Em Nghe Thấy Được

Chương 88

Một buổi tối Ban Thịnh làm cô hết lần này đến lần khác, đến cuối cùng Lâm Vi Hạ mệt đến mức không thở nổi, kém chút nữa bất tỉnh. Chàng trai mặc đơn độc chiếc quần, ôm người vào phòng tắm lau chùi cho cô một lần.

Màn đêm buông xuống, Lâm Vi Hạ sớm đã chìm vào giấc, Ban Thịnh nằm bên đầu giường, duỗi tay lấy một điếu thuốc marlboro từ trong hộp thuốc lá trên bàn, điếu thuốc trắng ngậm trong đôi môi mỏng, liếc nhìn cô gái đang cong cánh tay ngủ say, nhớ ra điều gì, lấy điếu thuốc vứt vào sọt rác.

Bây giờ, cô là của cậu rồi.

Ngày hôm sau, khi Lâm Vi Hạ tỉnh dậy, toàn thân như bị tháo rời, cực kỳ đau đớn, hai chân bên dưới đều không phải của cô nữa.

Đôi mắt mờ mịt mò lấy điện thoại ở dưới gối ra, vô ý lướt nhìn thời gian, tầm nhìn chợt khựng lại, thế mà đã muộn như vậy rồi.

Hôm nay là ngày đầu tiên cô thực tập.

Lâm Vi Hạ ngọ ngoạy ngồi dậy khỏi giường, cánh tay trắng như tuyết, cổ, chân đều có từng vết đỏ sẫm đỏ nhạt, đột nhiên, một cánh tay duỗi qua, lại kéo người nằm trở về giường.

Dây đeo vai mỏng manh tuột xuống, lộ ra một nửa bờ vai trắng ngần có độ cong xinh đẹp, chàng trai lại phủ người qua, bắt đầu cẩn thận gặm rỉa da thịt mềm mại trên vai cô.

Cảm giác rùng mình tê dại truyền đến, Lâm Vi Hạ hít một hơi sâu, cố gắng đẩy cậu ra: “Em sắp phải trễ làm rồi.”

Giọng nói của chàng trai trở nên khàn đi vào sáng sớm tinh mơ:

“Đi làm cái gì, không phải đưa thẻ cho em rồi hả?”

Sau khi mẹ cậu qua đời để lại một khoản tài sản lớn cho cậu, luôn được quản lý bởi một nhóm quản lý tài sản chuyên nghiệp, một phần tiền khác mấy năm nay cậu cầm đi đầu tư vào kinh doanh, cũng kiếm được không ít tiền.

“Chính là thời gian gần đây của em cũng xem như thư thả, tìm được……một công việc, xuýt, đừng cắn nữa, làm ở trung tâm tư vấn tâm lý, anh mau đứng dậy đi.” Lâm Vi Hạ nói ngắt quãng.

Tay của Ban Thịnh phủ lên trên, vẫn không có ý định buông cô ra, thấp giọng nói:

“Anh đưa em đi.”

“Không cần.”

Lâm Vi Hạ cuối cùng cũng tránh né được, thừa cơ chạy nhanh như chớp, vội vàng chạy ra ngoài đánh răng rửa mặt. Ngồi GTR đi làm, cô điên rồi hay sao?

Sau khi đánh răng rửa mặt xong, Lâm Vi Hạ vốn chỉ muốn thoa kem chống nắng rồi đi ra ngoài, nhưng nhìn thấy bản thân trong gương, trên cổ, xương quai xanh đều là những vết đỏ tươi ái muội.

Nhẹ nhàng thở dài.

Lâm Vi Hạ lại tìm kem nền, bôi lên cổ hết lớp này đến lớp khác, mới miễn cưỡng che được những vết đó.

Vừa ra ngoài, mặt trời rất gắt, thoi đưa qua những kẽ lá trên tường, tạo ra ánh sáng và bóng tối loang lổ trên mặt đất. Lâm Vi Hạ ra cửa rất gấp gáp, trực tiếp lấy chiếc mũ lưỡi trai của Ban Thịnh đi ra ngoài.

