Em Thấy Ánh Trăng - Hoài Nam Tiểu Sơn

Chương 35

Trình Tự Ninh tò mò thò đầu vào trong: “Ơ? Trong phòng hai người hình như thật sự rất ấm, còn có mùi thơm nữa.” Cô hít hít mũi để ngửi thử mùi hương.

Đầu cô bị Trình Du Lễ lạnh lùng đẩy ra ngoài, anh hỏi: “Theo dõi hoạt động này kiểu gì?”

“Đây, chú theo dõi Weibo của cháu đi.” Trình Tự Ninh vừa nói vừa lấy điện thoại ra, đưa cho Trình Du Lễ xem trang Weibo cá nhân của mình, mở một bức ảnh lên: “Đây là khu vực hoạt động mà bạn cùng lớp cháu tranh thủ được, còn cái này là bảng LED chạy chữ mà cháu tự bỏ tiền lắp đặt, ngay dưới tầng trệt tòa nhà dạy học—chú yên tâm, nội dung trên đó hoàn toàn là về giáo dục pháp luật, thể hiện rõ lập trường phản đối hành vi bạo lực, bao gồm cả bạo lực lạnh và bạo lực ngôn từ.”

Trình Du Lễ lướt xem từng cái, tò mò hỏi: “Cháu bỏ tiền ra à?”

“Bố cháu tài trợ.”

Anh cười nhạt: “May đấy, vẫn chưa bị đánh.”

Trình Tự Ninh thì thầm: “Cháu xém bị đánh rồi đó!”

Trình Du Lễ bật cười, lại hỏi: “Làm sao thuyết phục được hiệu trưởng?”

“Chú đừng nói, vì chuyện này mà cháu với thầy hiệu trưởng nhà mình đã đấu trí đấu dũng một trận chiến vô cùng dài hơi. Họ cho rằng trường học phải phản ánh những điều tích cực, cháu bảo tích cực thì tích cực, nhưng cũng không thể nhắm mắt làm ngơ trước những góc tối được, đúng không? Chuyện của bạn cháu trong lớp, cháu đã nói với giáo viên tâm lý, mà giáo viên tâm lý lại là vợ của hiệu phó trường mình, vậy là cháu khéo léo ‘đánh vòng’ một chút, cuối cùng hiệu trưởng cũng đồng ý. Nhưng ông ấy không cho cháu làm rùm beng quá. Dù sao thì, có cơ hội là tốt rồi. Chỉ cần có một người lên tiếng, sẽ có vô số người dám lên tiếng. Đúng không nào?”

Mấy đứa trẻ mười lăm, mười sáu tuổi luôn tràn đầy nhiệt huyết, chúng có những suy nghĩ mạnh mẽ, sắc bén về thế giới bên ngoài. Sự phản hồi mãnh liệt ấy thực ra cũng là một điều tốt.

“Đến lúc đó, cháu sẽ in cả những chữ ký này lên.” Trình Tự Ninh lật quyển sổ ra rồi lại cất đi, trầm tư nói tiếp: “Bọn cháu còn định kêu gọi bạn bè trong lớp quay một video tuyên truyền, nhưng bây giờ gặp phải vấn đề.”

Trình Du Lễ nhướng mày: “Vấn đề gì?”

“Là bọn cháu không có đủ kinh phí để làm chuyện này. Chú thấy đấy, lần trước cháu suýt bị bố cháu đánh rồi, cho nên vị doanh nhân hiền lành, tốt bụng, đẹp trai, thấu hiểu lòng người, thông cảm đạo lý như chú của cháu đây…” Trình Tự Ninh xoa xoa hai ngón tay, như thể đang chà xát một xấp tiền vô hình.

Anh cười đầy ẩn ý: “Sao không lo lắng chuyện học hành?”

Vừa nhắc đến học hành là đau đầu, Trình Tự Ninh bất lực giơ tay: “Cháu buông xuôi lâu rồi, chú còn nhìn không ra sao? Dù gì thì sau này bố cháu cũng sẽ cho cháu du học, thi 20 điểm hay 200 điểm có gì khác nhau đâu? Cháu học trường nào chẳng phải tùy vào việc bố cháu hiến tặng tòa nhà nào cho trường đó à?”

