Trịnh Chiếu Hành, Đinh Lập và đám đàn em được đưa đến đồn cảnh sát để điều tra thêm.
Mặc dù vụ án đã xảy ra 2 năm trước, nhưng nhờ sự quan tâm và phối hợp mạnh mẽ của cơ quan cảnh sát và các ban ngành, kết quả phán xét cuối cùng——Trịnh Chiếu Hành, Đinh Lập đã bắt nạt đánh đập Lương Gia Thụ, gây thương tích nhẹ, thuộc về tội cố ý gây thương tích.
Căn cứ vào điều luật liên quan, Đinh Lập và vài tên đồng bọn khác bị kết án giam giữ hoặc quản chế hơn sáu tháng, lập hồ sơ ghi chép. Đối với Trịnh Chiếu Hành, các nạn nhân bị bắt nạt dồn dập đứng ra tố cáo hành vi xấu xa của hắn, trải qua nhiều cuộc điều tra, Trịnh Chiếu Hành bị phán xét với nhiều tội danh, bao gồm cả cố ý gây thương tích, bị kết án tạm giam mức độ cao nhất.
Học sinh trong trường nhìn thấy Trịnh Chiếu Hành lần cuối là khi cảnh sát áp giải bọn hắn đi, đám người Trịnh Chiếu Hành sắc mặt sợ hãi, ủ rũ mất tinh thần.
Một từ mà mọi người đều đồng loạt nghĩ đến đó là hả lòng hả dạ.
Vụ việc này cuối cùng cũng kết thúc.
Do đó bộ giáo dục đã phát động một chiến dịch quy mô lớn chống bạo lực học đường tại các trường học trong thành phố, Thâm Cao cũng đã thành lập chương trình dạy học tâm lý, đặc biệt dùng để khuyên giải và xoa dịu những thiếu niên bị chấn thương tâm lý.
Vừa bước vào Thâm Cao, những băng rôn hô hào màu đỏ được treo khắp mọi nơi, mà trung tâm của vụ việc —— Lớp học 12-1, lão Lưu thông báo cho mọi người kết quả vụ việc.
Cả lớp im lặng, ai nấy đều cúi đầu, tâm trạng nặng trĩu, bầu không khí nặng nề hơn bất cứ lúc nào.
Lão Lưu tháo kính xuống, lau tròng kính bên trên, bắt đầu nói: "Thầy luôn nói các em là lứa học sinh đặc biệt nhất mà thầy từng dẫn dắt, đó là sự thật. Trước đây thầy luôn dạy học ở trường công lập, sau này để phụ giúp gia đình, thầy xin nghỉ việc chuyển đến trường trường tư thục cấp ba Thâm Cao, lứa học sinh đầu tiên thầy dẫn dắt chính là các em. Chính sự bất cẩn của thầy đối với các em, mới dẫn đến kết quả ngày hôm nay, nhưng mà, các em à——"
"Các em sẽ lựa chọn bản sao như thế nào trong cuộc đời của mình? Thế giới không phải đen trắng, nhưng khi các em tìm kiếm hận thù, hận thù cũng sẽ tìm đến các em, các em để lại thế giới này sự bạo lực, bóng tối, giận dữ, ác ý, và chúng cũng sẽ nuốt sạch các em. Mà những người bị các em làm tổn thương, sẽ trưởng thành, đi làm, đi tiệc tùng với bạn bè, nhưng họ vẫn sẽ thức dậy trong một cơn ác mộng và khóc nức nở, tại sao những người lương thiện phải luôn gánh chịu những việc xấu mà các em làm?"
Lưu Hi Bình đeo kính lần nữa, lặng lẽ nhìn từng học sinh ở bên dưới, giọng điệu của ông nghiêm túc chưa từng thấy:
"Còn có, bắt nạt tinh thần cũng là bắt nạt, mức độ đau đớn về tâm lý không thua kém nỗi đau thể xác."
Rõ ràng lời nói không nặng, vẫn được xem là ôn hòa, nhưng đập vào mỗi học sinh, đáy lòng như bị một cục đá nặng đè lên, một lúc sau, có người phát ra tiếng khóc thút thít, sau đó âm thanh một lúc một lớn.
