Em Nghe Thấy Được

Chương 7

Năm phút sau, Lâm Vi Hạ ngồi lên ghế sau, tài xế chăm chú mở cửa xe, khu Kiên Giác gần biển, chiếc xe một đường lái thẳng về phía trước, cầu cảng màu trắng đỏ nằm ở phía xa xa, bến tàu như một thước phim tua lại phát ra từng khung hình.

Con đường ở trên núi quanh co, không gian trong xe nhỏ hẹp, tài xế đột ngột chuyển hướng, dù cô đã liều mạng giữ thăng bằng, nhưng vẫn không kiểm soát được ngã sang một bên.

Lâm Vi Hạ gần như cả người ngã trên người cậu, trán đụng phải dưới cằm cậu, cánh tay trắng như hoa sen nằm trên quần áo cậu, bao phủ lên một cánh tay rắn chắc khác, da thịt chạm vào nhau, mạch máu dưới da đang di động, mà chậu xương rồng rớt xuống nằm bên cạnh vị trí cậu.

Ngực của cậu rộng rãi, mang theo một nhiệt độ chỉ có trên người cậu, đốt nóng, lồng ngực rung động có cảm giác của thiếu niên. Cả người Lâm Vi Hạ giống như bị giật điện, gần như bị tê dại bên cạnh cậu. Nhiệt độ thiêu đốt truyền đến, ngửi thấy được trên người cậu toát ra mùi gỗ mun.

Giống như gió biển ẩm ướt thổi vào mặt, lan khắp cả người, lại không có chỗ nào để trốn chạy.

“Chẹp.” giọng nói thờ ơ, âm thanh trầm thấp giống như những hạt nhỏ rung bên tai.

Lâm Vi Hạ hoàn hồn trở lại, đặt khuỷu tay chống lên một điểm tựa, ôm lấy chậu xương rồng ngẩng đầu lên, lúc rời khỏi người cậu, nhìn thoáng qua nam sinh mặc chiếc quần thể thao có khóa màu đen, lộ ra mắt cá chân trắng lạnh, hoa loa kèn màu đen trổ hoa dọc theo các tĩnh mạch trên làn da, tỏa ra khí chất phản nghịch.

Và thấy một giọt máu đỏ tươi trên ngón trỏ ở bàn tay trái của cậu.

Có lẽ lúc nãy bị đâm phải, Lâm Vi Hạ lập tức mở miệng : “Xin lỗi.”

Quảng cáo

REPORT THIS ADRIÊNG TƯ

Nói xong cô tìm kiếm trên người mình, lấy ra một miếng băng cá nhân đưa cho cậu, Ban Thịnh dựa vào ghế sau, nhận lấy, cong lưng, cuối đầu cắn miếng băng cá nhân, dùng một tay khác xé ra.

Một tiếng “soạt”, miếng băng xiêu xiêu vẹo vẹo dán lên vết thương.

Khi chiếc xe rẽ sang một con đường bằng phẳng, Lâm Vi Hạ ngồi thẳng lại, ấn nút mở cửa sổ, gió chiều hòa với mùi nước biển mặn mòi xông vào, không khí trong chốc lát trở nên dịu lại.

“Cậu không phải sớm đã đến rồi sao?” Lâm Vi Hạ đánh vỡ bầu không khí ngượng ngùng hỏi.

Lúc ra khỏi nhà, Lâm Vi Hạ xem qua tin nhắn trong nhóm, có người gửi vào bức ảnh của bữa tiệc, bức ảnh đúng lúc chụp dính một khuôn mặt mệt mỏi lười biếng, chính là Ban Thịnh.

Ban Thịnh lột vỏ viên kẹo xí muội bỏ vào miệng, trả lời: “Có việc nên ra ngoài một chuyến, anh trai Lý Sanh Nhiên thuận tiện nhờ tôi mua chút đồ.”

Chưa được bao lâu, chiếc xe chạy vào con đường rộng thẳng tắp toàn là bãi cỏ xanh tươi, xe dừng trước ngôi biệt thự mái nhà màu đỏ, bãi biển xa xa chậm rãi chìm theo ánh hoàng hôn, phong cảnh tráng lệ thu vào toàn bộ cùng một lúc.

