Em Mong Thế Giới Này Dịu Dàng Với Anh

Chương 236.2 - Chương 236.241

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Triệt, anh đừng hiểu lầm, em không phải vì tiền của anh. Chỉ là không muốn cái cô Trường tiểu thư lấy anh ra So sánh, nói thế nào, anh cũng là Thiếu Tổng của Kỳ thị, là chồng tương lai của em, sao có thể để đám nhà giàu mới nổi kia sỉ nhục chứ”.

“Không cần? Đúng vậy, anh tự cho mình kiêu ngạo, chưa bao giờ để người khác giẫm lên, làm sao cần một người con gái đi lấy lại tự tôn cho anh” .

“Kha tiểu thư một năm trước có cùng tôi kí hợp đồng, chỉ cần tôi đồng ý cho Kỷ Thị một quầy kinh doanh trong Bá Tước ở khu thị trường nội địa thì cô ấy sẽ cạm nguyện trở thành người phát ngôn của Bá Tước tại thị trường Trung Quốc, cô ấy không nói cho Kỷ Thiếu có lẽ vì sợ Kỳ Thiếu bận tâm, lo sợ mất mặt mũi?”

Tử Nhiễm nói gì anh cũng không nghe, trong đầu, chỉ có lời của Kỷ Nguyệt Hân và Ông Ken, niềm tin vững chắc nay lại lung lay. Cô gái đó còn làm bao nhiêu chuyện mà anh không biết nữa?

Bàn tay trắng đặt lên gương mặt tuấn tú, đôi môi mỏng ấm áp mềm mại, cô rất quen với những kiểu mơn trớn dụ hoặc thế này, cùng anh chơi đùa.

Đôi mắt đen sâu thẳm cụp xuống, nhìn gương mặt xinh đẹp nhỏ nhắn kia, anh lại không vì sự nhiệt tình của

Tử Nhiễm mà nổi lên chút xúc động, chỉ ngồi trên ghế mặc cô biến đổi cách hôn anh.


Anh có từng hôn cô gái đó không?

Suy nghĩ dời xuống nơi sâu thẳm trong kí ức, anh không nhớ nơi nào. Chỉ biết lúc đó anh không tỉnh táo, anh hôn cô khiến cô kinh ngạc run rẩy, cô cũng không đáp trả, động tác cứng nhắc buộc anh phải từng bước từng bước dạy cô.

Đó là lần đầu tiên cũng là duy nhất. Sau đó cô bước vào giới giải trí, anh không chạm vào cô, thậm chí ngay cả liếc nhìn cô cũng không, nhưng không dứt khoát đuổi cô tránh xa khỏi anh.

Anh không yêu cô, ngay từ khi bắt đầu anh đã nhìn thấy rõ sự thật này, bởi vì trong lòng anh đã bị người con gái trước mặt lấp đầy, không thể chứa bất cứ ai.

Khi ấy anh hai mươi tuổi, người con gái trước mắt đã dâng cho anh lần đầu tiên, cô bật khóc đến đỏ cả mũi.Anh ôm chặt lấy cô, hứa hẹn:“Tiệp, cả đời này anh sẽ chăm sóc em.”

Sau đó cô ra đi. Khi xí nghiệp của anh gặp phải khó khăn, cô không nói tiếng nào bỏ đi, ngày sau đó, cô gái kia bước vào thế giới của anh, nhưng không cách nào phá vỡ lấy bằng nơi trái tim anh, chỉ vì trừ người con gái trước mắt anh đã không còn nhìn thấy ai.

Khi ngón tay nhỏ nhắn chạm đến hàng nút áo sơ mi thì anh chợt ngăn Tử Nhiễm lại, đẩy cô ta lui ra, đứng dậy khỏi ghế salon tựa như đang trốn tránh thứ gì đó. Anh đi tới trước bàn ăn, cầm lấy ly nước lạnh hôm qua ngửa đầu uống cạn, dùng nó để xua đi mọi phiền não.

Triệt, anh làm sao vậy?”

