Em Thấy Ánh Trăng - Hoài Nam Tiểu Sơn

Chương 49

Tần Kiến Nguyệt đứng ở góc tường rất lâu, cô giơ mu bàn tay lên lau nước mắt.

Tần Phong vẫn chưa hiểu chuyện gì, nhíu mày nhìn cô: “Nha đầu, có phải em gặp chuyện gì không?”

“Không có.” Tần Kiến Nguyệt hít một hơi, điều chỉnh tâm trạng.

Tần Phong đưa đơn thuốc qua: “Cái này là gì?”

Tần Kiến Nguyệt nhận lấy đơn thuốc, cất vào túi. Cô bình tĩnh nói: “Dạo này quay chương trình liên tục, ngày đêm đảo lộn, nội tiết hơi rối loạn. Em đang uống thuốc Bắc.”

Tần Phong chỉ vào cô: “Em chắc chắn có chuyện!”

Tần Kiến Nguyệt yếu ớt “suỵt” một tiếng: “Anh đừng nói to thế trong trường.”

Tần Phong làm ngơ: “Có phải thằng nhóc đó bắt nạt em không? Em nói với anh trai đi! Em biết anh lo nhất điều gì không, chính là lo em ở nhà họ chịu đựng mà không dám nói, bị mẹ em tẩy não phải nhẫn nhịn, em đừng nghe lời mẹ, mẹ em chỉ là đồ hèn nhát, em đừng giống bà ấy.”

Tần Kiến Nguyệt cuối cùng cũng không nhịn được mà trợn mắt: “Tần Phong, anh còn có quy củ gì nữa không.”

“Anh sợ gì? Mẹ em đâu có ở đây, anh nói không đúng sự thật sao? Anh không chịu được kiểu các em, chuyện bé xé ra to rồi khóc lóc, gặp vấn đề không nghĩ cách giải quyết, chỉ biết tìm lỗi ở bản thân! Đó là lỗi của em sao? Em khóc có ích gì?! Em khóc có giải quyết được không anh hỏi em, hả?! Giải quyết được không?”

Bảo vệ trường học đi qua chỉ vào họ: “Này, hai người đang cãi nhau cái gì thế!”

Tần Phong tức giận thở phì phò, nắm lấy Tần Kiến Nguyệt, kéo cô ra khỏi trường: “Em nói cho anh nghe xem, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?”

Tần Kiến Nguyệt nói: “Không liên quan đến anh ấy, là chuyện của em.”

“Anh biết, anh biết,” Tần Phong gãi đầu, “Nhân vật nữ chính phim ngôn tình đều thích nói thế, có phải còn cảm thấy mình thật vĩ đại, thật hy sinh không! Sớm muộn gì em cũng chết vì im lặng thôi!”

Chiều tối rồi, ánh sáng trời nghiêng, ráng đỏ dần phai. Chim bay vỗ cánh xào xạc.

Tần Kiến Nguyệt nhẹ nhàng mở miệng nói: “Đúng vậy.”

Người yêu đến chết đi sống lại, nhưng lại sẵn sàng tự rút lui thật vĩ đại biết bao.

Nếu không phải bất lực, ai lại nỡ lòng nào? Người cần “dũng cảm hơn một chút” không phải là cô.

Tần Phong không hỏi ra được gì, tức điên lên, đè Tần Kiến Nguyệt lên xe máy.

Tần Kiến Nguyệt uống thuốc Bắc vì tinh thần không ổn, có dấu hiệu mất ngủ, việc quay chương trình khó khăn hơn cô tưởng tượng, sau một thời gian uống thuốc, cuối cùng cũng hồi phục được chút tinh thần, cô đi gặp Trình Càn.

Đó là tháng năm rồi.

Trình Càn năm nay về hưu. Khuôn mặt già đi, nhưng tinh thần lại càng phấn chấn hơn. Khi Tần Kiến Nguyệt đến nhà cũ của gia đình họ Trình, ông đang nhai trầu dưới gốc cây tử đằng, tắm nắng. Khung cảnh yên bình này khiến cô nhớ đến phân cảnh trong phim ông trùm đời đầu chơi đùa với cháu trong vườn, ông già nhuốm máu cũng thèm khát ánh nắng cuối đời và niềm vui bên con cháu. Mặt trời đẫm máu, tóc bạc như tuyết, hòa vào nhau, khiến người ta trông hiền lành.

Nhưng Trình Càn không hiền lành. Cô nghĩ nhiều quá, ánh mắt ông nhìn Tần Kiến Nguyệt vẫn sắc lạnh như xưa.

Sự sắc lạnh của ông phủ nhận đi tia hy vọng cuối cùng của cô.

Họ ngồi yên lặng dưới giàn nho.

