Em Là Nhà

Chương 40

Tỉnh giấc, đã thấy mùi hành phi thơm thơm, chân mình đỡ hơn một chút rồi, nhưng vẫn là vô dụng, tập tễnh lò cò, cuồi cùng thành ra ngã chổng kềnh.

-“Sao không gọi anh?”

Giọng quát rõ to.

-“Lại trầy da rồi, bực em quá!”

Vừa mắng, lại vừa xoa xoa lại chân cho mình, luôn miệng hỏi có đau không, mình lắc đầu.

-“Lần sau mà tái phạm thì đừng trách anh!”

Mấy ngày qua, hắn luôn nhẹ nhàng với mình.

Không biết được rằng, con người này, lúc cáu lên, rất nghiêm, thực sự, tính mình bốc đồng, hiếm khi bị ai đe doạ, mà nhìn người trước mặt, lại có chút gì đó sợ sợ.

Cũng có chút gì đó bối rối, cảm động.

-“Em lúc nào cũng vậy, cứ tưởng mình giỏi mình ghê gớm, không cần người khác giúp, cho tới lúc bị lừa, bị đánh mới sáng mắt ra…”

-“Em xem này, giờ bong ra rồi thì bao giờ cho khỏi?”

Từ lúc quen biết, hiếm khi thấy người ta nói nhiều như vậy. Là do quan tâm mình sao?

Chân đau, mà tự dưng tim lại ấm, nước mắt, vô thức chảy, xấu hổ quá, đành phải quay đi.

Mà khổ là hắn biết, cứ như thế, mình và hắn, ngồi thừ dưới sàn nhà.

Mãi sau, hắn thở dài.

-“Anh xin lỗi!”

Lòng mình, ngọt ngào thấy lạ, nghẹn ngào, xao xuyến, chẳng biết nói gì nữa, hắn lại tưởng mình giận, tiếp tục dỗ.

-“Đừng buồn anh.”

Ai đó đi ra, xấp nước khăn, cẩn thận lau mặt tèm nhem cho mình. Rồi lại ngồi đằng sau, kiên nhẫn dùng lược gỡ từng sợ tóc rối.

Từng hành động, từng cử chỉ của hắn, khiến mình không thể không để ý.

Mình nghĩ tới hắn nhiều hơn, không phải là nghĩ tới hắn nhiều hơn, nói cho chính xác, hắn lúc nào, cũng ở trong đầu mình.

Càng ngày mình càng tò mò, có những lúc xem ti vi, mình hỏi.

-“Hồi nhỏ chúng ta quen nhau à? Có thân không? Năm tôi mấy tuổi?”

Hắn nhìn thật lâu, chẹp miệng rồi lấy gối ôm đập đầu mình.

-“Ai thèm quen biết nhà cô!”

Nói thế thôi chứ hắn thực sự rất tốt. Tốt đến mức nhiều khi mình phải nghi ngờ, cớ sao lại tốt thế?

Có những lúc mình trộm nghĩ, hay là do có tình cảm với mình.

Nhưng suy xét, bà Nga từng kể về hắn rất nhiều, hắn luôn quan tâm giúp đỡ, bà ấy ra Tràng Tiền, thích váy thích túi hàng hiệu, chỉ cần bảo, hắn đều không lưỡng lự mà mua cho.

Nếu đổi lại, nếu người bị đánh là chị gái mình, thì có khi hắn cũng đối xử như vậy chăng?

Rốt cuộc, thì mình chẳng có gì để được một người đàn ông tử tế thích nữa rồi. Không phải mình quá tự ti, mà sự thật là vậy, mình không phải dạng người màu hồng cuộc sống.

Đã từng đánh mất hết lòng tự trọng, đã từng vào bệnh viện tâm thần, đã từng cầm dao định giết người, đến bản thân mình còn cảm thấy nản mỗi khi nhớ lại.

Có vẻ như ngày xưa từng quen biết, hắn coi anh chị em nhà mình như người nhà, tốt với mình như tốt với em gái, phải chăng hắn là con một, nên thiếu thốn tình cảm gia đình?