Cơ thể mềm mại từ phía sau áp chặt vào lưng anh, thân mật lại ủy khuất hỏi thăm khiến anh thâm mệt mỏi, đặt cốc nước để lại trên bàn, đẩy cánh tay nhỏ bé đang vòng lấy thắt lưng, xoay người, gương mặt đạm mạc mang theo vẻ nhu hòa:

“Chủ Tịch Kha không cho phép em ra đêm bên ngoài, em nên về nhà sớm đi”

Tử Nhiễm như bị tạt một gáo nước lạnh vào đầu, vẻ dịu dàng biến mất, ánh mắt hoài nghi lướt nhìn gương mặt lạnh lùng kiêu ngạo của Cố Minh Triệt, mày nhíu lại, nhưng không thể phát hiện vẻ hờ hững mà anh đang che giấu, vẻ mặt thả lỏng, mỉm cười ôm lấy tay anh, dịu dàng nói:

Triệt, anh chỉ cần nói ba em cho chúng ta kết hôn Sớm một chút, như vậy chúng ta lại có thể ở bên nhau”

Kết hôn, cùng Tử Nhiễm kết hôn. Đây là...

Đây là hạnh phúc mà anh khao khát nhất, nhưng bây giờ khi cô chủ động nhắc, trong tâm anh lại dậy sóng, bình tĩnh nói.

“Chuyện kết hôn phải hỏi qua cha mẹ anh, chúng ta còn trẻ như vậy, không cần phải vội”.

Thấy vẻ mặt Tử Nhiễm biến sắc nhưng không phản bác lại, anh lại có một loại khoái cảm khi trả thù được. Những lời này là Nhiều năm trước đây, cô cự tuyệt lời cầu hôn nói ra. Lúc này, anh lặp lại nguyên câu, nét mặt của cô So với anh không hề kém.

“Sắp mười giờ rồi, không về, Chủ tịch Tử sẽ không vui"

Anh thiện ý nhắc cô, sắc mặt Tử Nhiễm cứng đờ, oán giận trừng mắt nhìn anh một cái, chân mang giày cao gót đi về phía phòng khách, tiếng giày cao gót chói tai chạm vào sản khiến anh không vui nhíu mày lại.


“Theo những nguồn tin cho biết, người yêu của Kha Nguyệt có thể là vị quan chức trẻ tuổi nào đó của thành phố A, hai người đã bước tới giai đoạn chuẩn bị kết hôn. Bây giờ, chúng ta cùng chúc phúc cho Kha Nguyệt, hi vọng cô ấy có thể tìm được hạnh phúc của mình”.

Phát thanh viên sinh động nói. Trong đôi mắt lạnh lùng của anh lóe lên tia lạnh, giơ tay đối kênh nhưng trong đầu là giọng nói chân thành của cô yêu cầu đám phóng viên đừng quấy rầy cuộc sống của cô.

Hạnh phúc? Người đàn ông cười nói nhã nhặn, thâm sâu bất lộ thật sự là hạnh phúc của cô sao? Hay như Tử Nhiễm nói, cô chỉ muốn mượn anh ta để bảo vệ tự tôn của bản thân?

Nếu quả thật như thế, tại sao đêm đó, trên đường lớn, hình ảnh cô nhón chân hôn người đàn ông đó khiến anh tức giận, không phải nói là anh không quan tâm cô sao? Tại sao, khi thấy người đàn ông khác hôn cô anh lại không thoải mái?

Người anh yêu nhất là Tử Nhiễm, đó là điều anh biết rõ, nhưng không biết từ khi nào nó đã trở nên phai mờ không còn sức thuyết phục.


Trên gương mặt tuấn tú đượm vẻ buồn bã, ngón tay giữa lấy nếp uốn nơi mi tâm, tắt tivi nằm ngửa trên

ghế sô pha. Hai mắt mông lung nhìn đèn thủy tinh treo trên cao, bỗng nhiên anh nở nụ cười chế giễu, anh muốn gì, vì sao, chính anh cũng không rõ lắm.

Căn phòng yên tĩnh chỉ có tiếng đồng hồ quả lắc kêu, cùng tiếng hít thở nhẹ, trong thế giới cô đơn chật hẹp của anh, trong bóng đêm này anh mới hiểu một điều: Một người không đáng sợ, đáng sợ là thói quen của một người

“Bà xã, câu tối qua em nói anh không nghe rõ, em nói lại lần nữa được không?”

Sáng sớm, Lục Niên đã hôn nhẹ lên người cô, cô từ từ mở mắt ra, nơi vành tai là cánh môi mềm mại đang gặm cắn. Trong ý thức mơ hồ, cô nghe tiếng anh thân mật dụ dỗ.

