Em Nghe Thấy Được

Chương 24

Những ngày nghỉ đông rất nhanh sắp phải kết thúc, mùa xuân sắp bắt đầu, không khí ấm nóng lòng tràn vào từng ngõ ngách của thành phố. Kể từ tin nhắn chúc mừng năm mới đó, Liễu Tư Gia và Lâm Vi Hạ lại trở nên liên lạc với nhau nhiều hơn lúc trước, tất nhiên, giữa hai cô không còn nhắc đến cái tên Ban Thịnh nữa.

Nam sinh chen ngang giữa bọn họ, giống như một điều cấm kỵ.

Mặt đá đã dán cẩn thận cũng sẽ vì vậy mà rơi ra chia năm xẻ bảy.

Sau khi ở hơn một học kỳ ở Thâm Cao, Lâm Vi Hạ  đã hoàn toàn thích nghi được với cuộc sống ở nơi đây. Giữa học sinh A và học sinh F vẫn có bức tường ngăn cách như cũ, căn bản không có bất kỳ tiếp xúc nào, giống như hai chi đội trong quân ngũ.

Cấp bậc trong chuỗi sinh thái được ẩn giấu trong Thâm Cao, giống như một lớp sương mù, luôn có một tầng lớp bị thứ gì đó bao phủ, nhìn không thấy, cũng chạm không tới.

Khí hậu ở Nam Giang chủ yếu là mùa hè kéo dài, quanh năm suốt tháng đều là thời tiết ấm áp. Mới đầu tháng tư, thời tiết đã vô cùng nóng bức, mà tiếng ve kêu ở Thâm Cao mỗi ngày một lớn hơn.

Mọi người rất nhanh đã đổi thành đồng phục mùa hè, nam sinh ăn mặc đơn giản với chiếc áo sơ mi màu trắng và quần tây dài, nữ sinh thì mặc đồng phục thủy thủ màu xanh và trắng, giống như những cánh buồm trẻ trung và xinh đẹp.

Thứ sáu, ngõ Thủy Vi luôn rất ồn ào phức tạp, một nhà Lâm Vi Hạ ngồi vào bàn ăn cơm, tiếng mắng chửi và tiếng phanh xe ở bên ngoài chui vào, cô nhỏ bước đến cửa sổ “bốp” một tiếng đóng chặt cửa lại.

Trong phòng cuối cùng cũng yên tĩnh được một chút, cô nhỏ quay về lại bàn ăn, chủ động đưa cho Lâm Vi Hạ một bát canh mướp, nhìn cô: “Hạ Hạ à, ba con đến chỗ cô đòi người, anh ấy ra ngoài rồi, nói muốn cô để con quay về.” 

Lâm Vi Hạ cúi đầu chậm chạp nhai đậu cô ve, không nói chuyện. Cô nhỏ nhìn cô một cái, giọng điệu đắn đo tiếp tục nói chuyện: “Chúng ta luôn nuôi dưỡng con, nhưng con mới là con gái của ông ấy, cô nhỏ không thể phớt lờ được.”

Lâm Vi Hạ là đứa trẻ lớn lên trong gia đình đơn thân, ba Lâm là kẻ nghiện rượu, mỗi lần uống rượu vào thì sẽ làm ra những việc trộm cắp, không bao giờ quan tâm đứa trẻ sống hay chết.

Thậm chí còn sống chết không chịu hoàn lương thường xuyên phạm tội bị bắt vào tù, cô nhỏ thấy cô đáng thương đón Lâm Vi Hạ về đây nuôi dưỡng, từ lúc 10 tuổi đến bây giờ, cô được cô nhỏ nuôi nấng 7 năm.

Ba Lâm từ trước đến giờ không quan tâm không hỏi han đến con gái của mình, bây giờ thấy đứa trẻ trưởng thành rồi lại đến đòi người.

Lâm Vi Hạ đặt đũa xuống đi vào phòng, chưa được một lúc cầm một xấp tiền dày đi ra, tổng cộng 5000* tệ, cô đưa hết cho cô nhỏ.

*Tầm 18tr450 VNĐ

Lâm nữ sĩ đứng dậy, đẩy tay cô về, sắc mặt thay đổi: “Đứa trẻ này, con đây là làm gì?”

“Cô nhỏ, đây là số tiền mà con tiết kiệm được, con giữ ở đây cũng không làm gì, cô nhỏ cầm trợ cấp những chi phí trong nhà.” Giọng nói Lâm Vi Hạ nhẹ nhàng, đem tiền nhét vào lại trong tay cô nhỏ.

Cô nhỏ sau vài lần đẩy đưa vẫn là nhận tiền, giọng nói vui mừng không khép lại được: “Vậy chỗ này cô thay con bảo quản trước, còn về ba con bên đó cô thay con trả lời, ăn cơm đi.”