Là tỉnh ngộ, cũng là sám hối.
May mắn thay, các em vẫn còn cơ hội.
Cô nhỏ sau khi biết việc này, sợ đứa nhỏ nhà mình bị ảnh hưởng, cho nên sắp xếp chuyển trường cho Lâm Vi Hạ, nhưng bởi vì quá trình rườm rà, cô vẫn phải ở lại Thâm Cao hai tuần.
Sau chuỗi sự kiện này, bầu không khí thù địch trong Thâm Cao biến mất, mọi người đều thức tỉnh, cũng dường như đã trưởng thành sau một đêm, ngừng chơi những trò chơi cô lập, lôi kéo bạn bè kết bè phái.
Tóc mái của Phương Gia Bội được vén lên, buộc tóc cao lên, lộ ra đôi lông mày thanh tú, cô ấy không còn mặc những bộ quần áo tối màu kia nữa, mà khoác lên những bộ quần áo sáng màu, cả người trông tỏa nắng và tươi tắn.
Những biệt danh "đồ vảy cá" "quái thai" biến mất, mọi người bắt đầu gọi cô ấy là Phương Gia Bội. Cô ấy ngày càng có nhiều bạn bè hơn, cùng nhau lên lớp, cùng nhau tan học, những người bạn có thể cùng cô ấy đọc truyện tranh.
Tất cả mọi người đều đang trở nên tốt hơn, trừ một người.
Ban Thịnh vẫn không xuất hiện.
Mặc dù video đã làm mờ mặt những người xuất hiện trong đó, nhưng vẫn có những người ác ý lan truyền tin đồn, điều hướng dư luận làm tổn hại đến danh tiếng của công ty nhà Ban Thịnh.
Nghe nói ba của Ban Thịnh đã giam cầm cậu nửa tháng.
Cũng có người nói, Ban Thịnh sắp ra nước ngoài.
Lâm Vi Hạ đang làm bài tập khi nghe thấy những tin tức này, không biết tại sao, rất muốn khóc.
Lương Gia Thụ là người hơn cả bạn bè, tồn tại của cậu ấy như một người thân trong nhà.
Lâm Vi Hạ nhiều lần lắc lư, cô không đứng ở góc nhìn của thượng đế, không thể nhìn thấy mặt trái của tất cả sự việc, chỉ có thể đứng trên lập trường suy nghĩ của bản thân, sau đó làm những việc này.
Không phải chưa từng do dự, nhưng từng việc xảy ra đều giống như sương mù, cô nhìn không rõ, vì sự thật, cô lựa chọn cố gắng duy trì lý trí và bình tĩnh, phơi bày tất cả mọi người.
Trong tất cả mọi việc, Lâm Vi Hạ không làm gì sai, sau khi biết chân tướng sự thật, điều cô cảm thấy tồi tệ nhất khi phải đối mặt đó là Ban Thịnh.
Thời gian thi đại học ngày càng đến gần, ngày càng có nhiều kỳ thi thử lớn nhỏ, tiếng chuông tan học vừa vang lên, chỉ biết nằm dài trên bàn nhắm mắt ngủ bù cho kịp giờ, lại thức dậy, trên bàn chất đầy giấy thi, cánh tay đè lên trên tờ giấy thi do nhà trường in.
Vừa tỉnh dậy, trên cổ tay dính đầy vết mực đen.
Học sinh lớp 12 đã hủy bỏ các môn học văn hóa thể thao và các môn học tự chọn, những môn học này thường bị các giáo viên khác chiếm đóng. Vừa nhìn thấy bóng dáng của giáo viên môn toán, mọi người đau khổ khóc than kinh khủng, cuốn sách âm nhạc vừa cầm lên liền bị cất vào ngăn kéo, lấy tờ giấy kiểm tra ra.
Rất bận, Lâm Vi Hạ cũng thích ứng được với tiết tấu học tập cường độ cao như vậy, thế này sẽ không có thời gian rảnh rỗi đến nghĩ đến những việc khác.
Chỉ là thỉnh thoảng, sẽ nhớ đến cậu.