Nút áo ngủ không biết từ khi nào đã mở ra, cơ thể nhỏ nhắn duyên dáng phơi trần trong không khí, Kha Nguyệt cuống quít kéo chăn, che kín cơ thể, nổi giận nhìn vẻ mặt vô tội của Lục Niên, hai mắt nhìn sang giường bệnh cách vách bên kia, giận dữ nói:

“Lục Niên, sao anh không về giường mình ngủ” “Một người ngủ rất lạnh, hai người mới ấm”

Anh cười đến xuân phong đắc ý, giọng nói nghiêm túc, hành lông mi dài ánh mắt nóng bỏng nhìn thẳng nơi ngực đang bị cô dùng chăn che lại, Kha Nguyệt có thể cảm thấy một đôi bàn tay xấu xa đang chạy dọc theo người cô.

“Bà xã, em nói lại ba chữ kia lần nữa đi, anh muốn nghe”.

Lục Niên như một đứa trẻ không được cho kẹo,

đầu chôn vào tóc cô, cánh môi dính vào cổ cô nhẹ nhàng cắn hôn, và đang có xu hướng tiến về trước.

Kha Nguyệt bối rối muốn đẩy Lục Niên ra, nhưng lại chú ý đến vết thương nơi ngực không dám dùng lực quá mạnh sợ làm đau anh. Mãi đến khi anh dùng sức ôm chặt cô, nhận thấy được phản ứng khác người trên cơ thể anh, Kha Nguyệt xấu hổ đỏ mặt, không thể tin được điều mình vừa nhận ra.

“Lục. Lục Niên anh..! Mau buông ra, anh còn chưa khỏe, mẹ đã dặn không được làm loạn”.

“A”- Trên môi là nụ hôn của Lục Niên, giọng cười của anh có chút khàn, hơi thở nóng như lửa phả vào gò

má cô như cánh chim lướt qua, cảm giác thật ngứa ngáy. “Vậy thì đừng nói cho mẹ biết”

Kha Nguyệt rúc người lại, đẩy bàn tay xấu xa của Lục Niên ra, lui ra sau. Khi lưng chạm đến vách tường thì hai mắt mở to, khẩn trương nhìn người đàn ông đang hôn lên môi cô, bản thân cô thì không biết làm sao.

Bàn tay to ở dưới lập tức kéo áo ngủ của cô ném sang một bên. Kha Nguyệt muốn ngăn lại, cánh tay trắng nõn vừa vươn ra khỏi chăn lại bắt gặp ánh mắt chăm chú của sói ta, ngay tức khắc sợ hãi chui vào chăn, giống như sợ sói ta ăn sạch tiểu bạch thỏ, cảnh giác đề phòng Lục Niên.“Lục Niên, cơ thể anh vẫn chưa khỏe hẳn, lần sau rồi hãy tính”.

Cô muốn thương lượng với anh, nhưng anh không để cho cô có đường lui, môi cong lên xấu xa, nụ cười trên mặt càng lúc càng sâu, cánh tay dài mở ra, giữ chặt

eo cô, lật người một cái, tim Kha Nguyệt đập lúc nhanh lúc chậm, lúc sau phát hiện mình ngồi trên người Lục Niên.

Chiếc chăn đáng thương khẽ động, làm thế nào cũng không che được xuân sắc trước ngực, cánh tay trắng nõn đành che lấy, dáng người hoàn mỹ như ẩn như hiện, hai gò má ửng đỏ, lông mi dày rung lên, gợi cảm mà thẹn thùng như thiếu nữ. Cô chính là nữ thần đầu độc anh, khiến cho anh mê muội.

“Bà xã, em thích như vậy sao?”

Móng tay đã được cắt ngắn sạch sẽ mượt mà, đầu ngón tay lướt chiếc cằm nhỏ xinh của cô, sau đó hất mái tóc đang rũ bên má ra sau tai, hai mắt thưởng thức dáng vẻ xinh đẹp, ngẩng đầu lên hôn nhẹ cánh môi đỏ ửng kiều diễm của cô.


Hai người tâm ý tưởng thông, ngọn lửa kích tình của họ nhanh chóng cháy lan thiêu cả đồng Cỏ, chỉ cần nhóm lên chút lửa đã vượt ra khỏi tầm kiểm soát.

Bà Lục không đồng ý để Lục Niên xuất viện, nên bữa tối tụ họp ở Kha gia thiếu mất chú rể, chỉ có bà Lục và Kha Nguyệt.

