Em Mong Thế Giới Này Dịu Dàng Với Anh

Chương 5

Mọi người liền ngồi xuống bàn, bạn học Ất liền đề nghị ​“Chúng ta chơi thật hay thách đi.” cậu ta nói xong liền nhận được sự hưởng ứng của mọi người
Lượt đầu tiên người bị quay trúng là Kha Nguyệt, cô liền chọn thách
Lớp trưởng liền đưa ra đề nghị: “Vậy thì để Kha Nguyệt hát một bài đi.”
Các bạn học dù khá tiếc nuối nhưng cũng gật đầu đồng ý với ý kiến của lớp trưởng
Kha Nguyệt không để ý liền cầm mic, đúng lúc màn hình dừng lại ở bài Là Tự Em Đa Tình cô cũng lười đổi
Âm nhạc vang lên, Kha Nguyệt cũng cất giọng:
Như hoa tựa mộng
Là cuộc trùng phùng ngắn ngủi của đôi ta
Miên man thầm thì
Lệ hồng nhan rưng rưng bờ môi thắm
Tịch mịch nghe gió lùa, lòng xót xa
Giữa mảnh trăng khuyết tàn, khảm hồi ức
Ưu sầu âm thầm tới, khó lòng gặp lại nhau
Không khí ngưng đọng lại khi cô hát, chất giọng nhẹ nhàng truyền cảm như đang nói về chính bản thân mình, khiến các bạn học đắm chìm trong bầu không khí thê lương của người con gái đang yêu đơn phương
Ngay cả Cố Minh Triệt cũng ngẩng lên nhìn cô, Kha Nguyệt lại tiếp tục hát
Trầm mê vào cơn mộng hoang đường
Kiếp này thôi không còn tìm nhau
Héo mòn cả dung nhan, vương tiếng thở dài
Niềm quạnh quẽ hoá màn vui, đến rồi đi
Chỉ còn lại hoa trong mộng thuở trước
Kẻ cô độc vẽ uyên ương, lòng mong mỏi
Đành trách em tự mình đa tình
Tình sâu người không thấu, tiều tuỵ xác thân
Tiêu tan giữa màn mưa lất phất
[ Lời bài hát : Là Tự Em Đa Tình (*******) - Hồ Dương Lâm; Bản dịch : xiaoling308 ]
Cô hát xong, cả phòng chợt bừng tỉnh, lớp trưởng là người đầu tiên vỗ tay rồi các bạn trong lớp cũng đồng loạt vỗ tay theo
Đêm nay các bạn nam trong lớp 2 đã thay đổi cách nhìn nhận về Kha Nguyệt,
Lớp trưởng là người đầu tiên thấy được vẻ đẹp bên trong của Kha Nguyệt, cũng đối xử rất dịu dàng với cô, ai là người sáng suốt đều thấy được cậu thích cô, họ cũng cảm nhận được Cố thiếu đang rất không vui
Lượt tiếp theo Mạc Lệ là người bị xoay trúng, cô ta hào phóng chọn thách
Lần này một bạn học Tạ lớn mật lên tiếng : “Ngay trong phòng này hãy hôn người trong lòng cậu.”
Mạc Lệ sảng khoái đồng ý rồi bước chân đến chỗ Cố Minh Triệt
Chưa chờ Mạc Lệ bước đến Kha Nguyệt đã xin phép lớp trưởng về trước, cậu cũng biết được tình huống khó xử của cô liền đồng ý : “Vậy cậu đi về cẩn thận nhé, mai gặp.”
Cố Minh Triệt ánh mắt từ nãy đã thầm kín mà dõi theo Kha Nguyệt, thấy cô đi ra ngoài thì rất khó hiểu
Ngay lúc đang suy nghĩ nguyên nhân thì bên này Mạc Lệ bước đến trước mặt Cố Minh Triệt định vòng tay ôm lấy anh, nhưng cách 2 mét đã bị anh đẩy ra : “Cô vượt quá giới hạn rồi đấy.” ánh mắt Cố Minh Triệt đầy chán ghét
Anh bước nhanh ra ngoài, để lại Mạc Lệ đang xấu hổ trong phòng cùng các bạn học đang không hiểu gì đang diễn ra
***
Con đường về nhà của Kha Nguyệt rất đông, đêm khuya muộn thế nào cũng luôn có người qua lại. Thấy thế, cô liền rẽ qua một cửa hàng trong con ngõ nhỏ mua chút thức ăn khuya vì tối chưa ăn gì mà vừa rồi ở phòng bao lại uống một chút rượu nên dạ dày hơi đau
Vừa đi ra khỏi cửa đã bị người ta chặn lại.
Cô vừa ngẩng lên đã thấy Nhất Duy. Nhìn gương mặt dữ tợn kia của gã, cô nghĩ, đây mới chính là cặn bã của xã hội.
