Em Nghe Thấy Được

Chương 46

Kỳ nghỉ đông rất nhanh đã đến, chớp mắt một cái lại đến năm mới.

Ngày 30 tết, cô nhỏ định buổi chiều gói sủi cảo, chuẩn bị ra ngoài mua các loại bột mì, thịt bằm…, Lâm Vi Hạ nhớ ra điều gì lên tiếng: “Cô nhỏ, để con và Cao Hàng đi mua cho.”

“Được thôi, trên đường muốn ăn gì thì cứ mua.” Cô nhỏ lấy một xấp tiền từ trong ví ra.

Cao Hàng một mặt không tình nguyện đi theo Lâm Vi Hạ ra cửa, đường phố nhộn nhịp người qua lại, những chiếc đèn lồng màu đỏ được treo trên cao, thời tiết thoáng đãng, những bồn hoa dưới lòng đường nở đầy hoa vàng rực rỡ.

Hai chị em đi đến chợ rau, Cao Hàng phàn nàn những nguyên liệu thực phẩm nặng nhọc mà cậu xách trên tay, giọng nói oán trách: “Chị, năm ngoái nhà chúng ta ăn sủi cảo nhân thịt heo, sao bây giờ chị mua thịt bò, lại mua thêm thịt heo, em phát hiện chị thay đổi rồi, sao trở nên biết chơi mánh khóe rồi.”

Lâm Vi Hạ đang cầm củ cải trắng tròn xoe, nghe vậy liền liếc cậu một cái, Cao Hàng sợ hãi rụt cổ về phía sau, cười hihi: “Chị ơi, chị muốn mua cái gì đều được hết.”

Sau khi chọn mua xong, một nhà quây quần trước bàn cùng nhau gói sủi cảo, chú nhỏ còn phụ trách làm bữa cơm tất niên. Màn đêm vô thức buông xuống, trước bữa cơm Lâm Vi Hạ nhận được tin nhắn của Ban Thịnh gửi đến.

Ban:【Một lát ra ngoài?】

Lâm Vi Hạ trả lời:【Được, đợi tôi ăn xong.】

Ăn bữa cơm tất niên xong, cô nhỏ phát cho hai chị em mỗi người một phong bao lì xì lớn, Cao Hàng phát hiện bao lì xì của chị cậu còn dày hơn năm ngoái, liền bất mãn bày tỏ ý kiến: 

“Mẹ, mẹ có thiên vị thì cũng không cần phải thế này đâu!”

Cô nhỏ lập tức thưởng cho cậu hai cái cốc đầu, giọng điệu không kiên nhẫn: “Con còn có mặt mũi nói! Bản thân cả ngày không phải mua giày thì là thiết bị chơi game, đừng đi học nữa, chi bằng vào nhà máy sản xuất thiết bị máy tính làm thêm đi.”

“Chị con năm nay đón tết đều không mua quần áo mới, chị sắp lên đại học rồi, không thể mua đồ cho bản thân à.”

Lâm Vi Hạ nhìn dáng vẻ ấm ức của Cao Hàng bật cười ra tiếng, cậu thật sự rất thích bị đánh vào ngày 30 tết này. Phát bao lì xì xong, như thường lệ, cô phải cùng cô nhỏ xem xuân vãn xong mới có thể ra ngoài chơi.

Xem xuân vãn được một nửa, điện thoại trong túi Lâm Vi Hạ vang lên tiếng rung, cô lấy ra xem, Ban Thịnh hỏi cô:

【Xong chưa.】

Ban:【Tôi đang ở dưới lầu nhà cậu.】

Lông mi của Lâm Vi Hạ chuyển động, nhìn cô nhỏ một cái, Lâm nữ sĩ đang dựa vào sofa ngáp một cái, bắt đầu gõ chữ trả lời.

Xia:【Sắp rồi, xem xong tiểu phẩm này cô nhỏ sẽ đi ngủ.】

Cô câu được câu chăng nói chuyện phiếm với Ban Thịnh:【Đón năm mới nhà cậu náo nhiệt không? Nhà hàng xóm rất nhiều người, mấy đứa nhỏ cứ giẫm đạp sàn nhà.】

Cách một lúc lâu Ban Thịnh mới trả lời, tâm trạng của cậu thấp xuống:【Tạm được, khá nhiều người. Nhưng có lẽ đều không muốn thấy tôi.】

Đầu ngón tay dừng lại, Lâm Vi Hạ không biết nên trả lời thế nào, thế là gửi biểu tượng cảm xúc con thỏ véo mặt con thỏ khác qua.