Chuyện Lục Niên bị thương không hề công bố ra ngoài. Lúc Kha Hải không nhìn thấy con rể tương lại vẻ mặt có chút không vui, dù sao vài ngày nữa con gái mình cũng xuất giá.

“Sức khỏe A Niên gần đây không tốt, mong ông thông gia có thể thứ lỗi”.

Bà Lục mặt bình thản tạ lỗi với Kha Hải, giọng nói ấy náy, thành ý mười phần. Hơn nữa vẻ mặt Kha Nguyệt

luôn rạng rỡ, không có chút gì gọi là không vui, Kha Hải cũng hơi bất mãn nhưng liền nghênh đón hai người vào.

“Đây là thành ý nho nhỏ của chúng tôi mong ông thông gia không chế”.

“Là Thông gia thì đều là người một nhà không cần phải khách sáo như thế, mua mấy thứ này làm chi cho phí tiền”

Ngoài miệng tuy nói thế, nhưng vẻ mặt tươi cười của Kha Hải chứng tỏ ông rất hài lòng với các cư xử chu đáo của Lục gia, bảo dì Lý nhận lấy hộp quà từ tay Bà Lục rồi dẫn bà Lục tới phòng khách

“Lúc này không tới cũng không sao. Chỉ sợ tới ngày kết hôn, chú rể lại không tới vậy thì thật là mất mặt.

Bên trong phòng khách lớn, hai người phụ nữ cao quý nhàn nhã ngồi trên ghế sô pha, Kha Nguyệt dù đi theo sau Kha Hải, nhưng cũng nhìn thấy rõ hai người, là Bà Cố và bà Cố.

Lời vừa nói tựa như đùa cợt nhưng thật ra lại đang chế giễu, lời đó xuất ra từ miệng bà Cố, dù lời nói khó nghe, bà cũng không phải không biết trong nhẹ, vẻ mặt nở nụ cười lễ phép.

Môi Kha Nguyệt mím lại, buồn bực nhìn bà Cố ngồi trên ghế, ánh mắt đảo sang thấy thái độ Bà Cố như đang xem kịch vui, Kha Nguyệt cũng đoán được, Bà Cố muốn làm cho cô mất mặt trước bà Lục.

Kha Nguyệt lo lắng nhìn sang bà Lục,Vẻ mặt bà vẫn bình thản đoan trang, không hề tỏ ra khó chịu, từng bước trang nhã đi đến bên ghế, nhìn lướt qua vẻ mặt khó chịu của Kha Hải, ngồi xuống ghế sô pha, vẻ mặt mỉm cười nhẹ.

“Vị phu nhân này thật biết nói đùa,A Niên nhà tôi cũng không phải dạng tình lang bạc tình thay đổi thất thường, sau khi lợi dụng con gái người ta xong thì lại vứt bỏ, càng không phải loại người thiếu đạo đức không biết hổ thẹn, gây ảnh hưởng đến gia tộc và trưởng bối”.

Lời nói của bà Lục ẩn chứa nhiều ám chỉ, ánh mắt đảo qua vẻ mặt cứng đơ của bà Cố, nhìn thấy dì Lý dâng trà lên liền gật đầu cảm tạ, nâng chum trà nhìn Kha Nguyệt vui vẻ nói: “A Niên kết hôn với một người con dâu tốt như Kha Nguyệt người làm mẹ vợ như tôi vui còn không kịp. Nếu nó dám bỏ hôn lễ mà không nói trước với trưởng bối hai nhà, thì cho dù là con trai tôi chỉ cần có súng trong tay tôi cũng không bỏ qua cho nó”


Kha Nguyệt cảm kích nhìn bà Lục, bà khẽ mỉm cười, rồi nhìn Bà Cố nói: “Bà thông gia, để cho Tiểu Nguyệt ngồi bên cạnh tôi xin bà đừng giận”.

Khóe môi Bà Cố khẽ động, không nói, nhưng Kha Nguyệt vẫn cảm thấy ánh mắt căm hận của Bà Cố chiếu vào người cô, có chán ghét có oán hận

Sợ rằng Bà Cố trong lòng vẫn còn oán trách cô cướp đoạt đức lang quân như ý của bà ta, phải biết, từ lúc bắt đầu Lục Niên là đối tượng mà Tử Nhiễm hẹn hò, chứ không phải Kha Nguyệt cô.

