Editor: Điềm
Beta: Sara
Hàn Khâm trực tiếp đi nấu cơm, vừa hay lại có người ở nhà nên nấu cho Thời Nghiên một ít cháo trước.
“Chết tiệt, sao tao có cảm giác giống như tao đến ăn cơm tân gia kết hôn của hai người bọn họ vậy, ngày đầu năm mới lại phải ăn cẩu lương sao?” Tề Gia Tắc thiếu đòn mở miệng, Lưu Toàn bật cười, Thời Nghiên trừng hắn rồi cúi đầu ăn cháo.
Hàn Khâm cầm một rổ tỏi lớn đi ra, lạnh lùng nói: “Bóc vỏ đi.”
“Tại sao chứ…”
“Tao thấy mày đang rảnh.”
Hai người bất lực cúi đầu bắt đầu bóc vỏ.
Thời Nghiên nhìn Hàn Khâm bận rộn, có chút xấu hổ đi bưng cái bát trống không đi vào nhà bếp, Hàn Khâm nhìn cô: “Hôm nay tâm trạng của cậu không tốt sao?”
“Tâm trạng của tớ gần đây đều không tốt.” Cô lẩm bẩm.
“Lại đang nghĩ gì vậy?” Hàn Khâm đang rửa rau không thèm ngẩng đầu lên, Thời Nghiên thở dài: “Tớ sắp thành một bà già rồi, ngày nào cũng mặt ủ mày chau*, không biết làm sao mới vui lên được.”
(*Mặt ủ mày chau: vẻ mặt rầu rĩ, đau khổ.)Hàn Khâm mỉm cười: “Ăn cơm xong tôi dẫn cậu đi chơi, sẽ chịu trách nhiệm làm cho cậu vui vẻ.”
“Bạn cùng bàn tốt nhất.” Cô cười híp mắt, anh hừ một cái: “Ồ, phải không? Bạn cùng bàn?”
Cập nhật các truyện HOT hấp dẫn tại đây
“Không thì là gì?” Cô giả bộ vô tội, Hàn Khâm nhéo mũi cô, hai tay lạnh ngắt, Thời nghiên né tránh.
“Ra ngoài đợi chút đi, lát nữa cơm sẽ xong ngay.” Hàn Khâm đuổi cô ra khỏi nhà bếp, một lúc sau mới bắt tay vào làm việc của mình.
Tề Gia Tắc cười nói: “Vốn dĩ muốn rủ Hàn Khâm đi đánh bài nhưng cậu ta nhất quyết muốn trở về.”
“Đúng vậy, kể từ khi gặp được cậu vào tết năm ngoái, cả người Hàn Khâm đều thay đổi.”
“Tết năm ngoái cậu còn dẫn cậu ấy đi thuê phòng đó.” Thời Nghiên hỏi tội, Lưu Toàn lập tức thanh minh: “Không phải tớ, là Hàn Khâm thuê, cậu ta nửa đêm chạy về từ nhà người thân về lại không thể nói với bà nội, bọn tớ không còn cách khác đành dẫn cậu ta đi ra ngoài thôi.”
Thời Nghiên đã biết từ lâu, Lưu Toàn và Tề Gia Tắc chính là bạn của Hàn Khâm, thậm chí là Tạ Dương, bọn họ chính là những người bạn tốt nhất và có mối quan hệ không thể nói ra.
Những việc đánh nhau, cũng chỉ là Lưu Toàn trở về lúc tăng động của chứng trung nhị bệnh[1] thời kỳ cuối. Giống như Tề Gia Tắc, nhiều lắm là copy bài tập, còn ở phía sau thì diễu võ dương oai mà thôi.
(trung nhị bệnh[1]: là một từ lóng xuất phát từ Nhật Bản, chỉ chứng tâm lý thường xảy ra với các thiếu niên đang trong tuổi dậy thì ở khoảng năm 2 của trung học Nhật Bản.)Thời Nghiên muốn hỏi về của người thân của anh nhưng sau khi nghĩ thì không hỏi, không muốn hỏi bọn Tề Gia Tắc, muốn đi hỏi Hàn Khâm, cô không muốn nghe bất cứ việc gì từ miệng người khác.
