Em Ngọt Hơn Cả Mật - Hội Đường

Chương 40

Editor: Gấc.

Hôm sau, Lâm Lạc dậy rất sớm, vừa dậy đã bắt đầu cuộc gọi video trong nhóm “Tiên nữ Lạc Lạc”.

Phạm Điềm và Cam Tiểu Viên vẫn chưa tỉnh hẳn, chỉ thấy một bàn tay đang lắc lia lịa trong màn hình.

Phạm Điềm cau mày: “Lâm Lạc, sáng sớm cậu nổi điên gì vậy?”

Cam Tiểu Viên vừa đánh răng vừa nghe hai người cãi nhau.

Lâm Lạc lắc đầu, chậc một tiếng: “Nhẫn kim cương bắt mắt như thế mà hai cậu không thấy à?”

Phạm Điềm nghe vậy thì lườm Lâm Lạc: “Cậu chuẩn bị kết hôn hả?”

Cam Tiểu Viên dừng đánh răng, mắt nhìn chằm chằm màn hình.

Lâm Lạc cười tủm tỉm gật đầu: “Gần như là vậy, bây giờ mình chân thành mời hai cậu làm phù dâu của mình.”

Cam Tiểu Viên ngậm kem đánh răng, nói không rõ ràng: “Khi nào?”

Lâm Lạc li3m khóe môi: “Không biết, có lẽ trong khoảng trước hoặc sau Quốc Khánh?”

Nói đến ngày Quốc Khánh, Phạm Điềm nhớ tới một chuyện: “Lâm Lạc, thứ hai tuần sau cậu có tới thành phố B không?”

Lâm Lạc nhíu mày, tỏ vẻ khó hiểu: “Mình tới thành phố B làm gì, mình phải đi làm mà.”

Phạm Điềm nhẫn nhịn, giải thích: “Thứ hai tuần sau là ngày kỷ niệm thành lập đại học B, Giang Vân Cảnh không nói với cậu là anh ấy sẽ về à?”

Lâm Lạc lắc đầu: “Anh ấy không nói, tại sao anh ấy phải về, kỷ niệm ngày thành lập trường liên quan gì đến anh ấy? Anh ấy yêu trường cũ đến mức đó ư?”

Khoé môi Phạm Điềm giật giật: “Tập đoàn Vân Thanh quyên tặng cho đại học B một toà nhà thí nghiệm, có lẽ anh ấy sẽ thay mặt bố đi ký hợp đồng quyên tặng.”

Lâm Lạc chớp mắt, khó hiểu hỏi: “Bố anh ấy học đại học N mà?”

Phạm Điềm kiềm chế cơn giận rồi giải thích: “Học đại học ở đại học N của các cậu, thạc sĩ và tiến sĩ học ở đại học B.”

Thấy chủ đề càng lúc càng lệch, Cam Tiểu Viên lên tiếng nhắc nhở: “Chúng ta đang thảo luận về chuyện Lâm Lạc kết hôn mà nhỉ?”

Lâm Lạc và Phạm Điềm chợt nhận ra: “Đúng rồi.”

Cam Tiểu Viên: “…”

Cô nàng đặt điện thoại lên bàn rồi tiếp tục đánh răng.

Tối thứ bảy, Lâm Lạc và Giang Vân Cảnh ăn cơm ở bên ngoài rồi mới về nhà, Giang Vân Cảnh tắm cho Samoyed, Lâm Lạc chậm rãi đi vào phòng làm việc.

Cô bật đèn lên, ánh đèn ấm áp dịu nhẹ lập tức chiếu xuống, dần làm căn phòng sáng lên.

Lâm Lạc đứng trước tủ sách, tầm mắt nhìn tới nhìn lui, muốn tìm một quyển sách thích hợp với mình để đọc một lát.

Nhìn một hồi lâu, cô lấy một quyển sách về thời đại của Shakespeare, ngồi xuống bàn làm việc, đặt sách lên bàn.

Đọc lướt hai trang, sau khi trong lòng cảm thấy hơi chán nản, ánh mắt cô bắt đầu nhìn khắp nơi.

Mí mắt cô cụp xuống, thoáng chú ý tới ngăn kéo bị kéo ra một khe nhỏ —— Bên trong là kế hoạch đại học mà cô đã đánh mất.