Ban Thịnh bước xuống, mở cốp xe phía sau, bên trong toàn là những thứ cần phải xách vào trong bữa tiệc, tài xế vội vàng chạy qua nhấc lên.

“Thiếu gia tôi xách hai lần là được rồi, cứ để tôi.” Chú Trần vội vàng lau mồ hôi.

Ban Thịnh không nhường, còn chọn những vật nặng để cầm, giọng điệu của cậu có chút ý cười trong đó nói: “Chú Trần chú vẫn xem cháu là đứa trẻ ba tuổi sao?”

Quảng cáo

REPORT THIS ADRIÊNG TƯ

Lâm Vi Hạ nhìn vào cốp xe, phát hiện bên trong toàn là rượu và nước ngọt, còn có một vài đồ ăn vặt, dây ruy băng dùng để trang trí bữa tiệc, bong bóng bay. 

Cô đi nhờ xe, không thể nhàn nhã đứng nhìn, lúc chuẩn bị giúp một tay ôm thùng nước ngọt nặng.

Một thân hình cường tráng chặn ngay trước mắt, thuận tay cầm một chùm bong bóng màu xanh trắng đưa cho cô, nói: “Cầm cái này là được.”

Ban Thịnh chân tay bận rộn đứng trước mặt cô, liếc nhìn chậu xương rồng trong lòng, nhướng mày: “Tặng quà sinh nhật cho Lý Sanh Nhiên?”

Lâm Vi Hạ gật đầu, cô không có thứ gì để làm quà, chậu xương rồng này là cây cô chăm sóc rất lâu rồi, là thứ tương đối quý trọng cho nên đem ra tặng người khác.

Lúc đó cô cho rằng Ban Thịnh sẽ cười nhạo món quà sinh nhật của cô, Ban Thịnh nuốt xuống viên đường còn xót lại ở đầu lưỡi, đột nhiên vươn tay cướp lấy chậu xương rồng của cô, quay người đặt chậu cây vào cốp xe, giọng điệu giống tên vô lại:

“Cái này tặng tôi.”

“Không được.” Lâm Vi Hạ từ chối.

Ban Thịnh cũng không tức giận, cong lưng lấy hộp quà màu đỏ từ trong xe đưa cho cô, vẫn là bộ dạng không đứng đắn:

“Đây là tấm hình của một nam thần tượng mà cậu ấy thích, lúc trước xin tôi rất lâu, cậu cầm đi tặng cậu ấy.”

Lâm Vi Hạ mím môi, mở miệng: “Tôi cảm thấy quà tôi tặng khá tốt, nếu cậu muốn tặng cho cậu ấy không cần mượn tay tôi__”

Quảng cáo

REPORT THIS ADRIÊNG TƯ

“Lý Sanh Nhiên dị ứng với xương rồng.”

Lâm Vi Hạ mở mắt nhìn cậu, bỗng nhiên hiểu ra tại sao có nhiều nữ sinh say đắm cậu như vậy. Cậu xử lý mọi việc đều chu toàn, cảm thấy lạnh lùng, nhưng thực tế rất biết chăm sóc từng người, sẽ không để người khác rơi vào hoàn cảnh xấu hổ.

Lâm Vi Hạ cầm lấy chùm bong bóng, phía sau vang lên âm thanh mui xe được kéo xuống, Ban Thịnh xách hai thùng đồ đi vào cùng cô.

Lâm Vi Hạ xuất hiện cùng lúc với Ban Thịnh ở tiệc sinh nhật của Lý Sanh Nhiên, bầu không khí trầm mặc trong chốc lát, ánh mắt của tất cả mọi người không hẹn mà cùng nhau nhìn thẳng qua, trong đó có kinh ngạc cũng có khinh thường.

Hóa ra tâm tư của học sinh F nhanh như vậy đã rõ ràng trên mặt.

Liễu Tư Gia lúc nhìn thấy hai người họ sắc mặt liền bất động, nhưng tầm nhìn chuyển lên trên mặt của Ban Thịnh lại cố gắng nặn ra nụ cười.