Trước sự lười biếng đầy trắng trợn của cô bé, Trình Du Lễ lại chẳng tìm ra lời nào để phản bác.

Trình Tự Ninh quay lại chủ đề chính: “Vậy nên, chú hiền lành, tốt bụng, đẹp trai, giàu có của cháu ơi, chú có sẵn lòng đóng góp một chút không…”

Trình Du Lễ khoanh tay, nghiêng người dựa vào cửa. Không chút do dự đáp: “Có.”

“Wow! Giờ nhìn chú phong độ như nam thần vậy đó, biết không?” Cô bé hai tay ôm mặt, đôi mắt lấp lánh sao nhìn anh.

Anh đưa tay búng nhẹ vào trán cô: “Bớt nịnh bợ đi.”

Trình Du Lễ lùi một bước: “Được rồi, có chuyện gì mai nói tiếp, đừng gõ cửa loạn xạ giữa đêm khuya.”

“Ok! Cháu lượn ngay đây!!”

Tiếng bước chân vang lên, dần xa. Trình Du Lễ vừa lật xem Weibo trên điện thoại vừa quay trở lại phòng.

Trong lúc bọn họ nói chuyện, Tần Kiến Nguyệt ngồi trên tấm thảm ấm áp trước cửa sổ sát đất, ngẩn người nhìn khung cảnh tuyết rơi ngoài kia, cùng với ánh đèn lấp lánh của muôn nhà dưới bầu trời sao. Cô ôm đầu gối, nghe thấy tiếng bước chân của Trình Du Lễ tiến lại gần.

Trên Weibo của Trình Tự Ninh còn có một bài viết kể về chuyện bạn cùng lớp bị bạo hành. Nội dung đại khái là một nữ sinh bị hai nam sinh quấy rối, thậm chí còn bị lôi vào nhà vệ sinh công cộng của trường, suýt chút nữa bị xâm hại. Trình Du Lễ lật xem chậm rãi, nhấp một ngụm trà đắng, rồi lại vì những lời kêu cứu đầy bi thương kia mà nhíu chặt mày, chậm rãi đặt ly nước xuống.

Tần Kiến Nguyệt nhìn anh: “Anh cũng quan tâm đến chuyện này à?”

Trình Du Lễ nhàn nhạt đáp: “Anh phải có trách nhiệm với từng chữ ký của mình.”

Cuối cùng xem xong, anh đóng giao diện điện thoại lại: “Nếu là thật, thì đây là một vụ việc nghiêm trọng.”

Tần Kiến Nguyệt cười chua xót: “Anh thực sự chưa từng thấy chuyện này xảy ra sao?”

Anh hỏi ngược lại: “Em từng thấy à?”

Cô không trả lời, ngón tay ôm lấy đầu gối siết chặt hơn, in lên da một vết đỏ. Một lúc sau, cô chậm rãi nói: “Anh là người sống trên trời.”

Trình Du Lễ sững sờ, rồi khẽ bật cười, không biện hộ trước lời chế nhạo của cô.

Giây tiếp theo, tay Tần Kiến Nguyệt bị anh nắm lấy. Trình Du Lễ chuyển đề tài, hỏi cô: “Tối mai có một buổi tụ tập, đi chơi không?”

“Ai tổ chức vậy?”

“Bạn anh.”

“Được thôi. Em đi.”

Trình Du Lễ là người khá kỷ luật, hiếm khi đưa cô đến những chốn xa hoa trụy lạc. Chỉ nhân dịp lễ tết mới thư giãn một chút.

Anh liếc nhìn điện thoại, lại liếc nhìn cô. Cô mặc chiếc áo phông của anh, không vừa vặn lắm, cứ như một chiếc váy. Vì vậy, phần dưới không có gì che chắn. Cơ thể vô thức phản ứng không đúng lúc, Trình Du Lễ không kiềm chế được, kéo cô vào lòng.

Tần Kiến Nguyệt giật mình hét lên, mặt đập vào vai anh.

Rồi nghe thấy lời mời mọc đầy mờ ám của anh—”Tám giờ tối mai ra ngoài, trừ thời gian ngủ, tính xem hôm nay còn được mấy hiệp?”

