Em Muốn Gặp Lại Anh

Chương 9

Editor: Pig

Beta: Sara

“Nghèo đến vậy sao?” Thời Nghiên cảm thán, Cung Tây Thi cười một tiếng.

“Quả thật là nghèo đến mức đó đấy, cậu cứ chuẩn bị tinh thần thật tốt.” 

Thời Nghiên không nói gì chỉ hừ một tiếng: “Không vui chút nào, giữa trưa phải mời tớ ăn kem.”

“Hôm nay không có nóng đâu, lại còn đòi ăn kem.” Cung Tây Thi không vui nói: “Tớ còn tặng cậu một con mèo đó, cậu cũng đâu mời tớ.”

“Lần trước tớ đã mời cậu ăn gà rán rồi không phải sao? Bây giờ tớ cũng nghèo.”

“Được rồi, được rồi.” Cung Tây Thi cũng bất lực. Giữa trưa kéo cô đi mua hai cây kem.

“Cậu cũng thật keo kiệt mà.” Thời Nghiên thở dài nhìn hai cây kem năm đồng hai cái.

Cung Tây Thi không nói gì, chậm rãi liếm cây kem, hai người cùng đứng ở cửa ăn.

“Cậu nên cẩn thận với cô gái đằng kia một chút.” Đột nhiên Cung Tây Thi chọc chọc tay Thời Nghiên mấy cái. Cô cũng thấy hiếu kỳ mà nhìn theo hướng tay cô ấy chỉ, ngay lập tức nhìn thấy một cô gái có mái tóc màu vàng kim đang đi vào cửa hàng bên cạnh mua đồ ăn.

“Làm sao vậy?” Thời Nghiên khó hiểu hỏi lại.

Cung Tây Thi mím môi nói: “Cô ta từng đánh Hàn Khâm.” 

“Cái gì?” Tay Thời Nghiên run lên, làm rơi que kem xuống đất.

Cô nàng còn nói thêm: “Đúng vậy đó, Hàn Khâm cũng không đánh lại.”

“Bọn họ có quan hệ gì vậy?” Sắc mặt Thời Nghiên lập tức trắng bệch.

“Đương nhiên là kẻ thù rồi. Cậu nói xem, cô ta còn đánh cả Hàn Khâm.”

“Nhưng Hàn Khâm không đánh lại cô ta nha.”

“Đánh lại thì sẽ rất mất mặt.” Cung Tây Thi do dự nói, Thời Nghiên mặc kệ, điều cô không thể tin được là ngoài cô ra còn có người có thể đánh Hàn Khâm.

Thời Nghiên nhìn sang nhóm nữ sinh bên kia, không nói gì, nhìn cây kem rơi trên mặt đất, rồi lại nhìn sang Cung Tây Thi. Cô nàng cũng không nói gì, mặt như đưa đám đi đến quầy bán hàng mua kem.

“Tớ không muốn ăn loại này nữa đâu, muốn ăn kem thực sự cơ.” Thời Nghiên phản kháng. Cô nàng đành phải đi qua bên kia lấy kem.

Thời Nghiên nhận lấy cây kem, xé vỏ bên ngoài, một luồng khí lạnh theo đấy thoát ra, cắn một miếng, trên bề mặt của cây kem lập tức có thêm dấu răng. 

Hình như có chút lạnh. Cung Tây Thi thanh toán xong liền đi ra, nói: “Thực sự là, chúng ta ăn kem bây giờ thì cũng hơi sớm, ít nhất tới Đoan ngọ thì mới nên ăn.” 

Thời Nghiên nháy mắt: “Thời tiết bên chỗ tớ lúc nóng lúc lạnh, lạnh cũng không lạnh bằng ở đây.”

“Cũng đúng.’’ Cung Tây Thi gật đầu, chuẩn bị ăn nốt cây kem trên tay.

Thời Nghiên cũng không nói gì nữa, tập trung ăn kem, liếc mắt nhìn về phía bên kia thì mấy cô gái đó đã không còn ở đây nữa.

“A, Hàn Khâm, các cậu … đến ăn cơm à?” Đột nhiên Cung Tây Thi khẩn trương, nói năng lắp ba lắp bắp. Thời Nghiên cũng quay đầu lại xem, ngay lập tức nhìn thấy Hàn Khâm cùng mấy người nữa đi vào. 

Hàn Khâm nghe thấy có người gọi tên mình thì cũng nhìn sang phía Cung Tây Thi, lại nhìn thấy Thời Nghiên ở đằng sau, dừng lại một chút rồi gật đầu coi như không gì mà đi qua.

