Em Muốn Tự Giác Hay Để Tôi Cưỡng Chế

Chương 15

Thẩm Thư bước nhanh đến phòng tài vụ, trong khi mọi người đều đã ổn định làm việc thì cô mới đến. Trưởng phòng liếc cô một cái, tỏ rõ vẻ không ưu mắt: “Cô biết bây giờ là mấy giờ rồi không, đây là cái siêu thị à mà cô muốn đến lúc nào thì đến.”

Vừa kịp ngồi xuống, trưởng phòng đã lao tới chất vấn cô xối xả.

Nhân viên xung quanh không khỏi xuýt xoa, xì xào: “Đúng là người phụ nữ của giám đốc có khác, muốn đi làm giờ nào cũng được, nhưng trưởng phòng trách mắng cô ta như vậy, giám đốc mà biết thì chết chắc.”

Cô lạnh lùng liếc nhìn xung quanh, mặt mày sa sầm lại. Chỉ có thể nhẫn nhịn.

“Cô tạm thời làm việc ở phòng này, nhớ tuyệt đối không được làm sai bất cứ tài liệu nào.”

“Cạch.” Cửa đột nhiên bật mở.

“Em làm gì ở đây?” Thẩm Hàn Phong nhíu mày, sa sầm mặt khi thấy góc bàn làm việc của hắn xuất hiện một cô gái lạ.

Cô ta vừa nhìn thấy Thẩm Hàn Phong, mắt đã sáng rực, ưỡn thẳng ngực nhưng lại cố tỏ vẻ e thẹn.

Hắn chiếu thẳng ánh mắt băng lãnh nhìn Thẩm Thiên Tâm. Cô ta khựng lại trước thái độ xa lạ của hắn.

“Em đã tìm được thư ký mới cho anh, phòng thư ký không mở được nên em tạm thời để cô ấy làm việc trong phòng của anh.” Cô ta vốn dĩ định đợi hắn đến mới dám đưa thư ký vào phòng, nào ngờ hắn lại đến tập đoàn muộn hơn mọi khi, bây giờ đã gần chín rưỡi sáng rồi.

“Từ bao giờ mà em tự ý quyết định công việc của anh vậy.” Mắt hắn không thèm chớp, đáy mắt còn le lói tia tức giận.

“Không phải.” Thẩm Thiên Tâm vội vàng thanh minh: “Đây là ý của ba…”

“Thẩm Thư đâu?”

Thẩm Thiên Tâm không khỏi kinh ngạc, cô ta có chút ấp úng: “Ba chuyển chị ta xuống phòng tài vụ rồi.”

Hắn khẽ nhếch mép, bật ra thanh âm chỉ mình hắn nghe thấy: “Giỏi lắm!”

Hắn mới đi có mấy ngày mà cô đã được chuyển xuống phòng tài vụ. Đây chắc chắn là chủ ý của cô, nhân lúc hắn đi vắng liền thuyết phục ba làm vậy.

“Ra ngoài.”

Hắn lạnh lùng ném chiếc chìa khóa lên bàn, không thèm liếc cô thư ký mới một cái. Thẩm Thiên Tâm tròn mắt, khó hiểu. Cô ta lập tức đưa thư ký ra ngoài, cắm chìa mở khoá cửa phòng bên cạnh. Quả nhiên là mở ra được. Nhưng rõ ràng hắn cầm chìa khoá, tại sao lại khoá cửa phòng làm việc của thư ký vậy?

Hắn nhìn góc bàn trống rỗng, mặt sa sầm, gọi cho bộ phận nhân sự.

“Sắp xếp cho Thẩm Thư một phòng làm việc riêng, ngay lập tức!”

Bộ phận tài vụ chỉ có duy nhất một phòng làm việc tập trung, nam có, nữ có, cô sẽ hoà hợp và kết bạn với bọn họ ư? Đừng hòng, hắn tuyệt đối không cho phép chuyện đó xảy ra.

“Cô Thẩm, tôi đã sắp xếp phòng làm việc riêng cho cô, mời cô đi theo tôi.”

Một nam nhân viên bất chợt xuất hiện ngay trước mặt cô. Nghe thấy lời nói, mấy nhân viên xung quanh không khỏi rướn cổ hóng hớt.

Thẩm Thư nhíu mày: “Là ý của ai?”

“Là tổng giám đốc phân phó, mời cô.”

