Em Là Vì Sao Sa Vào Mắt Anh

Chương 1


Ban ngày, mây đen phủ kín, cảm giác như chỉ cần vươn tay là chạm đến tầng mây, chúng đè nén trái tim, khiến người ta ngạt thở.
Sắp mưa rồi.
Trên đường, mọi người rảo bước vội vã, chỉ muốn mau chóng về nhà trước khi trời mưa.

Họ không hề hay biết trên tòa cao ốc nằm phía bên kia đang xảy ra một chuyện tuyệt vọng cỡ nào.
Có ba người đang đứng trên sân thượng của tòa nhà cao nhất thành phố.
Một đôi nam nữ đứng sát lan can ôm chặt lấy nhau, chỉ cần lùi một bước là tan xương nát thịt.

Hai người nhìn người đàn ông trước mặt, cơ thể run bần bật, sắc mặt trắng bệch sợ hãi.
Người đàn ông đứng thẳng tắp, gió bão chẳng thể lay động hắn mảy may.

Bộ âu phục cao cấp cắt may vừa người càng tôn lên sự đĩnh đạc và anh tuấn của hắn, ghim cài ngực đắt đỏ, nhìn đã biết là nhân vật cao quý của giới thượng lưu.

Khóe môi hắn ẩn chứa nụ cười ung dung thong thả, dường như bản thân không đứng trên sân thượng mà là đang ở trong bữa tiệc nào đó.
Đấy là nếu như tay hắn không cầm súng.
Cơn gió chợt thổi tung tóc mái của hắn, để lộ ra đôi mắt đen kịt, sự căm thù và điên cuồng lóe lên trong mắt, nụ cười bên môi tan biến theo gió, chỉ còn lại hơi lạnh.

Người đàn ông lạnh lùng nhìn đôi nam nữ nọ, ánh mắt dừng trên gương mặt xinh đẹp của cô gái, nỗi căm thù trong mắt nhạt đi đôi phần, thay vào đó là một chút dịu dàng, đáy mắt xẹt qua những khung hình xưa cũ.
Ngày ấy, hắn vừa mới bắt đầu sự nghiệp, bận tối tăm mặt mũi, gần như sống ở công ty.

Cô thương hắn, cứ rảnh là lại hầm canh mang đến công ty rồi tăng ca với hắn.

Hắn không nỡ để cô mệt, lần nào cũng bảo cô về trước, dẫu phải thức trắng đêm cũng cố hoàn thành công việc nhanh nhất có thể để dành thời gian ở bên cô.
Hắn muốn mang đến cho cô những gì tốt đẹp nhất, để cô trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian.
Khi ấy hắn khó khăn gian khổ, nhưng luôn tràn đầy ý chí phấn đấu.
Khi ấy họ không giàu như hiện tại, nhưng tình cảm vô cùng tốt đẹp.
Sao lại đi đến ngày hôm nay? Vẻ mặt người đàn ông bỗng hơi mờ mịt.
Hắn nhìn cô gái, giọng kìm nén: “Cô có từng hối hận không?”
Cô gái run rẩy khóc nói: “Anh dừng lại đi, thế này là phạm pháp, anh cũng sẽ chết đấy.”

Gã đàn ông ôm cô hét lên: “Trì Trọng, cảnh sát sắp đến rồi.

Nếu cậu còn chút lương tâm thì hãy tha cho chúng tôi, nể tình bạn bè, chúng tôi sẽ xin cảnh sát cho cậu.”
“Bạn bè? Lương tâm?”
Ngỡ như nghe được chuyện cười, Trì Trọng nhìn gã ta rồi cười nặng nề, súng trong tay hắn rung rung, gã đàn ông trước mắt cũng vì thế mà run lẩy bẩy.
“Cậu… cậu cười cái gì?”
Trì Trọng thôi cười, ánh mắt tăm tối như màu mây, cất giọng lạnh chưa từng có: “Cậu cũng xứng nói mấy chữ này à! Cậu thật sự tưởng là tôi không biết gì về những chuyện cậu đã làm hả?”
Gương mặt gã đàn ông chợt căng thẳng trong nháy mắt, cô gái bắt gặp khoảnh khắc ấy, vội hỏi: “Anh đã làm những gì?”
Cô nên hiểu, với nhân cách của Trì Trọng, anh sẽ không vô duyên vô cớ gây ra những việc này.
Gã đàn ông nhanh chóng bình tĩnh lại, phẫn nộ nói: “Anh làm gì được? Lẽ nào em tin hắn mà không tin anh? Trước kia hắn là người tốt, nhưng bây giờ thì khác rồi! Bởi vì em đã chọn anh nên hắn hận anh, hắn muốn chia rẽ chúng ta.”
Thấy gã giận, cô gái lập tức dịu giọng: “Anh đừng giận.” Cô quay đầu nhìn Trì Trọng, áy náy nói: “Không phải lỗi của anh ấy, là em có lỗi với anh.