Cung Tây Thi khẩn trương, mở to mắt nhìn chàng trai phía sau Hàn Khâm, đến kem cũng không ăn tiếp nữa để cho nó chảy xuống. Thời Nghiên thấy vậy mới đẩy đẩy tay cô nàng ý bảo mau ăn đi thì cô nàng lại cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm vào cây kem, mặt cũng lập tức ửng đỏ lên. 

Thời Nghiên ngạc nhiên, cô gái này không phải động tâm với ai rồi chứ? Cô mang theo nghi hoặc ngẩng đầu lên nhìn về hướng Hàn Khâm, đằng sau còn có mấy chàng trai khác nhưng bộ dạng cũng bình thường, chỉ có duy nhất một người.

Dáng người cao ráo, cười lên cũng có thể làm tan chảy ly kem. Bộ dạng cũng khá đẹp mắt, rất dễ khiến các cô gái nhỏ rơi vào.

Cô thu lại tầm mắt lại nhìn sang Cung Tây Thi, trong mắt có ý cười, vừa cắn một miếng kem vừa nói: “Cậu thích người kia hả?”

Cung Tây Thi lắc đầu: “Đừng nói linh tinh.”

“Cái này có sao đâu, thích thì thích có gì mà phải ngại ngùng.”

“Tớ không phải cậu đâu.” Cung Tây Thi hừ một tiếng, vừa mới định xoay người thì đã bị người khác đụng phải, đập vào quầy ăn vặt phía sau. Đột nhiên đằng sau có mấy cô gái xuất hiện, là mấy cô gái vừa nãy họ nói tới.

Thời Nghiên nhíu mày nhìn về phía cô gái cầm đầu, đỡ Cung Tây Thi đứng lên. Cô gái kia không chút yếu thế nào nhìn cô, nhưng lại nói với Cung Tây Thi: “Không cố ý, béo như heo mà còn đứng giữa đường, nhìn còn tưởng ai.”

Mấy cô gái đứng đằng sau càn rỡ cười, âm thanh hơi lớn làm mấy chàng trai bên trong cũng quay ra nhìn.

Cung Tây Thi nhỏ giọng nói: “Không sao, thật xin lỗi.”

Thời Nghiên kéo cô nàng lại, hiển nhiên không thích cách cô nàng nhận lỗi, Cung Tây Thi lại cầm lấy tay cô không cho cô nói chuyện.

Cô gái kia mở nụ cười, nhìn Thời Nghiên đầy khiêu khích, nghênh ngang đi qua. Thời Nghiên thấy khó chịu, đột nhiên cô đưa chân ra, cô gái kia còn đang tự đắc không phát hiện, ngay lập tức vấp phải.

Ổn định lại cơ thể, cô gái mới trừng mắt nhìn hai người; “Đứa nào, đứa nào đã ngáng chân tao?” 

Thời Nghiên nở một nụ cười: “Thật ngại quá, tôi trượt chân.”

“Mày muốn chết à?” Cô gái kia giơ tay lên, Cung Tây Thi kêu lên một tiếng, ôm lấy đầu. Nhưng lại không nghe thấy tiếng như dự đoán mới trộm buông tay ra, xem trộm thì nhìn thấy Thời Nghiên đang cầm lấy tay của cô gái kia, thậm chí còn có nhã hứng xem hình xăm trên tay của người ta.

Cô gái đó khiếp sợ nhìn cô: “Buông tay.”

Thời Nghiên cũng buông tay.

“Người mới chuyển trường tới?”

Thời Nghiên không nói gì, hai tay để lên cột, dựa người lên đó.

“Cậu quá kiêu ngạo.”

“Mày chờ đó cho tao.” Cô gái kia đầy hung dữ nói rồi rời đi. Thời Nghiên nhìn thấy thì bật cười.

Cung Tây Thi sợ đến mức cả người đều run, lôi kéo Thời Nghiên: “Cậu gây sự với cô ta làm gì, cô ta là dạng người du côn, rất thích đánh người.”

Thời Nghiên không đáp mà hỏi lại: “Cậu sợ cô ta?”

“Cô ta luôn ăn hiếp rất nhiều nữ sinh khác, nam sinh cũng không thoát khỏi. Khi tớ còn học cấp 2, tớ cùng cô ta học chung lớp.”

