Em Là Nhà

Chương 90

Rồi chủ nhật cũng tới, hai đứa mình về nhà anh ăn cơm. Anh bảo nếu mình không thích anh sẽ không miễn cưỡng, nhưng mà sao thế được?

Ai cũng có một gia đình, phải không?

Dù thế nào, đó cũng là những người cùng một dòng máu với anh, đã không thân thiết rồi, nay mình sao có thể để vì yêu mình mà hai bên cạch mặt nhau.

Hôm nay có chuẩn bị, ăn mặc trang điểm cũng cẩn thận hơn, bác Quốc mặt ngựa có lẽ được bác Vân làm chiến dịch tư tưởng, cũng nhìn mình đỡ khắt khe đi nhiều.

Bác ấy, thằng người yêu cũ của mình, ba nó đang ngồi xem bóng chuyền ở phòng khách. Nhà ít con nên thông gia thân thật, hình như chủ nhật hàng tuần là gặp mặt ăn cơm.

Không khí cứ kì quái kiểu gì ấy, được một lúc thì anh bảo mình xuống bếp với mẹ anh. May mà người yêu hiểu, ngồi chỗ này từ nãy tới giờ ngột ngạt muốn chết luôn.

Đúng là gia đình có điều kiện, trên nhà mình thấy có hai giúp việc chỉ đứng chầu chực hầu hạ, khi thì rót trà, khi thì nghe sai bảo. Thế nào mà dưới bếp còn có thêm ba giúp việc nữa. Rốt cuộc tổng cộng bao nhiêu người không biết đây?

Gọi là phụ nữ nấu ăn nhưng mình đoán mẹ anh cùng lắm là làm món tủ, còn lại chắc trên nhà không hợp thì mọi người tám chuyện ở đây thôi. Còn chưa kịp bước vào vào đã nghe tiếng “mẹ chồng hụt” sang sảng.

https://www.facebook.com/lanruanhim/

-“Em nói chị nghe cái con đó là dân đầu đường xó chợ, vô học lắm, chị cứ cẩn thận.”

-“Tuổi trẻ mà, đứa nào chả có cá tính riêng, nó không phải là người xấu, không ác độc là được cô ạ, đừng khắt khe quá…”

-“Em nào có khắt khe gì đâu, mà em là em lo cho chị, sợ chị mai sau bị con dâu đè đầu cưỡi cổ thôi, lấy được cháu Mai về vẫn là tốt nhất.”

-“Ừ thì tôi cũng quý Mai, nhưng thằng Trung lại không ưa. Nó lấy vợ chứ có phải tôi lấy đâu, căng quá thì mình mất con…”

-“Mình cứ vờ đồng ý thôi, còn từ từ hãng cho cưới chị ạ, cho thằng bé chơi chán đi rồi bỏ cũng được.”

Vãi cả bơm đểu, chỉ muốn nhảy tới nhét giẻ lau vào miệng mụ thôi. May mà mẹ anh không phải giống mụ, khiến mình có chút ấm lòng.

-“Ôi như thế phải tội chết, con gái nhà người ta mà lại chơi thế à cô, đặt là con gái mình thì mình cũng xót lắm.”

-“Xót thì cũng phải chịu chứ chị, cả nhà con đó chẳng được ai ra hồn, toàn lũ vô học.”

-“Hả, cô đừng nói vậy, không phải thế đâu, chuyện kể ra thì xấu hổ nhưng chắc cô cũng nghe loáng thoáng rồi, ngày xưa thằng Trung mâu thuẫn với ông Quốc phải ở nhà cái Nguyệt đó, được ba mẹ nó yêu chiều hơn cả con ruột, tôi gửi tiền ăn mà anh chị ấy còn nhiều lần từ chối…”

-“Họ biết chị giàu nên tỏ vẻ cao quý sau này lợi dụng thôi…”

Mịa nhà nó, nóng cả máu. Đúng là có những thể loại, chỉ phát ngôn thôi cũng khiến người ta muốn vả mà.

-“Cô chắc hiểu lầm gì đó rồi.”

-“Chị ngây thơ thì có…”

Ngay lúc hai bậc phụ huynh đang tranh luận, có tiếng trẻ con líu la líu lô. Phải công nhận, sao ba mẹ khốn nạn mà lại đẻ được thằng con đáng yêu thế này?

Thằng bé rất bạo, thấy người lạ là sà vào, cười cười, mình thấy nó dễ thương kinh lên được, nghĩ đi nghĩ lại dù gì cũng là cháu ruột anh. Vừa định xoa đầu nó thì mẹ thằng bé, bạn Vi thân yêu đã nhảy xổ ra, mắt lườm mắt nguýt, như kiểu mình sắp ăn thịt con bạn ấy không bằng.

