Em Thấy Ánh Trăng - Hoài Nam Tiểu Sơn

Chương 22

Thế là, trong một sự trùng hợp kỳ lạ, buổi ra mắt phụ huynh cứ thế diễn ra.

Khi xe đến trước cửa, Tần Y đang nấu ăn trong bếp. Để đón tiếp con rể, bà còn tranh thủ ra ngoài mua ít đồ ăn vặt ướp lạnh.

Vừa nghe thấy tiếng xe, Tần Y vội vàng lau tay vào tạp dề, nhanh chóng bước ra ngoài.

Người đầu tiên bà gặp là Tần Phong, lúc này vẫn đang nhăn nhó vì đau.

“Dì! Mau, mau múc cho con ít nước rửa qua đã. Đau chết mất thôi!” Tần Phong vội vã lao vào sân.

“Chà…” Tần Y nhìn bộ dạng thảm hại của anh, giật mình lùi lại một bước. “Lại đánh nhau nữa à?”

Bà lo lắng nhìn anh, nhưng Tần Phong đã sải bước đến bể nước tưới cây, vặn vòi xối nước lên cánh tay, miệng không ngừng kêu rên.

Tần Y nhíu mày, không quan tâm anh nữa mà ngước mắt nhìn ra ngoài.

Lúc này, Trình Du Lễ đang lấy đồ từ cốp xe, Tần Kiến Nguyệt đứng bên cạnh giúp anh kiểm tra.

Tần Y nheo mắt quan sát. Bóng dáng Kiến Nguyệt che mất một nửa thân hình người đàn ông, bà chỉ thấy được sau gáy trắng trẻo cùng sống lưng thẳng tắp của anh. Đèn hậu xe hơi phản chiếu trên nửa chiếc quần tây.

Con gái hai mươi mấy tuổi khi nhìn đàn ông thường để ý tỉ lệ vai, eo, chân, thậm chí xem áo sơ mi và vest có phẳng phiu không.

Nhưng người ở độ tuổi của Tần Y trước tiên sẽ đánh giá đẳng cấp của bộ quần áo, thầm đoán giá trị tài sản. Dù đã sớm biết Trình Du Lễ xuất thân từ gia tộc giàu có, nhưng khi gặp mặt, bà lại thấy anh không hề phô trương xa hoa như mình tưởng.

Thay vào đó, anh có một loại hào hoa ẩn dật. Khí chất của một người xuất thân từ danh môn chính thống ở Bắc Kinh, giàu có và giáo dưỡng không lộ liễu.

Thanh tao, điềm đạm, không kiêu ngạo cũng không xu nịnh.

Trình Du Lễ đóng cửa xe, vừa ngẩng đầu đã thấy người phụ nữ đứng trước cửa.

Tần Y hơi sững người, bước chân thoáng khựng lại.

“Mẹ, con là Trình Du Lễ.”

Anh xách đồ, bước đến.

Tần Y ngước lên nhìn anh, giọng điệu hòa nhã: “Tiểu Trình à, cuối cùng cũng gặp con. Hôm qua mẹ còn nói với Nguyệt Nguyệt khi nào mới gặp được con đây.”

“Là lỗi của con.” Trình Du Lễ mỉm cười, giọng mang chút áy náy. “Dạo này con bận việc khác, mãi chưa có thời gian đến thăm mẹ.”

“Vào nhà ngồi đi.”

Tần Kiến Nguyệt lo mẹ nói năng lung tung, căng thẳng chen lên phía trước.

Tần Y đi lại không tiện, bước chân khập khiễng, hai người trẻ phía sau cũng tự giác đi chậm lại.

“Ngoài đời trông con còn phong độ hơn trong ảnh.” Bà vừa dẫn anh vào trong vừa không nhịn được quay lại nhìn. “Cao thế này cơ à.”

Bà lại nhìn sang Kiến Nguyệt: “Trước đây mẹ còn nói con tìm được người cao một mét bảy là tốt lắm rồi. Con từ nhỏ đã thấp hơn bạn bè cùng lứa, xếp hàng tập thể dục luôn đứng đầu tiên, trong lớp cũng ngồi bàn đầu——”

Tần Kiến Nguyệt lập tức tái mặt, rồi đỏ bừng lên vì xấu hổ. Cô đưa tay nắm cổ tay mẹ, khẩn cầu: “Mẹ đừng nói nữa được không?”

Tần Y chậc một tiếng: “Mẹ nói sự thật thôi mà, có gì đâu. Con xem, Tiểu Trình có để ý đâu, con còn căng thẳng hơn cả nó.”

Nói rồi, ánh mắt bà lại không kìm được mà đánh giá người đàn ông bên cạnh, cảm thán: “Đẹp trai quá, đẹp trai quá. Bảo sao người ta nói con vớ được báu vật.”

