Em Nghe Thấy Được

Chương 18

“Chuyện lúc trước, thật sự xin lỗi.” Lâm Vi Hạ nâng mắt nhìn cậu, giọng nói thành thật.

Ban Thịnh sững người một lúc, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy cô gái này hòa nhã trước mặt mình, một bộ dạng mặc người khác tùy ý nắm bắt. Cậu cười nhẹ, hờ hững nói chuyện:

“Tôi dễ bị điều khiển như vậy sao, Lâm Vi Hạ.”

Ban Thịnh giơ ngón tay cái lên ấn vào cổ, thờ ơ mở miệng: “Nợ tôi một nguyện vọng, xem như lòng thành xin lỗi của cậu.”

Lâm Vi Hạ gật đầu đồng ý.

Lúc này cô vẫn chưa biết, Ban Thịnh làm cách nào mà mặt không biến sắc, từng bước thận trọng khiến cô rơi vào bẫy. Mà cái thứ được gọi là hố bẫy này cuối cùng là bao vây lấy cô hay là chính Ban Thịnh, không một ai biết được.

Kể từ cái hôm mưa gió Ban Thịnh nói theo đuổi cô, Ban Thịnh thực hiện lời nói của mình cho đến cùng. Cậu hầu như mỗi ngày đều đưa Lâm Vi Hạ về nhà.

Cho dù có bận đến mấy cũng sẽ vì Lâm Vi Hạ mà vứt hết mọi việc ra sau, phong ba bão táp cũng kiên trì đưa người về nhà.

Đường đường là người làm mưa làm gió ởThâm Cao, chủ nhân của chúng tinh phủ nguyệt* mỗi ngày đều có xe đưa đón nhưng không ngồi, nhất quyết mỗi ngày cùng Lâm Vi Hạ chen chúc trên xe buýt.

*Chúng tinh phủng nguyệt – 众星捧月 đại loại là một đám sao tôn lên ánh trăng, giống như một đám người vây quanh ủng hộ một ai đó mà họ tôn kính quý trọng, tiếng A: all the stars twinkle around the moon–regard something or somebody as a core)

Nhưng đây là Ban Thịnh một mặt đơn phương.

Lâm Vi Hạ không bao giờ đợi cậu, làm xong việc của mình liền tự về nhà.

Ban Thịnh cũng không quan tâm, cậu theo đuổi là việc của cậu. Ban Thịnh mỗi ngày sẽ ở trước con hẻm cách trường học một đoạn đợi cô, cậu cố gắng hết mức không để sự theo đuổi của mình khiến cô cảm thấy bị làm phiền.

Nếu Lâm Vi Hạ ra khỏi trường muộn, cậu sẽ nhàn hạ chơi một ván bida trong cửa hàng gần đó, hoặc trốn vào vào tiệm net chơi game. 

Cho dù Ban Thịnh đã vô cùng khiêm tốn, nhưng tin đồn vẫn bị lan truyền ra ngoài.

Tin đồn được lan truyền cũng chỉ có vài chữ, bọn họ không dám bịa đặt trắng trợn, đa số đều là vì sợ Ban Thịnh, được cậu ghi nhớ thì không phải chuyện gì tốt.

“Lâm Vi Hạ rất có bản lĩnh nha, có thể khiến Ban Thịnh tâm can tình nguyện đưa cậu ta về nhà.” Một nhóm người tụ tập lại tán gẫu.

Liễu Tư Gia đứng từ xa nghe bọn họ thảo luận, ôm lấy cánh tay thờ ơ xua đuổi nữ sinh đang thảo luận:

“Khua môi múa mép sau lưng người khác, không thích hợp.”

“Hôm qua tan học, tớ còn nhìn thấy Ban Thịnh đi về hướng tiệm net, tiễn người kia.”

Liễu Tư Gia vẫn là bộ dạng kiêu ngạo xinh đẹp như cũ, dựa người vào lan can, cụp ngón tay gõ lên thành lan can, phát ra tiếng “cốc cốc”, ra hiệu cho bọn họ một vừa hai phải.

Có nữ sinh lập tức khoác lấy cánh tay của Liễu Tư Gia, nói: “Đúng vậy, từ lúc nhập học năm lớp 10, đám nữ sinh kia đồn thổi số lượng bạn gái của Ban Thịnh cũng phải 100 người rồi đúng không, kết quả thì sao, người ta ngầu chết đi được, một người không cũng hẹn hò.”