-“Đi con, đừng chơi với người này.”

-“Mây, bế cậu lên lầu đi.”

Mẹ chồng nó ra lệnh cho người giúp việc rồi hai mẹ con quấn quít tít mù, với mình khinh khỉnh như cỏ rác. Sao mình cảm thấy con Vi này chẳng khéo gì cả, sao có thể trước mặt mẹ đẻ mà thân với mẹ chồng như vậy?

Nó không sợ mẹ đẻ tủi thân à? Nuôi con gái bao nhiêu năm để nó lại thương người ta hơn mình?

Ơ nhưng lạ hơn nữa là bác Vân cũng chẳng sao sất, bác ấy còn kéo mình vào thủ thỉ trò chuyện, hỏi bao nhiêu là thứ, hết yêu nhau từ bao giờ, hôn lần đầu tiên là khi nào, ấy ấy chưa.

Bác bảo anh là nghiêm túc đứng đắn lắm, bác cũng đoán không có chuyện ăn cơm trước kẻng, nhưng giờ xã hội tân tiến rồi, bác thấy chuyện đó bình thường, bảo mình nếu tin tưởng con trai bác rồi thì cũng nên cởi mở, gợi ý, bật đèn xanh cho anh biết.

Mình thẹn đỏ cả mặt, còn tưởng như đang buôn dưa với bạn bè chứ đâu phải với mẹ người yêu.

-“Ngày xưa Nguyệt hay bám anh Trung lắm nhé, lần nào bác tới cũng ra xin bác đừng đưa anh đi mất, chắc anh thích đứa nào mặt dày rồi.”

-“Ngày ấy con nhỏ mà, không biết gì…”

-“Bác đùa chút thôi, giao nó cho con bác cũng yên tâm, con nấu ăn ngon, nhìn ngực to mông nở thế này chắc là dễ đẻ, mau chóng lên đấy, bác thèm bế cháu lắm rồi.”

Sặc, chưa từng thấy có ai thẳng như thế!

Cũng chưa từng thấy có ai chủ nghĩa trọng nam tới vậy, cháu nội mới là cháu hay sao?

Nhưng ngẫm nghĩ cho kĩ, giờ nếu lấy anh, được anh tuyệt vời, mẹ chồng cũng tốt tốt, kệ vài rắc rối nhỏ khác thì tự dưng thấy có ai có phúc bằng mình đâu?

Sao mọi thứ suôn sẻ thế nhỉ? Suôn sẻ đến phát sợ luôn, làm cho mình thực có hơi hơi bất an.

Lo lắng đúng là không thừa, đến lúc ăn cơm rồi mà cái gia đình kia vẫn chưa chịu tha cho mình, móc mỉa đủ thứ, đại loại bảo người yêu phải suy xét kỹ, các cụ xưa đã có câu lấy vợ kén tông lấy chồng kén giống. Cũng chẳng chỉ tên điểm mặt, nhưng có ngu đâu mà không hiểu.

Mình thề chỉ muốn đứng lên hắt bát canh thẳng vào cái lũ đó.

-“Anh trai à, anh phong độ ngời ngời như vậy, cũng nên yêu người xứng với mình.”

Bác Quốc mặt ngựa thì nổi tiếng cưng con gái rồi, vừa gắp thức ăn cho nó vừa gật gù.

-“Cái Vi dù gì cũng là em gái ruột, thương mày nên mới nói, mày cũng nên suy nghĩ một chút.”

Nghẹn.

Anh về nhà mình cười đùa thoải mái bao nhiêu thì mình về nhà anh miếng cơm nuốt cũng không trôi.

Ức đíu thể chịu được.

Đang trong cơn điên, đột nhiên phía dưới truyền tới cảm giác âm ấm. Liếc xuống, đã thấy tay được ai đó bao bọc rồi, còn vỗ nhẹ xoa xoa nữa. Hành động nhỏ nhặt thôi, nhưng ngọt ngào thấu tâm can.

Có người này ở bên, biết anh luôn quan tâm tới mình, như vậy là đủ.

-“Nếu anh hiểu theo ý cô thì phải chăng một đứa lên giường với người yêu bạn thân và một đứa bám váy đàn bà mới được gọi là xứng đôi vừa lứa?”

Anh nói bình thản lắm, thái độ vẫn cực kì lịch sự nhã nhặn. Ba mẹ anh không biết chuyện gì thì ngơ ngác, tưởng con mình bông đùa bâng quơ, số còn lại mặt đen kịt.

Mình hả hết cả dạ, nắm tay chặt hơn, đắm đuối si mê nhìn đối phương, sủng nịnh yêu thương tràn ngập luôn.

Bình Luận (0)
Comment