Bọn Lưu Toàn mang bia tới, Thời Nghiên ngồi trên bàn gặm chân gà, nhìn hai người có mái tóc không chỉnh tề đang ở bên kia tẻ nhạt mời rượu, Hàn Khâm tùy tiện cụng ly không hề muốn cùng với hai bọn họ như thế này.
“Hàn Khâm, say này không học cùng một trường đại học nữa không biết đến khi nào mới có thể cùng nhau ăn một bữa cơm đây.” Tề Gia Tắc thở dài nói.
Lưu Toàn ở bên cạnh gật đầu.
“Cùng một thành phố thì có thể chạm mặt rồi, lên đại học không phải lúc nào cũng ở một nơi.”
“Nhưng tỷ lệ rất lớn, thành tích của mày tốt như thế, chắc chắn là ở Đế Đô rồi, không giống bọn tao, thành phố cấp 4[2] còn không biết có hay không?”
(thành phố cấp 4[2]: Các thành phố 4 cấp hầu hết là các thành phố loại trung bình.)
Hàn Khâm bất lực lắc đầu: “Được rồi, có chuyện gì lớn đâu, có khóc thì cũng đừng dựa vào tao.”
Tề Gia Tắc đỏ mặt: “Khóc lúc nào.”
Thời Nghiên đang gặm đùi gà cười.
Ăn cơm xong, Thời Nghiên và Hàn Khâm ra ngoài đi dạo, người ở trên đường cũng rất ít. Thời Nghiên quấn khăn quàng cổ rồi nắm tay anh.
“Hàn Khâm, cậu lại định dẫn tớ đi lên núi à?” Thời Nghiên hỏi anh. Anh lắc đầu: “Cậu muốn đi sao?”
“Không đi, sau này rồi đi nhé, tớ sợ đi thì sẽ bị cảm.” Đầu thời nghiên giống như một cái trống bỏi.
Hàn Khâm buồn cười nhìn cô: “Vậy thì không đi, tôi dẫn cậu đi nơi khác.”
Chỉ là một quảng trường trống trải, Thời Nghiên buông tay ra đi dạo quanh quảng trường: “Cậu dẫn tớ đến đây làm gì?”
Hàn Khâm không lên tiếng, lấy hai đôi giày trượt patin từ trong túi ra. Thời Nghiên mở to hai mắt nhìn anh, anh mở túi đựng ra, vẫy vẫy tay: “Qua đây thử.”
“Tớ không biết đi.” Thời Nghiên vừa nói vừa đi qua, Hàn Khâm tháo dây giày: “Không sao, tôi dạy cậu.”
Thời Nghiên ngồi xuống, cởi giày ra thay vào, cô làm lộn xộn, dây giày buộc thành một cục. Hàn Khâm không còn cách nào khác đành phải ngồi xổm xuống giúp cô buộc lại.
Đứng dậy kéo lấy tay Thời Nghiên: “Thử xem?”
Thời Nghiên nắm lấy tay anh căng thẳng đứng lên: “Duỗi thẳng chân, đừng sợ.”
“Tớ không sợ.” Cô không nói gì, anh bật cười nhíu mày nói: “Vậy cậu run cái gì?”
Thời Nghiên: “… Đó là tớ lạnh.”
“Được là lạnh, tôi dẫn cậu đi hai bước.” Hàn Khâm chậm rãi kéo cô về phía trước, Thời Nghiên căng thẳng mím chặt môi, đột nhiên khóe môi cong xuống: “Đừng, tớ sợ…”
Nói rồi cô ngồi xổm xuống có chết cũng không chịu đi, Hàn Khâm kéo cô lên: “Không sao, đứng dậy đi tôi ở bên cạnh cậu.”
“Nhưng mà hai chúng ta sắp bị ngã rồi.”
“Đâu có? Ở độ cao như vậy cậu còn sợ cao sao?”
Hàn Khâm dỗ dành cô, cô không ngừng lẩm bẩm, cuối cùng do dự đứng lên, chậm rãi dựa vào người anh đi nhưng chân không ngừng run rẩy, có vài lần cô suýt ngã, anh đều bị cô vươn tay loạn xạ bắt lấy đến suýt té.