“Được.”

Lâm Vi Hạ cho rằng chuyện này sẽ đi đến hồi kết, nhưng tất cả chỉ là do cô nghĩ. Cuối tuần, Lâm Vi Hạ ở cửa hàng trái cây giúp đỡ cô nhỏ như cũ.

Lúc không có người, cô ngồi ở đó đọc sách.

Khuỷu tay trắng đè trên mép sách, Lâm Vi Hạ đang chống tay đỡ đầu đọc cuốn tiểu thuyết tên là The Long Goodbye của Chandler Bing, điện thoại đặt ở bên cạnh phát ra âm thanh nhắc nhở có cuộc gọi đến.

Cô nhìn qua, là một dãy số lạ.

Cô cầm điện thoại đi đến dưới gốc cây bên ngoài cửa hàng trái cây, do dự một lúc rồi bấm nhận cuộc gọi, nhẹ nhàng nói “alo” một tiếng.

Đối phương sau khi nhận ra được giọng nói của cô, bắt đầu mắng chửi.

Là ba Lâm.

Ông ta mắng chửi cực kỳ khó nghe, giọng điệu say khướt dữ dội như muốn ăn tươi nuốt sống người khác, hàng loạt câu chửi thề không đâu vào đâu truyền qua dòng điện không ổn định, “thứ kỹ nữ không có giáo dục” “thứ rẻ tiền nhà mày ăn cây táo, rào cây sung.”

Lâm Vi Hạ vẫn giữ nguyên tư thế cũ không nhúc nhích, mặc cho bị sỉ nhục, biểu tình trên mặt cô vẫn lãnh đạm, đôi mắt đờ đẫn nhìn về phía xa, không chuyển động.

Đột nhiên, một cánh tay dài duỗi ra trực tiếp giật lấy điện thoại của Lâm Vi Hạ, ba Lâm vẫn ở đó không ngừng mắng chửi, cậu trực tiếp nhấn cúp máy, đem dãy số kia kéo vào danh sách đen.

Lâm Vi Hạ ngước mắt lên nhìn người đi tới, Ban Thịnh lợi dụng ưu thế chiều cao của mình áp xuống trước mặt cô một cách ngạo mạn, trên cổ tay vẫn còn đeo chiếc khăn quàng tay màu hồng.

Quảng cáo

REPORT THIS ADRIÊNG TƯ

Cậu vừa gội đầu, mái tóc đen nhánh trước trán vẫn nhỏ lấm tấm vài giọt nước.

“Không muốn nghe thì cúp máy, còn hăng hái nghe.” Ban Thịnh liếc cô.

Lâm Vi Hạ lấy lại điện thoại của mình, ngước lên nhìn cậu: “Cậu làm sao đến đây?”

“Đưa cậu đến một nơi vui vẻ.” Ban Thịnh chậm rãi nói, bỏ hai tay vào túi quần.

Theo thường lệ, Lâm Vi Hạ nhất định sẽ từ chối Ban Thịnh. Nhưng không biết là mặt trời hôm nay nắng gắt, hay là cuộc điện thoại vừa rồi khiến tâm tình của cô ngột ngạt.

Tóm lại, Lâm Vi Hạ bây giờ vô cùng muốn đi ra ngoài để thông thoáng, cần có một người để cô thả lỏng, tạm thời thoát khỏi nơi đây. 

Sau đó Ban Thịnh xuất hiện rồi.

Lâm Vi Hạ chần chừ một lúc, gật đầu: “Cậu đợi tôi một lát, tôi đi vào nói cô nhỏ một tiếng.”

Không cần đợi lâu Lâm Vi Hạ đã đi ra, Ban Thịnh dắt cô ra đi ra khỏi ngõ Thủy Vi rẽ vào một con đường lớn, cậu lấy điện thoại từ trong túi ra, nhấn vào ứng dụng xã hội gửi một tin nhắn voice, lời nói ngắn gọn:

【Cút ra đây.】

Chưa đến ba phút, một chiếc xe thể thao màu đen xoẹt một cái lao vun vút dừng lại trước mặt hai người, cửa kính xe được hạ xuống, Lý Ngật Nhiên đặt tay trên vô lăng, nhìn thấy Lâm Vi Hạ, lập tức đụng ánh mắt với Ban Thịnh mang theo ý tứ đem được người ra ngoài cậu giỏi.

Trình Ô Toan ngồi ở ghế lái phụ cong khóe môi thân thiện chào hỏi cô. Khóa xe tự động mở ra, ngón chân Lâm Vi Hạ cử động, nhưng không lên xe.