Lâm Vi Hạ đội chiếc mũ lưỡi trai của cậu đi bộ năm phút thì đến ga tàu điện ngầm, một đường ngồi tàu điện ngầm đến nơi làm việc——Trung tâm tư vấn tâm lý Phổ Dương.

Một đồng nghiệp lớn hơn Lâm Vi Hạ bảy tám tuổi dắt cô vào bên trong, đối phương điềm đạm lại kiên nhẫn, nói cho cô biết những công việc thường ngày và căn dặn những việc cần phải chú ý.

Chức vị của Lâm Vi Hạ trong trung tâm tư vấn này là trợ lý tư vấn, chuyên phụ trách hẹn lịch tư vấn cho bệnh nhân, chẩn đoán lần đầu, can thiệp các biện pháp điều trị ban đầu…

Những công việc này Lâm Vi Hạ cũng xem như dễ dàng, chỉ là không ngờ ngày đầu tiên đi làm, cô gặp phải Tưởng Hành ở đây.

Một loại lúng túng không có lý do.

Tưởng Hành giống như chưa từng phát sinh chuyện gì, mỉm cười chào hỏi với cô. Cậu ta đến đây làm sớm hơn Lâm Vi Hạ, trong lúc làm việc thấy cô có gì không hiểu, sẽ đi qua kiên nhẫn lại tỉ mỉ chu đáo hướng dẫn cô, cũng không làm bất cứ chuyện gì vượt quá khuôn phép.

Ngược lại làm cho Lâm Vi Hạ trở nên bối rối.

Sau bữa cơm trưa, mọi người về khu nghỉ ngơi trong phòng tư vấn để nghỉ ngơi, Lâm Vi Hạ vừa ngồi xuống, nhìn thấy cuộc gọi của Ban Thịnh gọi đến lại hấp tấp cầm điện thoại đi ra ngoài.

Lâm Vi Hạ đứng bên cửa sổ ngoài hành lang nói chuyện với cậu, khi sắp cúp máy, Ban Thịnh nhớ đến việc chính, nhướng mày, hỏi:

“Khi nào chuyển qua?”

Gió từ cửa sổ thổi vào trong, đưa tay vén mái tóc bị gió thổi lòa xòa ra phía sau, ho nhẹ một tiếng, thận trọng nói: “Anh cầu xin em đi.”

Có một tiếng cười rất nhẹ truyền ra từ loa nghe điện thoại, giống như chàng trai cọ vào tai cô vào ban đêm, thuận theo dòng điện không ổn định mà truyền ra bên ngoài, Lâm Vi Hạ cảm thấy tai mình tê dại, bất giác tránh ra.

Ban Thịnh ném chiếc bật lửa màu bạc xuống bàn, ngữ khí vẫn chưa đủ đã:

“Chẹp, tối hôm qua ai là người vừa khóc vừa cầu xin anh? Cầu xin đến bảy tám lần?”

Lâm Vi Hạ nhắm mắt nhớ đến tối hôm qua cậu phủ trên người cô, mồ hôi chảy giọt trên xương quai xanh của cô, cô quả thực vừa run rẩy thân thể vừa cầu xin cậu vài lần, càng nghĩ càng đỏ mặt, lập tức lên tiếng:

“Không nói với anh nữa, em phải nghỉ ngơi đây.”

Sau khi cúp điện thoại, Lâm Vi Hạ cất điện thoại vào túi, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt đi về phía phòng nghỉ ngơi, kết quả vừa rẻ góc hành lang cô gặp phải Tưởng Hành.

Tưởng Hành dùng khăn giấy lau bàn tay vừa rửa sạch, hỏi cô: “Vẫn thích nghi được với nơi đây chứ?”

“Ừm,” Lâm Vi Hạ gật gật đầu, nhớ đến điều gì hỏi: “Nhưng sao cậu đến đây thực tập vậy, tôi nhớ cậu không phải sinh viên chuyên ngành tâm lý.”

