Em Nghe Thấy Được

Chương 44

“Bẩn.” Lâm Vi Hạ thu tay của mình về.

“Tôi lại không ghét bỏ.” Giọng nói của Ban Thịnh sột soạt.

Cậu nhướng mi mắt liếc nhìn cô gái đang ở trước mặt, hôm nay Lâm Vi Hạ chạy bộ cho nên đã tháo máy trợ thính ra, mái tóc đen dài ở sau lưng như sa tanh được cô buộc lên, để lộ vầng trán trơn bóng, liên tục có những lọn tóc xòa xuống.

Cô thắt hai bím lồng đèn ở trước ngược, kết hợp với quần PE màu xanh trắng cô mặc hôm nay, vừa thanh thuần vừa hiện lên sự đáng yêu đầy sức sống.

Ban Thịnh vươn tay kéo thắt bím lồng đèn màu đen mềm mại ở trước ngực cô, ánh mắt quét qua người cô từ trên xuống dưới, thản nhiên nói:

“Làm sao ăn mặc giống một con linh vật vậy.”

Nói như vậy, nhưng lòng bàn tay sắp chạm vào bắp đùi trắng nõn, bị Lâm Vi Hạ đẩy ra: “Cậu mới là linh vật.”

“Đi thôi, đi đến bệnh viện.”

Đại hội thể thao diễn ra hai ngày nhanh chóng kết thúc, khi buổi lễ bế mạc bắt đầu, tất cả học sinh dưới khán đài đều ồn ào náo nhiệt, hiệu trưởng đang công bố bảng xếp hạng tổng thể của đại hội thể thao.

Hàng ngũ lớp 12-1, tất cả mọi người đều đồng loạt im lặng, nín thở chờ đợi, khi ban tổ chức ở trên sân khấu công bố —— Tổng điểm của đại hội thể thao lần này, đứng thứ nhất là lớp 12-1.

“Woa!!!”

“Trâu bò!”

“Bình thường không ra tay, ra tay một cái liền thuộc về lớp 1!”

Tập thể nhốn nháo lên, nữ sinh liên tục hò hét cười đùa, nam sinh thì đập tay ăn mừng, lão Lưu chủ nhiệm lớp đứng mỉm cười ở hàng cuối cùng.

Không biết là tên nam sinh nào bắt đầu giở trò, một người ôm đùi một bên của lão Lưu, hai nam sinh đứng ở phía sau, bọn họ cùng nhau ném lão Lưu lên trên không trung.

Lấy bọn họ làm trung tâm, càng lúc càng nhiều học sinh không sợ to chuyện, chạy đến vây vòng tròn lão Lưu, lão Lưu vẫn luôn nghiêm túc không kiềm chế được, một mặt hoảng sợ.

Mỗi khi bọn họ ném lão Lưu lên, có một nhóm người cười lớn hét lên:

“Chúng ta là lớp 12-1!”

“Chúng ta đứng thứ nhất!”

“Hạng nhất!”

Mọi người chen chúc lẫn nhau, thỉnh thoảng kề sát vai nhau. Bởi vì có quá nhiều người ồn ào, nhân cơ hội đục nước béo cò này trả thù bạn học.

Không ngừng có người hét lớn: “Mắt kính của lão tử đâu?” 

Có người nhân cơ hội để đánh bạn học: “Con mẹ nó chính mày dẫm lên kính của tao!”

“Quần áo của lão tử còn bị mày xé rách đây!” Đối phương đánh trả lại.

Lâm Vi Hạ đứng ở trong đám đông quay đầu tìm kiếm Ban Thịnh, cậu từ đầu đến cuối đều đứng ở đó.

Vừa quay đầu liền có thể nhìn thấy.

Hai người nhìn nhau, nở nụ cười nhàn nhạt.

Nhiệt độ của gió vừa khéo thổi qua, bầu trời cũng xanh ngắt, tiếng cười của nam nữ sinh vang vọng khắp khuôn viên trường học.

Đây là 17 tuổi của bọn họ.