Cô còn tưởng rằng mình đã làm mất khi chuyển ra khỏi ký túc xá, hoá ra là bị anh cầm đi.

Lâm Lạc kéo ghế ra đằng sau, lật đến trang kế hoạch hằng năm, “Mục tiêu năm bốn —— tán được Giang Vân Cảnh” được đánh dấu nhẹ nhàng bằng bút chì.

Mặt cô ửng đỏ, nhưng không phải là vì điều này, mà vì quyển kế hoạch này còn ghi chép những kế hoạch lớn bé của cô trong bốn năm đại học ——

Trong đó bao gồm cả mấy câu phân tích tính khả thi của việc ngủ với anh mà cô viết lúc mới tốt nghiệp.

May mà lúc ấy cô kiềm chế, không tiện tay vẽ mấy bức tranh 18+.

Suy nghĩ một hồi, Lâm Lạc nhẹ nhàng bật cười.

Cô cầm quyển vở lên, chuẩn bị xem lại những câu chuyện cũ trong bốn năm đại học, bỗng nhiên phát hiện vài tờ giấy dưới quyển vở.

Lâm Lạc nhíu mày, quan sát kỹ, là tờ giấy A4 cô dùng để xin lỗi và tỏ tình trước đây.

Lục xuống dưới còn có mấy bức tranh chibi cô vẽ bừa khi anh phạt cô chép sách.

Hoá ra anh giữ tất cả những thứ này, hơn nữa còn bảo quản rất tốt.

Lâm Lạc vươn tay, cẩn thận sờ Giang Vân Cảnh chibi trên giấy, trong mắt ánh lên tình yêu.

Giang Vân Cảnh tắm xong thì ra khỏi nhà tắm, không thấy Lâm Lạc trong phòng khách nên xoay người vào phòng, vẫn không thấy cô.

Phía sau có tiếng bước chân, đang định quay đầu lại, đôi mắt chợt bị người ta che lại.

Giọng nói dịu dàng ngọt ngào của riêng mình cô vang lên: “Đoán xem em là ai?”

Giang Vân Cảnh mỉm cười: “Không đoán được.”

Lâm Lạc bất mãn hừ một tiếng, lẩm bẩm: “Vậy mà cũng không đoán được ư, vợ tương lai của anh, tiên nữ nhỏ, gái đẹp, nhiều đáp án mà… Đầu gỗ, bướng bỉnh ngốc nghếch, hừ!”

Giang Vân Cảnh nhịn cười, giọng nói càng trầm thấp quyến rũ hơn: “Vừa đi đâu thế?”

Lâm Lạc cảm nhận được lông mi dưới lòng bàn tay rung rung, tê dại, cô cười đáp: “Không nói cho anh biết đâu.”

Khi nói chuyện, Giang Vân Cảnh kéo cánh tay cô, Lâm Lạc không đứng vững nên bổ nhào vào lòng anh, tay tự nhiên ôm eo anh.

Lâm Lạc càng bực hơn, cô đứng thẳng dậy, tay đẩy Giang Vân Cảnh, còn chưa kịp mắng anh, anh lại đè cô lên giường nhân lúc cô không để ý ——

Lâm Lạc nằm trên giường, mở to hai mắt nhìn anh, lông mi vừa dài vừa dày đung đưa lên xuống như hai chiếc bàn chải nhỏ.

Nửa phút sau, Lâm Lạc mới nhớ tới việc mắng anh: “Anh… Ưm ưm…”

Lâm Lạc dần chìm vào trong đó, đôi tay vô thức ôm lấy cổ anh.

Trong nhà yên tĩnh, tiếng hít thở và nhịp tim của hai người vừa rõ ràng vừa mãnh liệt.

Hôn một hồi lâu, Giang Vân Cảnh mới lưu luyến buông cô ra, Lâm Lạc mơ màng, nhất thời không nhớ ra lúc nãy định nói gì.

Cô duỗi tay véo má anh, giận dỗi: “Anh trộm vở của em đúng không? Là quyển vở mà trên bìa có viết “Đây là sổ nhật ký của tiên nữ” ấy! Cái tên ăn trộm này!”

Cổ Giang Vân Cảnh hơi mỏi, anh nằm sang một bên rồi kéo Lâm Lạc vào lòng, trầm giọng giải thích: “Nhặt được.”