Trình Du Lễ bước vào nhà. Căn phòng oi nóng, anh giơ tay nhẹ nhàng cởi hai cúc áo trên cùng. Khi định đặt quà lên bàn, anh phát hiện đã có sẵn một đống thực phẩm chức năng dành cho người trung niên. Nhìn thấy một chiếc ghế đẩu trống, anh nhẹ nhàng đặt đồ lên đó, giọng điềm đạm tiếp lời: “Là con nhặt được báu vật mới đúng.”

Tần Y liếc mắt thấy đồ trên bàn trà, nghiêng đầu ghé tai Kiến Nguyệt nói nhỏ: “Cái này trước đây Tiểu Vương gửi tới, con tìm cách trả lại đi.”

Trình Du Lễ nghe thấy, tai hơi động một chút.

Tần Y lại hạ giọng hơn: “Mẹ đã nói với nó là con kết hôn rồi, thế mà vẫn cố tình gửi đồ đến. Đúng là chẳng đứng đắn gì cả.”

Tốc độ “lật mặt” của mẹ đúng là nhanh thật. Nhưng cũng phải công nhận rằng, Trình Du Lễ có một gương mặt rất hợp làm con rể, dễ gây thiện cảm. Không biết có xóa bỏ được định kiến trong lòng bà về việc đàn ông có tiền thì đều không đàng hoàng hay không, nhưng nhìn chung, Tần Y tỏ ra rất niềm nở với anh.

Tần Kiến Nguyệt uể oải đáp một tiếng, trong lòng vẫn còn ấm ức vì những lời mẹ vô tình trách móc ban nãy.

Cảm giác như có một chiếc xương cá mắc ngang cổ họng, không nuốt xuống được, cũng không nhổ ra được. Một vết thương đã tồn tại từ lâu, thỉnh thoảng lại bị xé mở, mang đến cơn đau âm ỉ.

Thậm chí còn đau hơn cả lần mẹ cô thẳng thừng hét lên: “Tần Kiến Nguyệt, con xứng sao?”

“Cơm dọn xong rồi, gọi anh con qua bưng đồ ăn đi.” Tần Y vừa nói vừa đi về phía bếp, thò đầu ra ngoài gọi: “Tần Phong! Qua đây bưng đồ!”

Bên ngoài, Tần Phong đáp lại một tiếng.

Tần Kiến Nguyệt đi theo mẹ vào bếp, định lấy món đồ ăn đã hấp sẵn trong nồi, nhưng không cẩn thận bị bỏng đầu ngón tay. Ngay giây tiếp theo, tay cô bị người đàn ông phía sau nắm lấy.

Trình Du Lễ không vội vã, dắt cô đến vòi nước, giúp cô rửa tay dưới dòng nước mát.

Tay còn lại của anh đặt lên vai cô, giọng trầm thấp: “Em ra ngoài đợi đi.”

Cô nhắc nhở: “Nóng lắm đấy, anh cẩn thận chút.”

“Anh biết.”

Nhà cũ của Tần Kiến Nguyệt vẫn giữ phong cách trang trí từ mấy chục năm trước, mang nét cổ xưa. Trong phòng khách còn treo một bức tranh thủy mặc vẽ hổ leo núi. Cô ngây người nhìn bức tranh vài giây, lúc hoàn hồn thì bàn ăn đã bày đầy món nóng hổi.

Trình Du Lễ ngồi xuống bên cạnh cô, trên người anh hiếm khi xuất hiện dáng vẻ đời thường như vậy.

“Có muốn uống chút rượu không?” Tần Y vừa ngồi xuống đã đột nhiên đề nghị.

Tần Phong lập tức hưởng ứng: “Muốn muốn muốn! Nhất định phải uống! Hôm nay con sẽ thay dì đánh gục cậu con rể này!”

Tần Kiến Nguyệt xua tay từ chối: “Anh ấy lái xe đến.”

Trình Du Lễ cũng không nói gì, chỉ mỉm cười nhàn nhạt.

Tần Y suy nghĩ một chút rồi nói: “Vậy sao không ở lại một đêm luôn? Còn về làm gì, đi đi lại lại mệt lắm.”

Trình Du Lễ hơi nghiêng đầu nhìn Kiến Nguyệt, ánh mắt dò hỏi ý cô.

Cô cắn môi, vẻ mặt nặng trĩu tâm sự. Không nói gì, nghĩa là ngầm đồng ý.

Trình Du Lễ chưa từng nói với cô rằng anh là người không động đến rượu bia.

Rượu khác với thuốc lá, uống say dễ khiến con người mất kiểm soát. Anh luôn giữ nguyên tắc của mình, dù trong các buổi tiệc xã giao cũng không đụng đến rượu. Một khi bắt đầu thì rất khó dừng lại, có một lần thì sẽ có hai lần, ba lần. Ban đầu từ chối sẽ khó, nhưng nếu kiên trì vài lần, dần dần người ta sẽ hiểu anh là kiểu người thanh tâm quả dục, không ai cố tình ép anh nữa.

Hôm nay, anh phá lệ vì cô.