Hôm nay Liễu Tư Gia mặc chiếc đầm nhung tơ dài màu đen, trang phục lộng lẫy, mặt dây chuyền hoa hồng lắc lư nhẹ nhàng theo động tác của cô, chói lóa và cướp lấy toàn bộ ánh nhìn.

“Ban Thịnh, cảm ơn cậu đưa Vi Hạ lên đây.” Liễu Tư Gia nói với cậu, như phát hiện ra điều gì, ngạc nhiên nói: “Tay cậu làm sao vậy?”

“Không sao.” Ban Thịnh kéo khóe miệng, thuận tay đem đồ đạc đưa cho quản gia, cả quá trình không nhìn vào mắt cô ấy.

“Xin lỗi nhé, Vi Hạ, lúc nãy tớ mới nhìn thấy điện thoại, tớ nên đi đón cậu.” Liễu Tư Gia kéo tay cô.

“Không sao đâu.” Lâm Vi Hạ cười lên, sau đó thuận tiện lấy hộp quà màu đỏ ở trong tay đưa cho Lý Sanh Nhiên, nói một câu “sinh nhật vui vẻ.”

Quảng cáo

REPORT THIS ADRIÊNG TƯ

Lý Sanh Nhiên nâng cằm nhận lấy món quà của cô, bộ dáng không thèm quan tâm, sau khi mở lớp vải thổ cẩm ra bỗng la hét lên, sắc mặt âm u biến đổi, không tự nhiên mà ho khan:

“Cậu làm sao biết tớ thích anh ấy! Với lại thần tượng của tớ không bao giờ ký tên cho người khác, cậu hợi hại thật, cảm ơn nhé.”

“Mau vào đi, bên trong có điểm tâm.”  Lý Sanh Nhiên thái độ lập tức trở nên nhiệt tình. Liễu Tư Gia cảm thấy nghi ngờ đang muốn mở miệng dò hỏi thì bị ai đó gọi đi.

Bữa tiệc sinh nhật được tổ chức rất lớn, hai chiếc bàn dài toàn là đặt điểm tâm và các loại đồ uống, biệt thự hai tầng bao gồm cả hồ bơi ngoài sân đều là sân nhà của nhóm người trẻ tuổi này, bong bóng bay lơ lửng trên trần nhà, nhóm người học sinh cao trung này giống như những chú chim được giải thoát khỏi chiếc lồng sắt, trái ngược với nội quy ở trường, bọn họ ăn mặc táo bạo hơn, âm thanh chơi trò ma sói hoặc những trò chơi khác cũng rất vang dội.

Giống như thanh xuân nên được tiêu hao lãng phí.

Liễu Tư Gia sau khi giúp đỡ xong chuẩn bị xuống lầu, bước về hướng cầu thang xoắn ốc đi xuống, nhưng vô tình nhìn thấy Ban Thịnh đang ngồi cùng những nam sinh khác nói chuyện câu được câu chăng.

Liễu Tư Gia là lớp 10 mới chuyển đến thành phố Nam Giang, cô không biết gì về Ban Thịnh, đối với việc cậu chơi với ai, nhóm anh em bên cạnh có những tên nào cô càng không biết rõ.

Có nam sinh ở dưới lầu huýt sáo, hỏi Ban Thịnh: “Nữ sinh ngồi ở ghế sofa chữ U kia không tồi nhé, cô ấy tên gì?”

*Mẫu ghế sofa chữ U

Quảng cáo

REPORT THIS ADRIÊNG TƯ

Tầm mắt của mọi người nhìn theo động tác của hắn, Liễu Tư Gia cũng nhìn theo, nữ sinh ngồi trên sofa chữ U là Lâm Vi Hạ.

Ban Thịnh cũng nhướng mi mắt liếc qua.

Cô đến bữa tiệc không chăm chút gì nhiều, so với sự trang điểm lộng lẫy của người khác, trông cô vô cùng không ăn nhập, bởi vì cô ngồi thẳng lẳng, quần jeans cạp cao màu xanh trông lõng lẽo, lộ ra một mảng mảnh mai trắng nõn, trắng đến chói mắt, cái vòng eo kia càng thêm thoát ẩn thoát hiện.