Tần Kiến Nguyệt không thể tin nổi: “… Anh còn muốn nữa à?”

Anh khẽ cười, hỏi ngược lại cô: “Mới vậy mà em đã chịu không nổi rồi?”

Lời còn chưa dứt, bàn tay anh đã luồn vào trong chiếc áo rộng thùng thình của cô. Bộ quần áo vừa vất vả mặc chỉnh tề, lại một lần nữa bị làm cho rối tung lên.

Đôi tay Tần Kiến Nguyệt nhẹ nắm lấy cổ tay anh, tim đập mạnh như trống dồn: “Anh không phải luôn rất biết kiềm chế sao?”

Trình Du Lễ khẽ nâng mí mắt nhìn cô, ánh mắt vốn trong trẻo nay có chút trầm tối. Vì câu hỏi này, bàn tay đang đặt nơi eo cô siết chặt hơn một chút. Toàn thân Tần Kiến Nguyệt mềm nhũn, ngã vào lòng anh.

Đôi môi dán sát bên tai cô khẽ hé mở, giọng trầm khàn: “Gần đây có chút không kiềm chế được rồi, thỏa mãn anh một chút nhé?”

“……”

“Có được không, bà xã?”

Giọng điệu mềm mại này lại khiến cô nghe ra một chút nũng nịu.

Mặt Tần Kiến Nguyệt đỏ bừng, tay vẫn nhẹ nắm cổ tay anh.

Nếu cô thật sự không muốn, Trình Du Lễ thường sẽ không ép buộc cô. Nhưng đôi khi, giữa vợ chồng có lẽ không cần những lễ tiết chu toàn như vậy.

Vậy nên, ngay khoảnh khắc cô im lặng không lên tiếng, anh không tiếp tục hỏi ý kiến nữa. Nụ hôn nóng bỏng nặng nề phủ xuống.

Nụ hôn sâu đến mức khiến hơi thở đứt quãng, Tần Kiến Nguyệt cảm thấy đầu óc quay cuồng, nhưng cô không hề đẩy anh ra, chỉ ôm chặt lấy.

Màn dạo đầu kéo dài, trong quá trình ấy, cô th.ở d.ốc mệt mỏi, khẽ nâng mí mắt, liền bắt gặp ánh nhìn của Trình Du Lễ. Anh cũng đang nửa mở mắt nhìn cô khi hôn.

Có điều gì đó tinh tế như đang lặng lẽ bám rễ giữa họ. Hai bánh răng có kích thước khác biệt, từng chút một ăn khớp lại với nhau.

Mà sự biến đổi vi diệu này, chẳng thể dùng lời lẽ diễn tả, cô chỉ có thể dùng chính cơ thể mình để cảm nhận.

Những ngày Tết trôi qua thật nhàn nhã.

Chỉ là có một số người không biết kiềm chế, khiến eo Tần Kiến Nguyệt mỏi nhừ. Nhưng người nào đó cũng không rảnh rỗi, sáng sớm trước khi rời giường còn giúp cô xoa bóp lưng eo.

Ban ngày ở nhà chơi bài.
Người tham gia: Tần Kiến Nguyệt, Trình Tự Ninh, Trình Càn, Thẩm Tịnh Phàm.
Người xem bài: Trình Du Lễ.

Đàn ông ấy mà, cưới vợ là quên mẹ. Trình Du Lễ không có hứng thú ngồi xem đánh bài, nhưng lại rất che chở vợ, cứ thế ngồi sát bên cạnh Tần Kiến Nguyệt. Cô nghĩ bản thân đánh bài quá kém, mà những người đối diện trông lại rất lão luyện, liền lo lắng hỏi: “Có khi nào em thua thảm lắm không?”

Trình Du Lễ lười biếng dựa vào cạnh cô, tay cầm một lá bài, chỉ về phía đứa trẻ bên trái: “Có con nhóc này ở đây, em cứ việc thắng đi.”

Trình Tự Ninh ngây người một lúc, vội vàng gọi viện trợ: “Cụ ơi, cụ xem kìa! Chú ấy thật vô lễ quá!!”

Trình Du Lễ nở nụ cười nhàn nhạt, đầy tự tin.

