Em Như Gió Nam

Chương 28

Bây giờ đầu Hứa Tri Ý hỗn loạn, có hơi đờ đẫn, lúc không động não được cô cũng không miễn cưỡng bản thân, lấy điện thoại ra, ghi câu nói của anh vào mục ghi chú.

Lúc nào phải tìm cơ hội, hỏi bố cô hoặc là anh trai cô.

Mọi thứ liên quan đến Hứa Ngưng Vi, từ đầu đến cuối vẫn là một chuyện cấm kỵ ở chỗ cô, từ trước đến giờ cô không hỏi nhiều, sợ trong mắt bố mẹ cô là một người hẹp hòi.

Đợi cô thoát ra khỏi ghi chú, người đàn ông bên cạnh đã xuống xe.

“Tưởng Ti Tầm, anh……………..” hai chữ làm gì còn chưa nói ra người đàn ông đã băng qua bên kia đường.

Năm phút sau, anh xách theo một túi đồ ăn xuất hiện lần nữa ở bên đường.

Hứa Tri Ý ngẩng đầu lên, từ cửa sổ ghế lái nhìn lên trên lầu phía đối diện, nhìn thấy logo của một nhà hàng Tây, hóa ra anh đặt đồ ăn trước cho cô.

Cô nhìn người đàn ông xách túi giấy đựng đồ ăn, anh nhìn dòng xe và người đi bộ hai bên trái phải, bước nhanh về phía cô, bản thân cô luôn cảm giác không chân thật.

Tưởng Ti Tầm không nói nhiều, đưa túi đồ ăn cho cô, thắt dây an toàn, xe chầm chậm rời đi.

“Cảm ơn.” Hứa Tri Ý mở túi đồ ăn ra, anh mua cho cô bánh ciabatta tỏi và bánh taco vị bò cay, tiện ăn trên xe.

Bữa cơm trưa nay gần như cô không ăn gì, cô cầm miếng bánh ciabatta lên ăn.

Mấy năm nay cho dù có ăn bánh mì gì cũng không còn mùi vị thơm ngon như bánh mì sốt cà chua mà cô đã ăn tại nhà hàng Tây Ban Nha ở Thượng Hải sáu năm trước.

“Năm năm rưỡi rồi anh không mua đồ ăn cho tôi nữa.”

Tưởng Ti Tầm nắm chặt lấy vô lăng, nhìn đường phía trước, không nói gì.

Đến công ty, lúc thang máy đi lên chỉ có duy nhất hai người bọn họ.

Hứa Tri Ý lùi về sau nửa bước, đứng cách xa anh. Hôm nay người đàn ông bên cạnh mặc áo sơ mi màu đỏ rượu, giống màu lúc cô gặp anh lần đầu tiên vào sáu năm trước.

Giống như chi nhánh ở Manhattan, văn phòng làm việc của chi nhánh ở Bắc Kinh cũng nằm ở tầng 20 của tòa nhà Viễn Duy.

Thang máy dừng lại, Tưởng Ti Tầm ấn mở cửa để cô ra trước.

Sau khi ra khỏi thang máy, Hứa Tri Ý đợi anh đi cùng, “Sếp Tưởng.”

Tưởng Ti Tầm có cảm giác cô đưa ra quyết định gì đó quan trọng muốn nói với anh: “Chuyện gì?”

Hứa Tri Ý và anh cùng nhau sánh vai đi về phía văn phòng của mình, “Tôi định xin cư trú ở Bắc Kinh.”

Tưởng Ti Tầm: “Không phải bây giờ em đã phụ trách dự án ở bên Bắc Kinh sao?”

“Ý của tôi là, sau này trọng tâm công việc đều ở trong nước, không quay lại Manhattan nữa.”

“Đợi dự án kết thúc, tình trạng sức khỏe bà ngoại ổn định rồi cũng không về nữa?”

“Không về nữa.”