Quảng cáo

REPORT THIS ADRIÊNG TƯ

Vẻ mặt căng thẳng của Liễu Tư Gia nhẹ nhõm một chút, nhưng trong lòng lại không vui vẻ, thậm chí đến bước cảm thấy bất an, thật giả lẫn lộn, tin đồn chỉ cần một chút không có căn cứ là đủ rồi. Cô càng không muốn cúi đầu tìm đương sự chứng thực tin đồn.

Theo đuổi của Ban Thịnh là sự ân cần có chừng mực. Cậu nhớ kỳ kinh nguyệt của Lâm Vi Hạ, sẽ chuẩn bị cho cô miếng dán giữ nhiệt và kẹo socola.

Bình thường Lâm Vi Hạ đều là không nhận, sau đó cậu sẽ đổi cách thông qua tay người khác đưa đến tận tay cô. Cô không phát hiện mà nhận lấy, việc đã xong nghiêng đầu liền đụng phải một khuôn mặt đạt được ý đồ, nụ cười mờ nhạt hiện trên khóe môi.

Mối quan hệ của hai người trở nên hòa hợp là ở trên đường tan học về nhà vào thứ sáu. Buổi tối tự học hôm đó Lâm Vi Hạ đến phòng làm việc giúp giáo viên chỉnh sửa bài kiểm tra, lúc quay về đã hơi muộn.

Ngõ Thủy Vi nằm lộn xộn trong thành phố, nhưng bởi vì mối quan hệ phức tạp của người dân ở đây, có vài hộ tái định cư và công nhân nhập cư, cho nên những hộ gia đình ở đây thường bảo con cái về nhà sớm, không đi lang thang bên ngoài. 

Đến nhà còn cách một đoạn, một nhóm côn đồ lưu manh đang tụ tập hút thuốc trên con dốc không xa, vốn dĩ bọn hắn vừa hút thuốc vừa nói những lời tục tĩu, trong đó có một tên đầu vàng vô tình liếc thấy, nhìn chằm chằm Lâm Vi Hạ lập tức huýt sáo đầy ẩn ý.

Tên đầu vàng dập điếu thuốc, trao đổi ánh mắt với đám tay sai phía sau, lập tức tiến về phía trước. Bóng đèn trắng treo ở biển báo trên đường chiếu sáng rõ rệt vết sẹo trên mặt của tên đầu vàng, cộng thêm ý xấu trên mặt, khiến hắn ta vô cùng đáng sợ.

Đáy lòng Lâm Vi Hạ hoảng loạn, ôm chặt cặp xách vô thức lùi về sau một bước, tim bắt đầu đập không ngừng, hoảng sợ giống như bị đàn kiến lửa bò chi chít sau tấm lưng.

Trong lúc dự định xoay người bỏ chạy, bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc. Giọng nói thờ ơ khiến Lâm Vi Hạ cảm thấy phản cảm hằng ngày vang lên vào lúc này, mang theo sự lạnh lùng và thận trọng chỉ có ở thiếu niên:

“Tiếp tục đi.”

Trong lòng Lâm Vi Hạ bình tĩnh lại, hướng ngón chân không còn quay ra sau nữa, nhìn thấy bóng đen ung dung đi theo từ đầu đến cuối ở phía sau. Ban Thịnh ở phía sau một thân màu đen, chiếc khóa kéo màu bạc của áo khoác gió được kéo lên tận xương quai xanh, khiến cả người càng thêm sắc sảo và mạnh mẽ, một tay cậu đút vào túi, trong tay khác đang lôi một gậy bóng chày không biết lấy ra từ đâu.

Ban Thịnh nhai kẹo cao su ở phía sau, Lâm Vi Hạ tiến lên một bước, thì cậu kéo cây gậy bóng chày phát ra âm thanh sắc bén trên mặt đất. 

Âm thanh vô cùng vang dội trong buổi tối yên tĩnh.

Lúc Ban Thịnh đi ngang qua đám du côn cùng Lâm Vi Hạ, đôi môi mỏng đúng lúc thổi ra bong bóng, “tách” một tiếng, đám du côn giật mình, tên đầu vàng tách ra theo phản xạ.

