Em Là Nhà

Chương 5

Hôm đó mình suy nghĩ rất nhiều.

Mình yêu anh, đúng.

Anh là tất cả của mình, đúng.

Vậy thì quán xá, đứng tên ai, có quan trọng không?

Với lại, nhìn đó, con Vi con Mai bạn mình, toàn hot gơn mà còn FA, mình chả có gì nổi bật, kiếm được người yêu hoàn mỹ như anh, không biết giữ chắc mọi người bảo ngu mất.

Mình lại khư khư có cái quán lớn như vậy, không biết anh có nghĩ mình tham của không?

Vì vậy mình gọi về hỏi ba.

-"Ba ơi, quán chuyển cho anh An được không? Dù sao tụi con yêu nhau, thì quán đó đứng tên ai chả thế ba nhỉ?"

Dù sao đất này cũng là ba cho, nên hỏi ý kiến ba một chút. Ba mình yên lặng hồi lâu, sau rồi ba nói.

-"Quán là của con, con cho ai tùy con. Nhưng ba có ý này, nếu quán đứng tên ai cũng vậy thì sao không đợi hai đứa lấy nhau rồi có con, chuyển cho con hai đứa?"

Á, ba mình thông minh thật đó. Mình chưa từng nghĩ tới luôn.

Cũng đúng, con là con chung, cho con chứ có cho ai đâu mà sợ, như vậy anh cũng không cho là mình tham lam được nữa.

Vậy là chuyện đó nghĩ thông.

Nói chung, từ đó thi thoảng mình cũng về nhà anh, nhưng mỗi lần về ba mẹ anh đều nói tới vấn đề bằng cấp của mình, thực sự là mệt mỏi.

Rồi ngày tháng trôi, sáu bảy tháng đi qua, quan hệ của bọn mình vẫn dậm chân tại chỗ, quan hệ tinh thần cũng thế mà thể xác cũng vậy.

ABCXY thì rồi, mần tới mầ lui cũng rồi, nhưng Z thì chưa, bọn mình đồng ý giữ cho nhau tới phút cuối, anh OK với việc đó, mình thực sự là tự hào.

-"Yêu sáu năm rồi mà hắn không ngỏ lời cầu hôn, hay hắn chán mày rồi?"

Con Vi hỏi.

-"Phủi phui cái mồm mày, anh còn xây dựng sự nghiệp mà..."

-"Nghiệp cái gì mà nghiệp, cũng trưởng phòng rồi còn, tao nghĩ mày cần nói chuyện đi, nếu không thì chia tay quách đi, kiếm đứa khác."

-"Mày điên!"

-"Nói thật, con gái không vì mình trời chu đất diệt, mày phải đến với người thực lòng yêu mày, đừng lãng phí tuổi xuân..."

Chẳng hiểu sao dạo nửa năm gần đây, con Vi này nó suốt ngày bài ca này với mình, nước chảy đá mòn, nhiều khi cũng làm mình chột dạ ghê gớm, thỉnh thoảng nín giận rồi lại về cãi nhau với anh, nhưng chỉ cãi cãi lung tung thôi chứ chả nhẽ lại nói toẹt ra sao anh không hỏi cưới em, mình yêu nhau gần bảy năm rồi còn gì?

Con Vi thì dạo này điệu đà lắm, nhìn là biết có gì vui, tra mỏi mồm nó mới khai.

-"Thoát FA!"

-"AAAAAA.....ranh con, từ bao giờ, kể mau, con Mai biết chưa?"

-"Biết rồi!"

-"Ặc, thế sao không nói cho tao? Mày thiên vị nó hơn..."

-"Thôi đừng dỗi nữa bà nội, bà còn bao nhiêu việc, nghe chuyện của tôi được à?"

-"Quen lâu chưa?"

-"Gần bảy năm!"

-"Thế mà giờ mới yêu? Chắc mày làm kiêu nó phải tán mãi chứ gì?"

-"Cũng đúng một phần..."

-"Thế sao giờ lại yêu?"

-"Cảm giác sắp mất đi mới thấy người ta quan trọng!"

