Em Muốn Tự Giác Hay Để Tôi Cưỡng Chế

Chương 17

“Hàn Phong, con để ý đến Thiên Tâm một chút, đừng để nó tự lái xe đến tập đoàn, hôm nay nếu ba không tới kịp, chắc nó đã bị kẻ xấu bắt đi rồi.”

Đang ăn cơm, đột nhiên Thẩm Chí Tường hắng giọng lên tiếng.

Thẩm Thư hơi cúi mặt xuống, cố gắng biểu hiện thật bình thường. Sáng nay hắn chờ cô nên mới để Thẩm Thiên Tâm đi xe riêng đến tập đoàn.

“Vâng thưa ba.”

“Lát nữa các con tập trung ở phòng khách, gia đình ta cần có một buổi họp.”

Thẩm Thư cơ hồ cảm thấy từ ngày về dinh thự, phong thái lãnh đạm, đanh thép của cô đã bị hao hụt đi phân nửa. Đa phần lời nói của ba, cô đều nghe lời răm rắp.

Thẩm Chí Tường nghiêm nghị ngồi trên sofa, kế bên là Lưu Ký Hoa. Thẩm Hàn Phong ngồi một mình một ghế, còn cô và Thẩm Thiên Tâm ngồi chung nhưng cách nhau một khoảng.

“Thẩm Thư, con đi lâu quá chắc đã quên hết phép tắc trong gia đình rồi, địa vị càng cao thì kẻ thù càng nhiều, bên ngoài rất nguy hiểm, sau này ba cấm con tuyệt đối không được một mình ra ngoài rồi về muộn như hôm nay, còn về giờ giấc đi làm chắc con đã biết, từ giờ không được đi xe riêng đến tập đoàn mà phải đi chung xe với anh con…”

Nghe đến đây cô bỗng ngước lên, định phản đối thì gặp ngay ánh mắt hình viên đạn của Thẩm Hàn Phong, cô lại cúi mặt xuống.


“Khi xưa các con từng hoà thuận như thế nào, sao bây giờ mỗi đứa một mặt vậy, Thẩm Thư, nhất là con, chính con đang tự đẩy xa mình ra khỏi mọi người, chỉ cần con chịu hoà hợp, ba tin là tất cả mọi chuyện đều có thể tha thứ, ba rất mong các con có thể hoà giải mâu thuẫn, gần gũi với nhau như trước kia.”

Ba anh em cô không người nào dám lên tiếng, đều im lặng lắng nghe lời dạy dỗ của ba. Hai bàn tay cô đan vào nhau, trong lòng có cảm xúc gì đó đang dâng trào, không rõ là nghẹn ngào hay chua xót.

“Hôm nay em gặp phải chuyện gì?”

Thẩm Thiên Tâm vừa về phòng riêng, Thẩm Hàn Phong đã ghé vào hỏi thăm.

“Là bọn côn đồ, chắc họ định bắt em để tống tiền.”

Cô ta trả lời qua loa đại khái như thể đã quá quen với chuyện này, nhưng một phần cũng vì giận dỗi hắn khi sáng đã lớn tiếng quát cô ta.

Thẩm Thiên Tâm rất khoa trương, lúc nào cũng chụp hình khoe đồ hiệu trên mạng xã hội, nên chẳng còn ai lạ gì thân phận của cô ta nữa. Con gái út của ngài tỷ phú, có rất nhiều người rình rập để bắt cóc tống tiền. Cho nên Thẩm Chí Tường lúc nào cũng thắt chặt vấn đề đi lại của cô ta. Nếu không thật sự cần thiết thì nên về nhà trước bảy giờ tối và khi ra ngoài, nhất định phải có vệ sĩ hoặc anh trai đi chung.

Thẩm Thư nhíu mày trước những bức ảnh máu me tại hiện trường mà cô chụp được. Hồi sáng cô đã dùng máy in trong phòng làm việc để in ra. Những chi tiết đều cho thấy rằng, hung thủ đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng mọi thứ, thậm chí còn thấy được một chuẩn mực nhất định trên từng vết thương.

Nhưng Tư Hạ và Kiệt không hề có quan hệ gì với nhau. Tại sao lại gặp chung một hung thủ. Tổ điều tra kết luận cô là kẻ tình nghi cũng phải, vì cô quen cả hai người và trùng hợp là người đầu tiên có mặt tại hiện trường vụ án.