Đầu lưỡi xuyên qua bong bóng cuộn lại giữa môi và răng, Ban Thịnh không ngừng nhai kẹo cao su, bình tĩnh nâng mi mắt nhìn đám du côn trước mặt, cười khẩy một tiếng.

Một đám cười vô cùng lúng túng, tên đầu vàng nhìn Ban Thịnh, bắt gặp đôi mắt của cậu liền biết, người này không dễ chọc. Tên đầu vàng chỉ có thể né tránh, đột nhiên ho một tiếng, vẫy tay ra hiệu cho người đằng sau giả vờ giả vịt kiếm cớ gọi điện thoại để giải tán.

Cuối cùng Ban Thịnh cũng đưa người về đến nhà an toàn, Lâm Vi Hạ đứng ở trước cửa nhà chần chừ một lúc lâu, quay đầu nhìn cậu: “Hôm nay __ cảm ơn.”

Quảng cáo

REPORT THIS ADRIÊNG TƯ

Ban Thịnh cúi đầu tự cười một mình, giơ tay vén mái tóc đen của cô đang bị đè trên quai đeo cặp xách, ống tay áo ở cổ tay cọ xát cánh tay cô, đầu ngón tay quấn lấy tóc cô, chầm chậm mở miệng:

“Từ sáng đến tối không phải xin lỗi thì là cảm ơn, gia đến khi nào có thể đợi được câu mà gia muốn nghe… …” 

“Thích tôi.” Ban Thịnh nhìn cô nói rõ từng chữ một.

Lâm Vi Hạ sững sờ, nhất thời không biết làm sao tiếp lời, ngón tay bấu chặt lấy góc quần áo. Đột nhiên, con chó của nhà hàng xóm sủa lên phá vỡ bầu không khí mập mờ này.

“Vào trong đi, lão tử đợi được.” Ban Thịnh lấy điếu thuốc từ trong túi ra ngậm trong miệng, xoay người đầu cũng không nhìn lại, cổ hơi cúi xuống chìa tay ra bắt lửa, nhớ ra điều gì liền vẫy tay ra sau.

Cây cối vào mùa đông ở Nam Giang xanh tươi quanh năm, tỏa bóng mát quấn lấy ánh đèn đường, một làn khói trắng bay lơ lửng trên cánh tay có đường nét mịn màng, ánh sáng kéo dài bóng dáng cô đơn của thiếu niên.

Sự theo đuổi của Ban Thịnh biết tiến và lùi rất thích hợp, không bao giờ khiến người khác khó chịu. Đưa cô về nhà sẽ không nói một câu nào, từ âm thầm đi theo,

Sau đó tự bắt xe trở về nhà.

Luôn có một bóng dáng bảo vệ Lâm Vi Hạ trên đường trở về nhà.

Từ sau hôm đó thái độ của Lâm Vi Hạ đối với Ban Thịnh không còn lạnh nhạt như trước nữa, hai người đi trên đường thỉnh thoảng sẽ nói với nhau một hai câu. Ban Thịnh nổi lên ý xấu, thỉnh thoảng sẽ trêu chọc cô, chọc đến mức khiến Lâm Vi Hạ phá vỡ sự điềm tĩnh thường ngày, vẻ mặt tỏ ra tức giận.

Quảng cáo

REPORT THIS ADRIÊNG TƯ

Ban Thịnh duỗi cánh tay dài ra, dễ dàng móc lấy quai đeo cặp xách của Lâm Vi Hạ, kéo cả người cô lại. Trong lúc hai người kéo đẩy, “xoạt” một tiếng, một thứ như tờ rơi rớt ra từ trong cặp xách chưa được khóa kỹ.

Biểu tình hoảng loạn xuất hiện thoáng qua trên mặt Lâm Vi Hạ, Ban Thịnh cong lưng, vươn tay ra nhặt lấy tờ rơi, xem xét kỹ tờ rơi giữa các ngón tay.

Là một cuộc thi đàn cello do một thương hiệu nào đó tổ chức, ở phía trên có viết nếu bạn quét mã tham gia bốc thăm trúng thưởng sẽ có cơ hội nhận được vé xem cuộc thi ngay tại chỗ.

“Cậu thích đàn cello?” Ban Thịnh hỏi cô.

Câu hỏi của cậu rất rõ ràng, người bình thường khi nhìn thấy tờ rơi này, sẽ dựa vào thông tin bên trên mà hỏi “Cậu muốn xem cuộc thi này phải không”.