Trình Du Lễ nhìn sang Tần Y, mỉm cười nhàn nhạt: “Mẹ đã nói vậy, vậy tối nay con sẽ không về nữa.”

“…” Dưới gầm bàn, Tần Kiến Nguyệt đá chân anh một cái. Nhưng lại bị Trình Du Lễ nắm lấy tay.

Tần Phong không thể chờ thêm, lập tức lấy ra một chai rượu lúa mạch đen: “Nào nào, rượu này lần trước uống chưa hết.”

Nói xong liền định rót thẳng vào bát Trình Du Lễ.

Tần Kiến Nguyệt chặn miệng chai lại: “Dùng ly được không? Anh có thể nào tinh tế chút không?”

“Được rồi được rồi, tinh tế, tinh tế!” Tần Phong vội vàng tìm hai chiếc ly, đặt xuống bàn cái “cạch”, rồi cười nói: “Thế này đủ tinh tế chưa? Nào, anh em mình cạn ly!”

“Khoan khoan khoan.” Tần Y lại gọi anh ta dừng lại. Bà vẫy tay bảo Tần Phong đặt chai rượu xuống, rồi nói: “Tự nhiên dì nhớ ra nhà mình còn cất một thứ rất quý, con để rượu đó xuống đã. Dì đi lấy.”

Thứ quý mà Tần Y nhắc đến chính là một vò Nữ Nhi Hồng, được cha của Tần Kiến Nguyệt, Giang Hoài, ủ cách đây hai mươi năm.

Giang Hoài là người miền Nam, quê ông có tục lệ chôn một vò Nữ Nhi Hồng dưới gốc quế khi con gái chào đời, đến ngày con xuất giá sẽ đào lên uống mừng.

Vò rượu này được ủ vào năm Kiến Nguyệt ra đời. Khi đó nhà không trồng cây nào thích hợp để chôn, nên ông chỉ đành đặt nó sau một chiếc lu sen trong nhà.

Tần Y ôm vò rượu loạng choạng bước vào, mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía bà. Chỉ riêng Kiến Nguyệt là đỏ hoe mắt.

Tần Y thở dài: “Bố con không có cơ hội nhìn thấy ngày con xuất giá. Hôm nay uống hết vò rượu này, cũng coi như giúp ông ấy hoàn thành tâm nguyện.”

Từ khóe mắt, Trình Du Lễ thoáng thấy Kiến Nguyệt khẽ gật đầu, đôi mắt cô ươn ướt. Hình ảnh ấy làm lòng anh khẽ rung lên.

“Thêm ly đi.” Trình Du Lễ hơi nhướng cằm, ra hiệu cho Tần Phong lấy thêm ly thủy tinh.

Chiếc ly không được đặt ở góc bàn trống.

Trình Du Lễ đứng dậy, vươn tay cầm lấy. Tiếng chạm ly trong trẻo vang lên, anh dứt khoát uống cạn một ly Nữ Nhi Hồng đầy.

Ly đầu tiên, kính cha vợ.

Sau đó lần lượt kính mẹ vợ, và anh họ.

May mà rượu này không quá nặng, dù uống nhanh nhưng sắc mặt anh vẫn giữ được vẻ tỉnh táo.

Sau khi ngồi xuống, trên người anh phảng phất hương rượu ngọt dịu. Tần Kiến Nguyệt ngửi thấy mùi ấy, trong lòng bất giác dâng lên một cảm giác muốn ôm anh hôn một cái. Nhưng cô cũng biết suy nghĩ này không hợp lúc, gương mặt hơi nóng lên.

Tần Phong cũng rót cho cô một chút. Kiến Nguyệt nhấp môi, ngay lập tức cảm thấy cay nồng.

Quả nhiên, loại rượu này chỉ thích hợp để ngồi nhìn người khác uống mà thôi.

Sau khi cạn hết một vòng, Tần Y khẽ cảm thán: “Ai dà, thật không dễ dàng gì.”

Bà lộ ra vẻ hài lòng với diện mạo và phẩm chất của Trình Du Lễ, ánh mắt hoàn toàn khác hẳn vẻ coi thường nhà họ Trình trước đây. Bà uống thêm một ly, trên mặt hơi ửng đỏ vì men say:

“Mẹ còn nhớ cách đây một năm vẫn còn lo ngay ngáy ở nhà, sợ rằng con gái mẹ không lấy được chồng. Nói thật thì, con bé này dung mạo cũng bình thường, tính cách thì không cởi mở, lúc nào cũng bướng bỉnh. Điểm có thể xem là đáng giá nhất chắc là cái tài hát tuồng, mà nói thật, dân trong nghề nhìn vào cũng chỉ xem như chút tài mọn thôi. Không ngờ hôm nay lại có thể ‘gả cao’ như vậy.”

“Mẹ còn nhớ lúc đó, mẹ thấy Tiểu Vương thích con, mẹ đã mừng hết sức. Dù sao con gái mẹ cũng không cần lo ế nữa, mẹ còn suốt ngày khen cậu ta với mọi người.”

