Ngô Mẫn đến sau cảnh sát chỉ 5 phút, cô vội vàng mở cửa xe và bước xuống. Nhiều người bị thương đã được đưa lên xe cấp cứu, bọn gian hồ thì một vài tên bị bắt và một số thì chốn thoát. Ánh mắt Ngô Mẫn lộ rõ vẻ lo ngại, cô ta quay gương mặt phẫn nộ sang trợ lý Du.
Trợ lý Du nuốt ực nước bọt xuống cổ họng cô không giám thốt lên câu nào, chỉ biết cố gắng giữ thái độ nghiêm túc trước mặt Ngô Mẫn bởi vì vị giám đốc họ Ngô này rất ghét sự lúng túng khi xảy ra vấn đề trong công việc.
Thần thái của Trợ lý Du tĩnh mịch, cô hạ ánh mắt rồi cuối đầu gật nhẹ một cái sau đó tiến đến phía của cảnh sát. Ngô Mẫn thở ra một làn hơi phiền muộn nhưng trợ lý Du là cánh tay đắc lực của cô, so với thư ký Triệu tuy không giỏi hơn nhưng tuyệt đối cũng không phải dạng vừa, chỉ đáng tiếc lần này hành sự sơ xuất không hiểu sao lại xảy ra sự cố ngoài ý muốn, không lẽ là do cô đã muốn mạnh tay với Tạ Đình Phong, Ngô Mẫn bất chợt chột dạ.
Đang mãi suy nghĩ Ngô Mẫn chưa kịp nhìn lên thì cổ tay cô đột nhiên bị túm lấy.
Ngô Mẫn giật mình liền nâng lên đôi mắt được marekup tinh tế, nét ngạc nhiên chiếu lên trên gương mặt của Tạ Đình Phong:
"" Chủ tịch Tạ?"" Ngô Mẫn thốt lên.
Đình Phong hơi nhíu lại đôi chân mày, anh cất lên thanh âm sắc lạnh "" Là cô có phải không?""
Ngô Mẫn nhìn chằm vào ánh mắt chất vấn của Đình Phong, một sự lo âu bỗng dưng thấp thổm trong lòng, cô cọ cựa cổ tay để dựt ra nhưng đương nhiên là Đình Phong đang nắm khá chặt.
"" Sao anh lại tùy tiện nắm tay người khác như vậy? Anh mau buông ra đi, anh làm tôi đau đó.""
Đình Phong liền giật một cái khiến Ngô Mẫn thốt mình vì lực của anh làm cô bỗng tiến sát hơn "" Anh đang cố làm gì vậy chủ tịch Tạ? Tôi bắt đầu khó chịu rồi đấy.""
"" Cô khó chịu? cô đau? vậy còn những người đang bị thương kia thì sao? ""
Ngô Mẫn thâm tâm bối rối nhưng vẫn tỏ ra ngoan cố "" Những người bị thương? Ý anh là sao đây? Tôi nghe tin về cuộc ẩu đả thì cũng đã đến để xem xét, Ngô Thị có trách nhiệm với dự án A nhưng Long Dean cũng có phần trong đó kia mà, không lẽ anh bắt bên chúng tôi phải giải quyết một mình sao?""
Cánh môi Đình Phong cong lên nụ cười, Ngô Mẫn phải giật nhẹ hàng mi khi thấy nét cười không hề hòa hảo của Chủ tịch Long Dean.
"" Giám đốc Ngô tôi không giám tin cô lại là một phụ nữ như vậy, nhưng xem ra cô cũng chỉ là một người lòng dạ hẹp hòi không hề suy nghĩ đến tương lai của hai tập Đoàn Ngô và Long. Tôi là chủ tịch của Long Dean và thứ tôi muốn làm cho Long Dean đó là phát triển nó trở nên hùng mạnh hơn, vì thế tôi tuyệt đối sẽ không hợp tác với những bên không có tầm nhìn xa về thị trường kinh doanh."" Lúc này Đình Phong mới buông tay Ngô Mẫn.
Ngô Mẫn nhất thời ngây người, nhưng cô ta dĩ nhiên là hiểu những lời mà Đình Phong đã nói nên không khỏi tức giận "" Ý anh là nói Ngô Thị không biết nhìn xa ư? Chủ tịch Tạ anh hơi quá rồi đấy.""
"" Người quá chính là cô, tôi biết bọn lưu manh khi nảy là được ai thuê để vu oan giá họa cho Long Dean.""
Ngô Mẫn liền nhướng mắt nhưng sau đó vội giấu đi sự bẻ mặt.
