Em Thả Thính Anh Đi

Chương 2

Edit: Qing Yun

Rượu này vừa hắt, hắt đến gần nửa khu VIP đều an tĩnh lại.

Những người còn lại trêи bàn như bị ngu người một lúc, sau đó mới có người nhào lên kêu một tiếng "Tiểu Hàn tổng."

"Nhân viên phục vụ này là thế nào đây? Ánh mắt không tốt hay là chân cẳng không tốt --- cô xem, cô làm Tiểu Hàn tổng bẩn quần rồi!"

Thanh âm thật đúng làm da đầu người khác tê dại.

Chẳng qua cô gái này vừa tới gần, rút khăn giấy giơ đến gần ngực Hàn Thời thì cổ tay bị nắm lấy.

Sau khi buông tay, Hàn Thời hơi nhướng mi, như cười như không mà liếc đối phương.

"Có việc?"

"Không... không có gì."

Ánh mắt cô gái như bị điện giật, cuống quít tránh đi tầm mắt của người đó, ngượng ngùng quay về chỗ ngồi.

Lúc này Hàn Thời mới nhìn lại.

--

Cô gái ghé vào chân anh vài giây trước, lúc này còn an an tĩnh tĩnh ngồi đó, giống như ngây dại.

Nhưng ngẫm lại tiếng "oa.." nghe được lúc nãy.

"..."

Hàn Thời híp mắt.

Ngón tay thon dài ngừng ở giữa không trung ba giây, sau đó chuyển phương hướng.

Đinh Cửu Cửu còn ngây ngốc quỳ rạp ở mặt đất xem tác phẩm nghệ thuật của mình, chỉ nghe thấy tiếng hừ nhẹ của người phía trêи.

Lười biếng, vừa giống tức giận lại cũng như giống cười.

Chưa kịp nghĩ nhiều, Đinh Cửu Cửu cảm giác phía sau cổ lành lạnh, cô bị người ta xách từ phía sau như xách con gà.

Lần này đập vào mắt không phải tác phẩm nghệ thuật, mà là chủ nhân của nó.

Lúc trước nhìn không rõ, lúc này ở gần, Đinh Cửu Cửu mới phát hiện___ so với cái mà cô gọi là tác phẩm kia, diện mạo người trước mặt mới thật sự là tác phẩm nghệ thuật làm người kinh diễm.

Màu da trắng, mày kiếm sắc bén, mũi cao đón gió, môi mỏng.

Khuôn mặt hiện rõ hai chữ lạnh nhạt, cố tình lại có một đôi mắt đào hoa.

A... đúng là một gương mặt phong lưu bạc tình.

Đối diện vài giây, "tác phẩm nghệ thuật" nhướng mày, con ngươi đen nhánh lạnh lùng, môi mỏng hé mở.

"...Chú lùn nhỏ, hắn rượu vào người tôi, hình như cô còn rất vừa lòng?"

Đinh Cửu Cửu: "...." Chú lùn nhỏ??

Cô có chút đau răng.

Nhưng nhìn trêи người đối phương còn rất chật vật, cô chột dạ không dám phản bác.

Nhưng mà cô vẫn không thừa nhận.

Có những người được ông trời ưu ái, rõ ràng là trào phúng, âm cuối nâng cao ba phần, ánh sáng trong mắt vừa chuyển, đã cực kỳ giống tán tỉnh.

Mấy người bên cạnh bắt đầu châu đầu ghé tai:

"Tình huống này là sao, Tiểu Hàn tổng coi trọng nữ phục vụ này?"

"Không thể chứ?"

"Nếu không thú vị, nhìn tính cách Tiểu Hàn tổng, lúc này sớm ném người sang một bên rồi, nào còn pha trò chọc tâm người ta?"

"Đường nói, cô gái này cũng khá xinh đẹp đấy."

"Hắc, tôi cũng cảm thấy vậy."

"..."

Bên kia không dám nói nữa--- bát quái rơi vào tai Hàn Thời, anh như cười như không liếc nhìn một cái, không còn ai dám nghị luận nữa.

Đang an tĩnh, có giọng nói Đinh Cửu Cửu cảm thấy quen tai vang lên----

"Ai da, tình huống này là thế nào, tôi vừa đi toilet một lát thôi, sao Tiểu Hàn tổng cậu đã như vừa từ nước chui lên vậy?"



Chờ người vừa nói chuyện đi tới cạnh bàn, cũng nghe được nguyên nhân từ chỗ khác, nhìn về phía Đinh Cửu Cửu, ánh mắt tức khắc biến thành nghiền ngẫm.

"Người muốn nhào vào ngực Tiểu Hàn tổng không ít, dám hắt rượu vào người cậu ấy, cô thật là thú vị."