Tần Y nói xong, gương mặt lộ vẻ vừa mừng vừa tủi, lại tự mình rót thêm một ly rượu: “Không dễ dàng gì. Hôm nay mẹ nói thật lòng, mẹ thật sự mừng cho con.”

Tần Kiến Nguyệt cắn một miếng hẹ vàng, nhưng mãi không nuốt xuống. Cuối cùng, miếng rau rơi trở lại bát. Cô ngơ ngẩn cầm đũa chọc chọc vào hạt cơm.

Lời vừa dứt, Tần Phong đã nhảy dựng lên: “Cái gì mà ‘gả cao’ hay ‘gả thấp’? Đừng có để mấy cái khái niệm đó trong miệng nữa! Ở đây không có cái chuyện ‘cao gả’ gì hết! Nguyệt Nguyệt của chúng ta có gì không tốt chứ? Em ấy rất tốt! Trong vòng mười dặm, thử tìm xem có cô gái nào xinh đẹp hơn em ấy không?”

Cũng không rõ anh ấy nổi nóng vì điều gì—là vì vừa rồi Tần Kiến Nguyệt quá mức thiên vị Trình Du Lễ, hay đơn thuần chỉ vì sự yêu thương chân thành dành cho em gái.

Dù thế nào, vào khoảnh khắc này, cô thực sự biết ơn anh trai mình.

Tần Kiến Nguyệt cúi đầu, khẽ dùng ngón tay lau đi hơi ấm nơi khóe mắt.

Một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên đỉ.nh đầu cô, động tác xoa dịu quen thuộc, mang theo sự vỗ về dịu dàng. Bên tai vang lên tiếng cười ứng phó của Trình Du Lễ, anh lười nhác đáp lại: “Anh nói đúng.”

Anh không phản bác lập trường của mẹ Kiến Nguyệt. Có vài lời cứ quẩn quanh nơi đầu lưỡi, nhưng cuối cùng, anh vẫn nuốt trở lại.

Trình Du Lễ thuận lợi ở lại nhà Tần Kiến Nguyệt qua đêm. Trước khi đi tắm, anh đến thắp một nén hương cho Giang Hoài. Người đàn ông trong ảnh có vài phần giống Tần Kiến Nguyệt, khiến anh chợt khựng lại, đứng đó lặng lẽ nhìn một lúc lâu.

“A Lễ, anh đi tắm đi.” Tần Kiến Nguyệt chậm rãi bước tới, kéo nhẹ tay anh. “Vòi nước hơi khó chỉnh, em đã đặt sẵn ở mức phù hợp rồi, anh đừng động vào nó là được.”

Trình Du Lễ gật đầu: “Ừm.”

Cô mặc một chiếc váy ngủ mùa hè, tà áo mềm mại quấn quanh chân.

Trước bài vị của ba, cảnh tượng này có phần không thích hợp. Vì vậy, Tần Kiến Nguyệt liền bị anh ôm eo nhấc ra ngoài. Trình Du Lễ cúi người, ghé sát tai cô, giọng trầm thấp: “Ở trên giường chờ anh.”

Tần Kiến Nguyệt: “…”

Người đàn ông này, lúc nào giọng điệu cũng mang theo chút ám muội không hợp với vẻ mặt. Cô chạm vào vành tai nóng lên của mình, thúc giục: “Anh mau đi đi.”

Khoảng hai mươi phút sau, Trình Du Lễ tắm xong. Khi bước vào phòng ngủ nhỏ của cô, luồng khí mát lạnh từ điều hòa phả ra nhè nhẹ. Đây là lần thứ hai anh bước vào phòng cô, lúc này mới để ý thấy trên mái chéo phía trước có một ô cửa sổ trời. Từ ô cửa ấy, có thể nhìn thấy mái hiên bên ngoài, trên đó mọc một bông hoa đăng tiêu cô độc.

Tiến thêm vài bước, anh đứng lại nơi cuối giường, ánh mắt chạm đến vầng trăng tròn mười sáu. Hơi ngả người tựa vào giá sách, anh cứ thế lặng lẽ ngắm nhìn.

Tần Kiến Nguyệt cũng ngước cổ nhìn theo: “Trăng sáng quá, có cảm giác như sắp biến hình vậy.”

Trình Du Lễ bật cười.

Cô xoay người, đổi tư thế từ đầu giường sang cuối giường, thích thú nói: “Như này là có thể nhìn thấy rõ luôn, anh cũng nằm xuống cùng em đi.”

Cô đưa tay kéo nhẹ ống quần anh, mời mọc.

Lúc này mới nhận ra, Trình Du Lễ đang mặc quần của Tần Phong—một chiếc quần lửng với màu vàng-xanh chói lọi. Trên người Tần Phong, trông nó như bộ đồ của một gã lêu lổng sẵn sàng đánh nhau ngoài phố, vậy mà khi Trình Du Lễ mặc lên, nó lại mang phong thái của một siêu mẫu chưa kịp tỏa sáng trên sàn diễn.