Buổi tối bữa tiệc được tổ chức tại một khách sạn trong thành phố, lão Lưu uống hai ngụm rượu trắng, cả người loạng choạng, lại bắt đầu phát biểu những lời khiến người khác chán ghét.

Lão Lưu ợ hai hớp rượu, một tay cầm ly rượu, tay kia chỉ vào đám học sinh đang run rẩy mở miệng: “Trong số học sinh thầy từng dẫn dắt, các em là nhóm học sinh ——”

“Tệ nhất.” Khâu Minh Hoa ném một hạt đậu phộng vào trong miệng.

Lời này lão Lưu đã nói ít nhất mười lần rồi, nói đến mức lỗ tai bọn họ đều sắp nổi vết chai, nhưng không ngờ Lưu Hi Bình cười hihi hai tiếng, lắc đầu:

“Là lứa giỏi nhất mà thầy từng dẫn dắt, ít nhất còn nằm trong top 3.”

Lời này làm cho những học sinh có mặt trong buổi tiệc vui vẻ không ngớt, bọn họ nâng ly chúc mừng, những tiếng cười và những tiếng cãi cọ va chạm vào trong ly thủy tinh.

So với sự náo nhiệt ở bên trong, bên ngoài khách sạn yên tĩnh hơn rất nhiều. Lúc này, một nam một nữ đứng dựa vào trước tường nhả khói thuốc.

Ninh Triều ngậm một điếu thuốc trong miệng, nam sinh nghiêng mặt, vòng cung bên mặt cứng rắn mịn mà, cậu cầm bật lửa, bật lên ngọn lửa màu đỏ cam đưa qua.

Liễu Tư Gia cúi đầu, đôi môi đỏ mọng ngậm điếu thuốc trắng, thuốc lá sợi chạm vào lửa, khói thuốc từ từ bay lên trên.

“Cậu chạy rất nhanh.” Ninh Triều nhướng mày, xoay lật chiếc bật lửa trong tay.

Liễu Tư Gia nhả ra một làn khói, giọng nói đắc ý: “Tất nhiên rồi, tôi muốn làm gì thì phải làm tốt cho đến cùng.”

“Cậu đăng ký là vì Lâm Vi Hạ phải không, sợ không ai đăng ký sẽ khiến cậu ấy xấu hổ.”

“Liên quan gì đến cậu.” Liễu Tư Gia đáp.

Không phải, là bởi vì cậu.

Ninh Triều cúi đầu cười không phản bác lại. Sau khi nói việc này xong, hai người đột nhiên trở nên trầm mặc, dường như không biết nói điều gì.

Nhưng bầu khí hòa hợp hiếm thấy, không như lúc trước, hai người ở cùng một chỗ chính là cục diện đối chọi gay gắt, làm thế nào cũng chướng mắt đối phương.

Một điếu thuốc rất nhanh đã hút xong, móng tay sơn gel dập tắt điếu thuốc, Liễu Tư Gia duỗi tay ra, đôi mắt hồ ly nhướng lên, nghiêm túc nhìn cậu:

“Chúng ta chính thức làm hòa nhé.”

Bắt tay không tính toán những thù hận trước đây.

Một bàn tay trắng như tuyết giơ ra, nhưng không nhận được sự phản ứng. Liễu Tư Gia cau mày, vừa muốn thu tay về, Ninh Triều liếc nhìn một cái. 

Nam sinh vươn tay ra nắm lấy lòng bàn tay của Liễu Tư Gia.

Ninh Triều đi thẳng qua người Liễu Tư Gia, không quay đầu lại đi về phía trước, vứt lại một câu: “Đi đây, nếu như lão Lưu bắt được chúng ta ở đây, tôi không muốn lại phải dính một miệng lông của cậu.” 

“Đã nói bao nhiêu lần rồi, cánh tay tôi không có lông! Tay cậu mới đầy lông đó!” Liễu Tư Gia đi theo phía sau, giọng nói bất mãn.

Một đám học sinh chuyển sang KTV hát hò. Con người khi uống say, những sợi dây căng thẳng trong đầu óc sẽ được thả lỏng, Liễu Tư Gia uống hết ly này đến ly khác, say đến mức có thể hôn mê bất tỉnh trong giây tiếp theo.