Những suy nghĩ cố tình bị dập tắt, một khi chúng bật ra từ một khe hở nào đó trong trái tim ——
Sẽ như những lá cọ sinh trưởng tốt bên ngoài cửa sổ, không kiêng nể gì mà nhảy lên, không thể áp xuống được, khi cành lá chắn đi ánh nắng duy nhất trên đầu, hô hấp sẽ trở nên khó khăn.
Lâm Vi Hạ làm bài tập xong cảm thấy cổ và vai nhức mỏi, vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ.
Không còn bóng dáng cậu nam sinh lưu manh lười biếng dựa vào lan can chơi máy bay không người lái của mình, cố ý xấu tính mở nắp lon coca để dọa các nữ sinh đến thả thính, sau đó một đám người mỉm cười chạy trốn.
Hoặc là nữ sinh đứng ở đó ngẩng đầu lên giả bộ đáng thương làm nũng với nam sinh, nam sinh cũng không vạch trần cô, còn giơ tay lên véo vào mặt cô trước sự chứng kiến
của mọi người, nhướng mày cười nói "Lão tử nở để cậu dỗ sao?"
Mà là vài học sinh tụ tập với nhau vừa nghỉ ngơi vừa đối chiếu kết quả kiểm tra.
Lâm Vi Hạ bỗng chốc cảm thấy lồng ngực đau nhói, thu tầm mắt lại nhìn sang bên trái để xác nhận, chiếc bàn trống đó rất nhanh đã bị người khác chiếm cứ, bên trên chất đầy các quyển sách và giấy thi.
Bên trên còn có một chiếc lá chi sung, chắc hẳn đã bị gió ngoài cửa sổ thổi vào.
Một tuần trôi qua, đã chuyển sang màu ố vàng.
Lâm Vi Hạ bắt đầu tự mua sữa bò cho bản thân, mỗi ngày đi học khi mua đồ ăn sáng, cô đi ngang qua cửa hàng tiện lợi đều sẽ mua một hộp sữa bò Thần Quang, buổi tối tự học cũng sẽ mua một hộp.
Buổi tối về nhà, Lâm Vi Hạ đứng ở cửa thay giày, thuận tay đặt sữa lên bàn, cổ tay trắng như tuyết luồn vào dây đeo vai màu đen của cặp sách, chậm chạp chuẩn bị trở về phòng.
"Chị, sao ngày nào chị cũng mua sữa bò thế, mua lại không uống, trong nhà sắp chất đầy rồi." Cao Hàng lấy một lon coca trong tủ lạnh ra.
Trên bàn ăn chất một dãy sữa bò, trong tủ lạnh cũng chất đầy sữa bò ngọt Thần Quang. Hạn sử dụng của thứ này là một năm, uống không hết. Cao Hàng than thở trong lòng.
Lâm Vi Hạ dừng bước chân, dưới ánh đèn sáng, đôi má trắng nõn lộ lên tia hoang mang, bình tĩnh lại: "Phải không? Thói quen rồi."
Một ngày diễn ra như thường lệ, Lâm Vi Hạ từng bước lên lớp tan học, trường học cũng không phát sinh những vụ bắt nạt nữa, rất yên bình, bọn họ cuối cùng cũng ý thức được bất luận là lời nói, hay là ức hϊếp trên thể xác đều là bắt nạt.
Lâm Vi Hạ không bị loại trừ vì việc này.
Chỉ là trong vụ việc này, Ban Thịnh là người thảm nhất. Các nữ sinh ở sau lưng bát quái về chuyện hai người, hầu như mỗi người đều cảm thấy không đáng thay cho Ban Thịnh, khi nhắc đến Lâm Vi Hạ giọng điệu cũng kèm theo lên án.
Lâm Vi Hạ biết những chỉ trích này, cũng chấp nhận.
Hai ngày cuối cùng ở Thâm Cao trước khi chuyển trường, Lâm Vi Hạ ôm chồng sách vở trong tay ra khỏi phòng làm việc, lông mi đen nhánh rũ xuống, phát ngốc theo thói quen.