Đặc biệt là khi anh đút tay vào túi quần, ngẩng đầu ngắm trăng với dáng vẻ ung dung. Dù trong đôi mắt sáng trong kia chẳng hề gợn chút cảm xúc, nhưng chỉ cần anh đứng đó thôi, người khác cũng chẳng thể rời mắt.

Tần Kiến Nguyệt nhìn đến ngây người, tay kéo áo anh cũng lỏng ra chút.

Có những người sinh ra đã là ánh sáng.

Trình Du Lễ lên giường, nằm song song bên cô. Anh duỗi tay, kéo cô vào lòng, còn Tần Kiến Nguyệt thì thuận thế tựa đầu lên vai anh.

Tấm rèm che ô cửa sổ trời vẫn chưa kéo hẳn, Tần Kiến Nguyệt ngẩng đầu nhìn, phát hiện trên tấm kính bên ngoài có một con đom đóm đậu lại.

Ánh sáng xanh nhạt len vào đôi mắt trong veo của cô. Cô giơ tay lên, khẽ chạm vào nó trong không trung.

“Mẹ em rất nghiêm khắc sao?” Trình Du Lễ lên tiếng, có lẽ vì hơi men mà giọng anh hơi khàn.

Tần Kiến Nguyệt lập tức thu lại nụ cười, chầm chậm rút tay về, đáp: “Bà ấy rất nghiêm khắc. Khi còn nhỏ học hát kịch, em là đứa chậm hiểu nhất, học rất lâu mới nhớ. Mẹ em sốt ruột lắm.”

“Là bà ấy nói em ngốc sao?” Anh cụp mắt nhìn cô.

Tần Kiến Nguyệt nói: “Em thực sự ngốc mà.”

“Sau này, những người bạn cùng học hát với em thế nào rồi?”

“Em không rõ lắm, chắc là không ai còn theo nghề nữa.”

Anh khẽ cười, như đang vỗ về một đứa trẻ: “Vậy thì em là người thông minh nhất rồi.”

Tần Kiến Nguyệt cũng cười: “Cảm ơn anh đã an ủi, nhưng hình như không thể suy ra kết luận đó.”

Một lúc sau, Trình Du Lễ lại lên tiếng, giọng có phần nghiêm túc hơn: “Có chí thì nên, nói thì dễ nhưng làm mới khó. Đây không phải là an ủi.”

Tần Kiến Nguyệt không nói gì thêm, chỉ mím đôi môi khô khốc. Sau vài lần thân mật, cô đã trở nên táo bạo hơn một chút. Cô khẽ chạm tay lên cơ bụng anh, giây tiếp theo liền chạm phải cạp quần lỏng lẻo.

Vòng eo của Trình Du Lễ gầy hơn Tần Phong một chút, vì thế chiếc quần này không được vừa vặn cho lắm.

Là một khoảnh khắc rất thích hợp để trêu chọc, nhưng vừa nghĩ đến Tần Phong, tảng đá đè nặng trong lòng cô lại xuất hiện. Cô ngượng ngùng rụt tay về: “Chuyện hôm nay… xin lỗi anh.”

Trình Du Lễ uể oải hỏi lại: “Chuyện gì?”

Cô mở miệng đầy khó khăn: “Thái độ của anh trai em không tốt lắm… Vì tính cách anh ấy vốn vậy. Nói chuyện rất thẳng thừng, cũng không quá giữ lễ. Nhưng bình thường anh trai em không có ý xấu với ai đâu, anh đừng nghĩ nhiều.”

Vài câu nói khiến mặt cô đỏ bừng, Tần Kiến Nguyệt không dám nhìn anh. Phải một lúc lâu sau, cô mới nghe thấy anh hỏi ngược lại: “Em nghĩ anh sẽ để bụng sao?”

Cô nói nhỏ: “Em cảm thấy… có hơi mất mặt.”

Nhìn hàng mi run run và ánh mắt né tránh của cô, có lẽ cô thực sự bận lòng về chuyện này.

Cuộc cãi vã giữa cô và Tần Phong, Trình Du Lễ cũng đã nghe loáng thoáng.

Anh suy nghĩ rất lâu. Về sự giấu giếm của cô, về sự bất an của cô.

Cuối cùng, anh chậm rãi lên tiếng, kể về gia đình mình:

“Mẹ anh là thành viên trong hội đồng quản trị công ty của ba anh. Hai người họ là một cặp trai tài gái sắc, cùng nhau đưa sự nghiệp của ông nội anh lên đỉ.nh cao, làm ăn phát đạt. Chỉ cần ra ngoài nhắc đến tên nhà anh, người ta đều phải nể vài phần. Có phải rất lợi hại không?”

Cô đương nhiên biết điều đó, liền gật đầu.