Sau khi tiểu phẩm kết thúc, cô nhỏ ngáp một cái quay về phòng nghỉ ngơi. Lâm Vi Hạ thở phào một hơi, vội vàng chạy vào bếp lấy hai hộp cách nhiệt ra, mỗi hộp đều đựng đầy thức ăn, sau đó cho vào lò vi sóng hâm lại.

Trong quá trình chờ đợi có chút sốt ruột, bởi vì Ban Thịnh ở dưới lầu đợi cô gần một tiếng rồi, cũng không thúc giục cô.

Lò vi sóng phát ra một tiếng “ding”, Lâm Vi Hạ lấy hộp cơm ra bỏ vào túi, cô đang bận rộn đột nhiên thoáng nhìn thấy một bóng người phản chiếu trên quầy bếp.

“Hi hi”

Lâm Vi Hạ hoảng hốt, quay đầu nhìn thấy khuôn mặt của Cao Hàng gần trong gang tấc thì giật mình, lên tiếng: “Em làm gì?”

“Chị, đi thả pháo kép không?”

Lâm Vi Hạ phớt lờ cậu, xách túi vải màu xanh đi ra khỏi cửa, khi lướt qua vai Cao Hàng nhàn nhạt nói: “Lúc 5 tuổi chị đã không chơi cái này nữa rồi.”

Cao Hàng tỏ ra bản thân bị làm nhục.

Khi Lâm Vi Hạ xách hộp cách nhiệt đi xuống lầu liền nhìn thấy Ban Thịnh đứng ở đó một tay hút thuốc, cậu ngẩng đầu dựa vào tường, làn khói trắng phả ra từ cánh môi mỏng từ từ bay lên, ngọn lửa dập tắt phác họa rõ ràng một khuôn mặt thờ ơ lại chán nản.

Hơi thở nặng trĩu trên người cậu đã quay trở lại.

Một lúc sau, Ban Thịnh rời khỏi bức tường, đứng thẳng bên đường đợi người.

Lâm Vi Hạ để ý đến tâm trạng sa sút của Ban Thịnh, muốn đi qua chọc cậu vui vẻ. Cô đặt hộp cơm sang một bên, rón ra rón rén đi đến sau lưng cậu, kiễng chân lên, dùng một tay che đi đôi mắt, cố ý hạ thấp giọng:

“Đoán xem tôi là ai?”

Ban Thịnh nhướng mày, trầm giọng nói: “Vi Vi?”

Lâm Vi Hạ dời mặt đi chỗ khác, vô thức buông tay của mình ra, quay người muốn rời đi. Một bàn tay kéo cánh tay cô lại, Ban Thịnh gọi cô:

“Hạ Hạ, đùa thôi.”

Lâm Vi Hạ thu giọng lại đang muốn nói chuyện nghiêm túc, bất ngờ Ban Thịnh dùng lực nắm chặt cổ tay cô, nhìn thẳng vào cô, cả người không đứng vững, lùi về sau hai bước.

Người bị áp trên tường.

Đôi mắt của Ban Thịnh cực kỳ nóng, Lâm Vi Hạ bị nhìn cảm thấy đỏ mặt, cho rằng cậu muốn làm gì, quay mặt đi, hơi thở hung hãn ập đến, khuôn mặt lưu manh đè xuống.

Lông mi của cô run lên.

Không ngờ Ban Thịnh nghiêng mặt lại đặt xuống trên vai cô, cậu dường như rất mệt mỏi, gương mặt xoa nhẹ lên da thịt trắng nõn mềm mại trên cổ cô. Lâm Vi Hạ cảm thấy ngứa, muốn né tránh.

“Để tôi ôm một lát.” Giọng nói của Ban Thịnh trầm xuống.

Lâm Vi Hạ lập tức không động đậy nữa, giơ tay lên chạm nhẹ vào sau gáy cậu, mang theo ý trấn an. Ban Thịnh vùi đầu vào vai cô, cười hừ một tiếng, giọng nói quyến luyến:

“Lúc nãy đoán được chính là cậu.”

“Tại sao?” Lâm Vi Hạ hỏi.

