Em Thấy Ánh Trăng - Hoài Nam Tiểu Sơn

Chương 39

Tần Kiến Nguyệt trải qua tuổi thơ dưới những lời quở trách nghiêm khắc của mẹ. Cô luyện “tứ công ngũ pháp”*, múa thương, trồng chuối ngược. Mặt đỏ bừng vì gắng sức, không trụ vững được, nước mắt cũng chảy ngược vào trong.

(*Tứ công ngũ pháp: Các kỹ năng cơ bản trong hí kịch Trung Hoa, gồm tứ công: ca, niệm, làm, đánh (hát, đọc thoại, diễn xuất, võ thuật), và ngũ pháp: tay, mắt, thân, pháp, bộ (kỹ thuật sử dụng tay, mắt, cơ thể, tư thế, bước đi).)

Cô ấm ức gọi mẹ: “Con đứng không nổi nữa.”

Tần Y quát: “Muốn lên sân khấu, muốn thành hát chính, thì phải đứng cho vững!”

Thầy giáo đã nói: Có chí thì nên.

Mang theo suy nghĩ “rồi sẽ có một ngày mình trở thành hát chính,” Tần Kiến Nguyệt đã đứng vững qua vô số mùa xuân hạ thu đông, kiên trì vượt qua những buổi tập không hồi kết. Cô chưa từng kêu mệt.

Tuổi dậy thì là giai đoạn khó khăn, bởi phải “đảo thương”—nói đơn giản là thay đổi giọng hát. Với một thiếu niên bình thường, đây chỉ là giai đoạn phát triển tự nhiên, nhưng với một diễn viên hí kịch, đó là cửa ải gian nan. Giọng hát vô cùng quan trọng, yêu cầu lại khắt khe hơn nhiều. “Đảo thương” giống như một cuộc thử thách sinh tử—vượt qua hay không, có giữ được chất giọng trưởng thành hay không, tất cả phụ thuộc vào số phận. “Một tướng thành danh, vạn cốt khô”—trong hàng trăm, hàng ngàn người, chỉ có số ít trụ lại được.

Tần Kiến Nguyệt là một trong số ít đó.

Cô nhớ mẹ từng nói một câu hiếm hoi dành lời khen cho mình: “Xem ra, Nguyệt Nguyệt sinh ra để theo nghiệp này.” Chỉ một câu đó thôi mà cô đã vui suốt một thời gian dài.

Một người có thể tìm thấy niềm vui trong công việc, kịp thời phát huy tài năng của mình—chuyện đó chẳng dễ dàng gì.

Những năm tháng dầm sương đội tuyết, cô hiếm khi nhắc đến. Nhưng vào những khoảnh khắc tủi thân hiếm hoi, nó lại như một viên sỏi nhỏ đè lên nơi mềm yếu nhất trong tim. Sự mài mòn chậm rãi khiến cơn đau không quá sắc bén, nhưng sức nặng thì dai dẳng, từng chút một chống lại niềm tin kiên định của cô.

Tần Kiến Nguyệt từ tốn lái xe, ánh nắng ban trưa chiếu vào mắt khiến cô hơi nheo lại.

Tần Y đang gọi điện cho Tần Phong:

“Dì với Nguyệt Nguyệt đang đi dạo mua sắm, con tới đâu rồi? —— Ừm, vậy để dì hỏi xem Nguyệt Nguyệt có tiện không đã.”

Bà lấy tay che micro, quay sang con gái: “Anh con bảo cũng muốn mua vài bộ quần áo đẹp, kêu con giúp anh xem thử.”

Tần Kiến Nguyệt chậm chạp “Hả?” một tiếng, liếc mắt nhìn mẹ: “Không cần làm rình rang vậy đâu mà? Chỉ là ăn bữa cơm thôi. Mọi người làm con căng thẳng theo rồi này.”

Tần Y nói: “Chẳng phải là không muốn làm con mất mặt sao?”

Tần Kiến Nguyệt nghĩ một lát rồi đáp: “Con hỏi A Lễ xem có bộ nào cho anh ấy mượn không. Mẹ bảo anh đừng mua vội. Mua tốn tiền mà chưa chắc đã chọn được bộ tốt.”

Tần Y vui vẻ đồng ý: “Mẹ nói với nó đây.”

Về đến nhà, mọi thứ bỗng trở nên vô vị. Tần Kiến Nguyệt cảm thấy trống rỗng, không biết nên thấy nhẹ nhõm hay lại càng nặng nề hơn.