“Phải, tôi học phương tiện truyền thông mới, có một chủ đề về tinh thần tâm lý muốn đến khảo sát nghiên cứu, đúng lúc người lớn trong nhà quen biết ông chủ của trung tâm nghiên cứu tâm lý ở đây, liền bảo tôi đến giúp đỡ.” Tưởng Hành đẩy gọng kính, giải thích.

Lâm Vi Hạ đẩy cửa đi vào, gật đầu: “Hóa ra vậy.”

Trong quá trình làm việc hai người vẫn xem như vui vẻ, nhưng Tưởng Hành thỉnh thoảng lại tỏ ra quan tâm, thỉnh thoảng đưa cho cô một ly cafe hoặc là đồ ăn vặt, điều này khiến cho Lâm Vi Hạ có chút không thích nghi được.

Nhưng mỗi lần đối diện với ánh mắt của Tưởng Hành, trong mắt của cậu ta hiện lên sự thẳng thắn vô tư và thành thật, Lâm Vi Hạ lại cảm thấy bản đa nghi rồi.

Thứ sáu, tập thể của trung tâm tư vấn Phổ Dương phải tăng ca ngoài giờ, Lâm Vi Hạ ngồi trên bàn làm việc lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Ban Thịnh:

【Tối nay em phải tăng ca, anh ăn trước đi, không cần đợi em.】

Một lúc sau, màn hình điện thoại sáng lên, Ban Thịnh trả lời:【Tăng ca đến mấy giờ?】

Lâm Vi Hạ soạn chữ trong khung trò chuyện gửi qua:【Tầm 9 giờ, cho nên anh ăn trước đi.】

Năm phút sau, màn hình điện thoại sáng lên, Ban:【Được.】

Lâm Vi Hạ ngồi tại bàn làm việc thống kê bảng biểu của những bệnh nhân đến tư vấn gần đây, và sắp xếp các báo cáo về ca bệnh. Những đồng nghiệp khác không phải đi ra từ phòng khám bệnh, thì chính là đang bận việc của mình. Trong phòng làm việc, cực kỳ yên tĩnh, chỉ có tiếng gõ bàn phím hoặc lật tài liệu.

Thỉnh thoảng các đồng nghiệp trong phòng ném bánh quy cho đối phương, mỉm cười với nhau rồi tiếp tục làm việc.

Lâm Vi Hạ tăng ca trong văn phòng đến chín giờ, mọi người thở phào nhẹ nhõm, cô đưa tay lên xoa bóp cổ, thu dọn đồ đạc rồi cùng vài đồng nghiệp đi ra ngoài.

Bảy tám người vừa nói chuyện vừa đi xuống cầu thang bước ra khỏi trung tâm tư vấn. Đẩy cánh cửa thủy tinh xoay mở, hơi nóng ập đến, tiếng xe cộ ồn ào và ánh đèn nhấp nháy ở bên ngoài trong chốc lát đã kéo bọn họ trở về cuộc sống thường ngày sau công việc bận rộn.

Một nhóm người đứng trước trung tâm tư vấn Phổ Dương, bỗng nhiên có người đề nghị đi ăn lẩu. Lâm Vi Hạ không nhớ được những tuyến đường ở đây, đang cầm điện thoại tìm chuyến tàu điện ngầm trở về nhà.

“Vi Hạ, em đi không? Chúng ta cùng nhau đi ăn lẩu đi, khao bản thân một bữa, hiếm khi mọi người cùng nhau đi ăn cơm!” Đồng nghiệp nhìn cô nói.

Lâm Vi Hạ sắc mặt do dự, gió đêm thổi qua, kéo đến một làn gió mát mẻ, Tưởng Hành đứng ở bên cạnh, nhìn thấy một mảnh giấy trắng kẹp giữa mái tóc dài mềm mại của cô, vươn tay lên giúp cô lấy mảnh giấy xuống một cách tự nhiên, cười nói:

“Cùng nhau đi đi.”

Một đám người sôi nổi ồ lên, ánh mắt mập mờ xoay chuyển giữa hai người, mắt thấy bọn họ muốn trêu chọc, khi Lâm Vi Hạ muốn mở miệng giải thích——

Một giọng nói khàn trầm thấp gần giống đá viên truyền đến, có dục vọng chiếm hữu vô cùng mạnh:

“Vợ ơi.”