Ban Thịnh cười nhẹ một tiếng không trả lời, hít mùi hương hoa quả thanh ngọt tỏa ra trên người cô, tâm trạng cáu kỉnh chậm chạp được đè xuống.

Tại sao lúc nãy khi Lâm Vi Hạ che mắt cậu, Ban Thịnh liền biết đó là cô. Bởi vì chỉ có Lâm Vi Hạ, mới đưa tay lên chạm vào phần gáy gần mái tóc ngắn của cậu.

Cậu thích nhất cô sờ ở đó của cậu.

Hai người vuốt ve an ủi một lúc, Ban Thịnh mới chịu thả cô ra, cậu gọi một chiếc xe.

“Được.”

Ở bên khác, trong bệnh viện, Ninh Triều đứng ở lỗ thông gió trên hành lang hút hai điếu thuốc, sau đó rửa tay sạch sẽ đi vào. Cửa vừa đẩy ra, giọng nói bất mãn của nữ hoàng truyền đến:

“Cậu đi hút thuốc mà phải lâu như vậy à, làm cơn nghiện thuốc của tôi nổi lên rồi.”

Liễu Tư Gia mặc quần áo bệnh viện size nhỏ nhất, búi tóc lên, khuôn mặt mộc mạc, hơi thở công kích trên người đã biến mất đi rất nhiều.

Ninh Triều giễu cợt một tiếng, đi tới trước mặt Liễu Tư Gia, cúi người cầm cái bàn gấp đặt ở bên giường, đưa hộp cơm qua:

“Đại tiểu thư, mẹ tôi đưa cơm cho cậu, tiểu gia tôi phải đi xuống lấy.”

“Woa, vậy tôi có lộc ăn rồi.”

Liễu Tư Gia cầm hai chiếc đũa, tràn đầy sự vui mừng mở hộp cơm ra, hít một hơi, cầm đũa bắt đầu ăn. Ninh Triều trông chừng Liễu Tư Gia, nhìn cô ăn sạch hơn nửa hộp cơm thì đưa tờ khăn giấy qua, giọng nói bất ngờ:

“Được đó, hôm nay cậu khá khỏe.”

Trong phòng bệnh vô cùng yên tĩnh, Ninh Triều mở tivi lên, xem chưa được bao lâu, điện thoại liền vang lên. Cho dù Ninh Triều đứng bên cửa sổ quay lưng về phía Liễu Tư Gia nghe điện thoại, nhưng vẫn có các cuộc gọi lần lượt truyền đến, có lẽ là mẹ Ninh gọi điện thoại bảo cậu về nhà.

Sau khi gọi điện thoại xong trở về phòng bệnh, Liễu Tư Gia giả vờ ngáp vài cái, tắt máy tính bảng, nói chuyện với Ninh Triều, một mặt ngái ngủ:

“Bổn tiểu thư mệt rồi, cậu mau chóng cút đi.”

“Được.”

Nam sinh đút hai tay vào túi áo khoác, lông mày đen cụp xuống đi ra ngoài, tay vừa đặt lên nắm cửa.

Trái tim thắt chặt lại, Liễu Tư Gia lên tiếng gọi cậu:

“Này, năm mới vui vẻ.”

Ninh Triều sửng sốt một giây, có chút khổ sở sờ cái đầu húi cua của mình, thấp giọng nói:

“Ừm, cậu cũng vậy.”

Sau khi xác nhận Ninh Triều đã đi, cả người Liễu Tư Gia không nhịn được, một trận buồn nôn, lao thẳng vào nhà vệ sinh ôm bồn cầu, móc họng như một thói quen, thức ăn vừa nuốt xuống liền róc rách nôn ra ngoài, nôn đến mức chảy nước mắt theo sinh lý học.

Nôn mửa xong, Liễu Tư Gia đi ra ngoài đứng ở cửa sổ nhìn xuống lầu, từ xa nhìn thấy Ninh Triều một tay kẹp điếu thuốc, trên đường nhìn thấy lon coca, dùng một chân đá lon coca bay thẳng vào thùng rác vô cùng chuẩn xác.

“Ấu trĩ.” Liễu Tư Gia nhỏ giọng châm biếm.

Nói là châm biếm, nhưng Liễu Tư Gia đã đứng bên cửa sổ rất lâu, liên tục nhìn xuống dưới, cho đến khi bóng lưng của Ninh Triều biến mất ở gốc cây.