Thẩm Tịnh Phàm cũng chỉ tay vào anh: “Trình Du Lễ, bớt châm chọc người khác đi.”

Người già thường hay bênh vực cháu chắt, Trình Du Lễ thu lại nụ cười, không khỏi thở dài. Trước khi con bé này ra đời, anh mới là bảo bối của bà nội mà.

Trình Càn trên bàn bài lúc nào cũng nghiêm túc. Chính vì sự hiện diện của ông, Tần Kiến Nguyệt đánh bài cực kỳ căng thẳng, thi thoảng lại nhìn sắc mặt ông một chút.

Nhưng dần dà, cô nhận ra ông cũng có điểm yếu. Ví dụ như khi chuẩn bị đánh một lá bài, Thẩm Tịnh Phàm lại ngang nhiên nghiêng người nhìn lén, nếu không vừa ý thì dùng gậy đập ông một cái. Trình Càn sợ đến mức mặt xanh mét, run run rút tay lại. Cảnh tượng “bị quản” này của ông khiến cô bật cười.

Nhưng rất nhanh, Tần Kiến Nguyệt không còn cười nổi nữa.

Nào có chuyện giống như lời Trình Du Lễ nói chứ! Trình Tự Ninh căn bản là cao thủ mạt chược, từng chồng từng chồng phỉnh trên bàn trước mặt cô cứ thế bay đi, sắp chẳng còn gì.

Trình Du Lễ không nhìn nổi nữa, thi thoảng giúp cô chỉ điểm đôi chút mới vớt vát được một hai phần.

Tần Kiến Nguyệt da mặt mỏng, thua liên tục, thua đến mức mặt đỏ bừng.

Cô lại là người nhạy cảm, không chừng còn nghĩ quẩn, cảm thấy bản thân thật vô dụng.

Trình Tự Ninh vui vẻ lè lưỡi trêu Trình Du Lễ.

Anh thản nhiên tiếp nhận sự khiêu khích của cô bé, chỉ nhướng mày một cái, không phủ nhận cũng không thừa nhận. Một lát sau, anh đứng dậy, chậm rãi di chuyển sang phía đối diện, thản nhiên nói: “Để chú xem con nhóc này có gian lận không đây.”

“Chú mới là người—!”

Cô còn chưa nói hết câu, trong tay đã bị nhét một phong bao lì xì đỏ chói. Sờ sơ qua, có đến vài chục tờ bên trong.

Trình Du Lễ ghé sát tai cô, hạ giọng nói khẽ: “Đủ không?”

Trình Tự Ninh ho khan một tiếng, bị hối lộ đến mức không thốt nên lời.

Lại một xấp nữa được đưa qua, còn dày hơn lúc nãy. Cô bé há hốc miệng, kinh ngạc trước sự hào phóng của chú mình.

“Hửm?”

“…”

“Nhường thím thắng đi.”

Trình Tự Ninh vui vẻ giơ tay ra dấu “OK”.

Bốn tiếng đồng hồ trên bàn bài kết thúc, Tần Kiến Nguyệt khoanh chân ngồi trên sofa, vui vẻ đếm tiền. Trình Du Lễ cũng ngồi bắt chéo chân bên cạnh, nhìn cô cười hớn hở.

“Thật ra em đánh bài cũng không tệ lắm, đúng không?” Đếm xong, tâm trạng phấn khởi, cô quay lại nhìn anh.

Trình Du Lễ mỉm cười gật đầu: “Tất nhiên.”

Điện thoại gọi đến, giục Trình Du Lễ đi tới một hội quán nào đó. Anh không đáp lời, chỉ lười biếng nói: “Ai rảnh mà chơi bời trác táng với các cậu, làm gì lành mạnh chút đi không được à?”

Thế là buổi tụ tập vốn định tổ chức ở một nơi ăn chơi trác táng, vì Trình công tử dõng dạc tuyên bố sẽ dắt vợ theo, đành phải đổi địa điểm.

Cuối cùng, họ hẹn nhau ở KTV, một buổi tụ hội lành mạnh và sôi nổi như học sinh trung học.