Đi qua hòn đá nhỏ, Thời Nghiên cảm thấy như thể cô đã nhảy lên một chút vì vậy lập tức hét lên, kéo Hàn Khâm lại. Bản thân Hàn Khâm cũng đang mang giày trượt nên không kịp kéo cô, đành phải đỡ đầu cô ngã về phía sau, tay đập xuống đất. Đầu của Thời Nghiên dán trên tay anh, cô nghe thấy tiếng xương va đập, cô sợ tới mức không dám hét lên, lập tức quay đầu nhìn bàn tay của anh đã bị đá làm trầy da.
“Đau quá.”
“Là tôi đau.” Anh bất lực nói, thu tay về: “Không sao, xước ít da thôi.”
Thời Nghiên nhìn tay anh cau mày, nắm lấy đưa lên miệng thổi, vươn tay phủi phủi cát đá phía trên, Hàn Khâm nhìn cô, hai người ngồi dưới đất, ánh đèn mờ ảo trên quảng trường chiếu dọc theo từng cạnh, bọn họ ẩn mình ở trong bóng tối.
Hàn Khâm đột nhiên vươn tay kéo cổ cô, cúi đầu hôn lên môi cô.
Cô mở to mắt nhìn anh, cẩn thận đáp lại anh.
Cuối cùng, cô vẫn không đủ can đảm để đi thêm lần nữa, cô dùng khăn giấy và nước khoáng để lau vết thương trên tay anh. Trong thời tiết lạnh giá, nước lạnh chạm lên vết thương của anh, anh một tiếng cũng không thốt lên mà dịu dàng nhìn cô.
“Có đau không?” Cô hỏi, anh lắc đầu: “Không đau, tâm trạng của cậu có tốt lên chút nào không?”
Thời Nghiên nhìn anh rồi đột nhiên bật cười: “Hàn Khâm, lúc trước cậu ghét tớ như thế, có phải là chưa từng nghĩ đến có một ngày cậu sẽ quan tâm đến tớ như vậy?”
“Tôi…” Anh cụp mắt xuống suy nghĩ một lúc: “Trước giờ tôi không có ghét cậu, chỉ là lần đầu tiên có người thích tôi đến như thế, theo đuổi tôi. Cho dù là tương lai hay quá khứ trước kia của tôi.”
“Bởi vì, chỉ có một mình tớ.” Cô nhìn anh, cho dù trước kia hay hiện tại, họ chỉ có nhau, bỗng một ngày cô không tìm thấy anh thì cô sẽ bắt đầu lại một lần nữa.
Trên đường trở về, Thời Nghiên ấp úng hỏi việc của anh: “Nhà cậu còn có người thân nào khác không?”
Anh sững sờ một lúc, không biết nghĩ gì rồi gật đầu: “Cha tôi có một người em trai.”
Cô phát hiện anh không trực tiếp gọi chú: “Quan hệ của hai người không tốt sao?”
“Cha tôi khi còn sống đã gây gổ với ông ta, không phải là người cùng đường, về sau khi ba tôi qua đời thì gia đình họ đã trốn một khoảng thời gian, bà nội tôi cũng náo loạn vài năm thì bọn họ mới trở về nhưng cũng không đón bà nội tôi đến ở, luật pháp yêu cầu phải nộp phí phụ dưỡng thì bọn họ mới chịu đưa cho.”
“Chi phí sinh hoạt của tôi và em gái là do cha mẹ trước đây đã để lại, chỉ có vài công ty bảo hiểm đồng ý bồi thường.”
Thời Nghiên nắm chặt lấy tay anh, nó vẫn còn lạnh: “Rất mệt phải không?”
“Vẫn còn tốt, việc phá dỡ sẽ dễ dàng hơn nhiều.” Anh cười nhẹ: “Đáng tiếc là cha mẹ tôi lúc còn sống, họ đã ủng hộ việc phá dỡ, lại bị người khác mắng không phải người.”
“Có phải vì khoản tiền phá dỡ bị tham ô không?” Cô hỏi: “Chú cậu… cũng…”
“Ông ta là một trong những người phát triển, người đó là một quan chức cấp cao, rút không ít từ trong đó.”