Anh… đừng trách anh ấy, anh tha cho anh ấy đi.”
Thấy sự ỷ lại và tin tưởng mà cô dành cho gã, mắt Trì Trọng rung rung, đuôi mắt thấp thoáng hơi ẩm khó nhận ra.

Đó là cô gái hắn từng nâng niu trong tay, bây giờ lại cầu xin hắn buông tha cho kẻ đã hãm hại hắn.
Giọng hắn tắc nghẹn nơi cuống họng, trôi nổi trong gió như sắp bị cuốn tan: “Nếu… cho cô chọn lại một lần nữa, cô vẫn chọn hắn ư?”
Cô gái ngẩng đầu nhìn gã ta, đáy mắt ngập tràn tình cảm: “Anh ấy tốt với em lắm.”
Gương mặt Trì Trọng lóe lên sự thống khổ, hắn nhắm chặt mắt, đến lúc mở ra chỉ còn lại lạnh giá: “Đã vậy thì cô chết chung với hắn đi.”
Hắn giơ súng lên, một lần nữa nhắm vào hai người họ, hại gã đàn ông run bần bật.
Đúng lúc này, một giọng nói sáng sủa tự tin đột nhiên vang lên sau lưng Trì Trọng.
“Nếu tôi là anh thì tôi sẽ bỏ súng xuống.”
Trì Trọng quay phắt đầu lại, một cái móc sắt bay lên sân thượng, cắm vào lan can, sau đó có một người leo dây thừng nhảy lên rồi vững vàng đáp xuống, động tác liền mạch lưu loát.
Người đến đẹp trai chân dài, chiếc áo khoác da đen vẫn sáng bóng dưới bầu trời tăm tối, nếu có cô bé nào đó ở đây, e là sẽ mê muội hét toáng lên.

Gió thổi tung những sợi tóc rối trước trán anh ta, để lộ ra đôi mắt sâu hút, ánh nhìn nhanh chóng đảo qua ba người, cuối cùng dừng lại ở chỗ Trì Trọng.
“Cảnh sát đây, bỏ súng xuống.” Giọng nói cũng gọn gàng lưu loát như ngoại hình của anh ta.
Gã đàn ông vừa nãy hãy còn run bần bật bỗng ưỡn thẳng lưng, hét to: “Cảnh sát, mau bắt lấy hắn.” Đoạn kéo tay cô gái định chạy về phía cảnh sát.
“Đoàng!”
Viên đạn ghim đúng vào bên chân gã vừa nhấc bước.


Gã ta sợ hãi hét toáng lên, không dám nhúc nhích nữa.

Cô gái cũng giật bắn mình, nhìn Trì Trọng với vẻ không thể tin nổi.

Hai người càng run rẩy dữ dội.
Trì Trọng lại chỉ nhìn người mặc áo da, dường như đang cân nhắc gì đó.
Người áo da nhìn vết đạn trên đất, hơi nheo mắt, cũng đánh giá Trì Trọng: “Anh bắn súng giỏi lắm.”
Trì Trọng không nói gì.
Người áo da nhướng mày: “Sao? Muốn đánh bại tôi? Tôi có thể nói luôn cho anh biết, không thể nào.”
Trì Trọng không đổi sắc mặt: “Tôi không thể đánh thắng anh, nhưng súng của tôi cũng nhanh lắm.”
Dứt lời, hắn lập tức quay đầu nhìn hai con người đang kinh hồn bạt vía kia, cuối cùng chạm mắt với cô gái, những cảm xúc phức tạp thoáng vụt qua, có căm hận, có thất vọng, có thảm thương, cũng có… tình cảm dịu dàng.
Còn có vài thứ mà cô gái không nhìn thấu, nhưng mơ hồ cảm nhận được, Trì Trọng đang lo lắng cho cô.
Cô không hiểu, muốn hỏi cho rõ, nhưng Trì Trọng đã không cho cô cơ hội nào nữa.
Họng súng nhắm thẳng vào cô gái rồi bóp cò.

Cô gái hét chói tai.
Lúc Trì Trọng di chuyển họng súng, người áo da cũng hất áo lên và móc cây súng sau lưng nhanh như tia chớp, động tác cực kì ngầu, khi Trì Trọng bóp cò thì anh ta cũng nổ súng.
“Đoàng!”
“Đoàng!”
“Đùng đoàng!”
Hai tiếng súng vang lên cùng tiếng sấm, bị tiếng sấm nhấn chìm.
Một người ngã xuống.
Đầu Trì Trọng trúng đạn, một phát mất mạng.
Người áo da thấy Trì Trọng ngã trong vũng máu, ý cười trên khóe môi bỗng tan biến.