Bạn bè của Trình Du Lễ toàn là gương mặt xa lạ. Đây là nhóm bạn từ nhỏ của anh, khác với đám bạn thân quen ở trường cấp ba, những người này đều là công tử ăn chơi có tiếng ở Bắc Kinh.

Anh lần lượt giới thiệu từng người với cô. Ai gặp cũng gọi cô một tiếng “chị dâu”, nể mặt Trình Du Lễ mà đối xử với cô hết sức cung kính. Tần Kiến Nguyệt cũng ngoan ngoãn ngồi một bên, im lặng lắng nghe mọi người hát.

Anh đưa ly nước trái cây đến bên môi cô, Tần Kiến Nguyệt còn khách sáo nói một câu: “Cảm ơn anh.”

Trình Du Lễ nghiêng đầu nhìn cô uống nước: “Hát không?”

Cùng lúc đó, có người hô lên: “Nghe nói chị dâu hát hay lắm, hát một bài cho bọn em nghe đi.”

Trùng hợp thay, vừa nãy cô cũng đã chọn một bài hát. Được mọi người cổ vũ, cô cũng có chút hào hứng, liền kéo nhẹ vạt áo anh, ánh mắt đầy mong đợi: “Hát cùng em được không?”

“Bài nào?” Anh nghiêng người, lướt trên màn hình chọn bài.

Tần Kiến Nguyệt khẽ chạm ngón tay vào tên bài hát: “Em muốn anh”.

Trình Du Lễ hơi trầm ngâm: “Em hát đi, anh hơi bị lệch tông, mất mặt lắm.”

Nói rồi, anh cũng chẳng nhìn cô, xoay người nhận lấy micro từ người khác.

Chiếc micro còn vương hơi ấm từ lòng bàn tay ai đó rơi vào tay Tần Kiến Nguyệt. Nhạc dạo đã vang lên, cô lại ngơ ngác không theo kịp nhịp điệu.

Một chút hụt hẫng len lỏi lấp đầy tim cô. Cô siết chặt micro, mím môi không nói.

“Sao thế?” Trình Du Lễ vừa cúi đầu châm thuốc, phát hiện cô không cất giọng, liền đưa tay khẽ vuốt tóc cô, tò mò hỏi: “Không phải em chọn bài này à?”

“Là em chọn.” Nhưng… đây là một bài tình ca mà… Cô hát một mình thì kỳ lắm, đúng không?

Tần Kiến Nguyệt không nói thêm gì nữa, chỉ chậm rãi mở miệng hát. Cô vốn hát Kinh kịch đã lâu, nên dù là một bài hát nhẹ nhàng, giọng hát cô vẫn mang một sự vang vọng đầy nội lực, lại không mất đi vẻ mềm mại, ngọt ngào.

Không biết là mọi người cổ vũ cho có hay thật sự thấy cô hát hay, mà tiếng vỗ tay vang đến mức tưởng chừng trần nhà KTV sắp nứt ra.

Tần Kiến Nguyệt hát xong, đặt micro xuống. Cô không còn hứng thú chọn bài nữa, chỉ khi có người chọn xong rồi đẩy cô lên, cô mới nể mặt hát vài câu.

Buổi tụ tập kết thúc, họ quay về nhà trên núi Trắc Châu.

Tối hôm đó, Tần Kiến Nguyệt ít nói hẳn. Thật ra cô có chút buồn bã vì không được nghe anh hát. Nhưng cô cứ cố gắng kìm nén cảm xúc, không hề thể hiện ra ngoài, chỉ lặng lẽ giận dỗi một mình.

Trình Du Lễ không phải người vô tâm. Vừa về nhà đã thấy cô trốn vào thư phòng đọc kịch bản, anh lập tức nhận ra điều bất thường. Đang trong kỳ nghỉ Tết, không khí náo nhiệt còn chưa tan, ai lại chăm chỉ như thế chứ?

Cô ngồi thẳng lưng trên chiếc ghế quan mũ đặt làm riêng, tựa người trên bàn. Ngay cả đèn bàn cũng không bật, cứ thế nhìn vào chữ trên giấy trong ánh sáng mờ nhạt, mà ánh mắt thì dường như không thật sự tập trung.

Cô khẽ động tai, nghe thấy tiếng bước chân đang đến gần.