Trong khung chat nhóm “Xuân Xuân Xuân”, tin nhắn cuối cùng là của Mạnh Trinh:

“Cô sẽ cố gắng tranh thủ thêm lần nữa. Cô biết mọi người đều mệt, khoảng thời gian này cũng thực sự vất vả, rất không dễ dàng. Mọi người hãy điều chỉnh lại tâm trạng. Suy cho cùng, cũng chỉ là một chương trình mà thôi. Lần này không thành thì còn lần sau. Cơ hội luôn dành cho những người có sự chuẩn bị, rồi chúng ta sẽ tìm được chỗ phát huy tài năng của mình.”

Một đoạn tin nhắn dài hiện lên trên màn hình. Không ai trả lời nữa. Trong sự im lặng ấy có cả thất vọng lẫn hụt hẫng.

Tần Kiến Nguyệt đọc đi đọc lại lời thầy, tâm trạng dần bình tĩnh hơn. Lòng bàn tay nóng rực từ nãy cuối cùng cũng hạ nhiệt đôi chút.

Giải tỏa là cách tốt nhất để trút bỏ áp lực, thế nên Tần Kiến Nguyệt kể chuyện này cho Tề Vũ Điềm.

Tề Vũ Điềm cũng là người bận rộn, không trả lời ngay. Mãi đến chiều tối mới có tin nhắn gửi đến.

Mặt trời khuất sau rặng núi xuân, ánh hoàng hôn rải lên xà nhà cũ, Tần Kiến Nguyệt đứng ở đầu hẻm nhìn về cuối phố, nơi cây mai xuân đang nở đỏ rực.

Tề Vũ Điềm: /Kinh ngạc/ Sao lại như thế được?

Tề Vũ Điềm: Để tớ nghĩ cách giúp cậu.

Chưa đầy một phút sau, Tần Kiến Nguyệt thấy Tề Vũ Điềm đăng bài trên trang cá nhân.

“Các đại gia ơi, đi ngang qua đừng lướt qua! Mau đến xem tiết mục sở trường của các diễn viên Kinh kịch thế hệ mới! Đẹp trai xinh gái đủ cả, đừng bỏ lỡ cơ hội nha!!”

Dưới bài viết đính kèm một đoạn video diễn tập của họ.

Tần Kiến Nguyệt không nhịn được bật cười.

Mùa xuân này vẫn vậy, khẩu hiệu cũng vẫn vậy.

“Đi ngang qua đừng lướt qua! CLB Kinh kịch có nhiều trai xinh gái đẹp nhất trường đây! Mau đến xem nào! —— Cậu thấy câu này ổn không?”

Đầu bút gõ lên đầu Tề Vũ Điềm không chút nể nang.

Đại thiếu gia Chung Dương ngồi bên liếc cô một cái: “Quê mùa.”

Tề Vũ Điềm ôm đầu, dùng bút gõ lại, lầm bầm: “Cậu mới quê mùa ấy.”

Cậu bạn mọt sách cùng bàn với Chung Dương tên là Tiểu Bộ, kiểu học bá chăm chỉ. Cậu ta đẩy gọng kính, nghiêm túc góp ý: “Theo tớ, khẩu hiệu không quan trọng, chỉ cần mỹ nam mỹ nữ đứng đó là đủ thu hút rồi. Cần gì phải kêu gọi.”

Ánh mắt cầu xin của Tần Kiến Nguyệt chậm rãi rơi lên người Chung Dương.

“Nhìn tôi làm gì?” Đại thiếu gia khoanh tay, cười nhạt: “Tôi không đời nào đứng làm cảnh đâu.”

Tần Kiến Nguyệt chắp tay cầu khẩn: “Làm ơn làm ơn.”

Tề Vũ Điềm chắp tay cầu khẩn: “Làm ơn làm ơn.”

Tiểu Bộ cũng tham gia cầu khẩn: “Làm ơn làm ơn.”

Chung Dương hắng giọng, giọng điệu đầy thâm sâu: “Bài tập nhiều lắm đấy.”

Tần Kiến Nguyệt giơ tay: “Tớ làm Ngữ văn!”

Tề Vũ Điềm giơ tay: “Tớ làm Tiếng Anh!”

Tiểu Bộ giơ tay: “Tớ làm Toán!”

Một lúc sau, Chung Dương hài lòng cười: “Được.”