Hành lang dài chỉ có tiếng bước chân của hai người họ.

“Lát nữa tôi sẽ gửi mail chính thức cho anh và các thành viên ban giám đốc khác.” Hứa Tri Ý vì để đơn đăng ký của mình được chấp nhận với tốc độ nhanh nhất, cô đã hạ thấp yêu cầu của mình: “Bên Bắc Kinh không có chức vụ nào trống, tôi biết, không cần phải giữ cấp bậc và chức danh ban đầu của tôi, tôi có quyền hạn trong dự án là đủ rồi.”

“Không phải em để ý đến vị trí công việc và thăng chức nhất sao?” Tưởng Ti Tầm níu giữ, “Trước tiên ở lại Manhattan đã.”

Lúc nói chuyện hai người đã đi đến cửa văn phòng.

Hứa Tri Ý lắc đầu, “Bây giờ không sao cả.” Cô dừng chân, quay mặt nhìn anh, “Trước đây để ý đến việc thăng chức là bởi vì nếu như cấp bậc không đủ, không có cách nào để họp qua video với người làm sếp như anh. Một năm anh có đến bảy, tám tháng không ở New York, cho dù có ở cũng không phải lần nào tôi cũng may mắn gặp được anh.”

“Sau này anh không dẫn dắt tôi nữa, muốn gặp anh tôi chỉ có thể cố gắng để đạt được trình độ của anh, nếu không thì không còn cách nào khác. Vậy nên ở Vốn Viễn Duy, tôi là người dốc nhiều sức lực nhất, cũng muốn thăng chức nhất.”

Con đường người khác phải cần sáu năm, thậm chí còn lâu hơn, nhưng cô chỉ cần có hơn ba năm.

Tưởng Ti Tầm sửng sốt tại chỗ, yết hầu chuyển động, không khỏi giơ tay ra, muốn cho cho cô một cái ôm, chỉ muốn cô trút hết mọi tủi thân ra.

Hứa Tri Ý lại cho rằng anh muốn lau nước mắt cho mình, bước sang bên cạnh một bước, né khỏi bàn tay của anh.

“Xin lỗi sếp Tưởng, không phải có ý trách anh.”

Trưa nay từ Tề Chính Sâm cho đến anh, tất cả hồi ức giống như thủy triều nhấn chìm lấy cô, tất cả cảm xúc chất chồng lên nhau, nhất thời cô không kiểm soát được, mất đi chừng mực.

“Tri Ý, không phải tôi không muốn dẫn dắt em.”

Nếu như khi đó dẫn dắt cô, anh không có cách nào có thể đảm bảo được mình và cô ở chung với nhau lâu rồi, còn có thể để ý đến Tề Chính Sâm hay không, liệu sẽ làm ra chuyện vô đạo đức gì.

Từ nhỏ đến giờ, anh ghét nhất từ cướp.

Lúc nhỏ nghỉ hè ở chỗ ông nội bên Hồng Kông, anh chị họ đều cười nhạo anh, mẹ mày không có bản lĩnh, đến một người đàn ông cũng không giữ được, bị người khác cướp đi mất, chú Tư muốn cưới con hồ ly tinh đó, mày thật đáng thương, sắp có mẹ mới rồi.

Có lẽ là lúc mấy bác nói chuyện riêng cùng nhau không tránh né trẻ con, bị bọn họ nghe được, trẻ con luôn bắt chước lời nói của người lớn một cách vô thức.

Ai cũng không thể nói mẹ anh không có bản lĩnh, anh và mấy anh chị họ đ á n h nha u một trận ra trò, bởi vì bản thân nhỏ, không đánh lại được.

Anh không thích nhà họ Lộ, từ nhỏ đã không thích.

Bề ngoài thì hòa hợp nhưng lúc ở riêng với nhau thì chướng khí mù mịt.