Anh lại hỏi: “Có phải em nghĩ anh rất hào nhoáng, sống trong nhung lụa?”

Tần Kiến Nguyệt hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ anh không phải sao?”

“Nhưng em có biết cái giá phải trả là gì không?”

Trình Du Lễ lơi lỏng nắm lấy tay cô, để cô cảm nhận hơi nóng trong lòng bàn tay anh.

“Anh đi học hơn mười năm, họ chưa từng đến trường anh dù chỉ một lần. Sinh nhật anh, họ chưa từng xuất hiện. Khoảng thời gian dài nhất, anh và ba mẹ đã bốn năm không gặp nhau.”

Tần Kiến Nguyệt ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt kinh ngạc. Nhưng bất kể anh nói gì, ánh mắt của anh vẫn luôn bình thản, không gợn sóng. Điều đó khiến sự kinh ngạc của cô bị nén xuống đôi chút.

Nghĩ lại thì, dường như cô chưa từng gặp cha mẹ của anh.

Anh tiếp tục nói: “Hồi tiểu học có rất nhiều hoạt động cần có phụ huynh tham gia. Ngày Quốc tế Thiếu nhi, họ có thể nhờ những chú, những dì khác đến thay mặt ba mẹ anh. Có vài người, anh thậm chí còn chưa từng gặp bao giờ. Những ngày mưa lớn, trường yêu cầu mỗi học sinh gọi điện cho phụ huynh đến đón, còn nhà anh thì gửi đến hai tài xế.”

Nói đến đây, Trình Du Lễ dừng lại một chút, sau đó cười khổ đầy bất lực: “Thầy giáo rất khó xử vì đó là quy định của nhà trường, nên đã gọi điện cho mẹ anh. Lúc đó, anh đứng ngoài cổng, có một bạn học chạy tới hỏi: ‘Tại sao lần nào cũng có chú, có dì đến đón cậu? Cậu là trẻ mồ côi à?'”

“Câu trêu chọc đó khiến anh đau đớn đến mức nào ư? Anh lập tức nói với cậu ta: ‘Đúng vậy, tôi là trẻ mồ côi.'”

Trình Du Lễ nhắm mắt lại, không nhìn thấy nét đau lòng trong mắt Tần Kiến Nguyệt. Anh khẽ cười, như thể đang tự giễu mình, sau đó lại tiếp tục kể bằng giọng điệu nhẹ nhàng:

“Kể từ ngày đó, anh bắt đầu tự lừa mình dối người, giả vờ mình là trẻ mồ côi. Giả vờ suốt đến khi tốt nghiệp tiểu học. Mọi người nhìn anh bằng ánh mắt thương hại, lâu dần, anh lại cảm thấy thích điều đó.”

“Bởi vì anh biết họ chỉ nghĩ rằng anh ‘không có’, chứ không phải ‘có mà như không’.”

“Có mà như không” còn đau đớn hơn “không có”. Vì vậy, anh thà rằng mình là trẻ mồ côi.”

“Anh từng rất muốn mẹ đón anh tan học. Vì điều đó, anh đã làm một chuyện ngu ngốc. Hôm ấy trời mưa giông, anh chạy lên đỉ.nh núi sau trường. Anh nghĩ rằng nếu mẹ không đến, anh sẽ ngồi đó đợi sét đánh trúng mình. Nếu anh chết rồi, mẹ chắc chắn sẽ đến nhặt xác anh, đúng không?”

“Nhưng ngay cả khi anh đã làm ra một chuyện điên rồ như vậy, mẹ anh vẫn không đến.”

Ánh mắt Tần Kiến Nguyệt dần cụp xuống, cô chậm rãi vươn người về phía anh, như thể quay lại đêm mưa trên đỉnh núi năm nào, nhẹ nhàng ôm lấy anh.

Cuối cùng, Trình Du Lễ khẽ nói: “Có lẽ anh là đứa trẻ biết cách che giấu cảm xúc sớm nhất.”

Anh nói, sau này dần dần anh cũng đã hiểu ra. Dù có chấp nhận hay không, chúng ta vẫn phải chung sống với phần giả dối của chính mình. Phần này chỉ có bản thân ta mới biết, cũng chỉ có bản thân ta mới có thể tìm thấy lối ra.

Những thiếu sót trong cuộc đời không thể xóa nhòa ánh sáng vốn có của nó. Dù người khác nhìn ta có hào nhoáng hay không, có thể diện hay không, thì cũng không thay đổi được sự rực rỡ mà “ta” vốn có.

Trình Du Lễ nắm lấy cổ tay mảnh mai của cô, nhẹ nhàng mời gọi: “Còn chuyện khi nào thì chấp nhận, cứ luyện tập nhiều sẽ quen thôi .”

Tần Kiến Nguyệt nhìn vào đôi mắt bình thản của anh, nửa hiểu nửa không, gật đầu. “Luyện tập”—nghe có vẻ là một chuyện rất khó khăn. Một lúc sau, cô lại hỏi anh một câu: “Nếu bây giờ anh quay trở lại lúc còn nhỏ, anh có tiếp tục giả vờ mình là trẻ mồ côi không?”