Nhất Duy đánh giá cô từ trên xuống dưới.
Hôm nay cô mặc váy ngắn, đôi chân trắng lộ ra trong không khí.
“Hê hê, em gái đi một mình à?” Nhất Duy vừa nói chuyện đã để lộ ý đồ của mình.
Kha Nguyệt cảnh giác lui về sau một bước, rồi quay lại nhìn ông chủ quán.
Thật bất hạnh, ông chú kia liền đóng vội cửa lại, nói rõ là không muốn gây chuyện.
Trước mặt cô có sáu tên, cô không nghĩ rằng mình có thể toàn thân rời khỏi đây. Vì vậy ngay sau đó, cô liền nở nụ cười, “Không biết sao đại ca lại đột nhiên xuất hiện ở đây thế này?”
Trong bóng tối mờ ảo, dưới ánh đèn đường nụ cười của cô như xua tan sự u ám của màn đêm, đáng yêu đến mức Nhất Duy cũng tròn mắt mà nhìn.
Tên mập bên cạnh lớn tiếng hăm dọa, “Duy ca cũng chưa nghe thấy bao giờ à?”
Kha Nguyệt lập tức nhớ ra, mấy chuyện bảo lực học đường gần đây hình như đều là do tên Duy ca này gây ra, cô còn nhớ nhiều bạn học dù đã bị thương nặng còn bị hắn buộc đến phải thôi học. Cô cười giả lả, “Ha ha, Duy ca à, em nghe nói hình như vùng này đều là địa bàn của anh cả?”
Nhất Duy không ngờ cô lại quay qua bắt chuyện với gã, trong lòng vui mừng không thôi. Gã hắng giọng một cái, “Địa bàn thì hơi quá, nhưng mấy anh em ở đây đều quen nhau cả.”
Kha Nguyệt chủ động bước lên trước, đưa tay ra chào, “Hân hạnh được gặp anh.”
Nhất Duy hài lòng nhếch miệng lên cười, sau khi chạm vào bàn tay non mềm của cô, gã đột nhiên kéo cô ngã vào lòng mình, hơi thở dồn dập: “Anh rất thích những người thông minh.”
Cô cong môi khẽ cười, trong mắt có chút trào phúng xoẹt qua.
Thắng ca nâng cằm cô lên, mau chóng muốn hôn lên môi cô.
Cô cố chịu đựng ghê tởm, mau chóng lấy tay che miệng mình, “Hôm nay gió ngoài đường thổi mạnh quá, môi em cũng khô hết rồi.”
Nghe vậy, Nhất Duy càng cười tươi hơn nữa, hắn nhéo nhéo cái má cô, giọng khàn khàn, “Làn da này không phải trơn mượt lắm rồi sao?”
Kha Nguyệt đang định nói thêm gì nữa, thì đột nhiên nghe thấy một tiếng chửi thề từ nơi xa truyền tới.
Giọng nói rất khẽ.
Nhưng cô có thể nhận ra ngay lập tức thanh âm ấy.
Là người trong lòng cô.
Một giây đó, Kha Nguyệt nở nụ cười thật sự. Cô vội vàng dùng sức thoát khỏi cái ôm của Nhất Duy, ngẩng đầu nhìn qua
Cố Minh Triệt đang thản nhiên đứng ngoài ngõ. Cả người hắn chìm trong bóng tối, nên không thể nhìn rõ cảm xúc trên gương mặt ấy.
Lúc này Kha Nguyệt đang ảo tưởng hắn xuất hiện là vì muốn cứu cô.
Nhưng ngay giây tiếp theo, hắn liền xoay người bỏ đi.
“Minh Triệt.” Kha Nguyệt cuống quít gào lên.
“Là thằng nào?” Cả đám Nhất Duy quay đầu lại nhìn.
Cố Minh Triệt coi như chuyện chẳng liên quan gì đến bản thân, tiếp tục đi đường của mình.
Kha Nguyệt dừng lời, quay đầu nhìn về phía Nhất Duy.”Người qua đường M thôi.”
Vừa rồi cô quả thật quá lỗ mãng. Cô chờ mong Cố Minh Triệt anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng trong cảnh một chọi sáu thế này thì sao hắn có thể thắng được.
Chỉ là...
Hắn không có phần thắng, thì cô lại càng không.
Nhưng sao hắn có thể để cô một mình ở đây...
Cô... sẽ cảm thấy sợ hãi.
Bóng dáng Cố Minh Triệt dần biến mất trong màn đêm u ám.
Kha Nguyệt có cảm giác lớp sương mù dày đặc đen xì kia như muốn quấn chặt lấy người cô.