Lâm Vi Hạ bước đi, đột nhiên không chú ý tới trước mắt cả người trượt chân ngã thẳng xuống đất, "bộp" một tiếng, những tờ giấy thi màu trắng rải tung tóe cách đó không xa.
Xương đầu gối truyền đến cơn đau xuyên thấu, khuỷu tay trắng cọ xát vào những viên đá mịn, da thịt trầy xước đến phát hoảng.
Đau đến mức khiến trán của Lâm Vi Hạ đổ ra một lớp mồ hôi, cô cố gắng đứng dậy, nhưng phát hiện có động thế nào cũng không có sức lực. Học sinh đứng trên hành lang giẫm đạp bước chân vội vã đi ngang qua, có một số học sinh dựa vào lan can thảo luận về bài kiểm tra, nhắm mắt làm ngơ.
Đều thống nhất không đỡ Lâm Vi Hạ đứng dậy.
Lâm Vi Hạ cụp mắt xuống, trong chốc lát, chiếc váy màu xanh lục xuất hiện trong tầm mắt cô, lộ ra mắt cá chân trắng như tuyết. Tầm mắt hướng lên trên, là đàn chị Ô Toan.
Trình Ô Toan hôm nay có việc phải quay về Thâm Cao thì nhìn thấy cảnh này.
Trình Ô Toan ngồi xổm xuống, duỗi tay ra.
Đàn chị Ô Toan hôm nay mặc chiếc váy dài hai dây màu xanh lục, mái tóc mềm mại xõa ngang lưng, để lộ hai cánh tay, xương quai xanh lộ ra ở đường viền cổ trắng giống như mặt trăng bị đóng băng, đẹp đến mức khó tin.
Lông mi đen nhánh run lên, nhìn bàn tay đang duỗi ra trước mặt, Lâm Vi Hạ với lấy nó, dưới sự chú ý của mọi người, Ô Toan kéo lấy Lâm Vi Hạ đỡ cả người cô đứng dậy, định đưa cô đến phòng y tế.
Lâm Vi Hạ khập khiễng một chân, thể xác và tinh thần dựa vào nữ sinh bên cạnh, khi đi ngang qua hành lang lớp 12-1, cô nghe thấy những tiếng cười phá lên, cho dù đã có người che miệng lại, nhưng vẫn truyền đến những tiếng cười vụn vặt.
Hiển nhiên, Ô Toan cũng nghe thấy.
Lâm Vi Hạ không muốn quan tâm đến, đang chuẩn bị đi về phía trước, bất ngờ Ô Toan kéo cô dừng lại, đôi mắt nghiêm nghị quét qua từng người có mặt ở hiện trường:
"Ô hợp chi chúng."*
*Hỗn độn, tạp nham đủ thứ người.
"Theo như những gì tôi nghe được, những việc xảy ra trong khoảng thời gian này không phải các người đều khen ngợi em ấy hả? Những bình luận trên tieba cũng nói em ấy tốt bụng. Bây giờ từng người đứng ra chỉ trích em ấy, các người cũng làm theo, có năng lực suy nghĩ của chính mình không?" Trình Ô Toan nhìn nữ sinh che miệng cười, ngữ khí rất chậm, "Chuyện xảy ra giữa những người trong cuộc các người có biết rõ không? Các người là Ban Thịnh hả? Chỉ biết nhảy ra chỉ trích em ấy."
Đôi môi đỏ mọng của Trình Ô Toan khép mở, nghiêng người nhìn các nữ sinh, mang theo sự áp bức: "Đàn chị cho các em một lời khuyên chân thành, đi theo đám đông một cách mù quáng, đánh mất cá tính và khả năng suy nghĩ của chính mình, không phải là một việc tốt."
Gần đây Ô Toan có đọc một quyển sách《The Crowd: A Study of the Popular Mind 》, trong sách có nói —— "Con người khi gia nhập vào một quần thể, chỉ số IQ của họ giảm sút nghiêm trọng, để được công nhận, các cá nhân sẵn sàng bỏ mặc đúng sai, đánh đổi chỉ số IQ của mình để đổi lấy cảm giác thân thuộc khiến họ cảm thấy an tâm."