Trình Du Lễ suy nghĩ một chút, rồi nói: “Không biết nữa. Nhưng chắc anh sẽ không lên núi chờ sét đánh đâu, vẫn muốn sống thêm vài năm.”

Tần Kiến Nguyệt bật cười.

Anh nói: “Từ đó trở đi, những thứ không thể có được thì anh cũng không cố chấp nữa. Người ngoài nhìn vào có thể thấy anh rất thong dong, là vì anh đã giấu hết những không cam tâm vào trong.”

Thì ra, không cố chấp là vì sớm đã hiểu rằng không phải chuyện gì cũng thuận theo ý mình.

Thích giấu sự yếu đuối, thích khao khát những thứ ngoài tầm với—tất cả đều là bản tính con người.

Cả hai trầm ngâm giây lát, không ai lên tiếng nữa. Trình Du Lễ ôm chặt Tần Kiến Nguyệt, kéo cô sát vào mình hơn, giọng nói cũng dịu dàng hơn nhiều: “Nên đừng xin lỗi anh, đi xin lỗi anh trai em đi.”

Tần Kiến Nguyệt nghĩ đến gương mặt của Tần Phong, không nhịn được trợn mắt: “Không đi đâu, anh ấy kiêu ngạo muốn chết.”

Trình Du Lễ bị chọc cười: “Được thôi, tùy em quyết định.”

Rèm cửa trời sáng bị kéo xuống, đàn đom đóm bị kinh động bay tán loạn. Tia sáng cuối cùng từ thiên nhiên bị ngăn cách. Đôi tay trắng muốt của Tần Kiến Nguyệt bị giữ lại. Trình Du Lễ nghiêng người về phía trước, bầu không khí thân mật đã sẵn sàng.

Nhưng rồi… két két két—tiếng giường cũ kĩ rung lắc quá mức khoa trương.

Anh cười khổ không chịu nổi: “Cái giường này của em, lúc nào cũng thế à?”

Tần Kiến Nguyệt che mặt: “Em ngủ một mình thì không thế này.”

Do dự một lúc, nghĩ đến trong nhà vẫn còn hai vị phụ huynh, Trình Du Lễ đành bất lực nằm xuống, giọng điệu mang theo chút thất bại: “Xem ra hôm nay không tiện.”

Vì chuyện nhỏ như vậy mà bị gián đoạn, Tần Kiến Nguyệt cũng có chút hụt hẫng, lẩm bẩm: “Tiện mà.”

Anh nhướn mày: “Muốn sao?”

“…”

Tần Kiến Nguyệt còn chưa kịp trả lời, đã bị anh cúi đầu hôn xuống. Bàn tay lạnh lẽo nhẹ nhàng v.uốt ve làn da nơi cổ cô, chậm rãi di chuyển xuống bờ vai trơn mịn, lặng lẽ siết chặt lấy cô.

Xương tay có điểm hay chính là ở sự linh hoạt. Giống như dòng suối mùa xuân chảy qua khe núi—một nửa vẫn mang theo chút giá lạnh chưa tan của mùa đông, một nửa lại nồng ấm hơi thở mùa hạ sắp đến. Đẩy con người ta vào trạng thái thoải mái dễ chịu nhất.

Vẫn sẽ hồi hộp như lần đầu. Trong suốt quá trình, câu mà cô nghe được nhiều nhất chính là: “Thả lỏng đi, đừng căng thẳng.”

Lát sau, Tần Kiến Nguyệt nằm nghiêng trên mép giường, cảm nhận hơi ấm còn vương lại.

Tấm lưng trần mượt mà hướng về phía Trình Du Lễ. Anh dùng ánh mắt phác họa đường nét bờ vai cô, bờ xương bướm duyên dáng cùng mái tóc đen rối loạn. Xương sống thanh mảnh hiện lên rõ ràng, sau tai rịn ra tầng mồ hôi mỏng.

Cơ thể đang phập phồng dần bình ổn lại, Tần Kiến Nguyệt yếu ớt mở mắt.

Trình Du Lễ vốn dĩ nằm yên không động, nhưng lại không kìm được sự tò mò mà quan sát cô. Nhẹ nhàng lật người cô lại, đôi mắt của cô vẫn vương chút xấu hổ, không chịu nhìn thẳng vào anh, vùi đầu vào trong chăn.

Một lúc lâu sau, cô cất giọng nhỏ như muỗi kêu: “Anh có muốn không?”

Anh rõ ràng đã nghe thấy, nhưng cố tình vén chăn lên, cười hỏi: “Muốn gì?”

Cô thò khuôn mặt ửng đỏ ra khỏi chăn, đoán được anh đang cố ý trêu mình, có chút sốt ruột: “Em hỏi anh có muốn không đấy!”