Bên cạnh là tiếng cười dâm đãng của Nhật Duy, khiến cô cảm thấy thật sợ hãi. Tay Nhất Duy nắm lấy tay cô, “Đi, chúng ta đi uống vài chén.”
Thấy vẻ mặt cô đờ đẫn, gã liền kéo cô nhào vào trong lòng mình, rồi véo vào eo cô một cái, “Là lỗi của anh, giờ đã mấy giờ rồi, phải đi ngủ mới đúng chứ.”
Kha Nguyệt cố gắng nở nụ cười, “Ơ, giờ mới có mấy giờ chứ? Em còn muốn tới quán bar quẩy một trận nữa.”
“Phải giữ chút sức cho anh chứ.”Nhất Duy cúi đầu xuống, mở miệng liền thốt những lời tanh tưởi, “Chúng ta còn phải quẩy trên giường nữa chứ.”
Thiếu chút nữa cô muốn nôn hết cả ra. Cố gắng lắm mới nhịn cơn nôn khan vừa đến miệng xuống, rồi cười mà đẩy Nhất Duy ra.
Nhất Duy tưởng cô đang đùa giỡn, nên giả vờ phối hợp theo động tác của cô mà lùi lại hai bước.
Thừa dịp lúc gã thả lỏng tay, Kha Nguyệt liền xoay người nhanh chóng chạy ra đầu ngõ. Vừa chạy vừa kêu gào: “Cứu mạng với!”
“Mẹ nó!” Đám người Nhất Duy hơi ngỡ ngàng, rồi lập tức chạy đuổi theo cô.
Trong tất cả các hạng mục thi đấu Kha Nguyệt yếu nhất ở hạng mục chạy bền nên chạy chưa được vài bước đã bị Khỉ ốm tóm lấy.
Sau đó, cả đám lưu manh quây xung quanh cô.
“Dám đùa tao à?” Nhất Duy cười dữ tợn, “Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!”
Kha Nguyệt lạnh mặt, dù sao giờ cô cũng không thể giả đò nịnh nọt gã nữa, cô nhổ nước bọt vào mặt gã, “Ghê tởm.”
“Cảm thấy ghê tởm sao?” Nhất Duy vỗ vỗ mặt cô, “Cho em ăn bảo bối của anh sẽ thấy thoải mái ngay ấy mà.”
Cô vươn tay tới định gạt tay gã ra, nhưng lại bị Khỉ ốm và tên béo một trái một phải giữ chặt.
Tay Khỉ ốm che chặt miệng cô.
Cô giãy dụa nhưng không thoát nổi.
Nhất Duy cầm chiếc áo lông của cô, giật tung sang hai bên.
Vùng xương quai xanh nhanh chóng lộ ra trong không khí.
Nhất Duy thấp giọng nói: “Đánh nó bất tỉnh rồi đưa về mau.”
Lúc này, có giọng nói truyền tới từ ngoài đầu ngõ.
“Rốt cuộc là ở đâu? Chúng ta đã đi hai ngõ rồi đấy.” Là giọng nói trong trẻo của một thiếu niên.
“Đêm đen gió lạnh, ngõ sâu thăm thẳm, rất thích hợp để quấy rối.” Là một giọng nam khác cũng rất tự tin.
“Lúc qua ngõ vừa rồi em cũng đã nói thế.”
“Đèn ở ngõ đấy sáng bỏ xừ, có làm chuyện xấu cũng không giấu được.”
Kha Nguyệt muốn kêu cứu, nhưng miệng lại bị bóp rất chặt.
Dưới tình thế cấp bách, cô liền đá loạn vào người Nhất Duy.
Có một cú là chính giữa vùng eo của Nhất Duy.
Nhất Duy rên lên một tiếng, một tay gã hung hăng xoẹt qua mặt cô, “Mày ngoan một chút cho tao!”
Trong con ngõ yên tĩnh, tiếng gào của gã vang ra tận đầu ngõ.
Cuộc trò chuyện của hai cậu thanh niên liền dừng lại.
Chỉ vài giây sau cậu thiếu niên kia thong thả nói, “Em đã nói cái ngõ này tối lắm mà.”
Sau đó, có tiếng bước chân chạy từ xa đến gần.
Người vừa chạy tới là hai cậu thiếu niên tuấn tú chừng mười bốn mười lăm tuổi.
Chạy phía trước là cậu thiếu niên túm tóc mái lên thành một chỏm.
Theo ngay phía sau là một cậu mặc chiếc áo khoác màu hồng, bên trong là chiếc áo lông rất hợp với áo khoác. Khi cậu nhìn thấy đám người của Nhất Duy đang giữ chặt Kha Nguyệt thì tặc lưỡi chế nhạo, “Đối xử với phụ nữ sao có thể thô lỗ vậy chứ mấy anh.”