Quảng cáo

REPORT THIS ADRIÊNG TƯ

Ô Toan nhìn ra được do dự của cô, chu đáo giải thích: “Lý Ngật Nhiên đã trưởng thành rồi, vừa lấy được bằng lái xe hai tháng trước.”

“Không phải,” Lâm Vi Hạ lắc đầu, nhìn Lý Ngật Nhiên ngồi ở ghế lái sắp ngủ mê man, hỏi, “Học trưởng, anh uống rượu chưa?”

“… …” Lý Ngật Nhiên.

Khóe miệng của Ban Thịnh không tự chủ được hiện lên ý cười, càng nhịn càng không kiềm được dứt khoát cười lớn tiếng, cánh tay rắn chắc chống ở cửa xe, những gân xanh nổi lên rõ ràng, cậu cười đến mức lồng ngực đều đang rung lên.

Cuối cùng hai người lên xe, Lý Ngật Nhiên ngược lại lái xe ổn định, trong xe bật nhạc điện tử, một đường bay nhanh về phía bắc. Trên đường bọn họ thỉnh thoảng trò chuyện, thảo luận một việc gì đó, Lâm Vi Hạ không tham gia.

Cô không làm sao nói chuyện, an tĩnh mà ngồi đó, thất thần nghĩ đến một việc. Lúc trước cũng như vậy.

Lâm Vi Hạ và Liễu Tư Gia quen biết trong một kỳ nghỉ hè. Hai người gặp nhau ở Vi Thì, cả hai đều đã chứng kiến mặt khổ sở và xấu hổ nhất của đối phương.

Liễu Tư Gia luôn nói Lâm Vi Hạ giúp đỡ cô ấy rất nhiều trong kỳ nghỉ hè đó, có ý nghĩa lớn đối với cô ấy. Nhưng Liễu Tư Gia đối với cô mà nói thì sao, kỳ nghỉ hè đó cô làm nhân viên bán thời gian trong tiệm cà phê của người quen do họ hàng giới thiệu, Liễu Tư Gia thường xuyên đến quán cà phê, lúc đó bởi vì một số chuyện mà quen biết.

Mỗi lần cơn bão kéo đến, Lâm Vi Hạ đều sẽ chuẩn bị một chiếc dù cho cô ấy hoặc làm một tách cà phê latte nóng mà cô ấy thích.

Một tuần sau khi cơn bão rời đi, công việc của Lâm Vi Hạ không được như ý, nguyên nhân là do ba Lâm âm thầm quấy rối cô nhiều lần còn đòi tiền cô, sau khi cô từ chối chỉ nhận lại được những lời xúc phạm gấp đôi.

Thứ sáu, Lâm Vi Hạ phụ trách đóng cửa tiệm cà phê sau khi hết giờ kinh doanh, cô là người cuối cùng rời khỏi tiệm. Người vừa bước ra khỏi tiệm cà phê chưa được bao xa liền gặp phải ba Lâm say bí tỉ, ông ta cầm chai rượu cười ngả ngớn: “Con gái, cho ba một chút tiền tiêu đi.”

Nói xong ba Lâm tiến lên tìm kiếm cơ thể cô, bắt đầu sờ soạng. Đổi thành lúc bình thường Lâm Vi Hạ cũng nhẫn nhịn, nhưng gần đây xảy ra quá nhiều việc, tâm trạng của cô luôn thấp xuống, không thể chịu đựng nỗi liền đẩy ra, Lâm Vi Hạ lạnh lùng nhìn ông ta:

“Cút.”

Ba Lâm không đứng vững ngã xuống đất, ý cười trên mặt biến mất sạch sẽ, ông ta đập vỡ chai rượu trực tiếp xông đến: “Con kỹ nữ thối tha này, con mẹ nó tao cho mày mặt mũi rồi phải không?”

Mắt nhìn thấy chai rượu sắp đụng vào người Lâm Vi Hạ, một bóng người xuất hiện đạp thẳng vào sau lưng ba Lâm, ông ta lảo đảo ngã thẳng xuống dưới đất.

Vẻ mặt ba Lâm u ám bò dậy từ trên đất, cầm mảnh rượu định ném vào người Liễu Tư Gia. Gương mặt luôn bình tĩnh của Lâm Vi Hạ lúc này không ngừng hoảng loạn, vội vàng lao tới nắm lấy tay của Liễu Tư Gia bỏ chạy. 

Mái tóc dài của hai người được nâng lên trong gió.

Trong lúc tranh chấp, miếng thủy tinh sắc nhọn màu xanh đã làm xước bàn tay đang nắm chặt của hai nữ sinh.