Trên người Lâm Vi Hạ không có bất kì món trang sức nào, chỉ mang dây buột tóc màu xanh lam, mái tóc đen mềm mại ở sau lưng, đôi mắt đen nhánh, đôi môi hồng hào, tia nắng màu cam cuối cùng của buổi hoàng hôn xuyên qua cửa kính thủy tinh chiếu rọi trên mặt cô.

Vết bớt hình bươm bướm màu đỏ hiện lên vẻ đẹp trong suốt.

Lâm Vi Hạ ngồi ở đó chơi ghép tranh, giữa chừng có người qua tìm cô nói chuyện, cô đặt những thứ trong tay xuống nghiêm túc lắng nghe đối phương nói chuyện, khuôn mặt trắng nõn thỉnh thoảng rộ lên nụ cười dịu dàng. 

“Muốn tìm đau khổ cho bản thân?” Ban Thịnh trả lời cậu ta.

Đối phương ngơ ngác, một nhóm người cũng cười rộ lên, một mặt thâm thúy nhìn Ban Thịnh.

Liễu Tư Gia đứng ở phía sau nghe thấy đoạn hội thoại, trong lòng có thứ gì đó đang chùng xuống, cô không có tâm trạng tiến lên nói chuyện mà chạy xuống lầu.

*

Bữa tiệc trôi qua được một nữa, Liễu Tư Gia khôi phục lại tâm tình, cô vốn dĩ muốn thông qua trò chơi hoặc các loại phương thức để lấy được wechat của Ban Thịnh, kết quả trừ lúc Lý Sanh Nhiên thổi nến ra cậu chỉ xuất hiện một lát, toàn bộ quá trình không biết sống vất vưởng ở đâu rồi.

Liễu Tư Gia ngồi ở đó, khuỷu tay chống lên tay vịn, cong lưng rót đi rót lại nước trái cây trên bàn trà, lông mày hiện rõ sự cáu kính của cô ấy lúc này. Mỗi khi có nam sinh chạy qua bắt chuyện cô ấy đều mặt lạnh từ chối, khiến người ta chỉ có thể đứng từ xa ngắm nhìn.

“Tớ định bắt đầu từ ngày mai, mỗi buổi sáng đều tặng sữa bò cho cậu ấy.” Liễu Tư Gia nói.

Lâm Vi Hạ uống nước hoa quả, nhắc nhở: “Sữa cậu ấy uống là nhãn hiệu Thần Quang, loại sữa bò ngọt.”

“Cậu làm sao biết?” Liễu Tư Gia nhướng mày, vô thức cảnh giác.

Lâm Vi Hạ đặt ly xuống, thở ra một hơi: “Người trong trường đều biết mỗi buổi sáng Ban Thịnh hay uống một bình sữa bò, hơn nữa, tớ ngồi gần cạnh cậu ấy.”

Liễu Tư Gia cảm thấy nhẹ nhõm, để thay đổi bầu không khí ngượng ngùng, cô ấy kéo Lâm Vi Hạ muốn cùng chơi trò chơi, Lâm Vi Hạ nhớ đến ánh mắt kiêng dè của những học sinh A, lấy cớ bản thân mệt muốn nghỉ ngơi một lát.

Liễu Tư Gia cũng không miễn cưỡng cô, đi thẳng qua bên kia, nhanh chóng trở thành tâm điểm chú ý của đám đông.

Lâm Vi Hạ ngồi ở đó, phát hiện nữ sinh ốm yếu trong lớp, sắc mặt của cô ấy tốt hơn lúc trước rất nhiều, nhưng tóc mái vẫn giữ lại rất dày và dài, trong tay ôm lấy hộp bánh quy, vẻ mặt sợ hãi e dè.

Lâm Vi Hạ trong lúc chuẩn bị đi sang bắt chuyện, vừa đứng dậy, đám người đi qua đi lại, nữ sinh đó trong chốc lát không thấy bóng dáng đâu, Lâm Vi Hạ chỉ đành từ bỏ, đi dạo xung quanh, bỗng nhiên nhìn thấy Liễu Tư Gia bị đám người vây xung quanh, cảm thấy hình như không cần cô cho lắm.

Quảng cáo

REPORT THIS ADRIÊNG TƯ

Nhưng có thể Liễu Tư Gia đối với cô mà nói, sự tồn tại của cô có thể khiến cô ấy an tâm.