Nhưng Ban Thịnh không phải, cậu nhìn xa hơn, biết bản chất của việc này là —- muốn đi xem bởi vì thích.

Lâm Vi Hạ không trả lời, muốn giật lại ờ rơi, nhưng Ban Thịnh nâng nó lên cao hơn, vẻ bình tĩnh ung dung xuất hiện trên mặt, bộ dạng đợi cô tiếp chiêu.

Không lấy lại được tờ rơi, Lâm Vi Hạ trực tiếp từ bỏ, nhàn nhạt nói: “Cậu muốn thì cho cậu.” 

Biểu cảm trên khuôn mặt Ban Thịnh không ngừng thay đổi, cũng không nói chuyện.

Sự việc Lâm Vi Hạ và Ban Thịnh lôi kéo nhau trên đường bị khác người bắt gặp, sự việc rất nhanh được truyền đến trong trường học, không giống như trước đây chỉ có một người nhìn thấy, như thế sẽ bị người khác cho rằng không có chứng cứ, nhưng lần này đến vài người cùng nhau bắt gặp, tin đồn càng ngày càng lan rộng, trong mắt các bạn học, sự thật Lâm Vi Hạ quen Ban Thịnh đã chắc chắn như đinh đóng cột.

Quảng cáo

REPORT THIS ADRIÊNG TƯ

Một đám nữ sinh một trước một sau ngồi tụ tập trên bậc thềm cùng nhau ăn kem, thỉnh thoảng cười ra tiếng kiêu ngạo, giọng điệu bọn họ thảo luận về người khác mang theo cảm giác ưu thế bẩm sinh, trong miệng của bọn họ Lâm Vi Hạ trở thành một gái điếm dâm đãng thích câu dẫn người khác.

“Được rồi.” Khuôn mặt của Liễu Tư Gia xuất hiện quở trách mờ ảo.

Lý Sanh Nhiên chống cằm nhìn trầm ngâm nói: “Nhưng nghe anh trai tớ nói, Ban Thịnh có vẻ như đang theo đuổi một nữ sinh.” 

Vào lúc này cũng chỉ có Lý Sanh Nhiên mới dám nói câu này, trước tiên không bàn đến việc cô ta nữa đường mới được vào nhà này, luôn xảy ra mâu thuẫn với anh trai Lý Ngật Nhiên cùng cha khác mẹ của mình, nhưng lời này cô ta nói quả thật có vài phần đáng tin cậy, suy cho cùng Lý Ngật Nhiên là anh em của Ban Thịnh, được xếp vào loại người của mình.

Bầu không khí giống như mặt hồ nước tĩnh lặng bắt đầu nứt ra thành từng mảng băng, tâm tư của Liễu Tư Gia ngẩn ra, cây kem trong tay tan chảy “bốp” một tiếng rơi xuống váy đồng phục.

Lý Sanh Nhiên kêu lên một tiếng kinh hãi, lập tức lấy khăn giấy giúp Liễu Tư Gia lau sạch sẽ, những nữ sinh khác cũng ào tới giúp đỡ, Liễu Tư Gia vẫn không có phản ứng như cũ, ngơ ngác nhìn chằm chằm lớp kem dính trên váy.

*

Tự học buổi tối, phòng học lớp 11-1 ồn ào, có bạn học không chỉ nói chuyện tùy tiện, còn ỷ vào việc chủ nhiệm lớp Lưu Hi Bình đi công tác chạy vòng quanh chỗ ngồi của mình.

Kỷ cương trong lớp rối tinh rối mù.

Quảng cáo

REPORT THIS ADRIÊNG TƯ

Vẻ mặt Lưu Hi Bình trầm mặc xuất hiện bên ngoài cửa sổ, không biết là ai phát hiện đầu tiên, phòng học vốn ồn ào như chợ bán thức ăn bỗng nhiên yên tĩnh lại.

Trịnh Chiếu Hành quay lưng về phía bục giảng, trong miệng còn cắn que cay, “bộp” một tiếng ném lá bài xì tố trong tay ra, hét lên: “Đôi K!”

Lớp học lập tức vang lên một trận cười ríu rít, tình hình càng nghiêm trọng, càng không nhịn cười được, Khâu Minh Hoa cả người không nhịn được cười đến vai rung bần bật.