“Bà Thông gia, nơi tổ chức hôn lễ sao không chọn khách sạn của Kha Thị, như vậy cũng bớt đi chi phí?”

Kha Hải đối với ý định Lục gia tổ chức hôn lễ ở nơi khác có ý kiến, con gái mình đi kết hôn mà lại đi tới chỗ khác làm tiệc, người ngoài nhìn vào sẽ chê cười kêu Kha Hải ông keo kiệt.

“Chuyện này tôi giao cho chú Út Lục Niên lo liệu, hôm qua tôi cũng mới biết chuyện này”.


Kha Nguyệt không biết sự thật có phải như thế không, nhưng mà cô có thể khẳng định, nghe bà Lục nói thế sắc mặt Kha Hải dịu lại không ít, không tiếp tục xoay quanh vấn đề đãi tiệc.

“Khách khứa bên đàn gái xem ra phải nhờ ông thông gia giải quyết, A Niên ngàn dặn vạn dặn nhất định phải thuận lợi vui vẻ cưới Kha Nguyệt, người làm mẹ như tôi đây cũng phải giúp nó, tránh để đến lúc đó nó mang con dâu chạy mất, để lại mình tôi và Gia gia cô đơn ở nhà"

Bà Lục cười nói kéo tay Kha Nguyệt, vỗ về, đôi mắt yêu thương nhìn đứa con dâu, Kha Nguyệt cũng phối hợp cụp mắt cười, tỏ vẻ thẹn thùng của cô dâu sắp cưới.

Kha Hải hài lòng với thái độ của bà Lục dành cho con gái mình, cam kết nói:“Bà thông gia cứ yên tâm, Tiểu Nguyệt là con gái tôi, tôi dù có ủy khuất ai cũng không ủy khuất con gái mình”

Bà Lục và Kha Hải đang trò chuyện vui vẻ với nhau, Bà Cố bất ngờ chen ngang nói: “Tuy chúng ta đều là danh gia vọng tộc, nhưng chi phí đãi tiệc vẫn nên làm theo tục lệ, không biết nói như vậy phu nhân liệu có không vui?”

Nụ cười Kha Nguyệt khựng lại, trong lòng không rõ mùi vị, Bà Cố cố ý muốn cô không ngốc đầu lên được ở Lục gia, cho nên mới cùng với bà Cố gây khó khăn cho bà Lục, nhưng mà họ lại quên mất một người phụ nữ có thể chèo chồng cả gia tộc đâu phải loại người mặc cho người khác bóp méo.

“Đây là điều tất nhiên, nếu có thể dùng tiền đổi lấy người con dâu ngoan hiền như Kha Nguyệt, thì việc đã tiệc có tốn bao nhiêu tiền Lục gia cũng tình nguyện”

Bắt đầu từ khi bước vào phòng khách, bà Lục nói câu nào cũng nâng đỡ Kha Nguyệt khiến cho Bà Cố hết sức không vui hai mắt nhìn Kha Nguyệt hung dữ, cũng chứng minh Lục gia đối với Tử Nhiễm không hài lòng, nên mới không kết thông gia.

Kha Hải nhíu mày, liếc Bà Cố một cái, yêu thương nhìn Kha Nguyệt chỉ biết câm lặng nói: “Bà thông gia, lời chẳng qua đùa vui không phải thật, chút tiền ấy Kha Hải tôi vẫn có thể lo được”

Bà Lục cười nhạt, không tranh cãi thêm, tất cả đều coi như lời Kha Hải là gốc, còn lời Bà Cố nghe xong liền gạt sang bên.

“Gần đây trên tivi có tin, nói một nữ ngôi sao vì muốn vào nhà giàu mà để có thai, thật là, loại chuyện này cũng có thể nói trên tivi, không phải khiến cho cha mẹ mất mặt sao”.

CỐ Mẫu nói chuyện phiếm nhưng liên tục thọc gậy bánh xe, không để sắc mặt của những người nghe, tiếp tục cùng Bà Cố cười nói:“Loại chuyện đó cũng chẳng hay ho gì, vì mặt mũi gia đình, không thể không cưới loại con dâu đó về nhà” .

Vẻ mặt Kha Hải sa sầm, người làm kinh doanh như ông sao lại không hiểu bà Cố và Bà Cố người đàn kẻ hát, lạnh lùng nói: “Phụ nữ các bà suốt ngày coi toàn tin với vẩn, không thể làm chút chuyện đúng đắn sao?”

