Thanh Bảo và Đào Yêm Yêm đã ở bên nhau được hai tháng, thời tiết đã sớm chuyển lạnh.
Hôm nay, Yêm Yêm tới đón cô đi gặp gỡ bạn bè của cậu.
“Yêm Yêm, hôm nay mày nhất định phải đưa tâm can bảo bối kia của mày đến cho bọn tao gặp đấy.” Trước khi đi, đám bạn bè gọi cho cậu.
Yêm Yêm cười nhạt: “Đưa đến thì được, nhưng tụi mày đừng dọa cô ấy.” Lời nói đầy ý bảo vệ che chở.
Vào cửa, Yêm Yêm giúp Thanh Bảo cởi áo khoác, treo trên giá áo, sau đó lại cởi áo khoác của mình, vén tay áo lên, đến một chiếc ghế có chỗ tựa lưng, phía trên trên lót một lớp lông, chờ Thanh Bảo ngồi xuống, lại nhét vào trong ngực cô một cái gối.
Đám bạn bè của Yêm Yêm thấy vậy thì vô cùng ngạc nhiên, đây chính là Đào Yêm Yêm – người từ trước đến nay vẫn luôn tỏ ra bất cần đời đó hả?
Nơi này cũng được coi như một hội quán nhỏ, là họ hàng của một người trong đám mở. Bình thường Đào Yêm Yêm tới đây đều là bộ dáng tìm thú vui, không cần bản thân chủ động cũng có người lấy cột hầu hạ.
Hôm nay ngược lại là bọn họ được mở rộng tầm mắt, người không có khả năng để ý đến một ai trong đám bọn họ rõ ràng đang bắt đầu chăm sóc người khác.
Thanh Bảo giống như sớm đã thành thói quen Yêm Yêm này làm ra vẻ ta đây.
Cô nhìn thấy bọn họ sau, thẹn thùng nở nụ cười: “Chào mọi người.” Nói xong còn vén lọn tóc rủ xuống ra sau tai.
Trong nội tâm đám bạn bè kia, thuần khiết, quá mẹ nó thuần khiết rồi.
Yêm Yêm hừ lạnh một tiếng.
Đám bạn bè phản ứng trở lại, cười ngượng ngùng: “Chào chị, chào chị.”
Thanh Bảo hé miệng cười cười.
“Thanh Bảo, nếm thử xem, bánh kem nhỏ ở đây ăn rất ngon.” Yêm Yêm không để ý đến bọn người kia, thấy món điểm tâm ngọt được bưng lên, xắn một miếng đút cho Thanh Bảo.
Thanh Bảo há miệng nuốt vào, ánh mắt cong cong, vui vẻ gật gật đầu: “Ừ!”
Đám bạn bè rất có mắt, biết rõ Yêm Yêm đem người mang đến chính là làm cho hắn buông lỏng đã đến.
Một người trong đó cười nói: “Chúng ta đang chơi cờ nhảy đâu rồi, nếu không chị tới thử xem?” Lại chỉ chỉ Yêm Yêm: “Cậu ta chơi cái này mới lợi hại, hôm nay bọn em đều từ chối chơi với cậu ta.”
Cờ nhảy[1], được sinh ra vào năm 1880 tại nước Anh, tiếng Anh còn gọi là Halma. Quy tắc đơn giản, nhưng rất cần kỹ xảo. Những thứ này anh em của bọn thiếu gia nhà giàu tụ họp cùng nhau, tự nhận không giống với đám công tử bột kia, vì vậy thiên vị chơi cờ nhảy, khiến cho bọn họ cảm thấy có lợi cho trí tuệ, có phong cách.
[1] Nguyên văn là 跳棋 – Cờ nhảy, mình tìm hiểu thì thấy cái này nói nhiều nguồn khác nhau, có nguồn ghi là được sinh ra khoảng 1883-1884 ở Mỹ, nhưng cũng có nguồn ghi là vào năm 1880, nên mình sẽ giữ nguyên raw. Mình có sai chỗ nào thì mong các bạn chỉ ra để mình sửa nhé!Yêm Yêm nghiêng đầu nhìn về phía Thanh Bảo: “Muốn chơi sao?”
Tuy Thanh Bảo nhát gan, nhưng rõ ràng là có hứng thú với cờ nhảy: “Muốn.”
Trò chơi đã bắt đầu, Yêm Yêm vòng sau lưng Thanh Bảo, đặt cằm trên vai cô xem cô chơi, giống như ban đầu ở Video Games City, thỉnh thoảng giúp đỡ một trận, những lúc khác thì để mặc cô tự tìm tòi khám phá.
Người bên cạnh nhìn không nổi nữa: “Yêm Yêm, mày đây cũng quá chán đi. Không thể cho chị ấy chơi một chút sao?”