Nhờ sức hấp dẫn của hoa khôi nam sinh, lá cờ CLB Kinh kịch bay cao nhất sân trường. Những đóa mai mùa xuân nở rộ trên đầu họ, khiến lòng người tràn đầy hy vọng.

Những người luôn ủng hộ cô, khiến cô xúc động vô cùng.

Tần Kiến Nguyệt nhấn like bài đăng của Tề Vũ Điềm.

Cô về phòng chứa quần áo, lục ra một bộ vest nhung đen của Trình Du Lễ.

Tần Phong có dáng người vạm vỡ hơn nhiều, không chắc mặc vừa hay không. Ngày hôm sau, khi thử đồ, Tần Kiến Nguyệt cau mày nhìn, còn Tần Phong thì nín thở, suýt nữa làm bật tung khuy áo trước ngực.

Trình Du Lễ gửi tin nhắn hỏi: “Mặc vừa không?”

Tần Kiến Nguyệt trả lời: “Hơi chật.”

Trình Du Lễ: “Ở đây còn mấy bộ nữa, bảo cậu ấy qua thử đi.”

Thế là Tần Phong theo Tần Kiến Nguyệt đến Trắc Châu một chuyến.

Cậu ta thấy cái gì cũng tò mò—hồ sen cũng thú vị, chó cũng thú vị—tâm trạng liền hào hứng hẳn lên.

Trình Du Lễ tử tế góp vài câu chuyện, rồi lấy từ tủ ra mấy bộ quần áo, bảo Tần Phong vào thay thử.

Anh ngồi trở lại ghế sô pha, lười biếng hất nhẹ mí mắt, nói với Tần Kiến Nguyệt: “Chẳng phải đã bảo không cần quá câu nệ rồi sao.”

Tần Kiến Nguyệt chen vào ngồi cạnh anh: “Ba mẹ anh chẳng phải rất chú trọng mấy chuyện này sao?”

“Quan tâm họ làm gì.” Trình Du Lễ khẽ khàng nhắm mắt lại, thái độ hờ hững với tất cả mọi thứ, anh đương nhiên không hiểu được sự bồn chồn trong lòng cô. “Chưa đến lượt họ để ý.”

Tần Kiến Nguyệt nhìn hàng mi bất động cùng sống mũi cao thẳng của anh, muốn nói rồi lại thôi.

Điện thoại vang lên tin nhắn mới, cô khẽ tựa vào vai anh: “Tối nay họ rủ em đi tụ tập.”

“Ai?” Anh mở mắt, liếc nhìn khuôn mặt nghiêng của cô.

“Các sư huynh sư tỷ.”

“Ừm.”

Một lát sau, Tần Kiến Nguyệt nhìn điện thoại rồi nói: “Thôi, không đi nữa.”

Anh hỏi: “Vì sao?”

“Họ định đi uống rượu, thôi vậy. Em sợ uống nhiều lại gây họa cho người ta.”

Hai người đồng thời nhớ lại chuyện lần trước. Lời cô có hàm ý khác, khiến Trình Du Lễ cụp mắt cười khẽ: “Muốn uống thì uống, sao nói cứ như anh ảnh hưởng đến em vậy.”

Tần Kiến Nguyệt ngoan ngoãn đáp: “Anh còn không uống, em cũng không thể uống. Phải tự giác.”

Anh nói: “Anh mà uống say thì em không đỡ nổi, nhưng em uống say, anh chẳng lẽ không đỡ nổi em sao?”

Trình Du Lễ đưa tay nhẹ nhàng véo lấy dái tai cô: “Chỉ cần chú ý sức khỏe, giữ an toàn là được.”

Một lúc sau, Tần Kiến Nguyệt khẽ cọ cọ vào chóp mũi anh: “Vậy… em thật sự đi nhé?”

Trình Du Lễ rộng lượng đáp: “Ừ.”

Anh bỗng kéo bộ vest mà Tần Phong không mặc vừa lại, trùm lên đầu hai người. Tần Kiến Nguyệt bị vây kín trong lớp vải áo, hơi thở quấn quýt trong không gian chật hẹp, nghe thấy giọng nói trầm thấp thoải mái của anh vang lên: “Anh rất thích tắm cho em, rất ngoan.”

Tần Kiến Nguyệt giật mình, giọng nói cũng nhỏ đi: “Anh… có làm chuyện xấu lúc em tắm không đó?”

Anh thản nhiên đáp: “Lần trước không làm, giờ hối hận quá.”

“……”

Chữ “hối hận” được anh nhấn rất nặng.