Câu đầu tiên Trình Càn nói là: “Cháu biết cháu trai tôi làm chương trình đó tốn bao nhiêu tiền không?”

Tần Kiến Nguyệt hơi ngạc nhiên, ba từ “cháu trai tôi” lập tức lột bỏ lớp mặt nạ giả tạo giữa họ. Trình Càn chưa từng coi cô là người nhà.

Cô nói: “Cháu không được nghe nói.”

Trình Càn lạnh lùng nói: “Cháu có bao nhiêu tự tin để giúp thằng bé kiếm lại số tiền đó?”

Tần Kiến Nguyệt im lặng.

“Trình Du Lễ có thể không tính toán phần lỗ lãi này, còn cháu, cháu cũng không biết, dù sao cháu cũng là phật được nhà ta mời về. Chúng tôi cung phụng cháu ăn ngon mặc đẹp, cháu cứ hưởng thụ là được. Ngày nào đó ném thêm tiền, đẩy cháu thành ngôi sao lớn, để thằng bé lần lượt trả tiền cho cháu, từng khoản kinh phí đổ sông đổ bể. Cháu cũng không quan tâm, cháu vui lắm. Có người làm kẻ ngốc cho cháu. Thật thoải mái.”

Trình Càn từng chữ đều đầy gai góc, giọng điệu mỉa mai.

Cô không có sức phản bác. Chuyện này là cô không có lý. Tần Kiến Nguyệt chỉ nói: “Sẽ không có lần sau nữa, cháu có thể đảm bảo.”

Trình Càn hỏi cô: “Cháu lấy gì để đảm bảo?”

Tần Kiến Nguyệt nhìn vào bông nghệ tây chìm dưới đáy tách trà, lòng cũng chìm theo. Cô im lặng.

Trình Càn thúc giục: “Cháu lấy gì để đảm bảo?”

Một lúc lâu, Tần Kiến Nguyệt chậm rãi ngẩng đầu, nhìn ông lão nói: “Đây là chuyện của cháu và anh ấy. Cháu sẽ không vượt qua anh ấy để trực tiếp thương lượng với ông. Những gì cuối cùng chúng cháu đưa ra trước mặt ông, nên là sự giải trình sau khi cháu và anh ấy cùng bàn bạc.”

Trình Càn không hài lòng nhìn cô một cái, nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Cô tiếp tục nói: “Vì vậy bây giờ, cháu không thể trả lời câu hỏi này của ông.”

Một lúc lâu sau, ông dựa vào ghế thái sư, ngón tay gõ nhẹ hai cái trên tay vịn: “Dạo trước ta và A Lễ cũng trao đổi ý kiến, thằng bé thừa nhận rất hối hận khi đầu tư số tiền đó, thậm chí nó cũng cho rằng cưới cháu về là một sai lầm.

“Bây giờ Hạ Kiều về nước, mang theo con gái, lần tiệc rượu trước cháu cũng đi, cháu cũng thấy rồi, gia đình thực sự ngang hàng với nhà họ Trình chúng ta nên là như thế nào, thế nào là phù hợp, thế nào là xứng đôi.

“Thằng bé và Tiểu Cửu quen nhau từ nhỏ, lớn lên trước mắt hai nhà, hiểu rõ nhau. Tiểu Cửu bây giờ đến tuổi, cũng đang chọn ý trung nhân. Con bé cũng nói với chúng tôi, nó có ý với A Lễ.

“Lúc các cháu mới kết hôn ta cũng không phản đối mạnh mẽ, vì ta biết thằng bé không thích nhà họ Bạch, nên để nó làm theo ý mình. Bây giờ rắc rối phía nhà họ Bạch cũng đã lắng xuống. Chuyện này cũng không thể cứ để lơ lửng mãi.”

Trình Càn dài dòng một tràng, còn định nói tiếp, Tần Kiến Nguyệt không nhịn được mà ngắt lời: “Xin hỏi thế nào là để lơ lửng? Chẳng lẽ ông cho rằng hôn nhân của cháu và Trình Du Lễ là một việc chưa ngã ngũ sao? Nói như vậy e rằng không hợp lý chứ? Giấy chứng nhận kết hôn của chúng cháu có hiệu lực pháp lý.”

Trình Càn nghe xong, khẽ cười: “Cháu tự hỏi lòng mình, thằng bé cưới cháu vì yêu cháu chết đi sống lại sao? Rõ ràng là để trốn tránh hôn nhân sắp đặt. Bắt đầu với mục đích gì, đương nhiên cũng phải kết thúc với mục đích đó.”

Câu nói này của Trình Càn đúng là trúng điểm, nhưng hai từ “kết thúc” khiến Tần Kiến Nguyệt cảm thấy đau lòng, cô tránh vấn đề này, nói: “Ông nội, ông rất hạ đẳng.”