“Bớt lo chuyện bao đồng đi.” Mấy tên lưu manh xếp thành một hàng, chặn đường hai thiếu niên.”Nhóc con, mau về nhà uống sữa đi ngủ đi.”
Cậu thiếu niên thắt bím rút một điếu thuốc ra, sau khi ngậm lên thì thả lỏng hai vai, “Mấy người cùng lên đi, đừng làm tốn thời gian của tôi.”
Đám lưu manh quay sang nhìn nhau, vẻ mặt dữ tợn, đồng loạt tiến lên.
Thiếu niên áo hồng lắc lắc đầu, “Không biết tự lượng sức, ngu ngốc.”
Thấy thiếu niên thắt bím quá hung hãn, tên béo và Khỉ ốm cũng không thể dám giữ Kha Nguyệt nữa mà gia nhập cuộc hỗn chiến kia luôn.
Kha Nguyệt lập tức kéo áo khoác lên, lùi người về sau ba bốn bước.
Mắt Nhất Duy tối lại, gã vừa thấy tình thế không ổn, liền lui về phía sau.
“Này?” Thiếu niên áo hồng nhanh chóng cản đường gã, cười tủm tỉm nói: “Anh là đại ca à? Sao có thể lâm trận bỏ chạy thế được.”
Nhất Duy hung dữ nói: “Mày là người thuộc băng nào?”
“Thay trời hành đạo.”
“Mày có biết tao là ai không?”
“Không cần biết.” Thiếu niên áo hồng hét lên với thiếu niên thắt bím, “Anh Tiểu Hạ, tên này vừa cao vừa to, rất hợp cho anh luyện tập đấy.”
Thiếu niên thắt bím rít một ngụm thuốc, rồi tàn nhẫn tung một quyền về phía Nhất Duy.
Còn Thiếu niên áo hồng thì đi về phía Kha Nguyệt.
Thấy cậu ta tới gần, cô lại bật chế độ cảnh giác lần hai.
“Chị gái à, đừng sợ.” Thiếu niên áo hồng cười như con thú nhỏ vô hại, cậu cởi áo khoác của mình ra, rồi dịu dàng khoác lên vai cho cô, “Vì tôi không thích nhìn đàn ông bắt nạt phụ nữ.”
Cô khẽ thở một hơi, bên gò má phải có hơi đau, rồi quay sang bên nhìn.
Nhất Duy đã nằm yên trên mặt đất rên rỉ. Còn cậu thiếu niên thắt bím đang bẻ gãy điếu thuốc.
Thấy vậy cô liền nói cám ơn rồi đem áo khoác trả lại cho cậu áo hồng, liền nhanh chóng bỏ chạy.
Đêm nay đã bị dọa hết hồn rồi, cô cần có thời gian hồi lại đã.
Nhìn bóng lưng cô, cậu thiếu niên áo hồng liền gọi một cuộc điện thoại, “Anh hai à, chị gái này xinh lắm đấy, sao anh không tự ra tay đi.”
“Anh sợ cô ấy hiểu lầm.” Giọng nói của người ở đầu bên kia vẫn lạnh lùng như thế.
Cậu thiếu niên áo hồng nhanh nhảu đáp : “Hiểu lầm gì chứ, không phải chuyện là thế sao.”
Cố Minh Triệt hừ lạnh, lập tức dập máy
***
Trước khi Kha Nguyệt vào nhà, liền cố ý sửa sang lại quần áo của mình. Sau đó hất tóc che gần hết má phải.
Những chỗ khác đều giống ngày thường.
May mà ba Kha mẹ Kha đang đi ăn bên ngoài, chưa về.
Kha Nguyệt vào toilet, tắm rửa đúng 40 phút.
Đêm nay, cô chỉ cảm thấy nhục nhã không chịu nổi.
Sau cảm giác hồi hộp, cô lại cảm thấy buồn bực, hụt hẫng vì bóng dáng xa dần của Cố Minh Triệt.
Đây là người cô yêu đơn phương, cô có thể vì hắn băng lửa vượt sông, còn hắn khi thấy cô gặp khó khăn thì chỉ biết khoanh tay đứng nhìn.
Trong chớp mắt ấy, cô đã từng nghĩ, có phải Cố Minh Triệt thấy cô và Nhất Duy liếc mắt đưa tình, cho nên hắn mới hiểu lầm.
Cô cố nhớ lại tình cảnh ngay lúc đó, nhưng cô cũng quên bản thân mình đã nói gì để đối phó với gã. Nói gì làm gì, cô nghĩ mãi cũng nhớ không ra. Chỉ nhớ mang máng hình như gã Nhất Duy tởm lợm đó có ôm cô trong vài giây.

CHƯƠNG 5: HỤT HẪNG​

Bình Luận (0)
Comment