Không chỉ như vậy, tình hình thậm chí còn có hai học sinh trốn tiết.

“Còn cười! Cả lớp ra ngoài sân phạt chạy 15 vòng sân!” Lưu Hi Bình luôn dịu dàng trên mặt liền xuất hiện cơn thịnh nộ, dùng thước gõ mấy lần trên bục giảng, trên trán nổi gân xanh giận dữ.

Một nhóm người lề mề bị chủ nhiệm đuổi xuống sân thể dục, trên đường đi khiến những học sinh lớp khác nằm sấp trên cửa sổ thường xuyên liếc nhìn.

Đèn pha trên sân thể thao sáng như ban ngày, những cây cao che bóng, để lại những bóng dáng lay động theo làn gió vào ban đêm. Ủy viên thể dục chỉnh đốn hàng ngũ, dẫn dắt mọi người chạy bộ.

Lưu Hi Bình chắp tay ra sau lưng nghiêm mặt đứng trước hàng ngũ, ông thổi còi một tiếng: “Lâm Vi Hạ, ra khỏi hàng.”

Ban Thịnh vô thức nhìn Lâm Vi Hạ đang bước ra khỏi hàng ngũ, ánh mắt của cô khó hiểu, ánh mắt của những bạn học khác càng không thể hiểu được.

“Em nghỉ ngơi đi, những người khác bắt đầu chạy bộ!”

Lâm Vi Hạ chớp mắt đã hiểu được dụng ý của thầy giáo, lúc cô đang muốn mở miệng nói cô có thể chạy, một giọng nói đầy gay gắt xen ngang:

Quảng cáo

REPORT THIS ADRIÊNG TƯ

“Thầy giáo, không phải đã nói cả lớp cùng nhau chịu phạt sao? Dựa vào cái gì cậu ta có thể được đặc cách?”

“Đúng vậy, hay là nói nhà cậu ta quyên góp tòa nhà và thiết bị thí nghiệm cho nhà trường càng nhiều hơn, ai ở đây không phải là báu vật trong lòng bố mẹ chứ.” 

“Đúng vậy, bản thân cậu ta không cảm thấy buồn cười sao? Tôi quay về phải mách lẻo với mẹ mình.” Một học sinh A nói xen vào, trực tiếp nói đến thầy chủ nhiệm.

Càng ngày càng có nhiều âm thanh vụn vặt đầy bất mãn, vẻ mặt của lão Lưu càng trở nên khở xử. Liễu Tư Gia nhanh nhẹn cột tóc lại gọn gàng, ngang ngược quét mắt qua đám nữ sinh kia, một đám người tự giác im lặng, vẻ mặt chống đối nhìn Lưu Hi Bình: “Còn chạy hay không?”

Lưu Hi Bình thở phào nhẹ nhõm trong âm thầm, thổi còi hô khẩu hiệu, cuối cùng hàng ngũ cũng lề mề kéo nhau chạy. Hết vòng này đến vòng khác, chạy đến mức từng người bọn họ thở không ra hơi, nhếch nhác không thôi, Lưu Hi Bình đứng ở ngoài sân thể dục giám sát bọn họ chạy xong, hàng ngũ mới được giải tán.

Sau khi chịu phạt lần này xong, các học sinh trong lòng vẫn còn khiếp sợ, ngày hôm sau thức dậy với nhiều di chứng sau khi chạy bộ, bọn họ không phải đau bụng thì là bắp chân cứng đơ giống bà cụ đi xuống cầu thang.

Một vài người trong bọn họ cơ thể càng cảm thấy đau đớn, trong lòng càng sinh ra bất mãn đối với Lâm Vi Hạ.

Lâm Vi Hạ không biết bắt đầu từ lúc nào, có vẻ như sau tiết học thể dục nào đó, ánh mắt suy đoán chủ quan sau lưng cô càng ngày càng nhiều. Đôi khi nhìn thấy một nhóm nữ sinh từ xa, lúc đi ngang qua người bọn họ, những lời bàn tán và giễu cợt càng lúc càng nhiều, thỉnh thoảng còn phát ra một hai tiếng cười nhỏ, trên mặt nam sinh thì càng nhìn cô với ý nghiền ngẫm.

Quảng cáo

REPORT THIS ADRIÊNG TƯ

“Là thật đấy, Khả Nhân nhìn thấy trong phòng thay đồ.”