Một lúc sau, tiếng còi xe cảnh sát chạy qua, ba Lâm hung thần sát ác trợn mắt nhìn Liễu Tư Gia, cuối cùng bỏ chạy. May mà cảnh sát cuối cùng cũng bắt được ba Lâm vào đêm hôm đó.

Quảng cáo

REPORT THIS ADRIÊNG TƯ

Cuối cùng trong lòng bàn tay của hai nữ sinh đều lưu lại một vết sẹo, vết thương của Liễu Tư Gia khá sâu, đến bây giờ vẫn còn giữ lại vết sẹo như cũ, không biết phải mất bao nhiêu thời gian mới biến mất. Mà vết thương trong lòng bàn tay của Lâm Vi Hạ khá mỏng, vết sẹo đã dần dần mờ đi.

Liễu Tư Gia một cô gái yêu cái đẹp, bởi vì cứu cô mà lưu lại vết sẹo. Lúc đó nếu không phải cô ấy đứng ra cứu giúp, Lâm Vi Hạ không biết tối hôm đó sẽ xảy ra chuyện gì.

Mặc dù Liễu Tư Gia nhiều lần bày tỏ bản thân không để ý, còn trêu chọc nói vết sẹo trong lòng bàn tay của hai người được kết nối với nhau, là một sợi dây tình bạn.

Nhưng Lâm Vi Hạ vĩnh viễn nợ cô ấy.

Lái xe khoảng nửa tiếng sau, xe chạy ra khỏi cao tốc dừng lại, khung cảnh ngoài cửa xe thay đổi từ các dãy nhà lầu cao tầng thành những ngọn đồi xanh biếc, không khí trong lành, xe càng hướng về phía trước, vị mặn ẩm ướt của nước biển trong không khí càng đậm.

Hóa ra là đến bờ biển.

Xe chạy đến gần bờ biển, Lâm Vi Hạ mới biết bọn họ đến Nguyệt Lượng Hải Ngạn —— vùng biển lãng mạn nhất của thành phố Nam Giang. Có một mảnh hoa hồng được trồng ở Nguyệt Lượng Hải Ngạn, bao quanh là dãy núi Thực Mộng, bởi vì chất lượng nước ở đây sạch sẽ, sạch đến mức ánh trăng rực rỡ vào ban đêm chiếu sáng trên mặt biển, đẹp như một viên pha lê trong suốt, do đó có danh tiếng khen ngợi của Nguyệt Lượng Hải Ngạn.

Bởi vì địa hình hẻo lánh, lại còn chưa được khai thác hoàn toàn, cho nên lượng người đến Nguyệt Lượng Hải Ngạn tương đối ít, nhưng sau khi xuống xe Lâm Vi Hạ phát hiện hôm nay lượng người đông đến bất thường.

“Vi Hạ, bôi kem chống nắng đi, mặc dù sắp sập tối rồi, nhưng ánh nắng vẫn còn gay gắt.” Ô Toàn cầm bình xịt chống nắng đưa cho cô.

Quảng cáo

REPORT THIS ADRIÊNG TƯ

Phía trước không xa liên tục truyền đến âm thanh thử micro và đánh DJ, Lâm Vi Hạ quay đầu theo âm thanh, vô thức nheo lại đôi mắt màu hổ phách.

Cách đó không xa có một sân khấu, biển báo màu xanh dương được đặt ở vị trí cao nhất của sân khấu, lấy hình vẽ kình lạc* làm phông nền, ghi bảy ký tự của cá voi trong lễ hội âm nhạc trên. Hai bên sân khấu có nước đá khô không ngừng bốc lên, nhạc điện tử phát ra từ thiết bị âm thanh trực tiếp làm nổ lỗ tai.

*Kình lạc:  Kình Lạc là một thuật ngữ để chỉ khi cá voi chết đi, xác của chúng chìm xuống đáy biển ở độ sâu lớn hơn 1000 mét.

Biểu ngữ cuộn lên cách đó năm mét ghi rõ đây là festival âm nhạc do nhiều trường đại học khác nhau kết hợp cùng nhau tổ chức, phía sau còn viết hướng dẫn tham gia và những việc cần phải chú ý.

“Festival âm nhạc?” Lâm Vi Hạ mở to mắt.

Nói xong có một nhân viên hấp tấp chạy tới đưa bốn vé vào cửa cho Ban Thịnh, đối phương có lẽ là sinh viên đại học, hai người trông có vẻ thân thiết.

Nhân viên nói nếu không tiện có thể trực tiếp dẫn bọn họ vào trong.

Ban Thịnh hừ một cái cười lên, vỗ vai của người kia, nói: “Anh Giản, em có yếu ớt như vậy không?”

