Em Muốn Tự Giác Hay Để Tôi Cưỡng Chế

Chương 57

“Mau cầm máu cho thiếu gia!”

Vừa thấy máu không ngừng chảy trên cánh tay của Hứa Nạm Kiên, Lý Nhàn liền nghiêm mặt ra lệnh cho y tá và bác sĩ băng bó cho hắn.

“Nạm Kiên, con không cần mạng nữa sao?”

Dù đau lòng nhưng bà vẫn không thể kìm lòng mà trách móc.

“Dù có mất mạng con cũng phải giết bằng được kẻ muốn ám sát mẹ.” Mắt hắn đục ngầu, căm phẫn.

Từ ngày Thẩm Thư rời khỏi, hắn dường như phiêu bạt bán sống bán chết để điều tra ra kẻ có ý định ám sát Lý Nhàn vào ba tháng trước. Hắn đụng độ không ít băng đảng để có được manh mối, cuối cùng kết thúc bằng một trận xả súng kịch liệt trong địa bàn của kẻ địch và hắn bị trúng một viên đạn vào bắp tay, đổi lại, hắn đã tự tay giết chết kẻ cầm khẩu FN ngày hôm đó.

“Con được phép trúng đạn sao?”

Hứa Quách Lâm mặt mày sa sầm bước vào, tức giận nhìn Hứa Nạm Kiên. Máu thấm đẫm từng miếng băng gạt, bác sĩ toát mồ hôi hột, cẩn trọng từng chút một để gắp viên đạn ra cho hắn, có lẽ rất đau đớn bởi không được gây mê nhưng Hứa Nạm Kiên không nhíu mày dù chỉ một giây. Hắn ngồi im không khác gì một bức tượng không có cảm giác, dù chỉ một tiếng kêu nhỏ cũng không có.

“Tuyệt đối không có lần sau, thưa ba.”

Hứa Quách Lâm hít vào một hơi sâu nén giận, hắn đứng phắt lên, bộ dáng như chuẩn bị rời khỏi: “Băng bó xong, lập tức xuống hầm huấn luyện.”

“Ba.” Hứa Nạm Kiên đột nhiên ngước lên, ngữ điệu cực kỳ cứng rắn: “Con muốn có được Thẩm Thư.”

***

Thẩm Thư vui vẻ cùng Thẩm Hàn Phong đến sân bay, cô có chút bất ngờ khi hắn chọn Pháp làm địa điểm chụp ảnh cưới. Chuyến đi này sẽ kéo dài một tuần lễ, chỉ có cô và hắn, khi về nước sẽ có một buổi chụp chung cùng gia đình, cụ thể là có sự xuất hiện của mẹ cô. Vốn dĩ hắn định sẽ ngồi máy bay riêng nhưng đây là đề xuất của cô, hắn chỉ có thể chiều theo.

Xe vừa dừng trước nơi quy định, đột nhiên một đám vệ sĩ từ đâu xuất hiện, vây quanh lấy chiếc xe. Một dáng người cao lớn, dần xuất hiện trước đám vệ sĩ. Thẩm Thư nhíu mày, miệng bất giác thốt lên: “Ba.”

Cô theo phản xạ mở cửa xe bước xuống, Thẩm Hàn Phong lập tức lấy khẩu súng trong hộc xe rồi cũng mở cửa bước xuống.

Hứa Quách Lâm nhìn cô một lượt, khoé miệng hơi nhếch lên, từng bước tiến gần đến trước mặt cô: “Ba vẫn đang chờ câu trả lời từ con, sao, con điều tra đến đâu rồi.”

Cô có chút lúng túng: “Ba, chuyện này để sau đi, hôm nay…”

“Ba huỷ chuyến bay rồi.” Hứa Quách Lâm dứt khoát cắt ngang lời cô: “Không có sự đồng ý của ba, con đừng hòng đi đâu hết.”

“Hứa Quách Lâm, ông đừng quá đáng.”

Chưa dứt câu, Thẩm Hàn Phong đã mở chốt an toàn, tức giận hướng thẳng khẩu súng về phía Hứa Quách Lâm. Thẩm Thư tròn mắt, vội vàng lao đến giật lấy khẩu súng, cản hắn lại: “Hàn Phong, dừng lại, đó là ba của em…”

Cô nói xong câu đó thì cổ họng cũng nghẹn ứ khi cảm nhận được sự trơn trượt từ khẩu súng, một cảm giác cực kỳ quen thuộc lan truyền khắp lòng bàn tay.