“Hóa ra như thế, bình thường giả vờ thanh cao như vậy, kết quả… …hình tượng nữ thần bị tiêu tan rồi hahaha.”

“Cậu nói xem, bình thường giả vờ tính cách tốt như vậy là sợ bị nhắm vào phải không, cô ta thật trà xanh.” 

Bình thường loại tình huống này khi Liễu Tư Gia có mặt mới đỡ một chút, khi cô ấy ở cùng Lâm Vi Hạ những lời nghị luận vẫn vang lên như cũ, Liễu Tư Gia quét mắt liếc nhìn bọ họ mới chịu im lặng.

Mà Phương Mạt đối với việc này biểu hiện vô cùng lo lắng, có lúc những ánh mắt chỉ trỏ kia quá khiến người khác tổn thương, cô ấy không nhịn được muốn tranh chấp với bọn họ, một bàn tay nắm lấy cánh tay cô, quay đầu lại đối diện với đôi mắt bình tĩnh không chút gợn sóng.

“Vi Hạ, cậu không tức giận sao?” Phương Mạt lo lắng nói.

“Tức giận chứ, nhưng tức giận là chuyện vô dụng nhất,” Vẻ mặt Lâm Vi Hạ xa cách, ngược lại giọng nói nhẹ nhàng an ủi cô ấy, “Tớ không sao, tớ có con đường mà bản thân phải đi, bọ họ không ở trong phạm vi tầm nhìn của tớ.”

Người sử dụng bạo lực không phải bởi vì một cái cớ lên án cô, mà là từ lâu đã chướng mắt cô rồi, bây giờ chỉ là tìm một cái lý do để bản thân có cớ làm tổn thương sau lưng cô.

Mà những người tán thành tham gia vào nhóm, đưa ra đánh giá mù quáng và thô lỗ để đạt được cảm giác an toàn.

Sai không phải ở Lâm Vi Hạ, cô không làm gì sai cả. Cái sai này được bắt nguồn từ lòng ghen ghét và ác ý được ẩn sâu trong đất mùn.

Quảng cáo

REPORT THIS ADRIÊNG TƯ

Phương Mạt có vẻ hiểu ra, nhưng cảm thấy Lâm Vi Hạ nhìn dịu dàng, thực tế là một người rất mạnh mẽ.

*

Một tuần mới sắp đến, trời âm u, sắc trời tối đen, giống như bị nhúng vào bình mực, không khí lạnh ẩm ướt quá cảnh, đến cả hoa phượng đỏ trong sân trường cũng ảm đạm đi vài phần.

Các học sinh mặc đồng phục của Thâm Cao đang tự chỉnh tề tác phong trong lớp học, các nữ sinh vội vàng dùng thun cột tóc buộc tóc lên gọn gàng, lấy khăn giấy chùi đi lớp son môi, nam sinh thì đơn giản hơn nhiều, phụ trách kéo khóa và cài nút áo chỉnh tề là được.

Nhưng thỉnh thoảng cũng có một hai con cá thoát khỏi lưới.

Lúc cán bộ trực nhật đến kiểm tra lớp 11-1, đúng lúc Trịnh Chiếu Hành không đeo bảng tên, tên sai vặt bên cạnh bảo hắn ta tìm Ban Thịnh mua bảng tên, hắn cười khẩy một tiếng.

Ban Thịnh với hắn từ lâu đã không hợp nhau, còn tìm Ban Thịnh, tìm cái rắm. Nếu Ban Thịnh đem bảng tên bán cho hắn, tên Trịnh của hắn sẽ phải viết ngược lại.

“Hôm nay tao không đeo bảng tên, xem có chuyện gì.” Trịnh Chiếu Hành ngồi trên bàn học, hung dữ nhìn chằm chằm nữ sinh trực nhật.

Nữ sinh là cán bộ trực nhật của lớp khác, nghiêm túc liếc nhìn Trịnh Chiếu Hành, mở tập tài liệu màu xanh định ghi tên hắn vào.

Trịnh Chiếu Hành mặt trầm xuống, trực tiếp đá bay cái ghế trước mặt, kèm theo đó là tiếng la hét của nữ sinh bên cạnh, từng cuốn sách rơi xuống đất, một cây bút không cẩn thận văng vào mặt cán bộ trực nhật, cảm giác đau đớn truyền đến khiến nữ sinh vô thức nhắm mắt lại.