Rất nhanh, một cái chạm nhẹ nhàng rơi xuống eo cô.

“Em còn đau lưng không?”

Tần Kiến Nguyệt lắc đầu, cũng không ngẩng lên nhìn anh.

Ngay sau đó, cô bỗng cảm thấy eo và đầu gối bị nhấc lên, rồi trong chớp mắt đã rơi xuống.

Trình Du Lễ đã ngồi xuống ghế, tiện tay đặt cô lên đùi mình. Động tác tự nhiên đến mức không hề có chút gượng gạo, hai cánh tay vòng lại, ôm gọn cô trong lòng.

Bị bắt giữ thế này, cô muốn chạy cũng không thoát. Mắt cũng không né được. Tần Kiến Nguyệt bĩu môi, lầm bầm bốn chữ: “Anh làm gì đấy?”

Trình Du Lễ đưa ngón tay cọ nhẹ lên má cô: “Không vui vì chuyện gì à?”

“Đâu có.” Cô cố gắng nặn ra một nụ cười để chứng minh mình không hề buồn bực.

Anh lại khẽ chạm vào môi cô: “Bĩu môi cao thế này, có thể treo được cả chai dầu rồi đấy.”

“Không có mà!”

“Không có?”

“Em đang đọc kịch bản, anh đừng làm phiền em.” Tần Kiến Nguyệt nghiêng người, định lật xấp giấy in trên bàn.

Trình Du Lễ đè tay cô xuống, kéo cô lại gần hơn: “Mùng Hai Tết rồi, đọc kịch bản làm gì? Mai em gấp rút biểu diễn cho lãnh đạo à?”

Tần Kiến Nguyệt không đáp. Cô ngồi trên đùi anh, hai chân không chạm đất, đung đưa vô thức.

“Để anh đoán xem,” Ánh mắt anh lướt qua cô, nhàn nhạt cất giọng, “có phải vì anh không hát bài đó không?”

“…”

Tần Kiến Nguyệt cúi thấp đầu hơn, xem như ngầm thừa nhận.

Anh nói: “Anh không biết hát.”

Cô cứng cổ đáp: “Không biết hát? Vậy vừa rồi anh nói gì? Rõ ràng anh nói là anh lệch tông thôi!”

Trình Du Lễ bật cười, gật đầu: “Đúng, anh bị lệch tông. Nhưng anh cũng không biết bài này. Hai chuyện đó không hề mâu thuẫn.”

Tần Kiến Nguyệt bĩu môi thật sự, lẩm bẩm: “Anh không nói rõ ràng.”

Trình Du Lễ vô cùng vô tội: “Làm sao anh biết được em vì chuyện này mà giận chứ?”

“Em không giận.” Cô lầm bầm.

Anh vừa ôm cô, vừa lấy điện thoại ra tra cứu. Trình Du Lễ nói: “Bây giờ anh hát cho em nghe.”

Tần Kiến Nguyệt kinh ngạc: “Hả? Anh không biết hát mà?”

Anh thản nhiên đáp: “Đúng là không biết. Nhưng em dạy anh thì anh sẽ biết thôi, đúng không?”

Tần Kiến Nguyệt bối rối xoắn ngón tay: “Anh tự học theo bài hát đi, em không dạy đâu.”

Trình Du Lễ nửa cười nửa không, cúi đầu nhìn trang lời bài hát trên điện thoại: “Anh cảm âm kém, phải học từng chữ từng câu.”

“Thật không?”

“Anh lừa em làm gì?” Anh đặt điện thoại lên bàn cho cô xem, ánh mắt trong trẻo chân thành, “Lừa em thì anh có lợi gì chứ?”

“…”

“Muốn nghe anh hát không?”

“… Muốn.”

Trình Du Lễ cười, vỗ nhẹ cô một cái: “Nào, cô giáo Tần, dạy dỗ cậu học trò lệch tông này đi.”

“Vậy em hát trước, anh học theo.”

Anh gật đầu: “Ừ, anh học theo.”

Tần Kiến Nguyệt cầm lấy điện thoại, liếc anh đầy nghi hoặc, sau đó hắng giọng, cất tiếng hát: “Đều tại buổi đêm này, cảnh sắc m.ơn tr.ớn lòng người. Một hai, hát nào!”