Liễu Tư Gia gần đây say đắm điên cuồng cafe trong một thời gian dài, cô ta thích cảm giác tim đập nhanh, cảm giác chóng mặt. Cảm giác đó, dường như hoàn toàn kiểm soát được cuộc đời của mình.

Nhưng bây giờ xem ra rượu cũng không tệ.

Nghĩ đi nghĩ lại, trong lòng Liễu Tư Gia dâng lên một trận buồn nôn, bịt miệng lại chạy ra ngoài, hướng đến nhà vệ sinh ở cuối hành lang ôm bồn cầu nôn mửa dữ dội.

Sau khi nôn xong Liễu Tư Gia loạng choạng đi đến bồn rửa mặt, vặn mở vòi nước, liên tục dội nước vào mặt.

Vòi nước bỗng nhiên bị tắt, không gian trở nên yên tĩnh, Liễu Tư Gia ngước đầu lên, quay đầu nhìn khuôn mặt dịu dàng của nữ sinh bên cạnh, nghiêm túc xin lỗi:

“Xin lỗi.”

Lâm Vi Hạ không phản ứng lại cô ta, rút một tờ giấy lau tay bản thân.

Liễu Tư Gia cũng không tức giận, Lâm Vi Hạ có quyền không chấp nhận lời xin lỗi này. Lâm Vi Hạ vò khăn giấy thành một cục ném vào thùng rác, không quay đầu lại mà rời đi.

“Tôi sẽ dùng phương thức của bản thân để bồi hoàn cho cậu.” Liễu Tư Gia hướng đến bóng lưng của Lâm Vi Hạ nói.

Bóng dáng của Lâm Vi Hạ cứng đờ, tiếp tục đi về phía trước.

Liễu Tư Gia nhìn chằm chằm gương mặt kiều diễm nhưng vô cùng mệt mỏi được phản chiếu trong gương, vặn mở vòi nước lần nữa. Là từ khi nào ý thức được bản thân đã phạm sai lầm?

Là vô tình nhìn thấy được bức ảnh kia trên diễn đàn, hay là cơ thể càng ngày càng mệt mỏi?

Trong lần đại hội thể thao này Liễu Tư Gia nhìn thẳng vào nữ sinh kia một lần nữa, khi chạy bộ thân thể thiếu oxy, đầu óc trở nên trống rỗng, dường như sắp chết, người quan trọng nhất lướt qua trong đầu óc là cô ấy.

Cuối tháng, trong kỳ thi lớn và quan trọng nhất, Liễu Tư Gia bỏ thi hai môn, tất cả mọi người đều đang tham gia kỳ thi, chỉ có vị trí của Liễu Tư Gia trống không.

Bởi vì sự việc của Lâm Vi Hạ xảy ra, nhà trường đã ra lệnh đóng chặt căn phòng dụng cụ thiết bị bỏ hoang kia lại. Liễu Tư Gia quay về nhà, trong nhà trống rỗng, không một bóng người.

Liễu Tư Gia bước vào bể bơi dưới đất trong nhà, giơ tay đóng cánh cửa lại, cánh cửa két két một tiếng, Liễu Tư Gia ôm đầu gối ngồi xổm trong bể bơi dưới lòng đất, bây giờ là mùa đông, cực kỳ âm u lạnh lẽo.

Thời gian trôi qua, càng chìm vào bóng tối, Liễu Tư Gia nghĩ ngợi:

Cô ấy có phải cũng sợ hãi như vậy?

Cô ấy có phải cũng rất buồn không?

Cả một buổi tối, Liễu Tư Gia dựa vào tường, đôi môi tái nhợt vì lạnh, Liễu Tư Gia vừa mệt vừa đói, ngất đi vài lần. Liễu Tư Gia lấy điện thoại từ trong túi ra, đăng nhập vào diễn đàn khuôn viên trường học của Thâm Cao.