Cung Tây Thi nói xong cũng khóc lên, trộm lau đi nước mắt. Thời Nghiên thở dài, vỗ vai an ủi cô nàng: “Cậu nên học cách chiến thắng nỗi sợ, đánh không thắng là một chuyện nhưng ban đầu đã sợ hãi thì rất mất mặt.”

Thời Nghiên nhìn sang bên mấy người, cô gái vừa rồi lúc này đã cầm một chai bia, đứng bên cạnh mấy chàng trai. Quay ra nhìn Cung Tây Thi nở nụ cười trào phúng, lại hung dữ nhìn chằm chằm Thời Nghiên. 

Đột nhiên, cô ta kéo chàng trai đứng bên cạnh mình lại hôn lên mặt cậu ta một cái, nam sinh chỉ cười cười chứ không nói gì. Thời Nghiên nhận ra đó là nam sinh vừa nãy, đột nhiên quay sang Cung Tây Thi, không thể nào? Cung Tây Thi thích cậu ta?

Cô gái kia nhìn Thời Nghiên đầy khiêu khích. Trong lòng Thời Nghiên muốn bật cười, cô không thích người kia, chẳng có gì đáng đắc ý cả.

Lại quay sang nhìn về phía Hàn Khâm, anh cũng đang nhìn cô, bị cô nhìn lại thì ngay lập tức quay mặt đi. Thời Nghiên thấy vậy thì bật cười.

Quay về lớp học, Thời Nghiên hỏi Cung Tây Thi chuyện về mấy người kia.

“Cô gái kia tên là Tào Kỳ Kỳ, những người khác đều là đàn em của cô ta. Còn Hàn Khâm thì cậu cũng biết rồi, bên cạnh còn có mấy chàng trai là Lâm Thần Thư, Tạ Dương cùng Hồng Mẫn.”

“Mấy nam sinh, nữ sinh kia đều là ở lớp 9, trước kia đều cùng một trường chuyển lên đây.”

“Hàn Khâm cùng mấy người đó có quan hệ gì?” Thời Nghiên hỏi. 

Cung Tây Thi nhìn cô một cái: “Mấy nam sinh kia cũng có thể coi là đàn em của cậu ta.”

Cơ thể Thời Nghiên cứng lại, rốt cuộc Hàn Khâm đã giấu cô những gì nữa?

Trở lại phòng học, Cung Tây Thi do dự nói: “Thời Nghiên, thật sự xin lỗi. Lúc trước, tớ cùng với cậu trở thành bạn là bởi vì khi nhìn cậu thích Hàn Khâm, tớ liền nghĩ giống như tớ thích người kia, cho nên mới… Kết quả cậu lại không hề biết gì về họ.”

“Không biết thì từ từ tìm hiểu là được.” Thời Nghiên có thể hiểu được cảm giác áy náy đấy, bất đắc dĩ nói: “Không có gì đâu, tớ thích Hàn Khâm không hề liên quan tới cuộc sống của cậu ấy, dăm ba lời nói thật sự không hết được. Nhưng mà tớ khuyên cậu, Lâm Thần…Thư kia đã đã có bạn gái, cậu đừng nghĩ đến nữa. Ở đời làm gì thiếu con trai, không phải nói cậu không tốt nhưng đừng có thương nhớ cậu ta nữa.”

Cung Tây Thi không nói gì, Thời Nghiên cũng không khuyên được, khua khua tay, thấy Mục Niên đi vào, vội vội vàng vàng đứng dậy, thành thật nói: “Anh, em mới chọc vào một nữ sinh tên Tào Kỳ Kỳ.”

Không đợi Mục Niên định thần lại, cô ngay lập tức chạy thật nhanh ra khỏi phòng học. Thật lâu sau, Mục Niên mới tỉnh táo lại: “Con mẹ nó.”

Thời Nghiên chạy ra khỏi phòng học, dựa vào tường ở cầu thang đợi Hàn Khâm. Anh nhìn cô, liếc qua một cái, chuẩn bị đi vòng qua. Kết quả anh đi sang bên trái, cô cùng đi sang bên trái, anh chuyển hướng sang bên nào cô cũng sẽ chuyển hướng giống như vậy.

“Muốn gì?” Anh bất lực nói.

“Cậu không muốn nói chuyện gì với tớ sao?” 

“Không có.” Anh trả lời rất nhanh.

Thời Nghiên nhìn hắn, rầu rĩ xoay người tránh đi. Hàn Khâm giật mình trước phản ứng của cô, theo bản năng nhìn cô, cô lập tức cười khúc khích, đột nhiên đi tới tiếp tục chặn anh lại: “Cậu lo lắng cho tớ sao?” 