Anh Giản gật đầu, giọng nói còn khá nghiêm túc: “Yếu ớt hay không thì không biết, nhưng tao biết mày con mẹ nó là người khó mời nhất.”

Một nhóm người hàn huyên vài câu xong lần lượt xếp hàng vào khu soát vé, sau khi đi qua kiểm tra an ninh xong, trong tay Lâm Vi Hạ và bọn họ đều đeo một chiếc vòng tay màu xanh lá có logo của lễ hội âm nhạc.

Vừa bước vào, tầm nhìn càng được mở bao quát hơn, rạp hát ngoài trời chật kín người, có người mua đệm bơm hơi ngồi ở đó đánh bài, còn có đội mang cờ lập tức đi ngang qua người bọn họ.

Gió biển thổi qua đây, bên trên lá cờ viết các dòng như “Nhảy nhót đi, mẹ nó đều đến đây đứng chịu phạt à” “Xem một buổi live, niềm vui như thần tiên”.

Người đông dần lên, khó tránh khỏi phát sinh đụng chạm, Ban Thịnh ôm vai Lâm Vi Hạ, từ đầu đến cuối đem cô che chở ở trong lòng, đưa cô đến khu vực pro.

Ban nhạc trên sân khấu cơ bản đều là những sinh viên đại học trẻ tuổi, bọn họ chủ yếu cover bài hát hoặc hát tác phẩm của bản thân, trên sân khấu đã biểu diễn được một lúc, đám đông thỉnh thoảng bùng lên tiếng hò reo và tiếng gào thét.

Lúc bắt đầu, Lâm Vi Hạ còn có chút mất tự nhiên, nhưng về sau bị lây nhiễm niềm vui của khán giả trong hiện trường, cũng vẫy tay theo đám đông, độ cong khóe môi vô tức cong lên, tâm trạng nặng nề được quét sạch.

Lâm Vi Hạ tập trung tinh thần nghe nhạc trong lễ hội âm nhạc, đến Ban Thịnh từ lúc nào không thấy nữa cô cũng không biết. Trong biển người, Lâm Vi Hạ kiễng chân lên không ngừng nhìn xung quanh, nghiêng đầu tìm người, nhưng làm sao cũng không nhìn thấy Ban Thịnh, còn cho rằng cậu bị đám đông cuốn đi rồi, trong lòng có một chút hoảng loạn.

May mà, cô nhìn thấy đàn chị Ô Toàn đang bị chen chúc cách đó không xa, Lâm Vi Hạ ra sức chen lấn đến bên cô ấy, khuôn mặt luôn điềm tĩnh xuất hiện vẻ lo lắng:

“Học tỷ, chị nhìn thấy Ban Thịnh không? Cậu ấy dường như không thấy nữa.”

Trình Ô Toan đưa tay lên vén mái mái tóc dài uốn xoăn đang dính ở trên cổ, đang định mở miệng, trước mặt bùng lên một trận hò reo, cô ấy nâng cằm lên: “Em xem.”

Quảng cáo

REPORT THIS ADRIÊNG TƯ

Lâm Vi Hạ thuận theo giọng nói nhìn qua, Ban Thịnh không biết từ khi nào đã xuất hiện trên sân khấu rồi, cậu đứng vị trí hát chính ở chỗ chơi keyboard, anh Giản nhân viên lúc nãy trở thành tay chơi guitar, Lý Ngật Nhiên ngồi ở đó, ôm phong cầm, vẻ mặt lười biếng, bày ra bộ dạng lão tử bị kéo lên đây góp cho đủ số lượng, nếu như có hành vi không nghiêm túc cũng đừng trách lão tử.

“Người hát chính trong ban nhạc này sát buổi diễn thì bị ốm, tôi đến thay thế.” Ban Thịnh vươn tay ra nâng micro lên, lời nói ngắn đến mức không thể ngắn thêm được nữa.

Nhưng bộ dạng lưu manh và bất cần, khiến những nữ sinh ở dưới sân khấu gào thét lên: “Hát chính thật đẹp trai!”

Biểu tình trên mặt của Ban Thịnh không có nhiều biến hóa, sau khi cậu nhìn người nhân viên ở bên cạnh, âm nhạc bắt đầu có tiết tấu vang lên.

Một giọng nói dễ nghe vang lên:

Từng giây từng phút đều trông ngóng được gặp em

Lặng lẽ đợi chờ không một lời oán trách

Từng giây từng phút đều khao khát được thấy em

Chạm mặt trên đường cũng đủ khiến tôi vui vẻ mấy ngày

Cách phát âm tiếng quảng đông của Ban Thịnh rất thích thú, mang theo một làn điệu độc đáo, giọng nói của nam sinh giống như nước chanh của Sunkist, từng chữ rung động lòng người, lại mang theo giọng điệu lạnh lùng chỉ mình cậu có. Cậu vừa hát vừa dùng đầu ngón tay thon dài nhấn vào những phím đàn đen trắng, từ đầu đến cuối đều trong trạng thái thờ ơ nhưng thành thục lão luyện.