Nếu như không phải anh lớn lên ở bên cạnh mẹ, thời kỳ phản nghịch không phải nhận được sự quản giáo của Hứa Hướng Ấp, nhân phẩm anh trở thành thế nào không ai biết được.

Dù sao anh cũng có một nửa gen nhà họ Lộ.

Bác cả chính là ví dụ, nào có để ý đến cảm nhận của người bên cạnh, tình cảm anh em có tính là gì, thích Thẩm Thanh Phong liền trực tiếp cưới.

Sự im lặng giữa hai người kéo dài mấy phút.

“Tôi bình tĩnh lại trước, nửa giờ sau báo cáo công việc với anh.”

Hứa Tri Ý phá vỡ sự im lặng, đẩy cửa đi vào văn phòng, đóng cửa lại.

Nghĩ đi nghĩ lại, cô cầm điện thoại soạn tin nhắn:【Mấy ngày nay tôi đã hoàn toàn bình tĩnh lại, hôm đó là do tôi nhất thời vội vàng chỉ muốn tỏ tình, căn bản không nghĩ kỹ sau này phải đối diện với anh Hai như thế nào.

Khi đó từ chỗ bố tôi nghe được tin bác Lộ định để anh liên hôn, đột nhiên tôi không quan tâm gì hết, chỉ muốn đấu tranh một chút, thậm chí đấu tranh vì cái gì tôi cũng không biết. Có lẽ do yêu thầm quá khổ, cũng có thể là do cảm thấy cuối cùng sẽ mất đi anh, trong lòng hoảng sợ, muốn nắm bắt một chút gì đó.

Khi đó anh im lặng, bây giờ nghĩ lại, có lẽ là kết cục tốt nhất giữa ba người chúng ta.

Từ giây phút anh Hai tỏ tình với tôi, tôi liền biết, tôi và anh cũng không còn khả năng nữa.】

Từ đó trở đi, cô đã kìm nén tình cảm của mình trong hai năm, cuối cùng vẫn không lý trí, bộc phát, không nhớ đến mọi hậu quả, tỏ tình với anh.

Gom lại suy nghĩ, Hứa Tri Ý tiếp tục gõ chữ:【Điều nuối tiếc duy nhất chính là ngày đó suy nghĩ hỗn loạn, trước khi tỏ tình không hỏi anh, anh thích người như thế nào? Cũng quên mất không hỏi, trong hai năm chúng ta liên lạc không nhiều này, có phải là anh đã có người mình thích rồi không, vì vậy một thời gian dài không ở New York.】

Tin nhắn wechat dài đã soạn xong, làm nền cả trăm từ thật ra chỉ là vì câu cuối cùng.

Còn chưa kịp nhấn nút gửi đi, có tiếng gõ cửa, “Mời vào.”

Tưởng là thư ký, cô điều chỉnh cảm xúc, ngồi thẳng dậy.

Cửa đẩy ra, Tưởng Ti Tầm bê một cốc cà phê đi vào.

Hứa Tri Ý liếc nhìn thời gian ở trên điện thoại, hóa ra nửa tiếng đã trôi qua.

Nhìn tin nhắn tràn màn hình còn chưa kịp gửi đi, đột nhiên lại cảm thấy không cần thiết, cô xóa đi.

Cà phê mang đến cho cô, người ngồi xuống đối diện.

“Hôm nay không nói chuyện công việc.” Anh nói, “Tôi đang nghỉ phép. Dự án của em có chỗ nào không chắc có thể hỏi tôi.”

Hứa Tri Ý: “Lúc vừa một mình làm dự án, ngày nào cũng có vấn đề không chắc, bây giờ đã không còn nữa.”

Hai người im lặng nhìn nhau mấy giây.

Cô cụp mắt xuống, tiện tay lật mở tài liệu trên bàn.

Tưởng Ti Tầm vẫn luôn nhìn cô, “Là tôi không tốt, không dẫn dắt em.”