Trình Du Lễ nâng cằm cô lên, không để cô trốn tiếp: “Cũng biết quan tâm người khác ghê nhỉ.”

“Có qua có lại thôi”

“Hóa ra thỏa mãn anh đối với em chỉ là có qua có lại thôi à?”

Tần Kiến Nguyệt nghiêng đầu, vùi vào gối: “Em không đấu võ mồm với anh đâu.”

Cô không cử động, chỉ cảm giác được ngón tay anh đang nghịch tóc mình. Một lúc sau, cô nghe thấy Trình Du Lễ khẽ gọi: “Kiến Nguyệt.”

Giọng cô đã nhuốm chút mệt mỏi: “Muốn thì nói thẳng đi.”

Câu nói còn chưa dứt, đã bị anh chặn lại. Anh nhẹ giọng: “Hãy tự tin lên, em rất xuất sắc.”

Chỉ mấy chữ đơn giản lại khiến cổ họng cô nghẹn lại. Cô trầm mặc hồi lâu, cuối cùng chỉ có thể khẽ gật đầu, không nói nên lời. Nụ hôn rơi xuống trán cô, họ chúc nhau ngủ ngon.

Đôi khi, Tần Kiến Nguyệt cũng cảm thấy cuộc sống có rất nhiều khoảnh khắc ấm áp, nhưng đã rất lâu rồi cô chưa từng trải qua sự dịu dàng chỉ dành riêng cho mình.

Không ai sẽ hao tốn sức lực, vượt núi băng đèo, chỉ để nói một câu: “Em rất xuất sắc.” Tần Kiến Nguyệt cũng chưa từng mong đợi sẽ nhận được lời an ủi xa xỉ như vậy. Cô không kỳ vọng, thì sẽ không thất vọng.

Thế nhưng, khi một người đã quen với việc bị mưa dầm ướt đẫm bỗng dưng có một chiếc ô che chắn, cô cuối cùng cũng có đủ dũng khí để bắt đầu khao khát một tương lai rực rỡ ánh mặt trời giống họ.

Trong đêm hè ấy, Tần Kiến Nguyệt chậm rãi buông bỏ một khúc mắc trong lòng. Cô không còn lặp đi lặp lại tự hỏi bản thân: “Mình thật sự xứng đáng làm vợ anh ấy sao?”

Sự yên tâm bất ngờ khiến buổi sáng hôm sau trở nên nhẹ nhàng, trong trẻo hơn.

Tỉnh dậy, trên giường chỉ còn lại một mình cô. Cô lắng tai nghe động tĩnh bên ngoài—không có âm thanh gì cả.

Phản ứng đầu tiên, cô cầm lấy điện thoại. Có hai tin nhắn chưa đọc.

Trình Du Lễ: Anh đi công tác, phải bay chuyến sớm. Anh đi trước nhé. Nhớ nói với mẹ một tiếng.

Trình Du Lễ: Anh nấu cháo cho em rồi.

Tin nhắn gửi lúc bảy giờ, bây giờ đã tám giờ rưỡi.

Tần Kiến Nguyệt dụi dụi mắt, ngái ngủ nhắn lại: “Anh dậy lúc mấy giờ vậy?”

Khoảng ba, bốn phút sau, anh trả lời: “Hơn năm giờ.”

Cô không thể tin nổi, dụi mắt thêm lần nữa: “Sớm vậy sao? Sao không ngủ thêm một lát?”

Anh đáp: “Sợ vợ của anh đói bụng.”

Tần Kiến Nguyệt mỉm cười, đặt điện thoại xuống, đi xuống bếp. Ánh nắng đầu tiên của buổi sáng màu cam nhạt phủ lên người cô. Cô mở nắp nồi, trên bề mặt cháo loáng thoáng vài cánh ngân nhĩ.

Trong lúc múc cháo, khóe mắt cô vô tình nhìn thấy một nhánh cỏ xanh lơ lửng trên khung cửa sổ. Cô nhấc lên xem, là một nắm lá bạc hà đã được rửa sạch. Ngón tay chạm vào vẫn còn vương chút nước mát lạnh.

Dưới ô cửa, trong chiếc cốc thủy tinh là nước trà màu hổ phách, lấp lánh ánh mật ong. Trên bề mặt trôi nổi vài bông hoa nhỏ, ướt đẫm sương sớm.

Cô cầm lên, ghé sát lại ngửi, hương bạc hà thanh mát hòa quyện với nhài thơm dìu dịu, thấm đẫm không gian bếp buổi sáng.

Cô nghe thấy tiếng mẹ gọi mình, nhưng nhất thời không lên tiếng đáp lại.

Tầm mắt cô dừng trên khóm hoa nhài ngoài cửa sổ, những bông hoa trắng nhỏ đang đong đưa nhàn nhã trong cái nóng mùa hè. Trong mắt, trong lòng cô đều phủ đầy một tầng hơi ấm dịu dàng, vấn vít như sương mờ buổi sớm.

Bình Luận (0)
Comment