“Woc, hát chính thật sự mẹ nó là con sâu có độc.”

“Tao làm sao chưa từng nhìn thấy cậu ấy, ban nhạc này của đại học Nam Giang được nha, thật sự mê chết người, thật muốn nhìn cậu ấy cởi quần áo.”

“Chị em, lập tức mặc quần lên đi, nếu không thì tìm chuồng gà nhốt bản thân mình lại.”

Xung quanh vô cùng náo nhiệt, các fans hâm mộ âm nhạc đều đang quẩy theo bài hát, âm nhạc hát đến khúc cao trào, nước đá khô trên sân khấu không ngừng bốc lên, giọng hát của Ban Thịnh đẩy bầu không khí lên đến cao trào, cậu đang cúi đầu đẩy phím đàn, chiếc khăn tay màu hồng chuyển động trong gió, đột nhiên ngẩng đầu lên, nâng mí mắt nhìn xuống phía dưới sân khấu.

Một đôi mắt đen láy nhanh chóng bắt được Lâm Vi Hạ trong đám đông, nụ cười thờ ơ nằm trên khóe miệng, nhìn cô nghiêm túc hát:

Hôm nay mới lần đầu phát hiện

Đứng ngắm nhìn em từ xa

Cảm giác vui vẻ này thật mới mẻ biết bao

Tôi mất ngủ cả đêm

“Mẹ ơi, tao không nhìn nhầm chứ, cậu ấy đang cười?”

“Cậu ấy đang nhìn ai thế, không được rồi, hát chính đẹp trai như vậy một lát nữa tao phải ra sau hậu trường chặn cậu ấy lại xin wechat.”

Ban Thịnh đang hát ở trên sân khấu, màn hình lớn ở phía sau liên tục phát MV của bài hát này, Lâm Vi Hạ đứng ở dưới sân khấu, gió biển mang theo vị mặn, hoàng hôn ở phía chân trời, tiếng la hét ở xung quanh, hàng dừa nằm bên biển.

Quảng cáo

REPORT THIS ADRIÊNG TƯ

Cô dường như mất đi toàn bộ sự nhận biết.

Cô biết nhiệt độ lỗ tai của bản thân không ngừng tăng lên, trong lòng giống như bị giật điện, liên tục tăng tốc, trong lòng Lâm Vi Hạ tự nhủ với bản thân, lỗ tai quá nóng là do mặt trời nướng cháy, tim đập nhanh là bởi vì không chịu được hiện trường âm nhạc đang luân phiên spam âm thanh.

Không phải bởi vì nam sinh trên sân khấu trông thì thờ ơ nhưng thực tế lại đang nghiêm túc nhìn cô hát.

Không biết ai ở trong đám đông buông ra ngọn lửa lạnh, đồng thời, một giọng hát êm tai truyền đến, chỉ nhìn cô:

Chẳng có kinh nghiệm yêu đương

Hình bóng ấy hiện lên trong tim

Hỏi tôi cớ sao chỉ gặp em có một lần

Mà ấn tượng sâu đậm, đẹp đẽ tựa như mối tình đầu

Từng giây từng phút mong được gặp em

Âm thầm lặng lẽ chờ đợi không một lời oán trách

“Ầm” một tiếng, pháo hoa bùng cháy vào ban ngày, Lâm Vi Hạ bị hàng ngũ chen lấn nhìn lên trên sân khấu, phông chữ nhảy trên màn hình lớn đột nhiên biến thành phông chữ tiếng anh nguệch ngoạc: 

Đây là thế giới của tôi, xia.

Cùng lúc đó, câu kết trầm thấp “Mối tình đầu thật đáng yêu biết bao” của Ban Thịnh đập vào tai của Lâm Vi Hạ, cô giống như bị ù tai, rất lâu mới có thể tan đi.

Ô Toan cùng khán giả tại hiện trường hét lên hai tiếng, cô nghiêm túc nhìn người đang ở trên sân khấu, mỉm cười nói:

“A Thịnh rất thích em.”

“Chị chưa bao giờ thấy em ấy đối với nữ sinh nào như thế này, chỉ cần một ánh mắt của em có thể khiến em ấy quan tâm đến chết.”

Không biết ai ở trong đám đông chơi súng nước, bắn vào mặt của Lâm Vi Hạ, nhưng độ nóng trên mặt của Lâm Vi Hạ từ đầu đến cuối vẫn không giảm bớt. Bài hát tiếng quảng đông mà cậu hát rất hay, cô càng không biết Ban Thịnh ở đâu biết được cô thích ngắm biển.