Quảng cáo

REPORT THIS ADRIÊNG TƯ

“Dựa cái gì? Tại sao cậu ta có thể không cột tóc?” Trịnh Chiều Hành nhìn chằm chằm cán bộ, nhưng tay lập tức chỉ về hướng Lâm Vi Hạ.

Không khí yên tĩnh trong nháy mắt, đa số ánh mắt của những người trong lớp đều đổ dồn về cô, Lâm Vi Hạ đứng ở bên ghế đang phân loại bài kiểm tra ngữ văn của mỗi nhóm trước thời hạn, ngón tay mảnh khảnh dính vết mực sần sùi, động tác tạm dừng, lại tiếp tục đếm bài kiểm tra.

Nói đến chuyện trực nhật lần trước, Lý Sanh Nhiên lặng lẽ trợn mắt trắng. Trịnh Chiếu Hành nhảy xuống bàn, từng bước đi về hướng Lâm Vi Hạ, một bộ dạng muốn kiếm chuyện.

“Bạn học Lâm, cậu ở trong lớp 1 năm lần bảy lượt được đối xử đặc biệt không thể nào nói nổi, bằng không để mọi người xem xem cậu giấu thứ gì trong tóc đi?” Trịnh Chiếu Hành nhìn cô nói, đôi mắt rõ ràng đang cười nhưng lại lộ ra sự tàn nhẫn.

Bầu không khí im lặng chết người, những người xung quanh đều là bộ dạng xem kịch hay. Tư thế của Trịnh Chiếu Hành muốn cầm dao hướng về Lâm Vi Hạ không chịu buông tha cho cô, Phương Mạt bị dọa sợ đến mức nước mắt xuất hiện trong vành mắt lại không dám khóc ra.

Vẻ mặt của Lâm Vi Hạ không lạnh không nóng, mái tóc đen dày buông xõa xuống, đôi môi đỏ tươi lộ ra mờ ảo, vẫn là khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng quá mức bình tĩnh, cô tiếp tục cúi đầu đếm bài kiểm tra, trong lớp học chỉ có  

tiếng sột soạt của bài kiểm tra được lật qua trang.

Cô thậm chí không cho Trịnh Chiếu Hành một ánh nhìn, càng đừng nói bởi vì sợ hãi mà chịu khuất phục.

Thái độ lạnh nhạt của Lâm Vi Hạ như vậy càng làm cho Trịnh Chiếu Hành tức giận, nụ cười vốn treo trên mặt trở nên u ám, hắn ta nhìn nữ sinh chằm chằm trước mặt, ánh mắt đó giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô.

Quảng cáo

REPORT THIS ADRIÊNG TƯ

Lý Sanh Nhiên đang giúp Liễu Tư Gia buộc tóc, hai ba nữ sinh vây quanh bên cạnh nói chuyện với nữ hoàng, dường như cố ý không để nữ hoàng xen ngang vào. Ninh Triều bây giờ vẫn đang quét dọn ở tòa nhà thí nghiệm, còn không biết việc đang xảy ra ở đây.

Về phần Ban Thịnh, chuông vừa reng lên không biết chạy đi đâu rồi, bây giờ vẫn chưa quay lại.

Trịnh Chiếu Hành đi đến trước mặt Lâm Vi Hạ, một tay ấn giữ sấp bài kiểm tra trên bài, động tác của cô bị ép buộc phải dừng lại. Hắn ta còn không nghĩ tới, dưới ánh mắt của mọi người, vươn tay ra… …

“Đừng đụng cậu ấy.” Một giọng nói không nghe ra được biểu tình gì truyền đến, giọng điệu tuy ôn hòa, nhưng mang theo lực sợ hãi không thể giải thích được.

Đám đông nhìn qua, Ban Thịnh đứng dựa ở cửa sau, mây đen cuồn cuộn sau lưng, tan ra trong đôi mắt đen láy của cậu, là một loại dấu hiệu hắc ám cho thấy những đám mây bão đang kéo đến, trong tay cậu đang cầm một lon coca, ngón tay đặt trên chiếc kéo màu bạc, gân cốt đồng thời xen lẫn một chút ham muốn rõ rệt.

Cùng mặc đồng phục của Thâm Cao, Ban Thịnh cái gì cũng không làm, chỉ đứng dựa vào ở đó nhìn hắn ta, tình thế có tính áp bức.