Tai Lâm Lạc dán lên ngực Giang Vân Cảnh, tiếng tim đập của anh như sấm, tai cô không chịu nổi, Lâm Lạc dứt khoát ngồi dậy nằm lên người Giang Vân Cảnh, trán tựa vào trán anh, cô cười tủm tỉm nói: “Thật à! Vậy anh nói cho em biết anh nhặt được ở đâu đi?”

Vẻ mặt Giang Vân Cảnh dịu dàng, đôi mắt đen láy có ánh sáng, anh nhìn cô: “Nhặt được ở trên bàn của em lúc dọn ký túc xá giúp em.”

Lâm Lạc nhất thời không biết nói gì, da mặt dày sợ nhất là gặp da mặt dày.

Lâm Lạc hôn lên khóe môi Giang Vân Cảnh, lại chậm rãi cẩn thận hôn lên mặt anh.

Tiếng hít thở của Giang Vân Cảnh càng lúc càng nặng nề, anh duỗi tay vuốt v e gương mặt trắng nõn của cô: “Đừng nghịch.”

Lâm Lạc bất mãn nhìn xuống dưới cơ thể, nói đừng nghịch, nhưng mà tay thì không biết đang mò đi đâu.

Cô lăn sang bên cạnh, linh hoạt xoay người, nhìn thoáng qua bàn tay vẫn còn giơ trên không trung của Giang Vân Cảnh, cô hỏi: “Anh đọc quyển kế hoạch của em bao nhiêu lần rồi?”

Ánh mắt Giang Vân Cảnh nặng nề, vẻ mặt kiềm chế, giọng nói anh khàn khàn: “Mới xem được vài lần.”

Lâm Lạc chọc tay anh, khẽ hỏi: “Vài lần là bao nhiêu?”

Giang Vân Cảnh nắm lấy tay cô, đột nhiên ngồi dậy đè lên cô, môi mỏng kề sát bờ môi mềm mại của Lâm Lạc: “Chưa đến ba lần.”

Anh cắn một cái rồi tiếp: “Nhưng anh đã đọc đoạn phân tích tính khả thi thêm mấy lần nữa.”

Lâm Lạc: “…”

*

Thứ hai, Giang Vân Cảnh đến thành phố B tham gia lễ kỷ niệm ngày thành lập đại học B, Lâm Lạc vẫn đi làm như bình thường.

Buổi sáng trôi qua với đủ loại cuộc họp, buổi chiều Lâm Lạc lại theo giám đốc thị trường ra ngoài khảo sát thị trường, lúc quay về đã là hơn bốn giờ.

Sắc trời bên ngoài âm u, mây đen dày đặc, áp suất khí thấp, là dấu hiệu trời sắp mưa.

Lâm Lạc lục lọi túi xách một hồi lâu mà chẳng thấy ô đâu, cô thấy hơi bực bội nên gõ mạnh bàn phím máy tính để trút giận.

Bây giờ bạn trai và bạn thân đều đang ở thành phố B, chỉ có một mình cô ở thành phố N, cô thầm cầu nguyện: Ông trời ơi, để cô tan làm về đến nhà rồi hẵng mưa!

Tuy nhiên nửa tiếng trước khi tan làm, ngoài cửa sổ đã có tiếng mưa rơi, gió mạnh thổi hạt mưa lớn đập bụp bụp lên cửa sổ.

Thấy thế, Lâm Lạc đổi lời cầu nguyện: Ông trời ơi, lát nữa lúc cô về, mưa bắt buộc phải ngừng!

Đồng nghiệp thấy cô ngẩn người nên cười hỏi: “Nghĩ gì vậy?“

Gần giờ tan làm, rất nhiều người không có tâm trạng làm việc nên tụ tập buôn chuyện, thỉnh thoảng lại nhìn về phía văn phòng của trưởng phòng, quan sát tình hình.

Lâm Lạc nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa to có vẻ không muốn ngừng, cô khẽ mỉm cười trả lời đồng nghiệp: “Nghĩ về việc thành phố N một là lâu không mưa, hai là sẽ mưa to, thật sự không phải thành phố dễ sinh sống.”

Đồng nghiệp mỉm cười: “Vậy cô thích thành phố nào?”