Lâm Vi Hạ đi dạo lên lầu hai, phát hiện người ở lầu hai tương đối ít, không náo nhiệt như dưới lầu, cô đang định đi xuống thì bỗng nhiên nghe thấy một âm thanh, bước chân cô dừng lại.

Cô quay đầu nhìn qua, nhóm nam sinh Trịnh Chiếu Hành đang ngồi ở ghế dựa ngoài sân thượng lầu hai, mấy cái ghế bao quanh nhau, ở giữa là một nữ sinh ốm yếu trên lớp, thoạt nhìn sắc mặt rất sợ hãi.

Trịnh Chiếu Hành vênh váo ngồi trên ghế, mặc chiếc áo sơ mi hoa và quần đùi màu kem, trong tay cầm quả dừa, nhếch miệng cười, vung tay về hướng nữ sinh: “Đưa đây, tôi nếm thử bánh quy cậu làm.”

Dưới ánh mắt đe dọa của những nam sinh khác, nữ sinh ốm yếu cuối đầu mở hộp bánh quy nhiều lần nhưng đều không thành công, nam sinh ở phía sau dùng lực đẩy cô: “Con mẹ nó cô chậm chạp thế?”

Nữ sinh do lực quán tính lớn mà ngã xuống phía trước, lúc định đụng phải Trịnh Chiếu Hành, hắn né sang một bên, nữ sinh ngã sấp xuống đất như chụp ếch.

Một nhóm người ôm bụng cười, âm thanh vô cùng chói tai.

Lâm Vi Hạ xem cảnh tượng này, đang định tiến lên phía trước, đột nhiên, một cánh tay dài duỗi ra kéo cô đi, Lâm Vi Hạ không kiểm soát được bị kéo vào căn phòng chứa đồ gần đó.

Bởi vì không gian quá chật hẹp, phòng kín, Lâm Vi Hạ chỉ cảm thấy cánh tay của nam sinh lôi kéo mình dùng lực rất mạnh, hai người đứng rất gần, tầm nhìn chìm vào một mảng tối tăm, khứu giác bỗng trở nên nhạy cảm, mùi thuốc lá lạnh buốt của đối phương từng chút một xộc vào mũi cô.

Quảng cáo

REPORT THIS ADRIÊNG TƯ

Lâm Vi Hạ không biết đối phương là ai, nhận thức của bản thân khiến cô vùng vẫy tránh né, đến khi đối phương lên tiếng: “___là tôi.”

Đèn cảm ứng bằng giọng nói nhấp nháy, lúc này liền sáng lên. Lâm Vi Hạ dựa lưng vào tường, Ban Thịnh đứng trước mặt cô, đường nét khuôn mặt rõ ràng và mịn màng, một tay cậu nắm chặt cánh tay cô, tay kia vẫn còn cầm thuốc, cậu nghiêng đầu nhả ra một làn khói, mắt vẫn nhìn cô chằm chằm.

Người này quả thực rất đẹp trai, còn lộ ra chút vô lại, tướng mạo cũng là ưu thế hạng nhất.

“Buông tay.” Lâm Vi Hạ nhìn cậu.

Ban Thịnh nghe thấy thế liền buông ra, mà bên ngoài sân thượng lại truyền đến âm thanh một lần nữa. Lâm Vi Hạ ló đầu ra ngoài, nhìn tình cảnh trước mặt vô cùng rõ ràng.

Trịnh Chiếu Hành nếm thử miếng bánh quy, cũng có thể còn chưa ăn, liền phun ra, ngay sau đó hắn giựt lấy hộp bánh quy trong lòng nữ sinh ném xuống đất, những tên bên cạnh thấy vậy dùng giày đạp nát những chiếc bánh quy, vừa cười vừa giẫm.

Trịnh Chiếu Hành dùng một ngón tay không ngừng đẩy cô, chế nhạo: “Ai mời cô đến vậy? Ngu ngốc, bẩn chết đi được.”

“Bánh quy cô làm còn dám mang đến bữa tiệc, lúc làm vảy da đầu sẽ không rớt xuống bánh quy chứ.”

“Hahaha, đại ca anh đừng nói nữa, buồn nôn chết em rồi.” 