Wechat của cô tên là xia, cái người đang ở trên sân khấu từ không bao giờ bằng lòng tham gia bất kỳ hoạt động nào trong trường, ánh mắt thường che giấu sự bi quan chán đời, đi trong trường với khuôn mặt ngầu lạnh lùng. Cậu không bao giờ làm bạn với người khác, không tình nguyện tham gia bất kỳ hoạt động tập thể nào, càng không có ai biết cậu thích chơi âm nhạc. Nhưng chính một nam sinh biệt lập sống khép kín như vậy, lại chủ động nói với cô:

Đây là thế giới của tôi, Lâm Vi Hạ.

Lần đầu tiên thích một cô gái, cho nên tôi muốn thể hiện cho cô ấy thấy mà không giữ lại bất kỳ điều gì.

Toàn bộ đều cho cô ấy.

Bài hát cuối cùng cũng kết thúc, trong lúc tiếng nhịp tim của Lâm Vi Hạ đập thình thịch cô vô tình nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp và linh hoạt của đàn chị Ô Toan, từ đầu đến cuối đều dõi theo Lý Ngật Nhiên ở trên sân khấu.

Trong phút chốc, cô dường như hiểu ra điều gì, nhịn không được mà hỏi: “Học tỷ Ô Toan, chị có phải——”

Trình Ô Toan lắc đầu, mỉm cười: “Không có, cậu ấy luôn xem chị là bạn thân.”

Hoàng hôn đến rất nhanh, Lâm Vi Hạ mặc dù nghe nhạc thấy rất vui, nhưng chân đứng quá lâu bị nhức mỏi, cô chen chúc thoát khỏi đám đông, tìm một góc muốn nghỉ ngơi, vừa cầm điện thoại, đúng lúc nhìn thấy cuộc gọi của Ban Thịnh.

Lâm Vi Hạ nhận cuộc gọi, lời nói ngắn gọn của Ban Thịnh: “Cậu ra đây.”

Lâm Vi Hạ cầm điện thoại chạy lon ton ra ngoài, sau khi chạy ra khỏi địa điểm tổ chức festival âm nhạc, cô lại không tìm thấy người, chỉ nhìn thấy bờ biển mênh mông bát ngát ở phía xa.

“Ở đây.”

Một giọng nói uể oải truyền đến từ phía sau, Lâm Vi Hạ nghiêng đầu nhìn qua, Ban Thịnh dựa vào tường, đặt đôi chân dài đang cong xuống đi về phía cô.

Ban Thịnh dẫn Lâm Vi Hạ đến bãi đổ xe, một chân trực tiếp bước qua xe mô tô, ra hiệu cho cô ngồi lên. Lâm Vi Hạ thậm chí còn không biết cậu lấy xe mô tô ở đâu ra, dưới ánh mắt thúc giục của Ban Thịnh, cô chậm chạp bước lên xe.

Vừa lên xe, chiếc mô tô liền phóng đi như mũi tên trên dây cung, cả người Lâm Vi Hạ không kiểm soát được đụng vào sau người cậu, cằm đụng vào phần xương rắn chắc, cộng thêm cậu lái xe rất nhanh, cô vô thức duỗi tay ôm lấy thắt lưng cậu.

Phần eo truyền đến một trận ngứa ngáy, nam sinh đang lái xe mô tô hơi khựng lại, chốc lát lại khôi phục như thường.

Sau khi tốc độ xe ổn định lại, Lâm Vi Hạ cẩn thận lùi về phía sau, tay cũng thả lỏng ra nắm chặt tay vịn hai bên. Đột nhiên, sau một trận phanh gấp cậu lại gia tăng tốc độ, cô lại lảo đảo đâm vào sau lưng cậu một lần nữa.

Quảng cáo

REPORT THIS ADRIÊNG TƯ

Thân nhiệt nóng bỏng ở sau lưng của nam sinh truyền đến trước lồng ngực cô, cô lập tức ngồi thẳng người.

Ban Thịnh lại giở trò xấu, liên tục như vậy, cực kỳ cố tình, Lâm Vi Hạ tức giận thở gấp, khuôn mặt đỏ bừng: “Ban Thịnh!”

Thấy cô thật sự sắp tức giận, Ban Thịnh mới thu lại, cười nói: “Không náo cậu nữa, nhìn sang tay phải của cậu.”

Lâm Vi Hạ lập tức ngồi cách xa Ban Thịnh, khó chịu vô cùng, nghe thấy vậy cô vô thức nhìn sang bên phải, ngay lập tức ngơ ngác. Không biết Ban Thịnh đã chở cô đến bãi biển từ lúc nào.