Anh ta thấy rõ, khi nổ súng, Trì Trọng đã cố ý chếch họng súng sang một chút, viên đạn bay sát qua đầu cô gái rồi rơi vào không trung.
Đến lúc chết, Trì Trọng không nhìn hai người kia mà ngã sang hướng khác.


Hắn không nhắm mắt, chỉ bình tĩnh nhìn bầu trời phương xa, tia sáng dần lụi tàn theo sắc trời ngày càng tối.

Đáy mắt hắn là sự tuyệt vọng với thế gian này, sau khi báo thù, chúng đã chẳng còn gì lưu luyến nữa.
Cô gái mãi không thấy đau nên quay đầu lại, nhìn thấy người ngã trên đất là Trì Trọng thì sững sờ.
Gã đàn ông thì thở phào.
Người áo da vững vàng nhảy xuống đất rồi sải bước về phía hai người họ, đuôi áo vẽ thành đường cong theo động tác của anh ta, trông cực kỳ hiên ngang và anh tuấn.
Anh ta bước đến trước mặt hai người, hỏi gã đàn ông: “Anh Kỷ Huy?”
Gã đàn ông vội gật đầu: “Đúng đúng đúng, tôi là Kỷ Huy, cảm ơn anh cảnh sát đã cứu chúng tôi.”
Vừa mới dứt lời, cạch một tiếng, hai tay Kỷ Huy bỗng có thêm chiếc còng kim loại nặng nề.
Kỷ Huy ngu người: “Anh cảnh sát, anh anh anh… anh làm gì đây?”
Sắc mặt người áo da vừa lạnh lùng vừa trào phúng: “Anh Kỷ Huy, hiện tại chúng tôi nghi ngờ anh có liên quan đến vụ án lừa đảo kinh tế và vụ án gây nổ nhà máy, tôi đưa anh về điều tra, đề nghị anh hãy hợp tác.

Anh có quyền giữ im lặng, nhưng bất cứ điều gì anh nói đều sẽ trở thành chứng cứ trước tòa.”
Kỷ Huy kinh hoàng: “Anh… anh cảnh sát, anh nhầm rồi phải không?” Gã chỉ vào Trì Trọng, gào lên, “Hắn mới là người xấu, vừa nãy anh cũng thấy rồi đấy, hắn bắn chúng tôi.”
Cô gái vẫn đang đứng đờ đẫn nghe thấy tiếng hét của gã thì giật mình tỉnh lại, nhìn người áo da nghi hoặc.
Người áo da liếc hai người bằng một mắt, mỉa mai: “Các người nghĩ tại sao tôi lại xuất hiện ở đây?”
Trong ánh mắt ngờ vực của họ, anh ta chỉ vào Trì Trọng, nhả ra từng chữ: “Là anh ta báo cảnh sát.”
Lúc này, tiếng bước chân dồn dập truyền từ cầu thang đến, mười mấy cảnh sát xông lên bao vây và chĩa súng vào gã.
Kỷ Huy kinh hoàng.
Gã đàn ông bị đưa đi, còn cô gái đứng ở nơi đó hoàn toàn ngỡ ngàng, nước mắt bất giác trào ra.
Tia chớp xẹt qua bầu trời, tiếng sấm ầm ĩ lại vang lên, giống như cả thế giới đều đang chấn động.

Cơn mưa rào cuối cùng cũng trút xuống, chúng đập mạnh vào đất, ào ào bồm bộp, dường như muốn rửa sạch tội lỗi và oan khuất của thế giới này.
Trì Trọng nằm trong mưa, máu tươi trên đầu xuôi theo cơn mưa, chảy lênh láng đầy đất.
Người áo da nhìn hắn lần cuối, mặt đầy thương xót.
Khung cảnh dừng ở đó.
“Cắt!”
Vén màn sân khấu, để lộ chiếc máy quay đằng sau.
Tiếng vỗ tay vang lên, quay một mạch đến cuối, tất cả các nhân viên công tác đều tán thưởng vì diễn xuất tinh tế của bốn người.
Mấy người lập tức chạy tới, một người cầm tấm khăn dày khoác cho người áo da: “Anh Chu vất vả rồi, lạnh lắm đúng không?”
Một người nhét túi ủ ấm vào tay anh ta: “Anh Chu, mau ủ ấm tay đi ạ.”
Một người đưa nước ấm và khăn nóng: “Anh Chu, lau mặt rồi uống miếng nước nóng nào.”
Ba người vây quay người áo da đi rồi, cô gái khóc thút thít và nam diễn viên ôm cô cũng mặc áo khoác mà trợ lý đem tới rồi về khu nghỉ ngơi.