Trong lòng nghẹt thở, Lâm Vi Hạ quay người lại, nhìn thấy chiếc xe GTR vênh váo của Ban Thịnh đang đậu phía sau mọi người. 

Mọi người nhìn thấy một chàng trai có dáng người cao lớn, đầu và cổ thẳng tắp chậm rãi đi về phía bọn họ, ngũ quan của cậu là một lập thể, các đường nét trên khuôn mặt mịn màng lại rõ ràng, tôn lên một loại hơi thở lưu manh xấu xa, càng đi đến gần, càng nhìn thấy rõ bươm bướm đuôi én màu đen được xăm trên xương quai xanh của cậu.

Cậu giống như nuôi một con bướm trên người.

Phần xương quai xanh nhô ra ba chiếc xỏ khuyên.

Ngẫm nghĩ ra mới phản ứng kịp, vị trí xỏ khuyên này giống y hệt vị trí xỏ khuyên của đồng nghiệp tiểu Lâm.

Ban Thịnh đi qua, tự nhiên nắm tay của Lâm Vi Hạ chào hỏi bọn họ.

Vẻ mặt của Tưởng Hành cực kỳ cứng đờ.

Người đầu tiên ồ ạt lên có chút xấu hổ, nói: “Tiểu Lâm, đám người trẻ tuổi các em yêu đương đều thẳng thắn như vậy sao? Ngọt chết đi được.”

Lâm Vi Hạ đỏ mặt, muốn thoát khỏi bàn tay của cậu nhưng không thành, nói: “Anh ấy gọi loạn thôi, đây là bạn trai của em, Ban Thịnh.”

Ban Thịnh chào hỏi từng người bọn họ, sau khi hỏi han vài câu, cậu nắm tay Lâm Vi Hạ rời đi. Trên đường trở về nhà, Lâm Vi Hạ liếc mắt nhìn Ban Thịnh đang lái xe, thấy trên mặt của cậu không có biểu tình gì, hoàn toàn tập trung về phía trước.

Không cần nghĩ cũng biết cậu tức giận rồi.

Lâm Vi Hạ kéo vạt áo của cậu, cố ý giả vờ đáng thương nói: “Em còn chưa ăn cơm.”

Bàn tay của Ban Thịnh đặt trên vô lăng, thờ ơ tiếp lời:

“Trở về nấu cho em.”

Ngoài cái này ra lại không nói với cô lời nào.

Chiếc xe một đường vụt như bay, chạy xuống gara ngầm dưới nhà, sau khi đỗ xe xong, hai người ngồi trong xe, bầu không khí vẫn bế tắc. Ban Thịnh ngồi ở ghế lái, tùy ý giơ tay tháo dây an toàn, đưa tay lên xoa cái cổ của mình, không nói chuyện.

Vẫn đang ăn giấm.

“Tách” một tiếng Lâm Vi Hạ mở dây an toàn, cảm thấy cái người này có chút buồn cười, thấy trên xe có lon coca, lấy qua, cố gắng kéo mở, “bụp” một tiếng, bọt khí trào ra ngoài, có một ít chất lỏng bắn lên tay.

Nhưng kỹ thuật mở coca của cô đã tốt hơn trước rất nhiều.

Lon coca được đưa đến trước mặt, Ban Thịnh nhướng mí mắt, nhìn thấy một khuôn mặt thuần khiết, ngữ khí dịu dàng:

“Đừng tức giận nữa, em vốn muốn nói cho anh biết, em làm việc cùng chỗ với Tưởng Hành, nhưng bận quá nên em quên mất.”

Thực ra Ban Thịnh không tức giận Lâm Vi Hạ, nheo mắt nhớ lại cảnh Tưởng Hành đưa tay đụng vào tóc cô, hỏa khí trong lòng liền dâng lên, nếu không phải bởi vì đồng nghiệp của Lâm Vi Hạ ở đó, cậu nhất định sẽ bẻ gãy tay của người này.