Những tiếng bàn tán vụn vặt trong lớp truyền đến, thì thầm to nhỏ: “Là Ban Thịnh.”

“Phỏng đoán cậu ấy cũng nhìn không nỗi nữa rồi.”

“Trịnh Chiếu Hành trừ khi điên rồi, mới dám chọc phải Ban Thịnh.”

Ban Thịnh nhìn Trịnh Chiếu Hành không nói chuyện, nhưng hai người đã qua lại vài lần, hắn ta có lẽ hiểu được ánh mắt kia có nghĩa là gì. Nếu như Trịnh Chiếu Hành có thể gánh được hậu quả, Ban Thịnh cậu tuyệt đối không ngăn lại.

Quảng cáo

REPORT THIS ADRIÊNG TƯ

Ban Thịnh vừa mở miệng tay của Trịnh Chiếu Hành vô thức rút về, Ban Thịnh người này luôn luôn không dễ chọc, cậu rất hiếm đích thân động tay, đều là động não tìm chỗ đau và điểm yếu của người khác. Trường trung học số 13 lúc trước có người gây chuyện, cậu thu thập được rất nhiều chứng cứ phạm tội của đối phương, cũng không quan tâm quyền thế trong nhà đối phương, đem tên kia nhốt vào trong trại giam vị thành niên.

Nghĩ đến đây, Trịnh Chiếu Hành có chút do dự, hắn ta bị mắc kẹt ở đây, những ánh mắt xung quanh kích động và hiếu kỳ, đồng thời lại kỳ vọng nhìn hắn ta.

Hắn nhớ ra điều gì, vô thức nhìn về một hướng nào đó.

Giây tiếp theo, Trịnh Chiếu Hành không có bất kỳ do dự nào, giống như nhận được sự cổ vũ vươn tay ra kéo mái tóc của Lâm Vi Hạ, động tác của hắn vừa nhanh vừa tàn nhẫn, hoàn toàn không cho người khác sức lực để phản kháng.

Da đầu của Lâm Vi Hạ đau đớn xé toạc ra, người bị lôi về phía trước, cả người va vào bàn học, sách vở, giấy bút ở trên bàn nghiêng ngã rơi xuống đất.

Cơn đau do bụng cảm nhận được sự va đập khiến cô không thể cúi người ôm lấy eo, nhưng Trịnh Chiếu Hành căn bản không muốn bỏ qua cho cô, tay nhanh chóng vươn tới, giống như nhổ cỏ hư, dùng lực kéo thật mạnh __ ___

Móng tay sắc nhọn của Trịnh Chiếu Hành xuyên qua, giống như một công cụ sắc bén, bên tai Lâm Vi Hạ truyền đến một cơn đau nhói, một trận ù tai xuất hiện bên tai phải, ầm ầm, giống như lốp xe chạy nghiền nát qua lỗ tai cô, sau đó vỡ ra thành từng mảnh, có chất lỏng ấm áp gì đó từ từ chảy ra.

Hắn ta không biết đã ấn công tắc gì, tiếng động vang lên, vô thức cau mày lại, lỗ tai bắt đầu khiếp sợ. Cô không nghe rõ được bất kỳ thứ gì, mờ hồ nhìn thấy được hình dạng miệng của những người xung quanh, điệu bộ quả nhiên vẫn như cũ, biểu tình còn có thêm sự chế giễu, vẻ mặt của Liễu Tư Gia đang hết sức kinh hoàng.

Quảng cáo

REPORT THIS ADRIÊNG TƯ

Trừ Phương Mạt đang khóc.

Trịnh Chiếu Hành rút thứ gì đó trong tai của Lâm Vi Hạ kéo ra một cách bạo lực, “bộp” một tiếng máy trợ thính rơi xuống đất, lăn đi cách đó không xa.

Máu màu đỏ sẫm dọc theo ngón tay nhỏ xuống, nghịch lý và mùi màu tanh, từng giọt từng giọt rơi xuống sàn nhà.

“Ầm” một tiếng sấm vang lên trên bầu trời bên ngoài hành lang, tiếp theo đó cơn mưa lớn đã có âm mưu từ lâu cuối cùng cũng trút xuống, cuộc họp sáng nay đến cùng không cần phải tổ chức nữa.

___
Bình Luận (0)
Comment