Đó là bức ảnh Liễu Tư Gia vô tình nhìn thấy trên bài đăng được bàn tán nhiều nhất trước đại hội thể thao, bây giờ lấy ra xem thêm một lần nữa.

Chủ nhân của bức ảnh là hai nữ sinh.

Khi đó đang trong tiết học thể dục, Liễu Tư Gia đang tự tập luyện cho bài kiểm tra 100m, cô luôn có yêu cầu cao đối với bản thân, chạy ngắn là điểm yếu của cô, cho nên cô chỉ có thể tập luyện nhiều lần.

Khi chạy nước rút cuối cùng, Liễu Tư Gia vẻ mặt căng thẳng chạy về phía trước, lọn tóc đuôi ngựa được buộc cao bị gió thổi lên khuôn mặt đẹp đẽ, nhìn thấy Lâm Vi Hạ đang đứng ở điểm cuối cùng ôm áo khoác lặng lẽ chờ đợi, ánh mắt liền trở nên dịu lại.

Lâm Vi Hạ cũng mở đôi mắt màu hổ phách đợi cô chạy qua.

Bức ảnh được chụp vào khoảnh khắc này.

Mà tiêu đề là —— Cô, cô ấy.

Một giọt nước mắt pha lê rơi xuống bức ảnh hiện lên trên màn hình điện thoại, nhanh chóng làm mờ đi tầm nhìn trước mắt.

Lâm Vi Hạ có lẽ sẽ không tha thứ cho cô nữa.

Nhưng cô phải trả lại cho cô ấy.

Liễu Tư Gia đã tự nhốt mình từ trưa đến 11 giờ tối, đem bản thân nhốt gấp đôi thời gian, bảo mẫu đến nhà dọn dẹp không tìm thấy người, lựa chọn báo cảnh sát xử lý.

Cuối cùng khi bảo mẫu định thay nước lau dọn cho bể bơi ở dưới lòng đất, đem người lật lại, lúc phát hiện ra, Liễu Tư Gia đã ngất xỉu rồi.

Khi lão Lưu biết được việc này, hung dữ phê bình Liễu Tư Gia một trận, đem hai tờ giấy trắng trả lại cho cô ta. 

Khi Ôn Lê Diễm nhìn thấy bảng điểm của Liễu Tư Gia có hai môn bị điểm 0, không có bất kỳ phản ứng nào, quay người lại hung dữ giơ tay lên tát con gái ruột của mình một bạt tai.

Cơ thể của Liễu Tư Gia vốn đã yếu ớt, cả người không đứng vững trọng tâm liền ngã nhào xuống đất, gò má trắng nõn xuất hiện năm dấu ngón tay đỏ tươi, khóe miệng rỉ một vết máu.

“Phế vật.” Ôn Lê Diễm lạnh lùng nhìn Liễu Tư Gia từ trên cao.

Sau đó, Liễu Tư Gia không đến lớp một tuần.

Khi Lâm Vi Hạ biết được việc này chẳng nói câu nào, nhưng cây bút chì mà cô đang viết bị gãy làm đôi.

*

Sau khi cuộc thảo luận sóng gió qua đi, tất cả mọi người hồi tâm bắt đầu dốc hết tinh thần đổ vào việc học, học tập ở đây là chỉ chuyên tâm vào việc riêng của bản thân, nhưng bầu không khí trên lớp đã hòa hợp hơn rất nhiều.

Thời gian trôi qua nhanh chóng, chớp mắt đã đến tháng 11.

Lâm Vi Hạ cũng đang nghiêm túc ôn tập, nhưng cô gặp phải một chuyện khó xử, hóa ra giáo viên mà cô quen biết trong cuộc thi ở Bắc Kinh đã tiến cử cô tham gia biểu diễn trong một sự kiện của nhãn hàng bên đó.

Cô cầm giấy mời suy nghĩ cả một ngày, quyết định từ chối. Ban Thịnh đang cầm một cây bút dạ đánh dấu những thứ trên quả địa cầu của mình, nghe thấy tin tức này nhướng mí mắt nhìn cô một cái, hỏi cô.

“Tại sao thích đàn cello?”