“Anh có sắp xếp của mình, cũng có việc bận cần phải làm. Hơn nữa, không phải anh đã sắp xếp một người còn kiên nhẫn hơn anh dẫn dắt tôi sao.” Người dẫn dắt cô là một cổ đông khác của công ty, từng bước đưa cô ra ngoài.

Cô chuyển chủ đề, “Nghỉ phép quay lại ở cùng cô Tưởng sao?” Đã hoàn toàn quên mất đã hỏi anh trên đường đi, có phải là quay về thăm cô Tưởng, anh nói không phải.

Tưởng Ti Tầm: “Không phải. Em làm việc trước đi, tan làm cùng em đến bệnh viện thăm bà ngoại.”

Lời này luôn khiến người ta có cảm giác anh nói xong sẽ rời khỏi văn phòng của cô, Hứa Tri Ý cũng chuẩn bị sẵn tinh thần tiễn anh nhưng đợi một lúc lâu anh vẫn ngồi đối diện không động đậy, hai chân bắt chéo, cúi đầu gõ chữ.

Đoán từ tốc độ và thời gian gõ chữ có lẽ anh đang trả lời email.

Bây giờ cô nói chuyện rất thẳng thắn: “Anh ở đây cùng tôi là muốn bù đắp mấy năm vừa rồi tôi dựa vào thăng tiến mới có thể gặp anh sao?”

Ngón tay gõ chữ của Tưởng Ti Tầm lơ lửng giữa không trung, không biết nên đặt vào phím nào, trái tim đau nhói, đột nhiên quên mất định gõ chữ gì.

Hứa Tri Ý: “Anh cũng không biết tôi yêu thầm anh, không cần áy náy.”

Tưởng Ti Tầm không trả lời, mất mấy giây mới nhớ ra nội dung email vừa rồi định trả lời, tiếp tục gõ chữ.



Mặt trời lặn về phía Tây, Hứa Ngưng Vi đẩy bà ngoại xuống lầu đi dạo đã quay lại.

Gần đây bận làm thí nghiệm và luận văn, hôm nay mới xin nghỉ phép qua đây ở cùng bà ngoại. Từ khi về Bắc Kinh, bà ngoại thường xuyên gọi cô ta qua ăn cơm, tình cảm của cô ta và bà ngoại không liên quan gì đến Tiêu Mỹ Hoa.

Sáu năm trôi qua, chỉ cần cô ta về nhà trong nhà đều gà bay chó sủa.

Bố nói rõ ràng cô ta có kiên nhẫn với tất cả các bạn cùng lớp, làm sao mà cứ về đến nhà lại giống như một quả pháo, động vào là n ổ.

Khắc với bát tự của Thượng Xán Nhiên, cô ta nói với bố như vậy.

Bà ngoại ở phòng đơn, vừa đẩy cửa ra cô ta liền giật mình.

“Bố mẹ.” Đã rất lâu không gặp, hốc mắt không khỏi nóng lên.

“Ngưng Vi?”

Hứa Hướng Ấp và Hà Nghi An cũng giật mình, suýt chút nữa không nhận ra, dáng vẻ thay đổi, khí chất thay đổi vô cùng lớn. Con gái nuôi trước mặt buộc tóc đuôi ngựa cao, mặc áo phông và quần jean đơn giản, gần như không trang điểm.

Sự bình tĩnh là thứ mà trước đây gần như không có, bây giờ có rồi.

Cũng không còn tùy hứng như sáu năm trước nữa.

Hứa Ngưng Vi tiến lên ôm lấy Hà Nghi An, cái ôm của mẹ nuôi trở nên xa lạ, ngay cả mùi nước hoa trên cơ thể cũng không còn là loại trước kia nữa.

Bất cứ tình cảm nào, ngay cả là tình thân, cũng không trụ được trước sự phai nhạt của thời gian và khoảng cách.