“Tôi và bà Cố cũng đầu nói gì, chẳng qua là đang tán gẫu, ông đâu cần phải gắt lên như thế?” Khóe miệng Bà Cố kéo lên, nhìn về phía bà Lục, cười hỏi: “Bà Lục không phải cũng chẳng nói gì sao?”

Bà Cố và bà Cố một lần nữa khiến bà cô lâm vào khó khăn, cô xuất phát từ lòng tôn trọng trưởng bối nên nhẫn nhịn, nhưng không có nghĩa cô sẽ dễ dàng tha thứ cho người khi dễ cô!

Kha Nguyệt đang tính mở miệng thì tay bị bà Lục dùng sức để lại, khó hiểu nhìn bà Lục, bà dùng ánh mắt ý bảo cô đừng lên tiếng, còn bà nghênh đón ánh mắt khiêu khích của Bà Cố.

“Tôi cũng rất thích tán gẫu mấy ngày trước tôi có

cùng Diệt phu nhân bàn về một đề tài rất thú vị. Nghe nói có một vị tiểu thư danh môn hại em gái mình, ngoại tình với em chồng, ngay cả con cũng có. Nhưng ông trời quả báo, cuối cùng đứa trẻ bị sảy, mặc dù chuyện được che dấu, nhưng trên đời này tường không cản nổi gió, không ngờ mọi người bên ngoài ai cũng biết”“Lục Niên chúng tôi đời trước tích đức mới lấy được người con gái thuần khiết như Tiểu Nguyệt, nếu đổi lại lấy cô tiểu thư kia thì sẽ khiến cho Lục gia cả đời hổ thẹn”.

Mặt bà Lục vẫn giữ nụ cười ấm áp, từng câu nói ra đều châm biếm khiến cho sắc mặt Bà Cố và bà Cố trắng bệch, khép chặt miệng, Kha Hải lúng túng ho nhẹ, ánh mắt né tránh, bảo dì Lý mang nước nóng tới, lúc quay đầu lại thì thấy bóng người trước cửa.

Trước cửa biệt thự, Tử Nhiễm mặc áo khoác hàng hiệu, chân mang giày cao gót, tay cầm chiếc túi LV mới tinh, ăn mặc xinh đẹp đứng trước cửa, phía sau cô ta là Cố Minh Triệt mặc đồ tây màu đen, dáng vẻ kiêu ngạo lạnh lùng, mang theo chút mệt mỏi.

Kha Nguyệt thấy Kha Hải có vẻ bối rối liền quay đầu lại nhìn. Đập vào mắt là cặp nam nữ cực kì xứng đôi, ánh mắt liếc sang Bà Cố và bà CỐ, vẻ mặt hai người trông rất tự hào, Kha Nguyệt cười lạnh một tiếng, nam tàn nữ độc, thật xứng đôi vừa lứa!

Kha Nguyệt khinh thường mở trắng mắt, không ngờ đôi mắt lạnh lùng tĩnh lặng của Cố Minh Triệt và cô giao nhau, trong mắt ngoài sự lạnh nhạt dường như còn mang theo chút kinh ngạc, không ngờ là cô ở đây sao? Hay chán ghét khi nhìn thấy cô?

Kha Nguyệt cười mỉa mai liếc nhìn Cố Minh Triệt, sau đó nhìn sang ánh mắt ghen ghét của Tử Nhiễm, rồi mới cụp mắt xuống, im lặng ngồi bên cạnh bà Lục. Ngày kia, cô sẽ kết hôn, không nên vì những kẻ không đáng mà làm mất vui!


“Đến đây, đến chỗ mẹ ngồi, trời lạnh lắng, đừng đứng ngoài cửa như thế” .

Đối với Tử Nhiễm, Bà Cố luôn là một người mẹ hiền lành yêu thương con mình, vẫy tay với người đứng ngoài cửa, gương mặt địch ý với Kha Nguyệt bị vui mừng chia làm đôi.

Còn Kha Nguyệt, dù cha có chăm sóc cô thế nào nhưng cô vẫn thiếu đi tình cảm của mẹ. Trong mắt Bà CỐ, cô chính là kẻ phá hoại gia đình người ta, là gánh nặng của họ.