Lâm Vi Hạ sững sờ một lúc, giọng nói nhàn nhạt: “Khi còn nhỏ tai phải bị mất đi thính giác, cũng có thể vì do môi trường xung quanh, tính cách luôn rất cô độc, nói ở mức độ lớn thì là ——”

“Âm nhạc đã cứu vãn tôi.”

Cô quả thực đã dựa vào âm nhạc để chống đỡ đến tận bây giờ, Lâm Vi Hạ dùng giọng nói qua loa để nói ra những lời này, nhưng Ban Thịnh biết, đàn cello đối với cô rất quan trọng.

“Vậy tại sao từ chối?” Ban Thịnh hỏi.

Lâm Vi Hạ chống cằm, cười một cái: “Bởi vì tôi tương đối thực tế, không phải là người sẽ sống trong truyện cổ tích.”

Lâm Vi Hạ biết, sau này đem nó trở thành chuyên ngành, theo đuổi ước mơ là điều không thể, điều kiện trong nhà cô không cho phép, mà cô cũng sẽ không làm như vậy.

Thỉnh thoảng có thể được biểu diễn đàn cello là rất tốt rồi, âm nhạc đối với cô mà nói, là một nơi nương tựa, là liều thuốc sẽ chữa lành mọi thứ.

“Trong hiện thực cũng có âm nhạc, nghe tôi nói,” giọng nói Ban Thịnh dừng lại, “đời người rất khó gặp được chuyện hoặc người mình thích.”

“Gặp được rồi thì phải nắm bắt lấy.”

Lâm Vi Hạ bị lời nói của Ban Thịnh thuyết phục, ngón tay vô thức xoa nắn ba chữ Lâm Vi Hạ được in trên thư mời, đầu ngón tay trở nên bỏng rát.

Cuối cùng Lâm Vi Hạ thay đổi chủ ý, liên hệ với giáo viên bên Bắc Kinh nói bản thân cô sẽ tham gia. Sau khi giáo viên biết được, liền liên hệ với nhãn hàng sắp xếp chỗ ở và vé máy bay cho cô.

Thời gian được định vào cuối tuần này.

Ban Thịnh gật đầu một cái, cúi thấp cổ, ngón tay cái mày mò điện thoại không biết đang làm gì. Lâm Vi Hạ hỏi cậu:

“Cậu làm gì vậy?”

“Đặt vé máy bay đi cùng cậu.” Ban Thịnh nói ra câu này vô cùng tự nhiên.

Lâm Vi Hạ giơ tay lên giữ điện thoại của cậu lại, nam sinh ngẩng đầu nhìn qua, giọng nói của cô kéo dài: “Bên đó sẽ có giáo viên đến đón tôi, hơn nữa ——

“Tôi không muốn ỷ lại vào cậu quá nhiều.”

Ban Thịnh sững một giây, chỉ coi cô nhất thời nói ra lời này, giơ tay lên nhéo má của nữ sinh, cười hừ một tiếng:

“Lão tử là muốn cậu ỷ lại.”

Lâm Vi Hạ mỉm cười, không tiếp lời.

Cuối tuần, Lâm Vi Hạ lên máy bay từ Nam Giang bay đến Bắc Kinh, trên máy bay cô đọc sách một lúc thì cảm thấy buồn ngủ, kéo tấm màn che xuống, mượn cái chăn từ tiếp viên hàng không.

Lâm Vi Hạ mơ màng ngủ một giấc, lại ngây người ra một lúc, ăn trưa xong, máy bay cuối cùng cũng đáp xuống Bắc Kinh.

Phát thanh trong khoang máy bay truyền đến một giọng nữ nhẹ nhàng: “Thưa các quý ông, quý bà, máy bay đã hạ xuống sân bay Bắc Kinh, vào lúc này, nhiệt độ bên ngoài mặt đất là 5 độ C, máy bay đang chuyển… …”

Sau khi ra khỏi máy bay, một luồng gió lạnh ập tới trước mặt, lạnh đến mức khiến Lâm Vi Hạ run cầm cập. Lúc đi theo dòng người lấy vali của mình, cô không nhịn được mà hắt hơi một cái.