Yêm Yêm liếc xéo bọn họ: “Tao và Thanh Bảo là người một nhà, ai chơi đều giống nhau.” Nói xong lại đến gần bên tai Thanh Bảo: “Thanh Bảo, chúng ta xuống như vậy…”
Thanh Bảo ngượng ngùng đáp: “Ừ!”
Yêm Yêm cười xán lạn.
Thanh Bảo, miệng cậu đúng là càng ngày càng tự nhiên.
———
Ăn xong bữa cơm này, Yêm Yêm đã thông báo cho tất cả bạn bè có mặt biết chuyện.
Thanh Bảo là người mà cậu đặt ở đầu tim ngọn lưỡi, ngày sau gặp phải, bọn họ cũng phải chiếu cố ba phần.
Đưa đến lầu dưới ký túc xá, Yêm Yêm phất tay nhìn Thanh Bảo đi vào, trong nháy mắt cô quay đầu lại nhìn cậu, trái tim giống như được ngâm nước, trướng lên, mềm mại lại thỏa mãn.
Giờ khắc này, cậu nghĩ, sẽ không có giây phút nào vừa lòng đẹp ý như bây giờ.
Chỉ tiếc, phàm là có lòng tốt, đều có tiểu yêu thừa dịp đến đây quấy phá.
——
Hôm nay, Thanh Bảo có kỳ thi, Yêm Yêm không đi quấy rầy cô, ở trong hội sở đánh bài giết thời gian với đám bạn bè.
“Yêm Yêm, mày biết bây giờ mày giống cái gì không?”
“Cái gì?” Yêm Yêm vứt ra một đôi A.
“Bây giờ mày chính là cái đuôi dài ở sau Thanh Bảo!” Còn là toàn tâm toàn ý theo người ta, chính là cái loại người ta đi chỗ nào thì cong theo chỗ đó.
“Tao và Thanh Bảo nhà tao là cùng một cơ thể đấy.” Yêm Yêm cũng không phản bác, còn có vài phần tự đắc.
Vừa nói xong thì có tin nhắn gửi đến.
Yêm Yêm không đếm xỉa tới, lấy điện thoại ra nhìn, vẻ mặt lập tức thay đổi, giữa lông mày có chút tức giận, đồng thời ném bài xuống, phóng ra ngoài cửa.
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
“Thằng nhóc Mạnh Quần quấy rối Thanh Bảo!” Yêm Yêm cũng không quay đầu lại, nghiến răng bỏ lại một câu, hiển nhiên rất căm hận.
Mạnh Quần nào? Em trai tình nhân của ba cậu!
———
Sau buổi sáng thi thử, Thanh Bảo chậm rì rì ăn cơm ở căn tin, thuận tiện còn ôn tập cho kỳ thi buổi chiều.
Lúc này, một chàng trai bê khay cơm giống cô ngồi xuống vị trí đối diện.
“Xin chào, chị gái nhỏ.”
Mạch suy nghĩ của Thanh Bảo bị cắt đứt, có chút buồn bực. Cô dừng ăn cơm, lễ phép mím môi cười cười, định đáp lại.
“Tôi là Mạnh Quần. Chị gái nhỏ có đồng ý làm bạn gái của tôi không?” Cậu ta rất đẹp trai, nghe giọng điệu là biết đây là một tên được gia đình cưng chiều.
“Ngại quá, tôi có bạn trai rồi.” Thanh Bảo cắn môi dưới, nói nhẹ nhàng, trong lòng cũng không quá cao hứng.
“Tôi biết, Đào Yêm Yêm chứ gì.” Mạnh Quần mỉm cười: “Chẳng qua ánh mắt chị gái nhỏ kém như vậy, tôi với cậu ta là cùng một loại người, cũng không có gì khác nhau.”
Lần này, Thanh Bảo không thoải mái, vẻ khó chịu hiện rõ trên mặt, cô bưng đĩa đứng lên, xem ra muốn mắng cậu ta, nhưng lại không biết mắng chửi người, chỉ có thể bực bội ném ra một câu: “Cậu có bệnh!” Quay đầu liền rời đi.
Cái này là tức giận à?
Mạnh Quần nhún nhún vai, cũng bê khay cơm không động đến lên, đi về phía quầy đồ ăn.
———
Lúc Đào Yêm Yêm nhận được tin thì đã là xế chiều.
Mấy ngày nay, cậu cũng không đi tìm Thanh Bảo, nghĩ đến cuối cùng cô cũng thời kỳ thi cử, muốn tập trung ôn tập, định đợi hôm nay kết thúc sẽ đưa cô đi thư giãn một chút.