Bây giờ xem ra, quả thực là như vậy.
Một đám người đưa mắt nhìn nhau, trên mặt đỏ đến mức kỳ quái, dần dần cúi đầu xuống, đám đông tự động nhường đường, Ô Toan mang Lâm Vi Hạ rời khỏi tòa nhà dạy học.
Khoảng thời gian này, cơn thèm ăn của Lâm Vi Hạ không được tốt lắm, không nghĩ tới, những ngày cuối cùng ở Thâm Cao, Ô Toan thế mà ở trong nhà ăn nhìn chằm chằm cô ăn cơm.
Trong nhà ăn, Trình Ô Toan đặt đũa xuống, nhìn cô: "Em ấy sống không được tốt lắm, nếu em muốn biết chuyện của em ấy, cuối tuần nhắn tin cho chị."
"Ừm." Lâm Vi Hạ nhai nuốt cơm trắng một cách máy móc.
Hôm nay còn là sinh nhật của cô, 18 tuổi rồi.
"Đàn chị, có thể giúp em một việc không?" Lâm Vi Hạ ngước mắt lên hỏi Ô Toan.
Trình Ô Toan không thèm suy nghĩ, trả lời: "Có thể."
"Em còn chưa nói là việc gì, chị đã đồng ý rồi."
"Người chị thích không nhiều." Độ cong khóe môi của Ô Toan lộ lên sự dịu dàng.
"Cảm ơn chị."
*
Sau khi trở về nhà, Lâm Vi Hạ cầm điện thoại bấm dãy số điện thoại của Ban Thịnh, một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên từ loe nghe: "Xin lỗi, cuộc gọi bạn gọi đã tắt máy."
Ngón tay út đột nhiên co giật, Lâm Vi Hạ lại tìm phương thức liên lạc của Ô Toan, gửi tin nhắn cho chị ấy.
Màn hình nhanh chóng sáng lên, Ô Toan gửi địa chỉ bảo cô 4 giờ chiều thứ bảy đến đó.
Ngày hôm sau, Lâm Vi Hạ ngồi xe buýt đến khu Nam Loan, xuống xe mới phát hiện, khu vực gần đây dường như cũng là một căn nhà của Ban Thịnh.
Lâm Vi Hạ đứng dưới gốc cây cọ yên tĩnh đợi Ô Toan xuất hiện, không nghĩ tới người xuất hiện là Lý Ngật Nhiên.
Lý Ngật Nhiên vừa nhìn thấy Lâm Vi Hạ cũng tức giận, muốn thay người anh em của mình nói hai ba câu, nhưng nhìn thấy vẻ mặt trắng bệch của cô thì kìm nén, nói:
"Cô ấy một lát nữa đến, bảo tôi đến đón em trước."
Lý Ngật Nhiên dẫn Lâm Vi Hạ đến căn biệt thự trong khu Nam Loan, dọc đường cậu ta không nói chuyện, bầu không khí im lặng, đi đến căn biệt thự màu xanh lam cách đó không xa thì dừng lại.
"A Thịnh, cậu ta bây giờ không gặp em được, bị nhốt trong nhà rồi."
Lý Ngật Nhiên giơ tay lên chỉ, Lâm Vi Hạ nhìn theo động tác của cậu ta, cô phát hiện đó có vẻ là căn nhà của người chủ đã đánh con chó lúc trước.
Hai người còn bởi vì Ban Thịnh nhìn động vật bị đánh nhắm mắt làm ngơ mà cãi nhau.
Lý Ngật Nhiên và Lâm Vi Hạ đứng dưới gốc cây cọ, rất nhanh, người đàn ông khoảng hơn 40 tuổi bước ra.
"Hai người lúc trước bởi vì chuyện con chó mà cãi nhau một lần, nhớ không."
Lý Ngật Nhiên giơ tay lên nhìn đồng hồ, mở miệng: "Tôi nói với em điều này, ở trong khu nhà giàu này chó cưng rất nhiều, chó hoang cũng vậy. Con chó becgie chưa trưởng thành kia là người đàn ông đó nhặt về, chó hoang chưa từng được giáo huấn thường xuyên ăn trộm thức ăn của hàng xóm, một số người không hài lòng, ông ta vì muốn huấn luyện con chó không được ăn trộm thức ăn nữa cho nên bắt đầu đánh nó."