“Thật kinh tởm.” Thời Nghiên cười mỉa mai, nghĩ đến cha của Tạ Dương, một bên cầm tiền phá nhà còn có tiền của người khác, một bên dùng lý do chính đáng để bức người, là một con quỷ hút máu đương thời.
“Những người này chết cũng không đáng tiếc.” Cô căm hận nói, Hàn Khâm mỉm cười: “Đương nhiên rồi.”
“Trước tiên chúng ta phải thi đại học cho tốt, đến Đế Đô, sau đó chúng ta sẽ tìm cách, dù sao thì người ở đấy cũng nhiều, không giống như ở đây, sẽ có cách.”
“Về nhà đi, ngoài trời lạnh lắm.” Anh không muốn nói nữa, Thời Nghiên gật đầu đi theo anh về.
Mới chơi được ngày mùng một, Thời Nghiên đã bị Hàn Khâm kéo đi tiếp tục ôn tập. Mùng tám phải trở lại trường, nói khoác mà không biết ngượng người nói muốn cùng nhau đi đế đô cũng là Thời Nghiên, giờ khắc này đang cực khổ khom lưng cười đùa làm đề, nhìn chằm chằm vào Hàn Khâm cũng là Thời Nghiên.
“Làm sao…” Hàn Khâm lại nhìn thấy dáng vẻ ngồi không yên của cô, Hàn Hi Hi còn ngoan hơn cô.
“Tớ… uống nước…”
Hàn Khâm đi rót cho cô, Thời Nghiên không biết làm gì, lúc này ngay cả cơ hội hóng gió cũng không có.
Không dễ dàng gì mới đến được mùng tám. Ngày thứ hai vào học hiển nhiên lại là kiểm tra, Thời Nghiên sắp bị kiểm tra làm cho ngốc luôn rồi, lần nào cũng kiểm tra.
May mắn thay, phương pháp ôn tập của Hàn Khâm rất hữu ích, thầy Tống cầm danh sách xếp hạng khen ngợi cô: “Lần này không tệ, năm ngoái còn ngoài top 100, năm nay leo lên top 50, cố lên. Từ từ cố gắng, một lần tiến vào top 10, cùng với bạn cùng bàn của em cùng nhau tiến lên.”
Thời Nghiên cầm bảng điểm, quay lại chỗ ngồi mỉm cười với Hàn Khâm, Hàn Khâm liếc cô một cái: “Nếu thật sự muốn cảm ơn tôi thì buổi trưa mời tôi ăn cơm.”
“Ăn cơm rồi đi đâu?” Cô hỏi, anh nhẹ giọng nói: “Đương nhiên là trở về làm đề rồi.”
“À …”
“Cậu vẫn muốn lọt vào top 10 chứ?”
“Muốn… Tớ cần phải đếm bao nhiêu cái tên nữa mới có thể nắm chắc học cùng trường với cậu?” Thời Nghiên hỏi anh, anh suy nghĩ: “Ít nhất là không được cách tôi mười người.”
Thời Nghiên hoảng hốt, khoát tay lia lịa: “Không không không, tớ không thể làm được.”
“Không phải còn có tôi sao? Tại sao lại không làm được?”
Thời Nghiên phát điên nói: “Không được, cậu lần nào cũng đứng nhất, vào top 10, top 20 còn không được, tớ bây giờ mới đứng thứ 48…”
Hàn Khâm bất lực nhìn cô, cầm tờ giấy của cô lên, phía trên ghi ’48’ rồi lại ghi ’38’: “Từ từ cố gắng, lần sau phải thi lên top 38 nhé.”
Thời Nghiên vẻ mặt như đưa đám: “Vui lên nào, cậu đã lọt vào top 50 rồi.” Anh véo mặt cô, cô gật đầu yếu ớt.
Buổi trưa, hai người đến căn tin mua đồ ăn, Thời Nghiên thuận đường mua một rổ nhót tây của một bà lão ở trước cổng, cô sợ chua nên đã hỏi bà nhiều lần, bà lão dùng tiếng địa phương bảo đảm với cô là nó không chua.
Cô mới yên tâm vào trong lớp chia cho mỗi bạn một ít còn dư thì để lại mình ăn.