Lâm Vi Hạ cho rằng cậu còn đang tức giận, cúi người tiến qua, đôi môi ẩm ướt chạm vào đôi môi mỏng của cậu.

“Chụt” một tiếng.

Khi chạm vào, adrenalin bốc lên, như bị điện giật.

Vừa định rút lui, ánh mắt của chàng trai trở nên nặng nề, vươn tay ôm cổ cô, cúi người hôn qua, một lòng bàn tay rộng lớn khác nâng đỡ mông của cô, vừa hôn vừa kéo người qua.

Lâm Vi Hạ trực tiếp ngồi lên đùi của cậu, càng hôn đến phía sau càng ý loạn tình mê, môi và lưỡi của cậu quấn vào bên trong, không có cách nào hít thở, Lâm Vi Hạ thăm dò mút lấy.

Thân thể của Ban Thịnh cứng đờ.

Tiếp theo là một trận xâm chiếm dày đặc, Lâm Vi Hạ nâng hai tay ôm cổ cậu, ngón tay cái vô thức vuốt ve gai nhọn nhô trên cái gáy trắng lạnh của cậu, cả người thỉnh thoảng run lên. 

Băng và lửa kết hợp lẫn nhau.

Toàn bộ bãi đậu xe trống không, thỉnh thoảng có xe chạy vào, phát ra một tiếng “bíp”, khiến trái tim của Lâm Vi Hạ bị treo lơ lửng, sau đó lại bị cậu làm.

Không gian bên trong chiếc xe phong kín, cửa sổ riêng tư đóng chặt, không có ai biết bọn họ đang làm gì ở bên trong.

Lâm Vi Hạ ngồi trên đùi của Ban Thịnh, ngón tay từ trên cổ luồn vào tóc cậu, hôm nay cô mặc chiếc áo sơ mi màu trắng, lòng bàn tay mang theo những vết chai sần sùi của chàng trai phủ lên trên, một trận phát run.

Hai người không ngừng hôn nhau, thở hổn hển, đến cuối cùng đuôi mắt của Ban Thịnh tràn ra một chút đỏ không thể chịu đựng được, toàn thân của Lâm Vi Hạ bị làm đến mức nóng bừng, trên môi vẫn còn dính một lớp vệt nước không phân biệt được là của ai.

“Trở về.” Ban Thịnh khàn giọng nói.

Sau khi nói xong Ban Thịnh thở một hơi, yết hầu lăn lộn, lại đưa tay mặc áo sơ mi bị lột ra cho Lâm Vi Hạ, cài chặt từng nút áo ở bên trên.

Lại ôm người ngồi trở lại ghế lái phụ lần nữa.

Cô bước xuống xe, Ban Thịnh cảm thấy bản thân sắp phải nổ tung rồi.

Ban Thịnh ngồi trong xe, hạ cửa kính, hút vài điếu thuốc để áp xuống dục vọng đang dâng trào.

Sau khi trở về nhà, Ban Thịnh làm những món yêu thích của Lâm Vi Hạ, sau khi ăn xong, hai người làm ổ trên sofa xem tivi.

Cuối tuần hai người ở cùng một không gian, tự làm việc của mình, sau khi bận xong trời đã nhá nhem tối, hai người cùng nhau dắt chó đi dạo, Thịnh Hạ gần đây được Ban Thịnh nuôi càng ngày càng mập, kết quả nó càng ngày càng trở nên dính cậu.

Ăn cơm xong trở về nhà, khoảng hơn mười giờ, Lâm Vi Hạ đi tắm rửa.

Giữa chừng, Ban Thịnh lười biếng vùi mình trên ghế sofa xem tivi, điện thoại nằm bên cạnh phát ra tiếng tin nhắn “ding” “ding”.

Là điện thoại của Lâm Vi Hạ.

Bàn tay đang cầm điều khiển chuyển sang kênh khác của Ban Thịnh dừng lại, liếc nhìn màn hình điện thoại đang sáng lên, nheo mắt lại.

Thanh thông báo liên tục nhảy ra thông báo tin nhắn wechat.