Anh lùi lại phía sau, đằng sau là cầu thang nên anh cũng chỉ có thể bước xuống dưới: “Cậu tự mình ảo tưởng rồi.”

“Cậu rõ ràng là lo lắng cho tớ, sợ tớ bị Tào Kỳ Kỳ đánh đúng không?” 

Cô tiếp tục đi lên phía trước, Hàn Khâm chỉ có thể lùi lại phía sau: “Cậu mau tránh ra, tôi phải đi làm bài tập.”

“Hôm qua cậu đã cởi quần áo của tớ mà.” Cô đột nhiên hét to lên một tiếng, Hàn Khâm vội vàng đi lên che miệng cô lại, trừng mắt cảnh cáo cô, lại chột dạ nhìn xung quanh: “Cậu muốn cái gì chứ?”

Thời Nghiên đẩy tay anh ra: “Buổi chiều bổ túc giúp tớ, thuận tiện đưa tớ về nhà luôn.”

“Cậu còn có anh trai không phải sao?” Hàn Khâm theo bản năng từ chối cô.

“Vậy tớ sẽ nói với em gái cậu rằng cậu giở trò lưu manh với tớ, mà như vậy nghĩa là tớ sẽ thành chị dâu của em ấy, anh trai nhỏ, cậu có sợ không?”

“Sợ cậu…” Hàn Khâm tức đến nghiến răng, thở sâu: “Cậu có vẻ biết nhiều về tôi.”

Thời Nghiên nở nụ cười, Hàn Khâm nhìn cô, nhíu mày suy nghĩ. Cô cũng không gấp, ở khoảng cách nhìn gần như vậy, cô nhịn không được đưa tay ra sờ lông mi của anh. Hàn Khâm lập tức như điện giật lùi về phía sau, đụng phải vách tường, ánh mắt phức tạp, nói: “Cũng được. Nhưng tôi phải đi đón em gái trước.”

“Tớ đợi cậu.” Cô ngẩng mặt lên, vui vẻ nở nụ cười. Hàn Khâm nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu, xoay người đi lên tầng. Thời Nghiên ở phía sau còn nói: “Tớ sẽ đợi cậu, thật đấy.”

Hàn Khâm cùng không quay đầu lại, cứ thế tiếp tục đi.

Buổi chiều khi tan học, Cung Tây Thi nhìn cô: “Tớ với cậu cùng về đi.”

“Không cần đâu, cậu cứ về sớm một chút đi.”

Cô từ chối, vừa dứt lời Mục Niên đã đeo balo đi đến gõ bàn cô: “Về thôi.”

“Em còn ít bài tập chưa xong.” 

“Về nhà làm.” Mục Niên nhìn chằm chằm Thời Nghiên, cô thở dài: “Em làm xong sẽ về ngay.”

“Thời Nghiên, em điên rồi à? Lần trước em bị đánh còn chưa nhận được bài học gì sao?” Mục Niên vô cùng tức giận.

“Cho nên em mới muốn tự mình giải quyết.” 

“Em biết nhiều người lắm à?” Mục Niên kéo tay cô, cô nhất quyết không đi: “Một tiếng sau em sẽ về.”

“Không đi đúng không?” Anh ấy buông tay cô ra: “Hôm nay, cho dù buổi tối em không về nhà, anh cũng sẽ không đi tìm em.”

Mục Niên nói xong, nổi giận đùng đùng đi về, giận đến mức không kiềm chế được.

Cung Tây Thi sửng sốt, đang chuẩn bị nói chuyện thì Thời Nghiên đã nói trước: “Cậu cứ về trước đi. Lúc nữa mấy cô gái đó lại đến gây chuyện. Yên tâm đi, nếu tớ đánh không nổi sẽ chạy ngay.”

“Tớ đi cùng cậu.” Cung Tây Thi run run cầm lấy quai balo, trong lòng Thời Nghiên rất cảm kích: “Cậu cứ trở về đi, lúc nữa mà phải chạy còn phải kéo cậu theo, rất phiền.”

Cung Tây Thi còn muốn nói gì đó thì Thời Nghiên lại buồn bực thở dài ghé vào mặt bàn, cô nàng cũng không biết phải làm sao đành đứng dậy rời đi.

Hàn Khâm nhìn thấy Mục Niên và Cung Tây Thi đều đã ra về, nhưng lại không thầy Thời Nghiên đi ra, tức giận mắng mấy câu, lấy xe đạp rời đi.