Sự run rẩy của hai người họ lúc nãy không phải toàn là diễn, tuy mới tháng 11, nhưng mùa đông năm nay đến sớm lạ thường, nhiệt độ xuống âm, trời đã đổ mấy trận tuyết.
Giản Tinh ướt đẫm toàn thân, cậu vẫn nằm im trên vũng nước lạnh lẽo, nói với trợ lý chạy đến định đỡ mình lên: “Chị Tuệ, đợi đã.”
Lâm Tuệ không hiểu ra làm sao.
Giản Tinh đưa mắt nhìn sang đạo diễn Lâm Lập đang xem lại cảnh quay.
Lâm Lập nổi danh nghiêm khắc và bới lông tìm vết mà lúc này cũng vô cùng hài lòng.

Xem lại xong, ông quay sang thấy Giản Tinh vẫn đang nằm im trên đất thì càng hài lòng hơn nữa.
“Quay thêm mấy cảnh của Giản Tinh.”
Nhân viên công tác nhìn Giản Tinh cảm kích, nếu lúc nãy cậu đứng lên thì khung cảnh sẽ bị hỏng, gây phiền to cho người hóa trang và dàn cảnh, sau khi dựng lại cũng khác cũ ít nhiều.
Chẳng mấy chốc, việc quay phim lại bắt đầu.
Giản Tinh đang đóng một bộ phim trinh thám có tên là ‘Cảnh sát đặc nhiệm quốc gia’, bộ phim kể về một anh cảnh sát nhân dân liên tục phá được các vụ án khó rồi trở thành cảnh sát đặc nhiệm quốc gia.

Nam diễn viên chính là người áo da vừa nãy – Chu Phàm, một chú gà chiên đang nổi (*) của giới giải trí, nghệ sĩ mà công ty giải trí Bách Nhạc dốc sức lăng xê.
(*) Chú gà chiên đang nổi (当红炸子鸡): ý chỉ ngôi sao trẻ đang nổi tiếng và được chào đón.
Giản Tinh nghe các diễn viên khác nói, bộ phim này do Bách Nhạc đo ni đóng giày cho Chu Phàm, từ đạo diễn, kịch bản đến đầu tư, tất cả đều là tài nguyên tốt nhất của Bách Nhạc, mục đích chính là khiến Chu Phàm nổi đình nổi đám.
Chu Phàm diễn cảnh sát, đương nhiên cần có kẻ xấu để tôn lên sự giỏi giang của anh ta.
Vai diễn của Giản Tinh là phản diện có ít đất diễn nhất trong bộ phim này, một tội phạm IQ cao tên Trì Trọng, cũng là một doanh nhân bị bạn bè phản bội lẫn người yêu vứt bỏ.

Trì Trọng tay trắng lập nghiệp rồi thành công dựa vào năng lực của bản thân, nhưng lại bị bạn tốt là Kỷ Huy bày mưu chiếm đoạt tài sản, còn đặt bẫy gây nổ nhà máy.
Có nhân viên mất mạng trong vụ nổ, Trì Trọng phải dùng những đồng tiền cuối cùng để bồi thường, bản thân cũng vì thế mà vào tù, may thay sau này tra được vụ nổ là do con người gây ra nên mới được thả.
Người điều tra vụ án là Chu Phàm.

Kỷ Huy đã tìm người nhận tội thay từ lâu, nhưng Chu Phàm luôn nghĩ vụ án này không đơn giản như thế, vẫn một mực âm thầm điều tra.
Trì Trọng tình cờ biết được chân tướng, sau khi ra tù lại phát hiện bạn gái cũng đã bị Kỷ Huy cướp mất, thế là Trì Trọng trở thành kẻ xấu.

Hắn bắt đầu báo thù, dựa vào thủ đoạn và IQ cao, chẳng mấy đã dựng lại sự nghiệp, không chỉ khiến Kỷ Huy khuynh gia bại sản, còn hại gã nợ một khoản tiền khổng lồ.

Dưới sự bức ép của bọn vay nặng lãi, Kỷ Huy bị dồn đến bước đường cùng, chỉ còn cách dắt bạn gái đi nhảy lầu, thế nên mới có màn vừa nãy.
Trong lúc ấy, Chu Phàm nhận được chứng cứ do Trì Trọng âm thầm cung cấp, cuối cùng tra ra Kỷ Huy, điều tra và phá án thành công.

Nam phụ tôn lên vầng hào quang của nam chính một cách hoàn mỹ.
Giản Tinh nằm trong vũng nước lạnh quay thêm mười mấy phút, Lâm Lập cuối cùng cũng hài lòng.
“Cắt, cảnh tiếp theo.”

Bình Luận (0)
Comment