Một lát sau, Trình Du Lễ khẽ cười, giọng điệu đầy ẩn ý: “Hôm nay cân nhắc một chút, có nên bù đắp tiếc nuối hay không đây.”

Những lời bông đùa không đứng đắn lại bị anh nói ra một cách nhàn nhã, tùy ý.

Nói rồi nói, bầu không khí chợt trở nên kỳ lạ. Anh cúi xuống, môi áp lên môi cô, không nặng không nhẹ, Tần Kiến Nguyệt muốn đẩy anh ra, nhưng sự phản kháng của cô chỉ càng khiến anh siết chặt hơn.

Cho đến khi—

“Khụ khụ! Khụ khụ!!”

Giọng ho sấm rền của Tần Phong suýt chút nữa làm thủng cả trần nhà.

Tần Kiến Nguyệt vội vã hất áo ra, bật dậy đứng thẳng để chứng minh sự trong sạch.

Tần Phong cũng có chút bối rối, mãi mới chỉ vào bộ đồ trên người: “Bộ này được không?”

Tần Kiến Nguyệt gãi gãi má, không nhìn kỹ bộ đồ, chỉ nghĩ làm sao đuổi anh đi cho nhanh. Cô tiện tay chỉ vào hai bộ bên cạnh, định nói “Anh thử thêm cái này nữa đi,” nhưng câu nói bị người phía sau cắt ngang.

Trình Du Lễ lại vô cùng nhàn nhã, chậm rãi giơ tay, hờ hững nói: “Được rồi, cứ bộ này đi.”

“……”

Tần Kiến Nguyệt lập tức phụ họa, “Ồ bộ này, bộ này, rất đẹp.”

Chọn đồ xong, Tần Kiến Nguyệt cùng Tần Phong lên xe ra ngoài.

Trình Du Lễ từ thư phòng đi ra tiễn họ. Cặp kính trên sống mũi anh vẫn chưa tháo xuống, khiến vẻ ngoài vốn điềm đạm lại toát lên nét phong lưu mang chút nguy hiểm. Anh đứng ở cửa, không tiễn xa, tay đút vào túi quần tây, nói với Kiến Nguyệt: “Xong việc thì nhắn cho anh, tối bảo người đến đón em.”

Tần Kiến Nguyệt lập tức căng thẳng, ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng, em sẽ không uống nhiều đâu.”

Trình Du Lễ chậm rãi đẩy gọng kính, nhàn nhạt nói: “Uống nhiều chút cũng không sao.”

“……”

Cô không nói nổi gì nữa, chỉ nhanh chóng xoay người chui vào xe Tần Phong.

Tần Phong vừa chỉnh lại cà vạt, vừa ngạc nhiên nhìn cô: “Sao mặt em đỏ thế?”

Tần Kiến Nguyệt nghiến răng: “Anh lái xe đi.”

Tần Phong khó hiểu lắc đầu, lẩm bẩm: “Anh thật sự không hiểu hai người các em mắt đi mày lại cái gì. Anh lại chọc giận em à?”

Tần Kiến Nguyệt đỡ trán: “……Anh im miệng, không cần hiểu.”

Tần Kiến Nguyệt không nói với Trình Du Lễ chuyện chương trình bị hủy. Anh biết chuyện này hoàn toàn là ngoài ý muốn.

Tối hôm đó, anh nhớ ra một việc quan trọng nên đến công ty. Trên đường về tình cờ đi ngang qua khu phố nhà hát, thấy cửa trước người đông nghìn nghịt, trông giống như khán giả đến xem biểu diễn. Trình Du Lễ bận rộn công việc, cũng đã lâu không ghé qua. Trước đó, anh có nghe Kiến Nguyệt nói dạo này không có buổi diễn nào, vậy mà nay lại nhộn nhịp như vậy, khiến anh không khỏi thắc mắc.

Thế là anh bước vào xem thử.

Anh tìm một chiếc bàn trống, nhàn nhã ngồi xuống, nghe khúc Bạch Xà.

Trước đây, Trình Du Lễ thích nghe kinh kịch, đơn thuần là vì thích giai điệu. Nhưng từ khi có một người để thương nhớ, anh đến nhà hát chỉ để ngắm cô. Ngắm từng cái nhíu mày, từng nụ cười của cô trên sân khấu, nhìn cô diễn đủ hỉ nộ ái ố, rồi tham lam tưởng tượng xem, nếu những cảm xúc ấy mang ra khỏi vở kịch, thì dáng vẻ của cô sẽ thế nào. Thành ra, tâm thế khi nghe kịch của anh đã không còn trong sáng nữa.