*

Chiếc xe chạy dọc theo cầu Nam Giang vịnh Thanh Châu, Lâm Vi Hạ hướng ra ngoài cửa xe nhìn thấy đèn LED trên tầng cao nhất của tòa nhà chạy dòng chữ chúc mừng năm mới, bên dưới tụ tập đầy những người đang đứng chờ đếm ngược đêm giao thừa.

Hai người đi bộ đến giữa sườn núi Ngân Dã, Ban Thịnh chọn một khoảng đất trống rồi dừng lại.

Lâm Vi Hạ đứng dưới chân núi, cả một thành phố sầm uất và biển cả vô tận cách đó không xa đều thu vào trong đáy mắt, có gió núi thổi qua, không tránh khỏi rụt cổ lại.

Hai người ngồi cạnh nhau trên mặt đất, gió núi liên tục thổi vù vù, Ban Thịnh trực tiếp cởi áo khoác gió bao bọc người cô lại, lại lấy ra một cốc sữa ovaltine kiểu Hồng Kông lúc nãy mua trong cửa hàng tiện lợi.

Ovaltine nằm trong tay vẫn còn nóng, Lâm Vi Hạ uống một ngụm, liền cảm thấy các nội tạng ấm dần lên.

Lâm Vi Hạ nhớ ra hộp cách nhiệt màu xanh lá đặt bên cạnh, cô mở nắp ra, nhẹ nhàng hỏi: “Nhà tôi có gói sủi cảo, cậu có muốn thử không.”

Một bàn tay có xương cổ tay rõ ràng đặt lên cổ tay cô, Ban Thịnh nghiêng mặt lười biếng cười:

“Được thôi, cậu đút tôi.”

Lâm Vi Hạ tách đôi đũa ra, gắp miếng sủi cảo tròn xoe nằm trong hộp cơm, nhưng gắp thế nào cũng không được, một đôi tay đặt lên mu bàn tay cô một cách tự nhiên, cúi cổ xuống, Ban Thịnh ăn một miếng sủi cảo, cậu từ tốn nhai xong, nhướng mày:

“Nhân thịt bò?”

“Ừm, trong nhà trùng hợp gói nhân này.” Lâm Vi Hạ trả lời.

Lâm Vi Hạ không biết vào đêm giao thừa này, Ban Thịnh có ở nhà ăn cơm tất niên không.

Chỉ biết cậu đã ăn hết sạch hộp sủi cảo mà cô lén lút mang đi không sót một miếng nào.

Lâm Vi Hạ đợi hơn nửa tiếng, chỉ cảm thấy gió thổi se lạnh, cũng không biết cậu mang cô đến đây làm gì, hỏi:

“Tại sao dẫn tôi đến đây?”

Ban Thịnh cúi thấp cổ, liên tục xem điện thoại. Lâm Vi Hạ thoáng thấy điện thoại nằm trong tay của cậu hiện lên một màn hình, là bản đồ bầu trời đen kịt, liên tục có những tọa độ xuất hiện.

“Một lát nữa là biết.” Ban Thịnh trả lời.

Ban Thịnh đứng dậy một lúc rồi lại ngồi xuống, Lâm Vi Hạ đưa cốc ovaltine trong tay qua, hỏi: “Cậu có khát không?”

Lời vừa dứt ra Lâm Vi Hạ lại nhớ đến điều gì, thu bàn tay đang cầm đồ uống nóng về, không ngờ Ban Thịnh duỗi cánh tay dài ra, cầm lấy đồ uống nóng nằm trong tay cô biến nó thành của mình.

Ban Thịnh cầm cốc thức uống nóng trong tay, ovaltine xoay một vòng ở hổ khẩu, cậu trực tiếp nhắm thẳng vào miệng cốc có dính vết son nhàn nhạt, môi mỏng đáp xuống một cách tự nhiên——

Là vị trí mà cô vừa uống qua.

Trong chốc lát, tai của Lâm Vi Hạ đỏ bừng lên, nóng đến mức lợi hại, cô gọi ra tiếng: “Này——”

Nhưng là vô ích, Ban Thịnh đã uống một hớp ovaltine, yết hầu chuyển động lên xuống.

Cậu dường như cái gì cũng chưa làm, nhưng cái gì cũng đã làm rồi.

Bầu không khí mờ ám ở trong gió núi, trong hơi thở, trong ánh mắt của nhau.