Hoàng hôn thẳng đứng xuất hiện vào khoảnh khắc này.

Đưa tầm mắt ra xa là nước biển xanh biếc mênh mông vô tận, ở giữa biển đọng một lòng trứng đỏ hoàng hôn nóng hổi, hoàng hôn trên bầu trời rực rỡ bảy sắc cầu vồng, ánh sáng rắc xuống, đem đến bộ lọc dịu dàng trên cơ thể con người.

Không có ai nhìn thấy biển khơi mà không quên được tất cả phiền muộn.

Gió biển ẩm ướt thổi qua, tâm trạng hết sức thoải mái. Giọng nói của nam sinh ở phía trước dường như cuốn vào gió biển, xào xạc: “Vui không?”

“Ừm.” Lâm Vi Hạ gật đầu.

“Có nguyện vọng gì có thể hét ra, muốn phát tiết cũng được.” Ban Thịnh lái xe, chầm chậm nói.

Lâm Vi Hạ do dự một lúc không mở miệng, Ban Thịnh cũng không cưỡng ép cô, tiếp tục lái xe đưa cô đi vòng quanh đảo ngắm biển. Có lẽ biển khởi quá bao dung, vĩnh viễn lặng lẽ nằm ở đó, dịu dàng nhìn chăm chú đến từng người.

Quảng cáo

REPORT THIS ADRIÊNG TƯ

Ở một góc quẹo, cô nghiêm túc hét ra ngoài:

“Aaa——a——thật muốn Nam Giang rơi tuyết.”

Lâm Vi Hạ từ nhỏ sống ở Nam Giang, chưa bao giờ nhìn thấy tuyết rơi, lúc trước đến Bắc Kinh tham gia cuộc thi, nhưng mỗi lần đi đều không phải mùa đông.

Ban Thịnh cười, dường như cười chê tâm tư con gái của cô, nói: “Được, đổi một cái thực tế hơn đi.”

Vào lúc này, gió biển tràn vào miệng, phong cảnh đẹp đến mức khiến cô loại bỏ sự điềm tĩnh và vẻ vắng lặng, dùng sức hét ra những thứ kiềm chế ở trong lòng:

“Thật muốn mau chóng rời khỏi nơi này.”

“Rất muốn đi Bắc Kinh ngắm tuyết.”

Muốn ngắm tuyết, muốn đến Bắc Kinh học tập và muốn đem những cảm xúc không thể diễn tả được trút hết ra ngoài, Lâm Vi Hạ thở phào một hơi, tâm tình thậm chí còn có chút tung tăng, khóe miệng của cô mang theo nụ cười.

Nam sinh lái xe ở phía trước đột nhiên mở miệng, giọng nói trầm mặc nghiêm túc, như thể đang hứa với cô:

“Tôi đi cùng cậu.”

Lâm Vi Hạ rất lâu không tiếp lời, cô bỗng chốc nhớ ra điều gì, nhẹ giọng nói: “Tôi rất phiền phức.”

Ban Thịnh không nản lòng, cậu nắm chặt tay vịn quẹo vào góc cua, tiếp tục nói:

“Lâm Vi Hạ, tôi có thể đón nhận kỳ vọng của cậu.”

Quảng cáo

REPORT THIS ADRIÊNG TƯ

Lâm Vi Hạ làm sao không hiểu được Ban Thịnh nói câu này có nghĩa là gì, cậu tốt thế nào, lợi hại ra sao, có bao nhiêu không khiến người khác thất vọng, cô đều biết.

Chỉ là trong đầu cô vang lên lời của Liễu Tư Gia nói bọn cô luôn làm bạn tốt của nhau, còn có mặt dây chuyền hình chiếc lá màu hổ phách kia.

Trong tim cô đột ngột giật mình, những mảnh vỡ lao về phía cô.

“Tôi còn có việc khác phải làm.” Lâm Vi Hạ nhẹ nhàng nói.

Đây được xem là từ chối.

Vừa dứt lời, Lâm Vi Hạ nhìn thấy bờ vai vốn dĩ rộng rãi của Ban Thịnh lặng lẽ sụp đổ, giống như bị người khác cắt đứt khí thế thiếu niên ở trên người, cậu không nói gì, chỉ trầm mặc khiến cô không thở nổi, trong lòng ngột ngạt, giống như quả bong bóng liên tục ép vào mép trái tim, nhưng không thể bóp ra được.

Lâm Vi Hạ phát hiện bản thân không nỡ khiến cậu thiếu niên vốn dĩ hăng hái trở nên buồn bã.

Cô không nhẫn tâm.

____
Bình Luận (0)
Comment