Khó có dịp này, anh mới có thể toàn tâm toàn ý chìm vào từng lời ca, đôi lúc nhắm mắt, để giọng hát vương vấn bên tai thật lâu.

Người trên sân khấu là Mạnh Trinh. Bà ấy hát nhạc Thanh Y phái Trình .

Nghe được nửa chừng, Trình Du Lễ vì một chút động tĩnh bên cạnh mà mở mắt. Không cần anh lên tiếng, đã có người cung kính bước tới, rót trà cho anh, cúi đầu lễ phép gọi một tiếng: “Trình tiên sinh.”

Anh đáp: “Cảm ơn,” đợi người kia rời đi, liền đẩy ly trà đến trước mặt A Tân, nhàn nhạt hỏi: “Cậu thấy khúc này hát thế nào?”

A Tân rất khéo léo: “Chắc chắn là không hay bằng phu nhân nhà chúng ta rồi.”

Trình Du Lễ nghe xong liền bật cười, không nói gì. Một lát sau, anh chậm rãi lên tiếng: “Đi mời Mạnh lão sư một chuyến.”

“Dạ.” Vở diễn đã kết thúc, A Tân vội đứng dậy đi vào hậu trường.

Chẳng mấy chốc, Mạnh Trinh được dẫn ra.

Trình Du Lễ đứng dậy chào đón.

“Trình tiên sinh hôm nay rảnh rỗi à? Cũng lâu rồi không thấy ngài đến.” Mạnh Trinh vừa tháo trang sức trên đầu, vừa vuốt lại mái tóc.

Trình Du Lễ vẫn mặc nguyên bộ vest tinh tế, sáng bóng, hoàn toàn không phù hợp với bầu không khí cổ kính nơi đây. Nhìn là biết vừa xong công việc thì tạt qua nghỉ chân.

Anh không trả lời câu hỏi đó mà đi thẳng vào vấn đề: “Mấy hôm trước, Nguyệt Nguyệt có nói với tôi là mọi người đang tập một vở kịch gì đó, luyện đến đâu rồi?”

Mạnh Trinh nghe vậy thì hơi khựng lại, trong ánh mắt chỉ lóe lên một tia khác thường rất nhỏ, nhưng vẫn bị Trình Du Lễ nhìn ra manh mối.

Anh bước lên một bước, hạ giọng dò hỏi: “Chương trình không tổ chức nữa à?”

Mạnh Trinh gượng cười: “Nguyệt Nguyệt chưa nói với anh chuyện này sao?”

Trình Du Lễ hơi cúi đầu, chân mày khẽ nhướn lên đầy suy tư: “Xảy ra vấn đề ở đâu?”

Vì anh đã hỏi thẳng như vậy, Mạnh Trinh cũng không giấu nữa mà kể lại toàn bộ sự việc.

Nghe xong, Trình Du Lễ chỉ hỏi một câu: “Tên của nhà sản xuất đó là gì?”

Mạnh Trinh đáp: “Bành Lương.”

Trong lòng anh thầm nghĩ, cái tên này thật xa lạ.

Trong nửa phút im lặng, ngón tay anh trong túi quần nhẹ nhàng miết lên bao thuốc lá. Sau đó, Trình Du Lễ nói: “Cứ bảo mọi người tiếp tục luyện tập đi, chuyện này không đến mức vô vọng đâu.”

Mạnh Trinh không phải người ngốc, có những chuyện không tiện nói ra nhưng cô vẫn hiểu được hàm ý trong lời anh. Trong ánh mắt cô lộ rõ vẻ biết ơn: “Cảm ơn Trình tiên sinh.”

Trình Du Lễ nhàn nhạt “ừ” một tiếng rồi bảo A Tân đi lấy xe.

Tối nay, Tần Kiến Nguyệt về cũng không quá muộn. Hôm nay hiếm khi có một buổi tối không có lịch trình gì, ai nấy đều uống hơi nhiều. Nghĩ đến lần trước khi “mất tỉnh táo” dẫn Trình Du Lễ đi khám phá bí mật của mình, sợ rằng miệng lỡ nói hớ, Tần Kiến Nguyệt không dám uống quá chén.

Chỉ là có chút say.