Mấy năm nay thỉnh thoảng cũng hỏi thăm sức khỏe, nhưng cũng chỉ dừng lại ở việc hỏi thăm.

Hà Nghi An cười: “Lần này thật sự trưởng thành rồi.”

Chào hỏi xong Hứa Ngưng Vi lại không biết phải nói gì tiếp, phát hiện nói gì cũng toàn là khách sáo, sự xa cách sáu năm cũng khiến cho sự thân mật trở nên xa lạ.

“Hai người mau ngồi đi ạ.” Cô ta đẩy bà ngoại đến trước giường bệnh.

Bà ngoại càm ràm rất nhiều: “Hai đứa bận như thế, sao lại đến nữa rồi. Bác còn đặc biệt dặn Tri Ý, bảo con bé nói với hai đứa, bác khỏe rồi, đứa nhỏ này chắc lại quên rồi.”

Hà Nghi An cười: “Không bận như vậy ạ.”

Bà nắm lấy tay, đỡ bà ngoại lên giường.

Sau hai tuần phẫu thuật, các chỉ số của bà cụ mới ổn định lại.

Hơn một tháng nay cơ bản đều là Tri Ý chăm sóc, con bé không yên tâm người khác.

Hứa Ngưng Vi rót cho bố mẹ nuôi hai chén trà, “Bố, hai người đến đây công tác sao?”

Hứa Hướng Ấp: “Coi như là vậy.”

Đi công tác là tiện đường, chủ yếu là đến thăm con gái, bữa cơm xem mắt hôm nay không biết là con bé ăn vui hay không vui nữa.

Ông quan tâm hỏi: “Gần đây thí nghiệm luận văn các thứ đều thuận lợi chứ?”

Hứa Ngưng Vi: “Rất thuận lợi ạ.”

Có lẽ Tưởng Ti Tầm nói đúng, cô ta có thiên phú về mảng này, bận thật sự bận, mệt cũng quả thật là mệt, nhưng không khổ cực.

Nhìn bằng mắt thường cũng thấy được sự thay đổi của con gái nuôi trong mấy năm gần đây, Hà Nghi An vô cùng yên lòng. Trước mặt bà ngoại, bà cũng không tiện hỏi con gái nhiều, hỏi sống chung với Tiêu Mỹ Hoa như thế nào.

“Buổi tối vẫn phải quay lại phòng thí nghiệm sao?”

Hứa Ngưng Vi: “Không cần ạ, tối nay con chăm sóc bà.”

Thuê người chăm sóc, bọn họ chủ yếu đến đây nói chuyện với bà để bà đỡ buồn chán.

Đang nói chuyện, cửa phòng bệnh đẩy từ bên ngoài ra, Hứa Tri Ý và Tưởng Ti Tầm một trước một sau đi vào.

“Bố mẹ, sao hai người lại đến đây?” Cô cũng ngạc nhiên.

Hà Nghi An cười dịu dàng nói: “Bố con không yên tâm.”

Hứa Ngưng Vi tưởng rằng không yên tâm tình trạng sức khỏe của bà ngoại, chỉ có Hứa Tri Ý hiểu là ý gì.

Hai người bọn họ hôm nay cho dù có đối diện nhau cũng không nói chuyện, bà ngoại nhập viện, bọn họ không nói với nhau nửa câu nào, trong nhà cũng không trách, không miễn cưỡng hai người.

Tưởng Ti Tầm đặt hoa tươi lên bà, quay mặt nhìn Hứa Ngưng Vi.

Hứa Ngưng Vi hiểu ánh mắt này: “Anh Ti Tầm, trùng hợp em có chuyện muốn hỏi anh.”

Hai người lấy cớ đi ra ngoài phòng bệnh, để một nhà ba người bọn họ nói chuyện cùng bà ngoại.

Hứa Ngưng Vi mở to cửa sổ ở bên ngoài hành lang, gió lạnh phả thẳng vào mặt.