Đồng tử mắt của cô lập tức mở lớn, tay giữ khư khư khẩu súng, ánh mắt thất thần ngước lên nhìn chăm chăm Thẩm Hàn Phong. Hắn đang mất bình tĩnh nên không để ý đến biểu cảm đó của cô, hắn căm phẫn nhìn Hứa Quách Lâm vẫn một bộ dạng thong dong cùng ánh mắt thách thúc đứng trước mặt hắn.

“Thẩm Thư, chờ ba xử lý xong một số chuyện, ba sẽ đích thân đến đưa con về nhà.”

Nói xong, hắn liền quay lưng rời đi. Thẩm Thư vẫn thẫn thờ đứng nghệt ra đó. Chuyến bay bị Hứa Quách Lâm ngang nhiên huỷ bỏ. Thẩm Hàn Phong cũng không thể nào thay đổi được cục diện.

“Đặt cho tôi hai vé máy bay sớm nhất qua Pháp.”

Mặt Thẩm Hàn Phong sa sầm, ngữ điệu đầy tức giận truyền lệnh qua điện thoại. Thẩm Thư âm thầm nhìn khẩu súng bị hắn vứt vào hộc xe. Trong đầu cô nảy ra vô số những suy nghĩ hỗn độn.

“Em nghỉ ngơi đi, anh phải đi xử lý một số công việc.”

Hắn đưa cô về phòng, không quên cài khẩu súng vào thắt lưng rồi vội vàng trở vào phòng sách. Mặt Thẩm Thư nhăn lại đầy vẻ nghiêm trọng nhìn cửa phòng sách đã đóng kín, chuyện mà hắn chuẩn bị xử lý rốt cuộc là chuyện gì?

“Thứ tôi kêu cậu làm, cậu làm đến đâu rồi?”

Thẩm Hàn Phong gắt lên qua điện thoại, đầu dây bên kia liền kinh ngạc đáp lời: “Chẳng phải tôi đã nhắn cho anh đến lấy từ hai tháng trước rồi sao.”

“Cái gì?” Tay hắn siết chặt điện thoại, thanh âm càng dữ dằn hơn: “Hai tháng trước?”

Thẩm Thư kinh hoàng ngồi phịch xuống sàn, mắt mở lớn, tay bịt chặt miệng núp bên tấm rèm cửa màu xám trước ban công. Cô lẻn vào phòng ngủ của hắn để theo dõi hắn sẽ làm gì trong phòng sách, ban công phòng ngủ và phòng sách kề cạnh nhau, cô vốn định leo qua đó nhìn từ ngoài vào, nào ngờ hắn lại trực tiếp ra ngoài ban công nói chuyện, cuộc điện thoại cứ thế bị cô nghe thấy hết.

Hai tháng trước? Trùng khớp với thời gian cô đọc được tin nhắn bí ẩn ở điện thoại của hắn?

Mắt cô bất giác đỏ hoe. Chưa kịp có thêm phản ứng gì, đột nhiên nghe thấy tiếng cửa phòng bật mở. Thẩm Hàn Phong hùng hổ tiến vào lấy thứ gì đó. Cô không kịp nhìn lại phía sau, cứ thế đứng bật dậy, lao ra ban công, nhanh như cắt nhảy sang ban công phòng sách rồi núp dưới chậu cây cao lớn.

Thẩm Hàn Phong nhìn tấm rèm cửa bay phấp phới, hắn quên đóng cửa ban công ư? Một mùi hương quen thuộc lùa tới nơi cánh mũi của hắn, mùi nước hoa mà cô vẫn thường dùng, hắn không khỏi nhíu mày, sao mùi hương của cô lại vương vấn ở đây.

Như nghĩ ra điều gì đó, hắn phóng ánh mắt nhìn ra ban công, nhìn tới nhìn lui đều không có ai cả, hắn lập tức khoá cửa ban công lại, sải bước thật nhanh về phòng ngủ của cô.

Thẩm Thư đúng lúc bước ra từ phòng tắm với mái tóc ướt sũng, chân mày hắn liền giãn ra đôi chút, cô vẫn đang ở trong phòng.

Thẩm Thư ngước lên nhìn hắn, dùng khăn chà chà vài cái lên tóc rồi đột nhiên bước lại xà vào lòng hắn: “Anh đừng lo lắng quá về những lời ba em nói, mọi chuyện rồi sẽ ổn cả thôi.”

Khoé miệng hắn hơi cong lên, siết chặt cô vào lòng: “Em yên tâm nghỉ ngơi đi, những chuyện còn lại để anh lo.”

Cô mỉm cười, hai cánh tay cố tình tuột xuống hai bên thắt lưng của hắn để thăm dò rồi mới chịu buông hắn ra. Cô phát hiện khẩu súng không còn cài trên người hắn nữa.