Trịnh Chiếu Hành bước đến gần, vừa nói những lời thô tục vừa duỗi tay chạm vào trán cô, nữ sinh trầm mặc không nói một câu nào, cô cuối thấp đầu, tóc mài dày che khuất đi biểu tình trên mặt cô.

Quảng cáo

REPORT THIS ADRIÊNG TƯ

Một nhóm người bao vây cô, một bên chửi rủa một bên động tay, thái độ còn quá đáng hơn lúc nãy.

Lâm Vi Hạ muốn tiến lên trước, lại bị Ban Thịnh kéo về. Để đề phòng cô lộn xộn, Ban Thịnh đè cô lại, chân trái chặn bên cạnh cô, phòng cô né tránh.

Tiếng cười chế nhạo và nhục mạ ở bên ngoài vang lên nhiều hơn, Lâm Vi Hạ chỉ cảm thấy bản thân bị dày vò, cô không ngừng vùng vẫy, một tay Ban Thịnh ấn giữ vai cô, cuối đầu cắn miếng băng cá nhân được dán trên đầu ngón tay, kéo “xoạt” một tiếng, da thịt màu trắng còn có một chấm màu đỏ.

“Có gai, nhặt ra.” Ban Thịnh nhìn cô, thái độ ung dung.

“Chút nữa.”  Lâm Vi Hạ phân tâm, chỉ muốn đi ra ngoài.

Ban Thịnh đem người giữ lại, đối diện với đôi mắt cô, nhấn mạnh:

“Bây giờ.”

Lâm Vi Hạ rủ mắt nhìn ngón tay cậu, giọt máu sau khi được lau đi, có một cái gai màu xanh lục cắm vào bên trong da thịt, có lẽ lúc nãy ở trong xe bị đâm phải.

Là cô làm, quả thực cô nên chịu trách nhiệm.

Khi cả người cô lại bị giam giữ, Lâm Vi Hạ đành phải thỏa hiệp, muốn nhanh chóng đem cái gai nhặt ra rồi đi ra cứu người.

Lâm Vi Hạ duỗi tay chạm vào công tắc đèn trên tường, kết quả không có chút phản ứng nào, có lẽ đèn bị hư rồi. Lâm Vi Hạ nắm giữ tay cậu, chỉ có thể dựa vào sự giúp đỡ của ánh sáng bên ngoài cửa sổ chiếu vào và đèn cảm ứng của bên ngoài hành lang mà xác định vị trí vết thương trên tay cậu.

Đèn cảm ứng lúc sáng lúc tối, Lâm Vi Hạ nghiêng người về phía trước, cố gắng mở to mắt, siết chặt ngón tay cậu cố gắng nhặt cái gai ra.

Hai người đứng rất gần, hôm nay Lâm Vi Hạ mặc chiếc áo sơ mi trắng rộng rãi, khuy áo không biết từ lúc nào rơi mất một cái, cụp mắt nhìn sơ qua, có thể nhìn thấy làn da trắng như sữa ở trước ngực, lộ ra chiếc áo ngực màu trắng, bộ ngực như trái đào của thiếu nữ nhô lên phập phồng vì hô hấp.

Ban Thịnh mắt tối sầm lại, yết hầu của cậu chuyển động, chỉ cảm thấy ngứa ngáy.

Lâm Vi Hạ còn đang nhặt cái gai trên đầu ngón tay cậu, kết quả bị lệch, cái gai lại ẩn vào trong da thịt. Ban Thịnh khẽ ngẩng đầu lên, nuốt nước miếng xuống, sau khi vô tình nhìn thấy cậu đem tầm nhìn chuyển sang đỉnh đầu cô.

“Không cần nữa.” Ban Thịnh định thu tay về.

Lâm Vi Hạ quá mức tập trung, mắt thấy sắp nhặt được cái gai, tay cô nhanh chóng thu lại, bước lên trước theo bản năng, giữ chặt tay cậu nói: “Sắp rồi.”