Cô ta quay mặt nói với người ở đằng sau: “Thẩm Thanh Phong tìm em hai lần, muốn đào em qua đó, còn âm thầm chia rẽ ly gián. Bà ta tưởng em không biết bà ta là ai sao.”

Mấy năm trước bố nuôi đã nói với cô ta, là Thẩm Thanh Phong đổi cô ta và Hứa Tri Ý, còn dặn đi dặn lại cô ta, Thẩm Thanh Phong nghiên cứu chuyên sâu lĩnh vực in 3D, mà cô ta lại nghiên cứu về lĩnh vực này. Với tính cách của Thẩm Thanh Phong, sớm muộn gì cũng tìm cô ta, bảo cô ta chuẩn bị sẵn tâm lý.

Quả nhiên, khoảng thời gian trước Thẩm Thanh Phong đã liên lạc với cô ta.

Cô ta đã nhìn thấy ảnh của Thẩm Thanh Phong, nhưng vẻ đẹp trên ảnh không bằng một phần mười người thật, chả trách hồi trẻ có thể khiến Lộ Kiếm Ba đ ộng tình, hơn bốn mươi tuổi vẫn có thể để nhà họ Lộ gà chó không yên.

Quan trọng là Thẩm Thanh Phong không chỉ có sắc đẹp không.

Tưởng Ti Tầm: “Coi như em thông minh, âm thầm xúi giục quan hệ của em và Tri Ý.”

Hứa Ngưng Vi: “… Anh thật sự cho rằng em ngu à.”

“Làm cho tốt nghiên cứu khoa học của em đi, những cái khác không cần quan tâm.”

“Em biết rồi.” Cô ta nhìn ra ngoài cửa sổ ngây người, “Em và bạn trai chia tay rồi. Vô cùng đột ngột, em còn chưa chuẩn bị xong, em còn tưởng bọn em có thể kết hôn.”

Tưởng Ti Tầm an ủi: “Rất tốt, đỡ trì hoãn em mấy năm.”

Hứa Ngưng Vi cười khổ, “Cũng đúng.”

Tưởng Ti Tầm nhìn cô ta, “Sao, muốn từ bỏ nghiên cứu khoa học của em?”

“Sao có thể. Mặc dù anh ấy cho em động lực, nhưng nếu như em thật sự từ bỏ, em sẽ có lỗi với bố mình, cũng có lỗi với anh.” Hứa Ngưng Vi ép buộc mình không được nhớ những chuyện trước đây, “Tối nay và tối mai em chăm sóc bà.” Lời này là để anh truyền đạt lại cho Hứa Tri Ý.

Ra khỏi bệnh viện, Tưởng Ti Tầm về lại chỗ ở của mình, Hứa Tri Ý về biệt thự cùng bố mẹ.

Gần đây quá mệt, cô dựa vào vai Hà Nghi An ngủ một giấc, gần đến nhà mới tỉnh. Không ai nhắc đến Hứa Ngưng Vi, chính xác mà nói là cô không muốn nhắc.

Hà Nghi An sờ mặt con gái: “Sao lại gầy đi rồi.”

Hứa Tri Ý nằm trong lòng mẹ: “Xem mắt gầy đi ạ.”

Hứa Hướng Ấp phì cười, nói với vợ: “Thế nào, tôi đã nói đứa nhỏ này kiểu gì cũng đi đường vòng đổ tội lên người tôi, lần này bà thấy rồi chứ.”

Hứa Tri Ý thẳng thừng phủ nhận: “Là đi xem mắt mới gầy, ăn không ngon ngủ không yên, có thể không gầy sao?”

Quay lại chuyện chính, Hứa Hướng Ấp hỏi con gái: “Nói cho bố nghe, Thương Uẩn như thế nào?”

Hà Nghi An cho con gái một thang đo: “Trên thang điểm 10 con cho mấy điểm?”