Vừa qua cổng an ninh, có nhân viên riêng biệt đến đón cô. Giáo viên đón tiếp cô nhìn thấy gò má trắng mịn của Lâm Vi Hạ đỏ bừng, quan tâm nói:

“Hành lý vẫn còn một chiếc áo khoác dày phải không, lấy ra mặc vào, thời tiết ở Bắc Kinh là thế này, người miền Nam bình thường rất khó thích nghi được.”

“Được ạ.”

Lâm Vi Hạ ngồi xổm xuống, lấy trong vali chiếc áo khoác dày và khăn quàng cổ caro trắng đen ra quấn lại.

Cô biết mùa đông ở Bắc Kinh rất lạnh, nhưng không nghĩ sẽ lạnh như vậy, ở Nam Giang, khí hậu vào tháng 11 ban ngày vẫn xem như ấm áp, mà thời tiết ở bên này, đã sắp rơi tuyết.

Sau khi lên xe, Lâm Vi Hạ mới mở máy, tìm ảnh đại diện màu đen kia, Ban Thịnh bảo cô xuống máy bay phải báo bình an.

Xia:【Tôi đến rồi, bây giờ nhân viên công tác và giáo viên đang lái xe chở tôi về khách sạn.】

Không bao lâu sau, màn hình sáng lên, là tin nhắn trả lời của Ban Thịnh, vẫn là tác phong nhất quán không nói những lời vô nghĩa ——

Ban:【Ừm. Gửi cho tôi địa chỉ khách sạn và số điện thoại.】

Lâm Vi Hạ cúi đầu gửi định vị và số điện thoại khách sạn xong, đột nhiên tin nhắn của cục khí tượng Bắc Kinh gửi đến điện thoại cô:

【Ngày mai nhiệt độ không khí sẽ giảm mạnh, nhiệt độ sẽ giảm xuống còn 0-3 độ, dự đoán sẽ có tuyết rơi, các đơn vị và trường học cần chú ý tăng cường đề phòng, người dân chú ý an toàn khi đi lại.】 

Cô thuận tiện chụp màn hình tin nhắn này gửi cho Ban Thịnh, cảm thán:【Woa, thật thần kỳ, tôi vậy mà đón được tuyết đầu mùa của Bắc Kinh.】

Ban Thịnh không trả lời lại, Lâm Vi Hạ cũng không để ý, tắt màn hình điện thoại nói chuyện với giáo viên.

Ngày hôm sau, đến địa điểm tổ chức biểu diễn đàn cello, sau khi màn trình diễn kết thúc, các nhân viên có mặt ở hiện trường đều cực kỳ khen ngợi cô.

Hoạt động còn đang diễn ra, Lâm Vi Hạ chuồn vào nhà vệ sinh rửa tay, vừa đi ra cô nhìn thấy một giáo viên đang giáo huấn một nam sinh ở giữa đại sảnh.

Bóng dáng của nam sinh cao lớn, cả người đều hiện lên khí chất lão tử khó quản, một mặt đùa giỡn với đời, trên mu bàn tay còn có một hình xăm, vừa phô trương vừa rõ rệt.

“Em nói em xem, chơi đàn cello giỏi như vậy đột nhiên thay đổi ý định làm gì, thi cái gì mà hàng không chứ?!”

“Muốn, lên, trời, thôi.” Nam sinh trả lời từng chữ một, giọng nói kiêu ngạo phách lối.

Giáo viên bị nghẹn gần chết: “Em —— dù sao tôi cũng không quản em nữa!” 

Nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của đối phương, Lâm Vi Hạ thăm dò gọi một câu: “Châu Kinh Trạch.”

Nam sinh nhanh chóng quay đầu lại, sau khi nhìn thấy người quen liền nhướng mày, thừa cơ tìm lý do để đi qua, thành công thoát khỏi sự cằn nhằn của giáo viên.

“Ô, người quen này,” Châu Kinh Trạch một mặt bỡn cợt với đời, nâng cằm cô lên, “Qua đây thi đấu?”