Bàn tay nhỏ bị ai đó giữ lấy xoa nhẹ, Kha Nguyệt thoát khỏi suy nghĩ ngẩng đầu liền thấy ánh mắt ôn hòa của bà Lục, không nói lời nào nhưng im lặng khích lệ cô. Kha Nguyệt cong môi cười nhẹ, cảm động, nỗi chua xót ngày càng lan ra.

Đúng vậy, cô không còn một mình chiến đấu nữa, mẹ của cô không phải đang luôn ủng hộ cô sao? Lấy Lục Niên, cô không chỉ có được tình yêu mà có cả thân tình.

Cũng thật trùng hợp, Cố Minh Triệt ngồi đối diện Kha Nguyệt, Kha Nguyệt trong lòng khó chịu, tuy vậy vẫn có thể nhìn thấy dáng vẻ đề phòng của Tử Nhiễm nhìn mình, cô cảm thấy thật buồn cười khẽ bĩu môi. Kha Nguyệt cũng chán với hành vi của Tử Nhiễm, đứng dậy giúp bà Lục rót chén nước ấm khác.

“Kha Nguyệt đã ở trong giới giải trí nhiều năm cố gắng làm việc khó tránh khỏi sẽ gặp không ít rắc rối, thị trưởng Lục phải cẩn thận một chút, tránh lên trang đầu tạp chí

Bà Cố có ý tốt nhắc nhớ khiến cho Kha Nguyệt đang rót nước khẽ rung tay, cô coi bà Cố là trưởng bối, nhưng bà Cố lại chẳng xem cô là vãn bối, luôn lấy thân. phận diễn viên của cô ra để khai chiến, Kha Nguyệt hưng chén trà đưa cho bà Lục, một bên nhìn bà Cố cười nói:

“Tục ngữ có câu, mỗi người nên tự quét tuyết trước cửa, chớ quản sương tuyết trên mái nhà người khác, cảm ơn lòng tốt của CỐ phu nhân, nhưng cháu sẽ không để Lục gia gặp bất cứ rắc rối nào, nên không cần CỐ phu nhân nhọc công quan tâm” .

Bà Cố nhìn Tử Nhiễm, nụ cười trầm xuống, nhíu mày nhìn Kha Nguyệt nghiêm khắc giáo huấn:“Chỗ trưởng bối nói chuyện, vãn bối sao lại chen miệng vào”

Kha Nguyệt cười lạnh, nhướng mày, tính nói gì đó nhưng bà Lục lại bình thản mở miệng trước:

“Tiểu Nguyệt là con dâu Lục gia, dĩ nhiên phải quan tâm chuyện Lục gia, nghe người ngoài thuyết giảng đạo đức, tránh không khỏi lên tiếng nói vài câu, đỡ khiến người ta cho rằng Lục gia tôi khi dễ”.

Bà Lục vừa dứt lời, không khí trong phòng khách liền ngưng đọng, tĩnh lặng mà đông cứng, bà Lục lại thản nhiên uống trà, sắc mặt bà Cố trở nên u ám, môi thoa Son căng cứng, lạnh lùng nhìn bà Lục và Kha Nguyệt.

Một câu nói của bà Lục đủ áp đảo bà CỐ, vẻ mặt của bà Cố khác hẳn vẻ hiền lành tao nhã của bà Lục, mỗi lời nói hành vi của bà Lục đều chứng tỏ mình là quý phu nhân cao sang.

“Tiểu Nguyệt, Âu Nhiễm Phong nghe nói đã về thành phố A, với mối quan hệ của hai người, giúp chị xin chữ kí chắc không có vấn đề gì chứ?”.


Nụ cười tươi ngây thơ của Tử Nhiễm liền cứng đơ, tự biết có nói tiếp cũng không được gì, chỉ giận hừ nhẹ một tiếng, tựa vào ghế salon, dựa vào vai Cố Minh Triệt, vuốt vuốt chiếc nhẫn kim cương đính hôn nơi ngón tay.

Dưới ánh đèn, chiếc nhẫn kim cương theo từng cử động của Tử Nhiễm phát ra luồng sáng lấp lánh, phản xạ

vào mắt Kha Nguyệt, chói mắt đến mở không ra, Kha Nguyệt khó chịu cau mày tính dịch chỗ ngồi thì nhận ra, một bàn tay to lớn che lấy bàn tay Tử Nhiễm, cũng che đi luồng sáng từ viên kim cương phát ra.