"Tất nhiên đánh đập chó thì nên chết. Nhưng ông ta có chứng hưng cảm, tinh thần cũng có vấn đề, em càng kích ông ta thì ông ta càng hành hạ con chó. A Thịnh sống ở khu này lâu rồi làm sao không biết ông ta là loại người gì, cho nên cậu ta mới không để em xen vào."
Lâm Vi Hạ sững sờ tại chỗ, hóa ra là như vậy, cậu không phải là lạnh nhạt với mọi thứ, chỉ là ngụy trang bản thân là kẻ xấu xa. Tất cả đều là cô trách nhầm Ban Thịnh, cô còn nói những lời quá đáng với cậu.
Lý Ngật Nhiên lấy điện thoại ra cúi đầu xem ai gửi tin nhắn.
Rất nhanh, từ phía xa, Lâm Vi Hạ nhìn thấy Ô Toan dắt theo một con chó, Ô Toan nhanh chóng đi đến trước mặt cô, Lâm Vi Hạ nhìn thấy rõ con chó mà Ô Toan dắt đến là con chó becgie, nó bây giờ đã lớn lên rất nhiều.
Lâm Vi Hạ vô thức ngồi xổm xuống, duỗi lòng bàn tay ra.
Như thể có thần giao cách cảm, con chó mở to đôi mắt ngấn nước, nhẹ nhàng dụi má vào lòng bàn tay cô.
Ô Toan và Lý Ngật Nhiên nhìn nhau, bắt đầu nói chuyện: "Thực ra khi đó, A Thịnh mua chuộc bác sĩ tâm lý mà người đàn ông đó thường xuyên gặp, bác sĩ đề nghị ông ta nên đưa con chó này đi xem như phóng sinh, sau đó em ấy bảo chị đứng ra mua lại, vừa vặn chị có một người bạn muốn nuôi chó, cô ấy đã nuôi đến bây giờ."
Ban Thịnh là thông minh mưu mô, còn cô là cứng chọi với cứng.
Cô cũng không biết tại sao Ban Thịnh luôn ngụy trang bản thân thành người lạnh nhạt khôn khéo, thờ ơ với mọi thứ như vậy.
Một giọt nước mắt rơi xuống đất, nhanh chóng mờ mịt trong không khí.
Tất cả mọi thứ, đều là lỗi của cô.
"Vi Hạ, A Thịnh trải qua khá nhiều việc, em ấy thực ra rất tốt." Ô Toan nói.
"A Thịnh sắp phải ra nước ngoài rồi, ba em ấy lúc trước vốn muốn đưa em ấy ra nước ngoài, em ấy không chịu, có lẽ là bởi vì em. Lần này em ấy không còn lựa chọn nào khác, sắp bị đưa đi rồi."
"Chứng minh thư của cậu ta không phải vừa thành niên vào tuần trước sao? Đây cũng không thể làm chủ bản thân." Lý Ngật Nhiên nheo ấn đường lại.
Khi Lý Ngật Nhiên mấp máy môi muốn nói thêm gì đó, đột nhiên một bóng người không biết từ đâu xông ra, mùi nước hoa nồng nặc bay tới.
Là Lý Sanh Nhiên chuẩn bị ra ngoài, cũng không biết cô ta đã nghe được bao nhiêu.
Lý Sanh Nhiên hung hăng trừng mắt nhìn Lâm Vi Hạ, đôi mắt như muốn xé nát cô, cô ta phát giận với anh ruột mình:
"Hai người nói nhiều với cô ta làm gì!"
Lâm Vi Hạ ngước mắt, đụng phải đôi mắt to tròn, vành mắt của Lý Sanh Nhiên đỏ hoe, ánh mắt nhìn thẳng vào cô, giọng nói gần như mắng chửi, cười khẩy nói:
"Cô vĩnh viễn không biết anh ấy đã trải qua những gì."
"Cô không xứng với anh ấy."