Nhìn xe hắn từ từ rời khỏi dinh thự qua cửa sổ phòng ngủ, cô lau qua mái tóc rồi đến phòng ngủ của hắn. Lục tung tất cả các ngăn kéo đều không tìm thấy khẩu súng đâu, lẽ nào hắn để trong phòng sách.

Xe Thẩm Hàn Phong phóng như bay trên đường, hắn lao thẳng vào rừng thông với tốc độ chóng mặt. Một cái chòi kiên cố vẫn ở vị trí cũ, đôi giày da giẫm lên đống lá khô, từng bước từng bước leo lên cái chòi.

Thẩm Hàn Phong đứng sừng sững trước lối vào không có cửa che đậy, đá tung đống lá khô đang phủ kín bên trong cái chòi, chiếc điện thoại lập tức bị văng ra khỏi đống lá. Hắn cúi xuống nhặt chiếc điện thoại lên, nhíu mày mở máy nhưng màn hình không sáng lên được nữa, phải chăng đã bị mưa gió làm hỏng.

Hắn tiếp tục lục tìm khắp cái chòi, thứ hắn cần tìm thì không thấy, chỉ có duy nhất chiếc điện thoại này, ngoài hắn và người kia, còn người nào khác từng đặt chân đến đây sao?

Thẩm Thư hài lòng nhìn cửa phòng sách bị cô cạy nhưng không để lại dấu vết gì. Cô nhanh chóng lục tung các ngăn kéo, ánh mắt cô lập tức dừng lại nhìn két sắt trong góc phòng. Tất cả các ngăn kéo đều không có, chẳng lẽ khẩu súng bị hắn giấu trong két sắt.

Không nghĩ ngợi nhiều, cô lao tới ấn mật mã theo phán đoán của cô. Cô quen tay, nhấn luôn mật mã két sắt của cô.

“Mở khoá thành công.” Cô giật mình kinh ngạc, không nghĩ hắn có thể để mật mã dễ như vậy.

Quả nhiên khẩu súng đang nằm ngay ngắn ở bên trong. Cô ta hoả khi bên cạnh khẩu súng còn có bức hình của Trương Bảo.

“Thứ tôi cần đâu?”

Thẩm Hàn Phong căm phẫn gầm lên trước người đàn ông bịt kín mặt. Dù tìm thế nào cũng không thấy hộp dao ở đâu hết. Người đàn ông run rẩy, sợ hãi nói: “Tôi…tôi đã nhắn cho anh đến lấy từ hai tháng trước.”


Người đàn ông trưng ra dòng tin nhắn đã gửi đi. Thẩm Hàn Phong không khỏi nhíu mày, nhưng hắn không hề nhận được bất cứ tin nhắn nào. Hắn giơ chiếc điện thoại lên: “Điện thoại này là của ai.”

Người đàn ông bất ngờ, ngơ ngác nhưng cũng nhanh chóng trả lời: “Tôi không biết, từ ngày đó trở đi, tôi không có quay lại nơi này.”

Thẩm Hàn Phong bặm chặt môi: “Làm lại cho tôi một cái khác.”

Sau đó hắn lập tức rời đi. Kẻ nào đã lấy đi thứ đồ của hắn. Hắn siết chặt điện thoại trong tay, hắn sẽ mang chiếc điện thoại này đi sửa để xác minh danh tính kẻ đã đặt chân đến cái chòi này.

Thẩm Thư run lẩy bẩy cầm lấy khẩu súng, cô ngồi khuỵu xuống sàn, cả thế giới dường như sụp đổ. Khẩu súng không bám vân, trên đó đã có sẵn dấu vân tay, chất liệu thiết kế chẳng khác nào con dao sáng quắc kia.

Cô từng có ý nghĩ Thẩm Hàn Phong là hung thủ, rồi lại bao biện rằng bản thân có thể đã phán đoán sai. Nhưng sự thật cứ lần lượt phơi bày và bị cô vô tình phát hiện.

Khoá két, khoá cửa, cô loạng choạng ra khỏi phòng sách, mọi suy nghĩ trong đầu đảo lộn hết lên.

“Tiểu thư, cô làm sao vậy?”

Nữ giúp việc hoảng hốt khi thấy cô mặt mày xanh lét, run rẩy vịn vào hành lang. Thẩm Thư xua xua tay: “Tôi không sao.”

Cô loạng choạng bước đến cầu thang, tay vịn vào lan can. Trái tim đột nhiên đau quặn, nước mắt không kìm được mà rơi xuống.

Cô bước thật chậm, thật chậm xuống từng bậc cầu thang, đột nhiên, cô bước hụt một bước, cả người vô lực cứ thế ngã nhào về phía trước.

“Tiểu thư.”

Nữ giúp việc hoảng hốt hét lên, lao như bay đến cầu thang.

Bình Luận (0)
Comment