Say nhẹ cũng là say, vì vậy đêm nay cô vẫn nói nhiều hơn bình thường, quấn lấy Trình Du Lễ, ôm lấy cánh tay anh mà nói: “Hôm nay em biết một chuyện lạ lắm nè, sư đệ của em, cái người lần trước cãi nhau với em ấy, hóa ra là trẻ mồ côi đấy. Hôm nay bọn em bàn về lý do mỗi người học hát, Hoa Danh nói hồi nhỏ nhà cậu ấy nghèo, bị bố mẹ bán cho một gánh hát trong làng, sau đó được chủ gánh hát nuôi lớn, từ đó không bao giờ đi tìm lại bố mẹ nữa. Anh thấy có đáng thương không?”

Trình Du Lễ ngồi trên ghế, nhìn cô với đôi mắt long lanh ngấn nước, chậm rãi đáp: “Ừm.”

Tần Kiến Nguyệt ôm chặt cánh tay anh, má cọ nhẹ lên đó: “Anh không hiểu đâu, em thấy ai cũng khổ cả.”

Anh hỏi: “Khổ chỗ nào?”

“Chính là…” Tần Kiến Nguyệt ấp úng, mím môi, rồi lại lắc đầu, “Thôi, không nói nữa.”

“Tại sao lại thôi?” Trình Du Lễ nâng cằm cô, nhìn vào đôi mắt hơi ướt rủ xuống của cô, giọng anh trầm xuống không ít, lại nói: “Còn chưa hỏi em, sao hôm nay mấy người không tập mà lại đi uống rượu?”

“Uống rượu thì uống thôi, cần gì lý do chứ.”

“Uống để giải sầu?”

Tần Kiến Nguyệt cau mày: “Em đâu có sầu.”

Trình Du Lễ nhìn cô một lúc, nhẹ nhàng xoa mi tâm đang nhíu chặt của cô: “Tốt nhất là em thực sự không có.”

Từ cơn say mơ hồ, Tần Kiến Nguyệt cố gắng lấy lại chút lý trí, ngước mắt nhìn anh một cách vô tội: “Anh biết rồi phải không?”

Trình Du Lễ vén những sợi tóc lòa xòa trên cổ cô, nhẹ nhàng chỉnh lại, giọng điềm đạm: “Chẳng phải là do chương trình không có ai đầu tư sao? Anh đầu tư.”

Nước mắt cô lập tức tràn lên khóe mi, “Thật không? Trình Du Lễ, anh nghiêm túc sao?”

Anh dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lau đi hơi ẩm nơi đuôi mắt cô: “Anh đã bao giờ lừa em chưa?”

“Chưa, chưa từng. Cảm ơn, cảm ơn.” Tần Kiến Nguyệt lắp bắp nói lời cảm ơn, vừa biết ơn vừa ngưỡng mộ nhìn anh: “Nhưng mà… cái này có tốn nhiều tiền không? Em cảm giác làm chương trình rất đắt, em không rành lắm.”

Trình Du Lễ bật cười nhẹ, không mấy để tâm: “Chuyện nhỏ, không cần nói cảm ơn với người đàn ông của em.”

“Ừm, ừm.”

Nước mắt sắp trào ra, Tần Kiến Nguyệt cúi đầu, lại hỏi: “Vậy tại sao anh lại chịu bỏ số tiền này?”

Anh thản nhiên đáp: “Vì anh không muốn thấy em không vui.”

Cô vội vàng lắc đầu phản đối, nói ra lòng mình: “Không được, anh đổi lý do khác đi, đừng làm em thấy áy náy.”

Trình Du Lễ bật cười: “Ừ, đơn giản là anh muốn ủng hộ sự phát triển của quốc túy.”

Cô gật đầu: “Cảm ơn, người tốt sẽ gặp điều lành. Tổng giám đốc Trình, anh đúng là người tốt, anh sẽ sống đến một trăm tuổi!”

Tầng cảm xúc bị kìm nén từ lâu cuối cùng cũng vỡ òa vào khoảnh khắc này. Tần Kiến Nguyệt không muốn khóc trước mặt anh nữa, cô vội vàng quay người, lảo đảo bước về phía phòng tắm: “Hôm nay em có thể tự tắm. Em chưa say đâu, chứng minh cho anh xem, khả năng giữ thăng bằng của em rất tốt!”

Cô dang rộng hai tay, từng bước nhỏ đi về phía trước. Trình Du Lễ nhìn bóng lưng cô, khẽ cười.

Bình Luận (0)
Comment