Người nhân viên vẫn đưa tay ra hiệu mời, nhưng Thẩm Thư vẫn còn rất chậm chạm. Hắn làm vậy là có ý gì? Ngang nhiên sắp xếp phòng riêng cho cô, không thèm bận tâm đến ánh nhìn của những nhân viên khác trong phòng tài vụ sao?

“Không cần…” Cô vừa định khước từ thì cổ họng nghẹn ứ lại. Thẩm Hàn Phong hiên ngang đi lướt qua phòng tài vụ, ánh mắt còn dừng lại nhìn cô một giây.

Nhân viên đang lộn xộn xì xào với nhau thì đột nhiên im bặt. Ngồi thẳng lưng, mát dán vào máy tính, tỏ vẻ rất tập trung với công việc. Thật hiếm khi hắn đích thân đến phòng tài vụ như thế này.

Mí mắt cô cụp xuống, trong đầu nảy sinh vô số những thắc mắc. Hắn đích thân xuống đây làm gì? Rốt cuộc hắn định làm gì cô? Ở đây đông người như vậy mà hắn dám công khai nhìn cô như thế ư?

Đơ người mất vài giây, cô vội thu dọn những tài liệu có liên quan đến công việc, đi theo nhân viên nam đến phòng riêng mà Thẩm Hàn Phong đã sắp xếp.

Không biết trước đó phòng làm việc này dành cho công việc gì. Mọi thứ đều được bày trí rất khoa học, diện tích khá lớn, bên ngoài còn có ban công trưng bày đầy những chậu hoa cảnh nhỏ xinh.

Những thiết bị phục vụ cho công việc đều không thiếu thứ gì. Cô vuốt nhẹ mặt bàn, rồi ngồi xuống ghế làm việc. Mọi thứ đều không một hạt bụi. Căn phòng này đã được chuẩn bị kỹ càng từ trước rồi ư?

“Tôi cho tài xế lái xe của em về rồi, khi nào tan làm tôi sẽ đưa em về.” Thẩm Hàn Phong quang minh chính đại mở cửa phòng, bước vào. Phong thái hiên ngang, chẳng khác nào vị vu đứng trị vì trước dân chúng.

Cô lạnh lùng mở máy tính, không thèm nhìn đến hắn: “Không cần.”

Hắn bỏ hai tay vào túi quần, sải bước đến trước mặt cô: “Sao đêm qua em không khước từ như vậy, hay là…em chỉ đón nhận chuyện đó thôi.”

Mặt cô bỗng chốc đỏ bừng lên, mặc dù đã có gắng nhưng không sao ghìm nổi cảm xúc trước mặt hắn.

“Tôi tự lái xe đi được, không cần phiền đến anh đưa đón.”

Hắn vòng ra sau ghế, chống tay xuống hai bên người cô, để cơ thể cô lọt ở giữa lồng ngực hắn: “Em nghĩ là, trở thành người phụ nữ của tôi rồi, em có quyền được quyết định sao?”

Hai bài tay của cô âm thầm siết lại, cô muốn né tránh nhưng cơ thể lại căng cứng, bất động, ánh mắt kiên định như muốn đối đầu với hắn: “Anh trai à…”

”Đêm qua em hứa với tôi như thế nào?” Hắn đứng phắt dậy, ánh mắt lộ rõ sự tức giận: “Chúng ta không cùng huyết thống, tôi cũng chưa bao giờ muốn làm anh trai của em.”

“Nhân viên tài vụ cũng có phòng làm việc riêng sao?”

“Khoa trương quá rồi.”

“Đúng là người phụ nữ của sếp có khác.”

“Chắc cô ta tưởng chức thư ký dễ làm nên mới vào làm, giờ nhận ra làm không nổi nên mới xuống phòng tài vụ làm đó.”

“Nhưng vẫn được giám đốc ân sủng đấy thôi, cô ta đúng là may mắn thật.”

Thẩm Thư vừa đi khỏi, các nhân viên tiếp tục lôi chuyện ra xì xào bàn tán với nhau. Cô trưởng phòng tức không thở ra hơi, cô ta cũng rất xinh đẹp, thân hình lại chuẩn vô cùng nhưng chưa từng được sếp để ý, tại sao cô vừa mới vào tập đoàn đã được hắn chú ý như vậy.

Bình Luận (0)
Comment