Không cần anh ta nói, những người vây xem kia cũng cảm thấy như vậy.

Đinh Cửu Cửu nhíu mày, nhưng không giải thích, chỉ rũ mắt xuống.

"Xin lỗi...... Ngài muốn xử lý như thế nào, nếu muốn bồi thường, tôi nhất định toàn lực phối hợp."

"Oa, này còn muốn toàn lực " phối hợp " nha?"

Trong đám người có người không có ý tốt mà bật cười.

"Nhìn mấy người, Tiểu Hàn là loại người này sao, đại tiểu thư Tống gia quấn quýt si mê lâu như vậy, Tiểu Hàn tổng của chúng ta cũng chưa nhả ra đâu, làm sao dễ dàng cắn câu như vậy, có phải hay không?"

"......"

Những lời nghị luận đó lọt vào tai, cô nhăn trán càng sâu.

"......"

Hàn Thời xoay chuyển ánh mắt.

Giây lát sau, anh buông tay ra, giống như đột nhiên không có hứng thú, ánh mắt cũng dịch chuyển ra chỗ khác.

"Được rồi, không cần cô bồi thường. —— mấy người, ai đi mượn quần áo cho tôi đi."

Không đợi Đinh Cửu Cửu nói tiếp, bên cạnh bàn có người cười gian:

"Đừng tuyệt tình như vậy, Tiểu Hàn tổng, tìm một phòng nhỏ tư chút, cho người ta cái cơ hội "bồi thường" đi."

Hàn Thời nhướng mày, hầu kết khẽ nhúc nhích, nhẹ giọng cười mắng câu,

"Cút."

Mọi người quay về cười đùa, không ai liếc mắt nhìn Đinh Cửu Cửu đang đứng bên cạnh.

Đinh Cửu Cửu nghẹn một hơi trong lòng, nửa điểm tâm tư tự tìm phiền toái đều không có, cô ngồi xổm xuống nhặt khay và chén rượu trống không lên, xoay người bước nhanh rời khỏi nơi này.

Cô không thấy, bàn ngoài cùng phía sau, người đó dựa vào ghế một lên nữa, khóe môi vẫn vương ý, mỏng lạnh lại cười tản mạn.

Một người nào đó, anh ta làm như vô tình mà nghiêng đầu, ánh mắt sâu thẳm liếc nhìn bóng dáng của cô một cái.

......

Một giờ sau.

Khu VIP quán bar Flower, hành lang dài dẫn đến toilet, một bộ đồ còn gắn nhãn đưa tới trước mặt Hàn Thời.

Người đang lười nhác dựa vào tường rũ mắt xuống, mang theo mem chút say, sau đó anh duỗi tay tiếp nhận, "Chậm như vậy."

"Ai da, Tiểu Hàn tổng, làm người cần có lương tâm —— đã là buổi tối, tôi có thể tìm cho cậu một bộ vừa đã không tồi." Tống Soái vui đùa nói: "Mới vừa tìm cậu một hồi lâu, ở chỗ này làm gì vậy?"

"Tỉnh rượu."

Người nọ nửa thật nửa giả mà ném lời nói rồi xoay người vào hành lang dài.

"Ở chỗ này cho tỉnh rượu? Vậy cậu ——"

Tiếng líu lo của Tống Soái dừng lại, cổ cũng dừng chuyển động lại theo--- đối diện vách tường mà Hàn Thời vừa đứng đó, có thể nhìn đến một nơi.

Quầy phục vụ khu VIP1.

Cô gái mới vừa hắt rượu vào người Hàn Thời, bận bịu ở đó cả đêm.

"Đậu xanh..."

Lấy lại tinh thần, biểu tình Tống Soái vặn vẹo, sau đó lập tức xoay người chạy trêи hành lang.

"Tôi nói này Tiểu Hàn tổng, không phải cậu nhớ thương cô bé kia chứ?"

".....Ai?"

Mí mắt cụp xuống, anh đút tay vào túi quần, thong thả bước đi, cũng không ngẩng đầu lên, giọng nói mang theo men say, lười nhác trả lời.

"Giả ngu với tôi không thú vị đâu."

Hành lang dài an tĩnh lại.

Vài giây sau, vẫn là thanh âm lười biếng không tỉnh ngủ kia.

"Ừ." Sau khi nói ra một chữ, thanh âm kia có thêm vài phần ý cười pha chút lưu manh, "Là có chút thú vị."

.... Còn cảm thấy có chút quen thuộc.



"Còn "ừ"??" Vẻ mặt Tống Soái muốn nứt, sau một lúc mới tìm về giọng nói của mình, "Không phải, luận về diện mạo dáng người, cô ấy kém em gái Như Vũ đấy, vị đại tiểu thư nhà tôi đã theo đuổi cậu nhiều năm, ông già hai bên cũng đã đồng ý, rốt cuộc cậu chướng mắt em gái Như Vũ ở điểm nào?"