Tổng cộng ba tin.

Đều đến từ Tưởng Hành.

Mười phút sau, Lâm Vi Hạ mặc chiếc váy ngủ có dây màu be, dùng khăn lau mái tóc ẩm ướt phía sau đầu, phần vải ở vai sau ướt đẫm thành màu sẫm.

“Có người gửi tin nhắn cho em.” Ban Thịnh hất cằm với cô.

Lâm Vi Hạ ngồi bên cạnh Ban Thịnh, rút điện thoại đang sạc pin, vừa nhìn thấy người gửi tin nhắn đến, nghiêng đầu nhìn Ban Thịnh, thăm dò nói:

“Anh không xem điện thoại của em?” 

“Tại sao phải xem, đó là việc riêng tư của em.” Ban Thịnh tự nhiên nói.

Lâm Vi Hạ đột nhiên nhớ đến trước đây cũng vậy, cho dù là ai gọi điện đến, Ban Thịnh trưng cầu sự đồng ý của cô mới giúp cô nhận điện thoại, càng đừng nói đến lục điện thoại của cô, ở phương diện này, cậu lại rất tôn trọng sự riêng tư của cô.

“Nhưng em có thể xem của anh.” Ban Thịnh đưa điện thoại qua.

Ban Thịnh nếu đã chủ động giao nộp, Lâm Vi Hạ cũng không giả vờ khách sáo, cô nhớ đến điều gì, lục lọi danh sách wechat của cậu như cưỡi ngựa xem hoa, xác thực không có gì, wechat của cậu gần đây rất ít người liên hệ, lúc trước khi bị bệnh, đám bạn bè xấu mà cậu kết giao đã bị Ban Thịnh xóa sạch.

Nhưng Lâm Vi Hạ nhớ đến điều gì trêu chọc:

“Mấy hôm trước anh còn ăn giấm, vậy anh nhớ lại xem anh cùng bao nhiêu người mập mờ?”

Ban Thịnh “bốp” một tiếng tắt tivi, quay đầu lại nhìn cô, yết hầu lăn lộn, đôi mắt nhìn thẳng vào ánh mắt của cô.

“Tính cách của anh lúc trước luôn sống dở chết dở, cũng không quan tâm người khác lười quản bọn họ có đến gần hay không, anh chưa từng chạm vào ai, cũng chưa từng đi ra ngoài một mình với ai.”

“Vậy hai năm……bao gồm cả trước khi mối quan hệ của chúng ta chưa hoàn toàn xác định, anh luôn nghĩ em thích Lương Gia Thụ,” Ban Thịnh kéo khóe môi, quai hàm siết chặt, giọng điệu đứng đắn, “Nhưng anh quả thực khốn nạn, xin lỗi Hạ Hạ của chúng ta một tiếng.”

Ban Thịnh hiếm khi đem hết nội tâm của mình cho cô xem mà không chút giữ lại, trái tim Lâm Vi Hạ hụt đi một nhịp, cô nhìn cậu, cảm thấy có một số việc nhất định phải nói rõ với cậu, không nên để hiểu lầm và đố kị xảy ra giữa hai người.

“A Thịnh, vậy em cũng phải cho anh một câu rõ ràng, em và Lương Gia Thụ quen biết từ lúc sơ trung, luôn nương tựa lẫn nhau, cậu ấy là người bạn rất quan trọng của em, nhưng khi đó còn quá nhỏ, em chưa từng nghĩ đến phương diện đó,” Lâm Vi Hạ nghiêm túc nhìn cậu, có chút thẹn thùng mà nói, “Độ tuổi học sinh của em sống tương đối nặng nề, tâm tư không đặt trên tình cảm, cũng không biết cái gì gọi là rung động, thẳng đến khi gặp được anh.”

Cao trung chuyển đến Thâm Cao, tính cách của Lâm Vi Hạ lạnh như khối băng, đối xử với ai cũng như nhau, cũng không quan tâm, không biết cái gì gọi là thích một người. Là một nam sinh tên là Ban Thịnh, cưỡng ép xâm nhập vào thế giới của cô, lần đầu tiên cô nảy sinh ra cảm giác ghen tị, yêu thích, ghen tuông, toàn bộ cảm xúc đau lòng đều là bởi vì cậu.