“Không được tính là vậy, một buổi biểu diễn nhỏ.” Lâm Vi Hạ đáp.

Châu Kinh Trạch gật đầu một cái: “Đi thôi, mời cậu ăn cơm.”

Đúng lúc khán phòng biểu diễn cách trường trung học Thiên Hoa rất gần, Châu Kinh Trạch dứt khoát dẫn cô đến Thâm Trung ăn cơm. Hai người bước vào nhà ăn, những nam sinh khác nhìn thấy Châu Kinh Trạch mang theo một nữ sinh, bắt đầu sôi nổi hét lên:

“Châu gia, bạn gái mới à!”

“Wow, Châu gia ánh mắt của cậu lợi hại, cô nương này lớn lên giống tiên nữ đấy.”

Châu Kinh Trạch lười biếng bưng khay cơm, chửi bọn họ một câu, vừa định bảo mọi người đừng nói bậy bạ, một bóng người mảnh khảnh đang chạy ra bên ngoài “bộp” một tiếng đập vào vai của Châu Kinh Trạch một cái.

“Bốp” một tiếng, trong túi của nữ sinh rớt ra một thứ gì đó. Nữ sinh ngoan ngoãn mặc chiếc áo khoác bông màu trắng kết hợp với chiếc khăn cổ hình con gấu.

Nữ sinh luôn cúi thấp đầu, lẩm bẩm một câu “xin lỗi”, liền vội vàng chạy ra ngoài. Sau khi nữ sinh chạy ra khỏi nhà ăn, Châu Kinh Trạch nhìn trầm ngâm bóng lưng kia.

Lâm Vi Hạ ngồi xổm xuống, nhặt một thứ giống như tấm thẻ, nhìn chăm chú, bên trên viết dòng chữ ngay ngắn: Lớp 12-1, Hứa Tùy.

Bên cạnh còn dán hình chú thỏ và bắp cải.

Cô đang chăm chú quan sát, một bàn tay có khớp xương rõ rệt trực tiếp rút lấy thẻ ăn cơm, Châu Kinh Trạch thờ ơ nói: “Bạn học của tôi.”

Là bạn học còn nhét thẻ cơm của người ta vào túi. Lâm Vi Hạ âm thầm nói.

Sau khi hai người chọn món ăn xong, bưng khay ăn đi tìm vị trí ngồi xuống, Lâm Vi Hạ nhớ đến những lời nói đùa của các bạn học của Châu Kinh Trạch khi nãy, nói:

“Cậu không giải thích hả? Chúng ta là mối quan hệ bạn bè.”

Ánh mắt của Châu Kinh Trạch hiện lên không quan tâm, lên tiếng: “Tôi giải thích rồi bọn họ có tin không?”

“Còn có người nói gần đây lão tử cùng lúc quen 20 người bạn gái,” Châu Kinh Trạch đưa tay xoa cái cổ, thở dài một hơi, “Gần đây định thay đổi chí hướng và nguyện vọng, làm gì có nhiều thời gian yêu đương như vậy.”

Lâm Vi Hạ gật đầu, cô cũng không hỏi Châu Kinh Trạch tại sao thay đổi chủ ý muốn thi lên đại học Hàng Không, suy cho cùng cậu ta làm việc luôn không theo lẽ thường.

Nhưng cậu ta nhất định sẽ làm tốt đến cùng.

Hai người ngồi đối diện nhau trò chuyện về tình hình gần đây của đối phương. Một lúc sau, có một nam sinh hiền lành đeo mắt kính bước vào.

Nam sinh đeo mắt kính do dự một lúc, mở miệng: “Châu Kinh Trạch, cái đó… … Hứa Tùy bảo tôi đến lấy thẻ cơm của cậu ấy.” 

Châu Kinh Trạch nhướng mi mắt nhìn nam sinh một cái, sắc mặt trầm xuống, nói:

“Bảo cậu ấy đến tìm tôi lấy.”

Nam sinh đeo mắt kính run cầm cập, điên cuồng gật đầu, cuối cùng bỏ chạy nhanh như chớp.