"..."

Không lấy được bất cứ đáp án nào.

Tống Soái vừa quay đầu, thấy cửa toilet đã đóng lại.

—— hành lang dài đã chỉ còn một mình anh ta.

Tống Soái đối diện với cửa toilet, biểu tình vặn vẹo vài giây, có cô gái đi qua nhìn thấy, hoảng sợ bước nhanh chân, anh ta nhe răng, lẩm bẩm câu "Gặp quỷ", mới quay đầu rời đi.

......

Cuối cùng, làm thêm cả đêm khiến Đinh Cửu Cửu mệt mỏi rã rời.

Không biết hôm nay có phải ngày xấu hay không, gần hai giờ làm việc, luôn cảm thấy có người nhìn chằm chằm mình.

Trong lòng run rẩy, Đinh Cửu Cửu lắc lắc đầu, muốn đuổi những suy nghĩ hù dọa chính mình ra khỏi đầu.

Thật vất vả chờ tới giờ thay ca, Đinh Cửu Cửu đi ra từ phòng thay đồ, mặc một bộ đồ cao bồi, lập tức đi đến khu VIP1.

Trước khi đi vào, cô cố ý nhìn bàn số ba, xác định vị bị mình "làm hại" không có ở đó mới yên tâm đi vào.

Khi cách bàn số 3 mấy mét, Đinh Cửu Cửu dừng lại.

"A, nữ phục vụ kia quay lại đây." Có người ở bàn số 3 cười trộm.

"Thật đúng là. Tiểu Hàn tổng không có ở đây, cô ta quay lại làm cái___"

Chữ "gì" chưa kịp nói ra đã mắc ở cổ họng người đó.

Ở trước những ánh mắt dại ra của mọi người, cô gái có vóc dáng nhỏ, xinh mỉm cười vô hại, buông lỏng đầu của Lý Khiếu kiệt đang bị cô ấn vào khay đựng trái cây ra.

"Ai mẹ nó___"

Lý Khiếu Kiệt mang theo vẻ mặt đủ màu sắc như trái cây trong khay, nhảy dựng lên, xoay đầu gầm gừ với người phía sau.

"Đinh Cửu Cửu..."

Vài giây sau, anh ta nhả ra mấy từ này ra, khuôn mặt đầy dữ tợ.

Cô gái đứng tại chỗ, tươi cười mềm mại__

"Anh ngáng tôi một lần, tôi trả lại cho anh, rất công bằng?"

"Cô.... có tin tôi đánh cô hay không..."

Lời nói mang theo do dự, Lý Khiếu Kiệt quét mắt nhìn xung quanh một vòng, vẫn không thấy được nam sinh đánh anh ta bầm dập mặt mũi lần trước, nhưng anh ta không dám chắc chắn.

Vì thế cắn chặt răng, Lý Khiếu Kiệt căm giận nói: "Cô có tin tôi khiếu nại cô không?!"

Cô gái dùng ánh mắt nhìn đồ ngốc nhìn anh ta, ngay sau đó cong cong mắt: "Anh cho rằng vì sao tôi phải nhịn đến bây giờ?"

"..."

Thấy rõ trêи người cô là trang phục bình thường, Lý Khiết Kiệt cắn chặt răng đến mức có thể nghe được tiếng hai hàm răng va chạm.

Cô tiếp tục cười, "Lần trước người đánh anh đến mức nhập viện là bạn tôi, anh biết bọn tôi quen nhau ở đâu không?"

Lý Khiếu Kiệt: "Ai quản mấy người gặp___"

Cô đột nhiên cúi xuống, ấm áp trong đôi mắt hạnh đột nhiên chuyển lạnh___

"Lớp, tán, đả."

Lý Khiếu Kiệt: "....."

Không ở lại nhìn khuôn mặt không ngừng biến đổi từ xanh mét sang trắng bệch, Đinh Cửu Cửu cười một cái, đứng dậy, quay đầu đi đến toilet.

Chẳng qua vừa mới xoay người, Đinh Cửu Cửu cứng đờ ngay lập tức.

__

Cuối con đường phía trước, hành lang đi thông đến toilet, người đàn ông đã thay đổi quần áo đang ôm cánh tay đứng đó. Hai nút trêи cổ áo không cài lại, lộ ra xương quai xanh trắng đến lóa mắt.

Giờ này khắc này, người nọ đang hứng thú nhìn nơi này.

Một đôi mắt đào hoa tràn đầy hứng thú.

Nếu nhất định phải hình dung ánh mắt kia... Đại khái là ánh mắt của sói theo dõi con mồi.

Còn là loại đã đói đụng thật lâu.
Bình Luận (0)
Comment