Hàm dưới của Ban Thịnh không còn căng chặt nữa, mà là tạo thành hình vòng cung thoải mái, thấp giọng nói: “Vậy anh còn rất may mắn.”

Tưởng Hành hẹn Lâm Vi Hạ ăn cơm, nói có chuyện cần nói với cô, Lâm Vi Hạ suy đi suy nghĩ lại, vẫn là đồng ý. Cô định nhân cơ hội lần này nói rõ ràng với cậu ta, suy cho cùng hai người còn phải dùng thân phận đồng nghiệp ở chỗ làm.

Bảy giờ tối chủ nhật, Lâm Vi Hạ đến nhà hàng Singapore mà Tưởng Hành nói. Ăn được nửa buổi, Tưởng Hành đặt nĩa xuống, dường như không thể kiềm nén được, nhìn Lâm Vi Hạ với khuôn mặt bình thản nói:

“Vi Hạ, sao cậu ở cùng chỗ với cậu ta vậy, tôi cảm thấy hai người không thích hợp.”

“Chỗ nào không thích hợp?” Lâm Vi Hạ cũng đặt nĩa xuống.

Tưởng Hành do dự một lúc, nói: “Không phải tinh thần của cậu ta có vấn đề sao? Hơn nữa tôi nghe nói cậu ta——”

Khuôn mặt của Lâm Vi Hạ vốn nhã nhặn lập tức trở nên xa cách, cô nhìn Tưởng Hành nói một lời sắc bén:

“Tưởng Hành, từ sau lần homestay đó, chúng ta đã không liên hệ một thời gian dài rồi, nếu như không phải vô tình gặp nhau trong kỳ thực tập lần này, cậu cũng sẽ không liên lạc với tôi phải không?”

“Phải.” Vẻ mặt của Tưởng Hành vụt qua một tia nhếch nhác.

Kể từ chuyến đi trượt tuyết lần trước sau khi nhìn thấy hai người họ dây dưa với nhau, cậu ta đã từ bỏ rồi, nhưng lần này cậu ta lại gặp được Lâm Vi Hạ ở Phổ Dương. Tưởng Hành nghĩ, liệu đây có phải là cơ hội mà ông trời ban tặng cho mình hay không, cho nên cậu ta muốn tranh đấu một lần.

“Cậu có thể theo đuổi tôi rất lâu không? Khi ở cao trung tôi đã từ chối anh ấy ba lần, còn từng lừa dối anh ấy.”

“Anh ấy vì tôi mà thay đổi chuyên ngành, từ bỏ chuyên ngành vật lý thiên văn yêu thích của anh ấy, hơn nữa, chúng tôi đều sẽ vì nhau mà làm rất nhiều việc,” Giọng nói của Lâm Vi Hạ bình tĩnh, nhìn cậu ta, ngữ khí chân thành, “Chúng tôi sẽ ở bên nhau thật tốt, hy vọng cậu có thể tìm được cô gái đồng hành với cậu cả đời này.”

Sau khi ăn xong, Lâm Vi Hạ chia tay Tưởng Hành ở cửa nhà hàng, màn đêm buông xuống, một chiếc xe màu đen đậu bên đường cách đó không xa nhấp nháy đèn xe.

Lâm Vi Hạ đi qua, mở cửa xe, Ban Thịnh ngồi bên trong, vẻ mặt lạnh lùng, lời nói khá ghen tị: 

“Chẹp, gia ở bên ngoài đợi một tiếng đồng hồ.”

Cậu lại chậm rãi bổ sung thêm một câu:

“Một mình, còn chưa ăn gì.”

“Vậy anh muốn ăn gì, em mời anh.” Lâm Vi Hạ mỉm cười nói.

Ban Thịnh nghiêng đầu nghĩ một lúc, cười: “Về nhà thôi.”
Bình Luận (0)
Comment