Lâm Lạc suy nghĩ, nghiêm túc trả lời: “Thành phố N.”

Đồng nghiệp đến từ thành phố khác bắt đầu nhìn Lâm Lạc một cách sâu xa.

Lâm Lạc khảy tóc mái, dịu dàng nhìn ngón áp út trắng nõn của mình, nhẹ nhàng nói: “Bởi vì nơi này có người tôi yêu nhất.”

Mẹ kiếp cô ấy đâu có hỏi tại sao?

Nụ cười trên mặt đồng nghiệp khựng lại, vẻ mặt cứng đờ, người ế vẫn nên nghiêm túc công tác, cô ấy bình tĩnh lại, mở file của hãng trang sức SHSL ra.

Thời gian dần tới 5 giờ rưỡi, ngoài cửa sổ mưa to như trút nước, Lâm Lạc chậm rãi dọn đồ.

Tạm biệt mọi người xong, các đồng nghiệp lần lượt rời đi.

Lâm Lạc đứng dậy, tắt đèn văn phòng, xách túi đi ra ngoài.

Cửa thang máy mở ra, còn chưa đi ra ngoài, Lâm Lạc đã cảm nhận được gió lạnh thổi từ ngoài cửa vào.

Lâm Lạc ôm cánh tay, khẽ cắn môi đi ra ngoài, cô định chạy tới ven đường và bắt một chiếc taxi.

Gió bên ngoài lớn hơn nữa, mắt Lâm Lạc không thể mở ra vì bị gió thổi, cô dùng tay che mắt, nheo mắt bước nhanh về phía trước, mới đi được mấy bước ——

Ánh sáng trước mắt bỗng tối xuống, có người chắn gió lạnh và mưa ở phía trước giúp cô.

Lâm Lạc buông tay xuống, ngước mắt nhìn, ánh mắt va vào đôi mắt đen láy sâu thẳm của Giang Vân Cảnh, cô sửng sốt nói: “Anh nói sẽ về muộn mà?”

Giang Vân Cảnh mỉm cười, vẻ mặt vừa dịu dàng vừa cưng chiều.

Anh mở ô, khẽ nói: “Đi thôi, chúng ta về nhà.”

Lâm Lạc tiến lên, hai tay ôm lấy cánh tay của anh, cười khanh khách đáp: “Ừ, được.”

Đi được một lát, Giang Vân Cảnh quay đầu, cụp mắt nhìn Lâm Lạc, giọng nói dịu dàng trầm thấp: “Lâm Lạc.”

Thời tiết âm u, mưa gió lạnh cắt da cắt thịt, hoa lá cây cối ở ven đường mất đi sức sống vì bị mưa xối.

Tốp năm tốp ba người đi đường đứng dưới trạm xe buýt để trốn mưa, bọn họ liên tục xoa cánh tay, miệng lẩm bẩm: “Rốt cuộc khi nào cơn mưa xui xẻo này mới ngừng? Xe buýt có tới không vậy?”

Khoảnh khắc Lâm Lạc nhìn vào mắt Giang Vân Cảnh, tất cả gió và mưa đều dừng lại, mọi âm thanh đều biến mất, tất cả ánh sáng đều dồn vào mắt anh.

Đôi mắt anh như chứa đựng sự dịu dàng nhất trên đời, Lâm Lạc ngẩn người, cô khẽ đáp: “Hả?”

“Trước đây em từng hỏi anh có nhớ rõ lần đầu tiên gặp em là khi nào không.”

“Lúc ấy anh không trả lời em, bây giờ anh muốn nói cho em biết, bốn năm trước kể từ lần đầu tiên gặp mặt em, anh đã nhớ kỹ đôi mắt của em.”

Anh không nhớ rõ hôm đó thời tiết đẹp hay xấu, không nhớ rõ những chuyện xảy ra hôm đó, nhưng anh nhớ rõ khoảnh khắc anh cụp mắt nhìn thoáng qua ——

Đôi mắt đen láy của cô vừa trong veo vừa sáng ngời, con ngươi màu đen như đá Hắc Diệu đắm mình trong ánh trăng dưới nước, rực rỡ lấp lánh, lung linh phát sáng.

Chỉ một ánh nhìn đã đốt cháy trái tim anh.

_Hết truyện_

Bình Luận (0)
Comment