Ở đằng sau, Tề Gia Tắc nhìn thấy xe đạp của mình thì tức giận mắng: “Lại phá xe tao, là người nào bố láo thế không biết. Ây dà, Hàn Khâm mày chờ tao với.”

Trong lớp cũng không còn ai nữa, Thời Nghiên cảm thấy cũng cũng vắng vẻ không ít, mở sách vở ra, đứng dậy đi đến hàng ghế thứ tư, ngồi xuống vị trí của Hàn Khâm. Nhìn thấy trên mặt bàn có không ít vết xước, có chút cũ.

Lại nhìn xuống ngăn bàn, trống không, không có cái gì.

Mặt trời buổi chiều bắt đầu xuống núi, Hàn Hi Hi ngồi đằng sau yên xe, cầm quả táo gặm, vui vẻ cười cười. Hàn Khâm đi chậm lại, nhớ tới câu nói của Thời Nghiên “Tớ chờ cậu”

“Buổi tối nay ăn gì vậy? Buổi sáng bà nội có đi mua thêm trứng gà, hay buổi tối được ăn trứng gà vậy ạ?”

“Trứng là dùng để ấp gà con.” Anh nhàn nhạt nói.

“Vậy gà con có ăn được không?”

“Gà con còn phải ấp trứng.” Hàn Khâm thất thần trả lời. Cuối cùng là thở dài ra một hơi, thay đổi hướng xe: “Hi Hi, ngồi yên nhé. Đến trường học của anh trước.”

Trong khoảng không yên lặng, truyền đến tiếng bước chân, Thời Nghiên nghe thấy cũng ngồi yên không động đậy.

“Ây, sợ đến mức không dám về sao?” Là Tào Kỳ Kỳ, cô ta càn rỡ cười, độc ác nhìn chằm chằm cô.

Thời Nghiên quay đầu nhìn cô ta rồi lại nhìn đằng sau cô ta, không có người cô cần.

“Tôi đang chờ người khác.” Cô nhẹ nhàng trả lời.

“Chờ người đến cứu mày sao?” Tào Kỳ Kỳ rút từ đâu ra một con dao nhỏ: “Mau cởi quần áo của con này ra cho tao.”

Mấy nữ sinh đằng sau cũng bắt đầu tiến lên.

“Thật xin lỗi, tôi đến muộn.” 

Đột nhiên cửa phòng học bị người khác mở ra, Tào Kỳ Kỳ lập tức quay người lại xem, nhìn thấy người đến là Hàn Khâm còn đang thở hồng hộc. Hàn Hi Hi nhìn thấy trên tay cô ta là một con dao thì lập tức sợ tới mức co rúm lại, Hàn Khâm trợn mắt liếc cô ta.

Cô ta cầm con dao cất đi, tự động nhường đường cho hai người họ.

“Hàn Khâm, mày định…?” Cô ta không hiểu tình huống này cho lắm.

Vậy mà Hàn Khâm vô cùng tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Thời Nghiên, lấy sách vở ra: “Muốn hỏi môn nào?”

Thời Nghiên mỉm cười, chỉ sách vật lý. Anh mở sách bài tập vật lý ra, còn Hàn Hi Hi thì ngồi đằng trước hai người tiếp tục gặm táo, mở to mắt nhìn mấy cô gái kỳ lạ kia.

“Hàn Khâm, mày không phải…?” Tào Kỳ Kỳ tức giận đến nghiến răng, không thể tin được nhìn Thời Nghiên.

Hàn Khâm liếc mắt nhìn cô ta một cái: “Có việc gì không?”

“Đm, chúng mày….” Cô ta không có lời nào để nói về hai người kỳ quái kia, gãi gãi tóc rồi nhếch môi, đánh giá Thời Nghiên từ trên xuống dưới.

Một lúc sau thì cũng rời đi, Thời Nghiên vui vẻ cười, Hàn khâm nhìn cô: “Cậu đắc ý như vậy sao?”

“Đúng vậy.” Thời Nghiên nhìn về phía Hàn Hi Hi: “Em tên là Hàn Hi Hi đúng không?”

“Tại sao chị biết vậy?” Hàn Hi Hi thắc mắc.

“Anh trai em nói cho chị biết đó.” 

Hàn Khâm cười nhạo một tiếng, anh không nhớ bản thân đã từng nói ra những điều này.
Bình Luận (0)
Comment