Lâm Vi Hạ đem toàn bộ khuôn mặt đặt đến trước ngón tay của Ban Thịnh, nghiêm túc nặn cái gai ra, có một cơn đau nhẹ truyền đến dây thần kinh ở đầu ngón tay cậu. Ánh sáng mập mờ chiếu lên gương mặt của hai người, hô hấp lúc nhanh lúc chậm, đến cuối, không phân biệt được ai là người nôn nóng, cả hai người đều đổ mồ hôi chằng chịt.

Một giây trước khi đèn cảm ứng tắt, cuối cùng, cái gai màu xanh lục cũng được nhặt ra.

Hai người đều thở ra một hơi, lại hít thở sâu vào, giống như con cá thiếu hụt oxy lại nóng đến mất nước.

Lâm Vi Hạ nhặt xong cái gai, lập tức quan tâm tình hình bên ngoài, cô muốn chạy ra giúp đỡ. Tuy nhiên Ban Thịnh dường như nhìn thấu được suy nghĩ của cô, một âm thanh lạnh lùng lại quá mức lý trí phát ra trên đỉnh đầu:

Quảng cáo

REPORT THIS ADRIÊNG TƯ

“Ở Thâm Cao, phải học làm quen. Cậu càng giúp đỡ cậu ấy, bọn họ càng phấn khích.”

Giọng điệu của Ban Thịnh khi nói câu này giống như người ngoài cuộc cay nghiệt đứng bên ngoài quan sát đã lâu, không biết tại sao, Lâm Vi Hạ liên kết lại cái hôm lúc cơn bão đi qua, Ban Thịnh miệng ngậm điếu thuốc tàn nhẫn đánh vào mặt người khác, tất cả những thiện cảm tích góp trước kia mất đi sạch sành sanh.

Lâm Vi Hạ mở to mắt nhìn cậuu, từng câu từng chữ nói: “Phải không? Đứng nhìn người khác chịu đựng sự dày vò, cậu với đám người kia có gì khác nhau?”

Đèn cảm ứng vào lúc này bật sáng lên, khiến Lâm Vi Hạ có thể nhìn thấy rõ biểu tình trên mặt Ban Thịnh, ánh sáng chiếu rọi vào khuôn mặt góc cạnh của cậu, trong phút chốc, giữa lông mày cậu toát lên thần sắc dữ tợn, sắc mặt u ám thoáng qua.

Ánh đèn lại tối mịt, Lâm Vi Hạ không biết phải làm ra biểu tình gì, chỉ biết Ban Thịnh cứng rắn nhìn chằm chằm cô, mắt ánh đó, dường như sắp nghiền nát cô.

Chốc lát, giọng nói trong trẻo mà có lực của Lý Sanh Nhiên vang lên, vô cùng bất mãn: “Trịnh Chiếu Hành, nhóm người các cậu làm cái gì vậy? Tôi gọi bạn cùng bàn đến là để giúp đỡ!”

Lâm Vi Hạ thở phào nhẹ nhõm, bỗng nhiên, cổ áo sơ mi bị kéo lấy, khoảng cách của hai người lại được kéo gần, cô bị ép buộc phải ngẩng đầu lên nhìn cậu.

Ban Thịnh không biết lấy huy hiệu NASA trên người cậu xuống từ lúc nào, cuối thấp cổ, hướng mắt nhìn cô, dùng tay giữ chiếc ghim ở mặt sau của huy hiệu, thuần thục luồn chiếc ghim qua cổ áo sơ mi đang được nới lỏng. Đầu ngón tay có khớp xương sắc bén vô tình chạm vào làn da trước ngực cô, có chút thô ráp lạnh lẽo.

Lâm Vi Hạ rùng mình, lại không có nơi nào để trốn, nhìn thẳng cậu, hô hấp trở nên nặng nề, trên trán đổ lớp mồ hôi mỏng, có thứ gì đó kêu lách tách trong không khí, ánh đèn nhấp nháy, gương mặt cậu chìm vào trong bóng tối.

Quảng cáo

REPORT THIS ADRIÊNG TƯ

Huy hiệu sau khi được cài chắc chắn, Ban Thịnh cuối người về phía trước, thu hẹp khoảng cách vô tận, suýt nữa chạm vào chóp mũi, mở miệng:

“Không khác biệt, cho nên cậu phải làm quen với việc tôi thỉnh thoảng tìm đến cửa.”
Bình Luận (0)
Comment