Tiếc là dù mình có cố, cũng khó coi hắn thành anh trai.

Mỗi lần anh Hoàng, thằng Kì ôm vai bá cổ, hay nắm tay thân thiết, là cảm giác vui vẻ vô tư. Còn với hắn, lại thành tim đập chân run, cả người bừng đỏ.

Việc đó ảnh hưởng mình tới mức, đêm chẳng ngủ nổi. Chuyện là đã thống nhất, hắn sẽ ở đây tới khi mình đi làm được.

Mà cứ nghĩ tới phòng bên cạnh là lại thắc mắc, người ta đang làm gì?

Ở lâu, dần cũng biết thêm chút chút, nghề của hắn dạng kiểu nghiên cứu đó, có thể tới chỗ làm hoặc làm ở nhà đều được, miễn là ra kết quả. Hắn làm về Toán, nếu như “đồ nghề” kiếm cơm của mình là một đống nồi niêu xoong chảo, bột thịt lá chuối rau sống… thì “đồ nghề” của hắn đơn giản là đống sách, một xấp giấy trắng và cái bút chì. Khi nào hoàn thành thì chắc mới cần máy tính để viết paper.

Miên man nghĩ hoài à, không biết giờ hắn ngủ chưa? Công trình có tiến triển gì không? Có gặp rắc rối gì không?

-“Nguyệt!”

Giọng hắn, mình kiểu như đang trộm nghĩ bị bắt quả tang ấy, xấu hổ nhắm nghiền mắt, xoay người vùi mặt vào gối.

-“Ngủ chưa em?”

Hắn khẽ mở cửa phòng, sau đó nhẹ nhàng ngồi tới bên giường, bàn tay cẩn thận luồn qua áo mình.

Gì vậy? Mình tin tưởng nhầm người ư?

Thằng cha này, thực chất là một con sói háo sắc sao? Không phải chứ, nếu vậy sao hắn không thịt mình từ ngày xưa đi? Hay là hắn thích ăn gái thường hơn là gái điên, nên mới đợi tới giờ?

Đừng tưởng bà hiền mà lợi dụng, mình ức vcl, đang định dậy đạp cho một trận lại thấy lưng man mát, nhất là chỗ bị đau, dễ chịu đi nhiều.

Mùi thuốc bôi thoang thoảng, sau đó hắn cũng chẳng làm gì cả, chỉ quay mình lại tư thế nằm ngửa, rồi dịu dàng kéo chăn.

Tự thấy đầu óc đen tối quá, toàn nghĩ bậy à, ngượng nóng bừng cả người, muốn dậy bật điều hoà, mà tay bị giữ rồi. Để ý thấy hắn rất thích như thế này ý sao, năm ngón tay, đan chặt lấy năm ngón tay mình, ngón tay cái xoa xoa nhẹ vào ngón tay trỏ của mình.

Không gian tĩnh mịch tới mức mình có thể nghe tiếng người thở, hắn có tâm sự gì sao?

Còn mình, trống ngực đánh thình thịch, người gần nhũn cả ra rồi. Thực, cần gấp một bác sĩ.

Mình chẳng nhớ hắn ngồi như thế bao lâu nữa, chỉ biết trước khi ra, hắn thơm nhẹ lên mu bàn tay, khẽ nói chúc ngủ ngon, tim mình tưởng nhảy ra ngoài luôn.

Cánh cửa khép lại, mới dám thở phào. Căn phòng còn lại mình, và mùi thơm thoang thoảng của hắn, dịu nhẹ, dễ chịu, bình yên. Mình khẽ mỉm cười, một phút ngây ngô, ngày này năm ngoái, còn buồn muốn tự tử, vậy mà năm nay, đã cảm nhận dư vị cuộc sống, vừa thanh mát, lại chan chứa ngọt ngào…

Ngẫm nghĩ, thấy người ta nói thật đúng, chưa đi tới cuối cùng, cớ sao biết đời bạc?

Bình Luận (0)
Comment