Hai người tiếp tục ăn cơm, ăn được một nửa Châu Kinh Trạch đặt đũa xuống, tựa lưng vào ghế, lười biếng cười một cái: “Bạn trai của cậu? Đứng bên ngoài rất lâu rồi.”

Lâm Vi Hạ thuận theo ánh mắt của Châu Kinh Trạch nhìn qua.

Người lẽ ra cách xa hàng ngàn dặm lại đứng cách đó không xa vào lúc này, Ban Thịnh mặc một chiếc áo khoác màu đen, ngón tay thấm đẫm mưa gió kẹp một điếu thuốc, các đốt ngón tay phát đỏ.

Vóc dáng của nam sinh cao thẳng, lông mày lạnh lẽo, làn khói trắng từ từ phả ra từ đôi môi mỏng, tư thế của cậu vừa thờ ơ vừa cực kỳ mê hoặc.

Không ngừng có những nữ sinh qua đường thỉnh thoảng dừng chân lại, thậm chí còn có người mạnh dạn tiến lại gần xin số điện thoại.

Cậu quả thực lớn lên với một gương mặt hấp dẫn chết người.

Trong lòng rung động, Lâm Vi Hạ nói với Châu Kinh Trạch: “Ngại quá, tôi ra ngoài một lát.”

Khi Lâm Vi Hạ chạy lon ton ra khỏi nhà ăn, đúng lúc đụng phải Ban Thịnh ở lối ra vào không xa.

Mùa đông ở Bắc Kinh luôn mang đến cho người khác một khung cảnh suy bại và tráng lệ.

Cậu đứng trên bậc thềm rộng rãi, gió mùa đông lạnh thấu xương luồng vào góc áo khoác của cậu phát ra tiếng thổi vù vù.

Lâm Vi Hạ đứng ở trên bậc thềm, vừa nhìn thấy Ban Thịnh liền cảm thấy chột dạ, nhưng nhớ ra bọn họ lại không làm gì, liền hỏi:

“Sao cậu lại đến rồi?”

Ban Thịnh không trả lời cô, cứ như vậy nhìn cô từ dưới lên, rõ ràng là cậu đứng ở bậc thềm bên dưới, hai người chỉ cách hai bục, nhưng lại sinh ra một loại áp bức.

Nhìn thấy vẻ mặt của cậu lạnh lùng như vậy, lại cực kỳ ngầu, Lâm Vi Hạ giả vờ làm như có thật gật đầu “Cậu không nói thì tôi đi đấy nhé.”

Nói xong làm ra vẻ chuẩn bị rời đi, không nghĩ tới Ban Thịnh duỗi cánh tay dài ra, trực tiếp nắm lấy khăn choàng cổ của Lâm Vi Hạ kéo cô vào trong lòng. Lâm Vi Hạ giật mình hét lên một tiếng, ngã thẳng vào trong lòng của Ban Thịnh.

Ban Thịnh đưa tay ôm lấy eo cô, trán của Lâm Vi Hạ đập vào xương quai xanh của cậu, ngửi thấy mùi gỗ mun quen thuộc, bất ngờ nam sinh kề sát qua với một loại tư thế khá mơ hồ, lỗ tai nóng ran, chui vào khiến trong lòng cô phát ngứa, giọng nói trầm thấp rung bên lỗ tai:

“Không phải cậu nói sắp có tuyết rơi sao? Lão tử còn ở biệt thự bên khu Kiên Giác chuẩn bị lướt sóng, mọi thứ đều bày ra hết rồi, vừa cởi quần áo ——

“Nhận tin nhắn của cậu xong liền vứt hết mọi thứ vội vàng bay qua đây.”

Kết quả cô ở đây cùng nam sinh khác ăn cơm không nói, còn hỏi cậu tại sao đến Bắc Kinh.

Cậu bị cái người này chọc tức đến mức đau gan.

Ban Thịnh nghiến răng nghiến lợi thấp giọng nói: “Lâm Vi Hạ, cậu có lương tâm không.”
Bình Luận (0)
Comment