Cắt một miếng táo, cô cố ý không dùng tâm xỉa qua, mà tự dùng ngón tay trắng trẻo sạch sẽ của mình đưa đến trước mặt An Tử Song.
- Nào! Ăn một chút xem có ngọt không?
Ánh mắt An Tử Song nhìn chằm chằm vào từng ngón tay búp măng trắng noãn trước mắt, cổ họng bất giác khô khốc, nhịp tim đập nhanh hơn..
Dĩ nhiên Lạc Băng cũng đang quan sát anh, An Tử Song không dám chần chờ anh vội cầm lấy nhưng vì quá vội cho nên ngón tay của anh vô tình chạm qua đầu ngón tay của Lạc Băng.
Cơ thể của anh như có luồn điện xẹt qua tê rần rồi dồn lên não xém tý nữa anh đã giật bấn người may mắn là anh vẫn kiềm chế được, mồ hôi trên trán cũng túa ra, miếng táo cũng vì thế rớt xuống.1
Lạc Băng vội kéo ghế thụt lùi bước chân vài bước, áy náy vội nói.
- Xin lỗi do em hơi nóng vội, em đứng ra xa rồi, anh thấy ổn hơn không?
An Tử Song nhìn cô như đứa trẻ sợ hãi khi vừa gây ra tội mà bị giáo viên trách phạt.
Anh bỗng thấy vừa thương vừa tội, cho nên cảm giác bấn loạn trong người cũng nhanh đến mà nhanh đi..
Anh thở dài trấn an cô.
- Anh không sao, không cần sợ hãi như vậy?
Có lẽ lần đầu còn hơi bỡ ngỡ, Lạc Băng xoa xoa khuôn mặt mất bình tĩnh của mình...!
Bĩu môi vừa đùa vừa thật..
- Em xinh đẹp thế này, lần đầu có người bày xích em đấy.
Cô nũng nịu, miệng nhỏ lầm bầm..
- Cảm giác thật không tệ..
An Tử Song cười khổ.
- Xin lỗi em..
Lạc Băng bỗng cảm thấy người đàn ông này vốn không biết đùa, được rồi sau này cô phải thay đổi anh dần dần..
.....!
Đêm hôm nay mọi thứ rất lạ,Lạc Băng ngủ ở sopha cả căn phòng vip rất lớn, dù là hai người nằm khác chỗ nhưng Lạc Băng vẫn cảm thấy ấm áp lạ thường.
Hôm nay lúc từ miệng An Khương biết được An Tử Song mang chứng bệnh tâm lý hiếm gặp kia cùng quá khứ anh phải gánh chịu lúc đấy cô tưởng chừng trái tim mình như ai bóp nát, cả thở thôi cũng thấy đau.
Trong đầu cô không ngừng nhớ đến từng hình ảnh xuất hiện ở kiếp trước, thì ra đây là lí do cho nên kiếp trước dù hai người đã kết hôn anh cũng chưa một lần đứng quá gần cô nói gì đến việc tiếp xúc thân thể, đã thế cô lại chưa một lần cho anh sắc mặt tốt.
Luôn tỏ ra chán ghét, lạnh nhạt chắc chắn nỗi ám ảnh sợ hãi tâm lý kia vì cô càng thêm chồng chất cho nên anh luôn sử dụng thuốc ngủ để trấn an tinh thần và duy trì giấc ngủ..
Cô thật sự rất tệ mà..
Nhưng ngày cô xảy ra tai nạn giao thông, anh gạt bỏ mọi vướn mắc tâm lý ôm cô thật chặt , đến cái xác chẳng còn hơi ấm của cô,anh cũng không cho ai mang cô đi..
Bởi vì lí do đó thôi,cho nên cô mới đầy tự tin đứng trước mặt An Khương mà tự tin rằng mình có thể điều trị hết bệnh cho An Tử Song.
Cô trở người ngắm nhìn góc nghiêng nam tính của anh.Do lúc tối, được bác sĩ tiêm thuốc cho nên lúc này An Tử Song đã an nhiên chìm vào giấc ngủ..
Bỗng nhiên Lạc Băng chẳng biết nghĩ gì,cô nhẹ nhàng leo xuống sopha,nhón bước chân thật nhẹ,thật nhẹ tiến đến chỗ giường của An Tử Song..
Cắn lấy làn môi hồng hào, rón rén kéo lấy chiếc ghế thật gần sát vào cạnh giường, khẽ đến mức cả thở mạnh cũng không dám..
Anh ngủ say thật rồi,chắc chắn là trong thuốc có thuốc ngủ..
Đây là khoảng cách sau hai kiếp mà Lạc Băng có thể nghiêm túc để đánh giá về gương mặt đàn ông tỷ lệ vàng này..
Quả nhiên An Tử Song rất tuấn tú, kiểu sắc nét nam tính lạnh lùng nhưng đầy cuốn hút vô cùng.
Nhất là đôi mắt mang vẻ trầm tư, con ngươi màu nâu tỏa ra vẻ nam tính và khí thế ngất trời, đôi khi thoạt nhìn tưởng lạnh lùng mà thực ra ẩn chứa bao tình cảm nồng ấm.
" Nhìn ánh mắt này thì ma quỷ phải run sợ, còn người thường thì phải lòng ngay "
Đây là một câu trích mà Lạc Băng nhớ cô đã từng đọc ở đâu rồi, rất phù hợp với anh..
Lạc Băng híp mắt, chống cằm như kẻ háo sắc nhìn chằm chằm người đàn ông trên giường không muốn chớp mắt..
Cô ngồi rất lâu, lâu đến mức cái tay chống cằm dường như tê dại, Lạc Băng mới tỉnh táo trở lại, cô là bị sắc đẹp này làm cho u mê quá mức rồi..
Ánh mắt cô lúc này nhìn chằm chằm ngay đôi môi trước mắt, ánh mắt bất đầu mờ hồ, đầu óc còn suy nghĩ lung tung..
Môi An Tử Song thật đẹp nhìn kỹ còn có đường viền rõ ràng, hơi mỏng nhưng đường viền đầy đặn, quyến rũ chết người..1
Lạc Băng hơi nhích người, rất gần ,rất gần..
Nhịp tim cô đập thình thịch,thình thịch..
Cô nhắm mắt lại, bàn tay níu grap giường thật chặt, đến khi cô chạm thật nhẹ vào làn môi thật mềm của An Tử Song...!
Đầu óc liền sợ hãi, mở to mắt rồi vội vàng thu môi về, đứnv bật dậy sững sờ, bàn tay sờ lên môi mình..
Như kẻ ăn trộm bị phát hiện vội vàng trở về sopha nằm xuống,úp mặt vào thành ghế, ngón tay mân mê làn môi không dứt, rồi nở nụ cười khoái chí còn vô cùng sung sướng.1
Hạnh phúc đến nỗi cả các tế bào như kêu gào, cô quay người nhìn về phía anh, chìa tay ra, ngón tay thon thả như khắc họa từng đường nét trên khuôn mặt cương nghị của anh..
Làn môi đỏ cong lên đầy hạnh phúc đến khi mi mắt lim dim mà chìm vào giấc ngủ khi nào không biết..
️️️️????????????????????????????????????.