Ai ngờ Mạnh Quần lại có thể tìm tới cửa làm phiền Thanh Bảo.
Kiên quyết đi gây sự à, Mạnh Quần cũng không có xâm phạm cái gì, chỉ đơn giản là một tên khiến người ta buồn nôn.
Nhưng mà Thanh Bảo nhà cậu thi rất tốt, cậu ta không nên chọc vào, nếu như ảnh hưởng đến cô, vậy thì Mạnh Quần chính là phạm vào tội tày trời!
Chị của Mạnh Quần – Mạnh Nhu, là tình nhân của bố cậu, rõ ràng gia cảnh cũng không kém, còn làm càn nói mình là chân ái, cam tâm tình nguyện làm tiểu tam.
Vì chuyện này mà mấy năm nay Yêm Yêm mà đã náo loạn không ít. Năm lớp 9 còn cố ý đem chuyện của Mạnh Nhu và bố cậu viết thành truyện ngắn, dán ở cửa ra vào công ty của cô ta, còn in ra giống như phát tờ rơi, chia cho đồng nghiệp của Mạnh Nhu mỗi người một tờ.
Tuy Mạnh Nhu kiên trì với cái gọi là tình yêu đích thực, nhưng bị nhiều người như vậy nhìn với thành kiến, cô ta cũng không chịu được, cũng không đi làm, về nhà lại khóc.
Mạnh Quần ấy à, là một tên cuồng chị gái. Cho dù bản thân cậu ta cũng tức giận vì chị gái làm tiểu tam, nhưng cậu ta cảm thấy đều là phẩm hạnh của ba Yêm Yêm không tốt. Việc này vừa ra, được, các người đây là cả gia đình đều bắt nạt chị của tôi. Vì vậy lập tức tìm người trói Yêm Yêm lại, ném tới phía dưới cửa sổ nhà Mạnh Nhu đánh cho một trận.
Yêm Yêm tức giận, tiếp theo liền phải phản kích.
Hai người đấu qua đấu lại, ngầm hãm hại lẫn nhau không biết bao nhiêu lần.
Nếu là trước kia, Yêm Yêm chỉ việc ‘trả đũa’ lại là xong chuyện.
Nhưng, lần này không được.
Mạnh Quần cậu ta, là đang bắt nạt Thanh Bảo mà cậu yêu nhất.
———
Yêm Yêm thừa dịp Mạnh Quần vẫn chưa tiếp tục ra chiêu sau, liền trực tiếp cho người đến nhà Mạnh Nhu nằm vùng.
Cậu biết rõ thằng nhóc Mạnh Quần này dính chị mình, mỗi tuần đều phải tới đây ở hai ngày.
Vì vậy nửa đêm Yêm Yêm và hai ba người nữa ở ngõ hẻm vây kín phía sau Mạnh Quần, xông thẳng đến đá lên bụng cậu ta, giữa lông mày đều là vẻ tàn nhẫn ác độc.
Chờ đánh người xong, Yêm Yêm lạnh nhạt đi qua, ngồi xổm xuống, nhìn Mạnh Quần ôm bụng nằm rạp trên mặt đất: “Mày hãm hại tao như thế nào đều được, nhưng mà mày không nên quấy rầy Thanh Bảo. Mày chọc cho cô ấy mất hứng, hôm nay đánh mày, tao nhất định phải lấy lại công bằng cho Thanh Bảo.”
Mạnh Quần xì một tiếng khinh miệt, giương mắt hung hăng nhìn cậu.
Nhưng sau đó, động tác và lời nói của Đào Yêm Yêm ở đây lại ngoài dự liệu của tất cả mọi người.
Yêm Yêm đỡ Mạnh Quần lên, nói: “Hôm nay đánh mày, tao không hối hận. Nhưng sau này, chúng ta hòa giải đi. Tao đồng ý xin lỗi vì mấy hành vi hại mày trước kia. Rất xin lỗi. Nhưng nếu như mày quá tức giận, vậy thì ngày mai đánh lại tao cũng được. Chỉ cần không liên lụy đến Thanh Bảo, thế nào cũng được.”
Mạnh Quần nghe xong thì ngây ngẩn cả người.
Đám bạn bè xung quanh nghẹn họng trân trối nhìn Yêm Yêm.
Dưới đèn đường, lưng Yêm Yêm thẳng tắp, ngữ khí bình thản, vẻ mặt thành khẩn, bóng dáng kiên định in ở phía sau cậu, nhoáng một cái cũng không hoảng hốt.
Đây là ý gì?
Đám bạn bè hoảng hốt nghĩ thầm.
Hóa ra Đào Yêm Yêm,
Đây là muốn trái tim hướng về mặt trời,
Từ nay về sau cải tà quy chính.