Đình Phong lạnh giọng thốt lên "" Cô đừng tưởng chút chiêu trò này của cô thì tôi sẽ không giải quyết nổi, tôi không bao giờ hành sự theo cảm tính nhưng việc lần này tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu giám đốc Ngô à.""
"" Anh đang hâm dọa tôi à?"" Ngô Mẫn quất ánh mắt thách thức với Đình Phong.
"" Cô có biết chính chỉ thị từ miệng của cô mà bao nhiêu con người phải chịu đau đớn, hôm nay tôi đến đây để giải quyết và cũng đã xông vào cuộc ẩu đả thế nhưng vợ của tôi đã dang hai tay để ngăn cho tôi một nhát dao..."" Sắc mặt Đình Phong khi nhắc đến Tuyết Nhi liền trở nên phẫn nộ nhưng từ đáy mắt của anh lại ẩn hiện lên một sự đau lòng.
Ngô Mẫn bàng hoàng, tay bỗng run run "" Anh nói Hạ Tuyết Nhi đã bị đâm sao?""
"" Nếu cô ấy bị đâm thì tôi đã bóp chết cô tại đây rồi."" Tạ Đình Phong dùng ánh mắt không chút thâm tình nhìn thẳng vào Ngô Mẫn
Ngô Mẫn lần đầu tiên nhìn thấy Đình Phong giận dữ, anh ta mà cô từng biết vốn rất ôn hòa nhưng khi tính mạng của người con gái họ Hạ kia bị đe dọa thì lại hoàn toàn khác. Trong lòng Ngô Mẫn chợt xuất hiện một câu hỏi
"" Trên đời này liệu rằng có ai đó sẽ yêu cô như vậy không?"""" Vậy thì anh cứ thử đi, thử không bỏ qua cho tôi hoặc bóp chết tôi thử xem.""
Ngô Mẫn là một cô gái rất độc đoán, cô tuyệt đối không dễ gì chịu thua trước một ai cho dù thâm tâm đã không còn vững vàng nhưng con gái của Ngô gia nổi tiếng là không sợ trời không sợ đất, hâm dọa cô ta thì càng khiến cô ta thêm háo thắng.
Nét môi hồng sẫm từ từ kéo lên một độ cong nơi khóe miệng, ánh mắt của Ngô tiểu thư không còn vẻ sợ sệt, cô tiến đến liền chụp lấy cổ tay của Tạ Đình Phong rồi siết chặt.
Đình Phong đưa ánh mắt lên cổ tay đang bị cô ta nắm lấy, tuy thần thái vẫn trầm mặc nhưng thật sự anh cảm nhận được lực siết của cô ta lên cổ tay anh không hề kém lực của anh khi nảy, thậm chí cô ta còn siết mạnh hơn có lẽ những gì anh biết về Ngô Mẫn vẫn là rất ít.
"" Anh nghĩ chỉ có đàn ông mới biết dùng vũ lực thôi sao? Chủ tịch Tạ à tốt nhất là anh cũng hãy nên cẩn thận vì biết đâu một lúc nào đó anh sẽ bị một người phụ nữ bóp chết thì sao...."" Ngô Mẫn vừa nói vừa đưa tay còn lại vuốt quanh cổ họng của Đình Phong.
Đình Phong híp nhẹ ánh mắt nhìn Ngô Mẫn, anh giật mạnh tay lại, Ngô Mẫn nhếch miệng cười rồi nói "" Tôi sẽ không nói gì đến lỗi lầm trong vụ việc này nhưng cho tôi gửi lời hỏi thăm đến vợ của anh, cô ấy thật may mắn khi được anh lo lắng và yêu thương như vậy.""
Đình Phong lãnh đạm không đáp lời, Ngô Mẫn mỉm môi cười một cái rồi xoay lưng bỏ đi lên xe, cô ta khởi động máy nhưng lại có ý trêu đùa thêm Đình Phong một câu nên đã hạ cửa kính xuống rồi nói lớn giọng "" Chủ tịch Tạ hãy nói với vợ anh câu hồi nảy, câu anh bảo bóp chết tôi ấy, tôi nghĩ cô ấy sẽ rất hạnh phúc khi cảm nhận được tình yêu của anh có thể mạnh đến mức muốn vào nhà lao đấy...haha..""
Đình Phong chỉ còn biết ngỡ ngàn, bây giờ anh mới nhớ đến vì sao ông Nội lại muốn anh phải cẩn thận với Ngô Mẫn.
"" Phụ nữ đẹp thì có gai.""