mà ba, con vẫn luôn coi trọng sức khỏe của mình.”

“Còn nữa, ba thấy dạo này mình không khỏe, không biết còn chống cự được bao lâu. Dịch Thiên, con năm nay đã hai mươi lăm rồi...”

Anh nghe thấy liền hiểu ý, lấy hai tay mình ôm lấy bàn tay tiều tụy của Vương lão gia, cười cười: “Nếu ba ham cháu, con sẽ nhanh chóng tìm cách bồng về.”
Bình Luận (0)
Comment