Hứa Tri Ý nghiêm túc suy nghĩ, khách quan nói: “8 điểm ạ.”

Cái này ngoài dự liệu của Hà Nghi An: “Cao vậy sao.”

Quá vui mừng, bà không hỏi nhiều nữa, để hai đứa nhỏ tự giải quyết.

Về đến nhà Hà Nghi An còn có cuộc họp video, lên phòng làm việc trên lầu.

Hứa Tri Ý vẫn cảm thấy buồn ngủ, dựa vào sô pha chợp mắt.

Hứa Hướng Ấp ra hiệu cho con gái: “Dựa vào người bố chợp mắt một lúc đi.”

Hứa Tri Ý từ chối theo thói quen: “Không cần, bố, bố bận đi.” Cô ôm chiếc gối trong lòng, nghiêng người dựa vào chiếc sô pha rộng lớn.

Hứa Hướng Ấp thất vọng mấy giây, trên sô pha có khăn choàng của vợ, ông mở ra đắp lên người cho con gái.

Về nhà sáu năm, từ đầu đến cuối con gái vẫn không ỷ lại vào ông giống như vợ.

Ông cho rằng thời gian có thể khiến cho quan hệ của hai bố con trở nên thân mật hơn, nhưng không có.



Tưởng Ti Tầm từ bệnh viện về thẳng căn hộ của mình, trong nhà có vị khách không mời mà đến.

Trưa nay Tề Chính Sâm bị đối phương thả xuống giữa đường, sang bên kia đường bắt xe về thẳng đây, trong nhà có dì mở cửa cho anh ta.

Cả một buổi chiều không đếm được mình đã uống mấy cốc cà phê, sau đó dì đã mang nước lọc cho anh ta.

Không có chỗ nào đi, không có người nào nói chuyện, mỗi lần Tưởng Ti Tầm từ nước ngoài về anh ta đều đến đây ở mấy tiếng.

Người đã về, anh ta nói với phía cửa: “Cậu về Manhattan được mười ngày chưa? Sao nhanh như vậy đã quay lại rồi?”

“Chưa.” Tưởng Ti Tầm chỉ trả lời câu hỏi đầu tiên của anh ta, vế sau tự động bỏ qua, “Cậu ở nhà tôi cả một buổi chiều?”

“Ừ.”

Tề Chính Sâm hất cằm về hai cặp cốc cà phê mới toanh trên bàn trà, “Cậu thích sưu tập cốc cà phê từ bao giờ đấy?”

Là mua chiều 12 tháng 9 sáu năm trước, đều thuộc hệ liệt giấc mộng mùa hè, trong đó có một cặp là ấn bản kỉ niệm 100 năm. Mấy năm nay vẫn luôn cất ở trong tủ, lần này về không nhịn được nên lấy ra.

Sáng nay từ sân bay về nhà, anh lấy ra kiểm tra xem còn nguyên vẹn hay không, lúc ra khỏi nhà vội đi không kịp cất vào hộp để lại chỗ cũ, còn đặc biệt dặn dì không được động vào.

Không ngờ chiều nay Tề Chính Sâm lại qua đây.

Tưởng Ti Tầm: “Tặng người khác.” Chưa tặng.

“Sao Thương Uẩn lại nghe người nhà sắp xếp đi xem mắt?” Anh nhìn về phía Tề Chính Sâm.

Tề Chính Sâm nhấp một ngụm nước lọc vô vị, Thương Uẩn giống như Tưởng Ti Tầm, phản nghịch có tiếng, vậy mà lại đồng ý đi xem mắt, khiến anh ta vô cùng bất ngờ.

“Bởi vì Tri Ý xinh đẹp. Nếu không còn có thể vì sao chứ? Chiều nay tôi gọi điện thoại cho Hứa Hành, hỏi rồi mới biết, Thương Uẩn là con rể do đích thân bác gái chọn.”
Bình Luận (0)
Comment