“Bíp” một tiếng, làm kinh động đến hai người đang nhìn nhau, Ban Thịnh dời mắt trước, cậu nhìn về phía bầu trời, chầm chậm lên tiếng:

“Cậu xem.”

Lâm Vi Hạ đúng lúc quay đầu nhìn xem, liền bị cảnh đẹp ở trước mắt làm cho kinh động. Một bầu trời đầy ngân hà, hết tinh vân hoa hồng đỏ này lại đến một tinh vân khác gần ngay trước mắt, những ngôi sao lấp lánh tỏa sáng, như thể chúng ở gần trong gang tấc.

Một cảnh tượng hiếm thấy, nhưng cậu đã khiến cô thấy được.

“Đã thực hiện được một ước nguyện.” Ban Thịnh ngẩng đầu nói.

“Cái gì?” Lâm Vi Hạ hỏi.

“Cùng cậu đón năm mới.”

Ban Thịnh nghiêng đầu nhìn cô, đôi mắt đen chăm chú mà phát sáng, trái tim của Lâm Vi Hạ co rút lại, đắm chìm vào trong đôi mắt cậu.

Chỉ hy vọng lúc này thời gian có thể chậm lại.

“Ầm” “ầm” “ầm” những tiếng pháo hoa vang lên từ phía xa, trong chốc lát, đèn đuốc rực rỡ, bay lên bầu trời. Một năm mới đến rồi.

“Năm mới vui vẻ.”

“Năm mới vui vẻ.”

Hai người cùng nhau đồng thanh, lại nhìn nhau cười. Ban Thịnh chỉ lên bầu trời cách đó không xa: “Này, cùng nhau thực hiện nguyện vọng năm mới của đối phương thì thế nào?”

“Được thôi, cậu nói trước.” Lâm Vi Hạ nhìn cậu.

Ban Thịnh nhìn bầu trời cách đó không xa mà ngẩn người, giọng nói nhỏ dần xuống, tự chế giễu cười: “Tôi dường như chưa bao giờ nói với cậu về gia đình của mình.”

“Mẹ của tôi đã bỏ đi khi tôi còn rất nhỏ. Bà ấy vốn dĩ là một vũ công rất ưu tú, có thể là đã trải qua cuộc hôn nhân đầy đủ rồi thì liền muốn đi theo đuổi giấc mơ. Tóm lại bà ấy đi rất đột ngột, bỏ tôi lại mà đi.”

Lâm Vi Hạ giơ tay đặt lên mu bàn tay cậu, nhiệt độ ấm áp truyền đến, nhẹ nhàng hỏi: “Vậy mẹ cậu bây giờ ở đâu?”

“Không biết, tôi từng tra qua, nhưng không có một tin tức nào, có thể ở Anh, Mỹ? Cũng có thể ở trong nước, Bắc Kinh, Hồng Kông,” Ban Thịnh quay đầu nhìn Lâm Vi Hạ, đôi mắt cậu lần đầu tiên lộ ra vẻ hiu quanh, giọng điệu ngừng lại, “Sau này có thể cùng tôi đi tìm bà ấy không?”

Lâm Vi Hạ ngẩn ra, gật đầu: “Được.”

Ban Thịnh nhếch môi cười, như muốn phá vỡ bầu không khí buồn bã này, cậu nhéo ngón tay cô, lại khôi phục về bộ dạng lưu manh trước đây: “Còn cậu, có ước nguyện gì?”

“Sau khi thi đại học xong tôi muốn đi xỏ khuyên, vị trí là ở xương đòn.” Lâm Vi Hạ nghiêm túc nói.

Ban Thịnh nhướng lông mày, không nghĩ tới cô nương của mình ngầu như vậy, phát ra một tiếng cười nhẹ: “Sao, sợ đau kéo tôi theo à?”

“Không phải, xỏ khuyên mà tôi muốn xỏ,” Lâm Vi Hạ nhìn cậu giọng nói dừng lại, “Là xỏ khuyên đôi.”

Ánh mắt quấn quýt nhau, vẻ mặt của Ban Thịnh sững sờ một lúc, lại nhanh chóng trở về dáng vẻ thản nhiên và tự đắc, khóe môi cong lên một nụ cười:

“Oh, cực kỳ bằng lòng.”

_______________
Bình Luận (0)
Comment