Trình Du Lễ rất ngoan ngoãn hát theo: “Đều tại buổi đêm này, cảnh sắc m.ơn tr.ớn lòng người.”

Khoan đã, thế này là hát được mà?!

Tần Kiến Nguyệt tiếp tục: “Đều tại cây đàn guitar này, gảy lên quá đỗi sầu bi.”

Trình Du Lễ theo sau: “Đều tại cây đàn guitar này, gảy lên quá đỗi sầu bi…”

“Ôi, em cất tiếng hát, lặng lẽ nhớ về anh, người tình ơi~”

Giọng hát của cô nhẹ nhàng mềm mại, vang vọng trong thư phòng ánh sáng mờ ảo, như những gợn sóng ấm áp lan tỏa trong không gian.

Không nghe thấy anh hát nữa, cô tò mò nhìn sang: “Sao anh không hát tiếp?”

Trình Du Lễ đáp: “Dài quá, anh không theo kịp, em hát lại lần nữa đi.”

Được thôi, quả nhiên là con chim ngốc, thế này mà cũng không theo kịp.

Tần Kiến Nguyệt kiên nhẫn hát lại lần nữa: “Ôi, em cất tiếng hát, lặng lẽ nhớ về anh, người tình ơi~”

Lại không thấy giọng anh. Tần Kiến Nguyệt cảnh giác nhìn qua.

Trình Du Lễ cười đầy áy náy: “Câu này hơi lắt léo, anh chưa nhớ được. Phiền cô giáo hát lại lần nữa.”

Cô thở dài. Làm cô giáo phải có kiên nhẫn, thế là lại cất giọng: “Em cất tiếng hát, lặng lẽ nhớ về anh, người tình ơi…”

Trình Du Lễ nhướng mày đầy hài lòng: “Tiếp đi.”

Tần Kiến Nguyệt cảm thấy có gì đó sai sai. Cô đỏ mặt, giọng hát càng lúc càng nhỏ: “Anh đang nơi đâu, bình minh… sắp lên rồi…”

Đặt điện thoại xuống, cô tức tối: “Trình Du Lễ, anh đùa em đúng không?! Học trò gì mà thái độ kém thế, em bực rồi đây!”

“Thật à?” Trình Du Lễ cười, nhẹ nhàng vuốt má cô, giọng trầm ấm, mềm mại như gió thoảng: “Vậy bực xong rồi… anh vẫn là tình lang của em chứ?”

“Anh xấu xa, anh xấu xa, anh xấu xa quá!” Tần Kiến Nguyệt cuống lên muốn đứng dậy, nhưng anh không chịu buông. Cô đành phải vặn vẹo người trên đùi anh để phản kháng.

Trình Du Lễ vẫn cười, gật đầu nói: “Quả nhiên, vẫn là hát riêng cho anh nghe mới hay nhất.”

Tần Kiến Nguyệt ôm lấy gương mặt đỏ bừng: “Thả em ra nhanh lên, em không chơi với anh nữa!”

Trình Du Lễ gạt ngón tay cô đang che mặt, nhất quyết phải nhìn cô xấu hổ đến đỏ cả tai.

Tần Kiến Nguyệt vùng vẫy một hồi. Vô ích. Náo loạn xong, cô bình tĩnh lại, nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy vai anh, dịu dàng hỏi: “Anh nói xem, có phải em nhỏ mọn quá không?”

Trình Du Lễ thản nhiên: “Sao em cứ thích tự vấn thế hả?”

Anh lại nói: “Giao tiếp, giao tiếp rất quan trọng.” Rồi nhẹ nhàng véo lấy gương mặt đỏ bừng của cô, đầu ngón tay nóng rẫy, giọng trầm thấp thì thầm: “Được không, bảo bối?”

Tần Kiến Nguyệt sững sờ: “Sến súa quá đi, em không phải bảo bối của anh đâu.”

Anh cười, hôn lên má cô, giọng điệu dỗ dành như đang dỗ trẻ con: “Ai nói vậy chứ, em chính là bảo bối của anh.”

Bình Luận (0)
Comment