Vẻ mặt Cố Minh Triệt lạnh lùng, cầm lấy đôi tay mang nhẫn của Tử Nhiễm giữ chặt trong lòng bàn tay, Tử Nhiễm mừng rỡ cong môi, liếc Kha Nguyệt một cái tỏ vẻ đắc ý.

Kha Hải không chịu nổi khi thấy hai cô gái âm thầm so đo, liền đổi đề tài nhìn bà Lục nói: “Bà thông gia, hôm tổ chức hôn lễ, Tiểu Nguyệt có gì sai sót mong bà chiếu Cố cho”

“Nhiều nhân vật lớn như vậy Lục phu nhân chắc hao tốn không ít tâm sức, dù sao với thân phận là ngôi sao lớn như Kha Nguyệt lại bị những lễ nghi chèn ép chắc không thoải mái lắm”.

Bà Cố chưa từng gọi cô thân thiết như vậy, nhưng lần đầu tiên gọi lại có ý chê bai cô, khiến cô mất thể diện, Kha Nguyệt cũng không biết bà Cố muốn thế nào, cô cùng con trai bà đã không còn quan hệ sao phải làm khó cô như thế, cố tình khiến cô không thể bình an mà kết hôn.”

“Mẹ, trước kia Cố gia chúng ta cũng mở tiệm tạp hóa, nói vậy chẳng lẽ cũng có nhiều người xem thường chúng ta!”

Ngồi ở đây, Kha Nguyệt cũng biết ai sẽ giúp cô, nhưng không ngờ sẽ là Cố Minh Triệt.Anh ta cứ ngồi yên đó, gương mặt lạnh nhạt giọng nói hờ hững có biết anh ta vừa mở miệng đã thay Kha Nguyệt giải vây.

Bà Cố không ngờ lại bị chính con trai mình phản bác lại, lúc này trong lòng giận dữ, cố áp chế cơn giận không quở trách con, không cam lòng trừng mắt nhìn Kha Nguyệt, cầm lấy túi xách, đứng dậy chào tạm biệt Bà CỐ và Kha Hải.

“Tôi quên mất ở nhà còn có việc, xin cáo từ trước”

“Đi đường cẩn thận, có cần kêu lái xe đưa bà về không?”

“Không phải có Minh Triệt sao, để nó đưa tôi về là được!”- Bà Cố cười gượng, lúc nhắc tới Cố Minh Triệt liền nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt nhìn Cố Minh Triệt đứng dậy, thúc giục nói:“Còn không nhanh lên, ba Con đang ở nhà chờ đó” .

Bà Cố là người dễ tự ái điểm này Kha Nguyệt biết, bà không chấp nhận người khác nhắc lại khoảng thời gian nghèo khó của Cố gia, lúc này bị người khác chạm đến chỗ đau lại mà đó lại là con trai mình hận không thể chui xuống đất. Bà không muốn mất thể diện hơn nữa, liền quên mất hôm nay tới để cùng Bà Cố bành trướng.

Nhìn theo bóng lưng bà Cố vội vàng bỏ đi, Cố Minh Triệt cũng không để ý Tử Nhiễm đang níu kéo, vội vã chào Kha Hải, rồi bỏ về không quay đầu lại. Tử Nhiễm giận đến phồng mũi trừng mắt, nhìn dáng vẻ lạnh nhạt Kha Nguyệt cũng chỉ biết kiềm cơn giận, tỏ vẻ không có chuyện gì sợ Kha Nguyệt cười nhạo.

Kha Nguyệt không đoán được hành vi hôm nay của Cố Minh Triệt, bảo vệ hay không bảo vệ, ngược lại còn lấy tay bắt xa giúp cô đối phó với mẹ mình, thật khiến cô nghi ngờ, anh ta hôm nay không phải uống nhầm thuốc chứ.

“Thời gian cũng không còn sớm nữa, tôi cũng nên về thôi”.

Bà Cố rời đi không lâu bà Lục cũng đứng dậy cáo từ, Kha Nguyệt cũng không ngồi nữa liền đứng lên theo, bà Lục quay đầu nhìn Kha Nguyệt mỉm cười:“Tiểu Nguyệt, tiễn mẹ ra ngoài!”

"Dạ"

Bà C và Tử Nhiễm không thể không nể mặt, theo Kha Hải tiễn bà Lục ra

Ủng hộ Vietwriter tại MoMo: https://me.momo.vn/vietwriter

Xem thêm...

Bình Luận (0)
Comment