Chiều đó hai đứa mình nằm dài ở gác xép tầng ba, tâm sự trên trời dưới đất, cái Vi kể chuyện tình của bọn nó lãng mạn lắm, như phim Hàn ý, nhưng còn một khúc mắc hơi lớn, khi nào gỡ được, trải qua được khó khăn đó, sẽ ình biết.

Nó nói người này mình cũng quen đấy, mình thích chí đoán già đoán non cả buổi mà chẳng ra, đành bó tay.

Tất nhiên tối gặp anh mình lại buôn dưa lê dưa muối, có chuyện gì là mình không kể với người yêu đâu, hồi trong nước con Mai thường chê mình dựa anh quá, coi anh như mẹ ý, sợ có ngày anh chán mình.

Nhưng nó bà già lo xa, chấp làm gì, tới giờ bảy năm rồi, anh đã chán mình đâu.

Anh nghe mình rất chăm chú, chuyện lần này, anh không để tâm mấy, thế rồi, hai đứa lững thững đi quanh công viên Thống Nhất, tới cái ghế đá, anh đỡ mình ngồi xuống, sau đó anh cũng quỳ xuống đất.

Trời ơi, phút giây đó mình sướng muốn chết.

Đứng tim luôn.

Không ngờ sau bao nhiêu năm yêu nhau, rốt cuộc anh cũng cầu hôn mình.

Đó là ngày, có lẽ chẳng bao giờ mình quên được.

Quá ngọt ngào?

-"Nguyệt..."

-"Dạ!"

Tim mình bủn rủn.

-"Anh, hôm nay anh quỳ tại nơi này..."

-"Dạ..."

Má mình hồng rực lên rồi.

-"Là để xin lỗi em, anh biết bao nhiêu năm qua, là em tốt với anh nhất, anh là thằng không ra gì..."

-"Anh, anh nói gì vậy?"

Đây có phải kiểu cầu hôn mới không hả trời?

-"Anh, anh và cô ấy...cô ấy, đã có em bé hai tháng..."

?

?

?

Người mình như hóa đá, bủn rủn, đau nhói, mình sao tin được, chắc không phải chứ, chắc là anh đang làm ình buồn muốn xuống địa ngục, rồi mới cầu hôn mình, ình nhớ mãi đây mà.

Được, mình sẽ diễn theo anh.

-"Cô nào? Con nào? Con với anh hay ai?"

-"Em bé, là của anh..."

-"Mẹ, đứa nào, để em xé xác nó ra..."

-"Em bình tĩnh, anh biết em sẽ phản ứng vậy mà, anh thực sự xin lỗi, hôm đó bọn anh uống say..."

Mình càng diễn, anh càng diễn hăng hơn mình, rồi cuối cùng đi tới một "kịch bản" . Mãi sau, mình mới ngơ ra, bừng tỉnh.

Kịch bản, là thật.

"Cô ấy"...là có thật!

"Em bé"...là có thật!

Và nó, là con của anh!

Nghĩa là họ...đã ngủ với nhau phải không?

Bình thường mình đã ngu rồi, hôm nay còn càng ngu tợn, mình phải hỏi đi hỏi lại, còn bắt anh thề độc là anh không nói đùa...

Chấp nhận sự thật, quá khó khăn với mình.

Có những giây phút, muốn tát cho anh vài phát, nhưng nhìn khuôn mặt đẹp trai rạng ngời, khuôn mặt mà mình yêu tới thế, cũng không nỡ ra tay.

Hôm đó, mình cứ lẩn thẩn đi về, chẳng biết dép vứt đâu, đi chân đất, người yêu mình nói, gia đình bên họ bắt cưới, anh chỉ trình bày vậy, cũng không chạy theo mình xin lỗi, xin tha thứ hay giữ mình lại.

Mình đi lang thang mãi, tới tờ mờ sáng, cũng không nhỡ làm cách nào mà về được quán, cái Vi đã đứng đợi mình từ bao giờ.

Mình như trâu chết đuối vớ được cọc, nhào vào lòng nó, khóc lóc nức nở, khóc như chưa bao giờ được khóc. Tối qua, trước mặt anh, mình đã rất can đảm, nhưng hôm nay, trước mặt nó, lại tu tu như một đứa trẻ.

Mãi sau này, mình mới biết, việc ôm cái Vi khóc, là việc làm ngu xuẩn nhất!
Bình Luận (0)
Comment