“Cốc cốc.”

Thẩm Thư giật mình ngước lên, vội vàng thu gom chỗ ảnh, cất xuống ngăn kéo bàn.

“Có chuyện gì sao?”

Cô hơi nhăn mặt khi người gõ cửa là Lưu Ký Hoa.

“Đây là một số quy tắc ở Thẩm gia, dì biết con cho rằng dì không có tư cách dạy con, nhưng ba con rất nghiêm, ông ấy sẽ không bỏ qua nếu con làm trái quy tắc đâu, còn đây là dây chuyền của gia đình ta, mỗi người đều có một cái.”

Cô nhìn cuốn sổ bìa cứng màu đen và sợi dây chuyền trong chiếc hộp nhung màu đỏ. Dì ta vẫn đối xử hiền từ với cô như vậy, nhưng có điều, cô đều cho đó là giả dối.

“Tôi biết rồi.”

Cô nhận lấy cuốn sổ và sợi dây chuyền rồi quay ngoắt vào phòng, đóng cửa lại.

Sáng hôm sau, dù không muốn, cô vẫn phải ngồi chung xe với Thẩm Hàn Phong và Thẩm Thiên Tâm. Hắn không khỏi hài lòng khi thấy cô đã đeo lên sợi dây chuyền của gia đình.

Vừa bước vào đại sảnh, cô đã trông thấy một bóng dáng quen thuộc đi lướt qua.

“Tuệ Tĩnh.” Cô bất giác gọi giật cô gái đó lại, quên luôn bên cạnh đang có Thẩm Hàn Phong, cứ thế chạy đến trước mặt cô nhân viên đó.

“Tuệ Tĩnh, sao cậu lại ở đây?”

Cô gái được gọi là Tuệ Tĩnh ngờ ngợ nhìn cô: “Thẩm Thư, cậu…”

“Mình mới xin vào đây làm.” Không chờ cô bạn nói hết, cô đã nhanh nhảu giải thích.

Cô bạn có chút ấp úng: “Mình cũng mới xin vào đây được vài ngày.”

Thẩm Thư chợt thấp giọng hỏi: “Cậu nghỉ việc ở tổ điều tra rồi sao?”

Cô bạn đột nhiên cẩn trọng nhìn xung quanh: “Thẩm Thư, ở đây không tiện để nói đến chuyện này, tan làm cậu rảnh không?”

“Rảnh.”

“Vậy hẹn cậu lúc tan làm, bây giờ mình phải đi làm việc đã.”

Thẩm Hàn Phong mặt sa sầm, siết chặt tay, kìm chế bản thân không túm cô lại. Cô dám đặt sự chú ý lên người khác mà quên mất hắn.

Thẩm Thiên Tâm khó hiểu khi thấy Thẩm Hàn Phong không đi tiếp nữa, mắt hắn còn dán chặt về phía cô. Chẳng lẽ ba bắt hắn phải giám sát cô tới mức đó ư?

Cô ta không nói gì, chỉ tự động lên phòng làm việc trước. Khi cô quay lại, Thẩm Hàn Phong vẫn lạnh lùng đứng trước thang máy chờ cô.

“Đó là ai?”

Cô vừa bước tới gần, hắn đã nghiêm giọng hỏi. Ánh mắt đen sâu như chiếc hố chiếu thẳng lên khuôn mặt xinh đẹp của cô.

“Là…là bạn cũ của tôi.”

“Bạn?”

Hắn có vẻ bất ngờ khi nghe tin cô có bạn. Cô áp lưng vào thang máy, rụt rè nhìn tấm lưng rắn chắc, cao lớn ở phía trước, cô bất giác lo sợ trước phong thái băng lãnh của hắn. Nhưng hắn không làm gì cô cả, chỉ có nhiệt độ cơ thể mà hắn toả ra là thấp hơn bình thường. Đáy mắt hắn ngập vẻ nguy hiểm, bàn tay siết chặt rồi lại nới lỏng ra. Có điều, cô không có cơ hội được nhìn thấy đôi mắt đáng sợ ấy.

Bình Luận (0)
Comment