Trình Càn không hiểu: “Ý cháu là sao.”

“Anh ấy sẽ không nói như vậy đâu, ông không cần cố gắng chia rẽ như thế. Chúng cháu chung giường chung gối lâu như vậy, cháu vẫn hiểu rõ Trình Du Lễ là người thế nào.”

Ông chống tách trà, chậm rãi lắc lư, nhấp một ngụm, đầy hứng thú và giọng điệu kỳ lạ hỏi: “Cháu biết nó là người thế nào?”

Tần Kiến Nguyệt nói: “Quân tử quang minh lỗi lạc, tình cảm của anh ấy dành cho cháu sâu đậm thế nào thì nói sau, ít nhất anh ấy cũng đang làm tròn trách nhiệm và bổn phận của một người chồng. Tuyệt đối sẽ không có những tâm địa tiểu nhân này.”

Trình Càn cười lạnh, thong thả nói: “Xem ra cháu cũng có chút khôn ngoan.”

Tần Kiến Nguyệt: “Nếu một ngày nào đó hôn nhân của chúng cháu không thể duy trì, đó là chuyện giữa chúng cháu. Không tồn tại đạo lý nhường ngôi nhường quyền. Nếu cháu có ý định rời xa anh ấy, cũng là vì tồn tại những rào cản và trở ngại không thể hóa giải, không liên quan gì đến người phụ nữ khác.”

Trình Càn nói: “Nghe vậy, cháu đối với nó cũng tình sâu nghĩa nặng, lúc đó quyết định lấy A Lễ dễ dàng như vậy, cháu dám nói không hề mưu cầu địa vị?”

Cô nói: “Cháu dám nói, không hề.”

Trình Càn suy nghĩ một chút, giọng điệu dịu xuống, ôn hòa đưa ra kế sách: “Phố Tây Hoành có mấy tầng lầu mới mua, đúng lúc tôi có một khách hàng lâu năm làm nghề trang sức, nếu cháu có tâm, tôi sắp xếp cho cháu qua đó. Công việc sẽ có người lo liệu, cho cháu treo cái danh hiệu bà chủ. Người buôn ngọc này có chút triển vọng, sau này có thể làm lớn, để cháu đổi cách làm phật, nói ra cũng vẻ vang hơn.”

Tần Kiến Nguyệt hơi xúc động.

Khó khăn lắm Trình Càn mới chân thành nghĩ đến sự nghiệp cho cô, dù nghe vẫn giống như một trong những quân cờ mà ông có thể lật ngược tình thế, nhưng để ông bận tâm đến mức này, chứng tỏ Tần Kiến Nguyệt cũng không phải không nhận được sự công nhận dù chỉ một phần vạn.

Cô đang định từ chối một cách lịch sự.

Trình Càn lại mở miệng: “Cái danh hiệu này nhường cho cháu không phải vì mong cháu kiếm được bao nhiêu cho nhà họ Trình, chủ yếu là để cháu có thời gian rảnh rỗi suy nghĩ chuyện sinh con. Anh trai của Trình Du Lễ sinh con ngoài giá thú, vốn đã không vẻ vang, sau khi có con gái, vợ nó lại mắc bệnh, không tiện sinh nở. Nhà họ Trình chúng ta dù sao cũng là đại gia đình mấy đời, hương hỏa không thể đứt đoạn ở đây.”

Hai từ “hương hỏa” cổ xưa khiến Tần Kiến Nguyệt suýt bật cười.

Trình Càn lại nhắc đến chuyện không nên nhắc: “A Lễ cũng có ý định này.”

Tần Kiến Nguyệt lần này thực sự cười: “Ông nội Trình, ông không hiểu cháu cũng được. Rốt cuộc ông có nhìn rõ cháu trai của ông là người thế nào không?”

Cuối cùng cô cũng hiểu, tại sao Trình Du Lễ luôn nói việc giao tiếp với ông nội rất mệt mỏi.

“Hoặc là, ông đã quen điều khiển. Coi con cháu như quân cờ, đặt một quân ở đây, đi một nước ở kia. Họ có suy nghĩ riêng không, có linh hồn độc lập không, căn bản không quan trọng. Giúp ông hoàn thành sự nghiệp vĩ đại, đó có phải là giá trị duy nhất khi họ được sinh ra không?”

“Nếu cháu muốn chuyển nghề, đã chuyển từ lâu rồi. Không cần đợi đến khi ông nhắc nhở cháu nên sinh con nối dõi cho nhà họ Trình, cháu mới nhớ đến trách nhiệm làm cháu dâu của ông.”

Cô cố ý nhấn mạnh mấy từ cuối cùng.

Tần Kiến Nguyệt có quá nhiều khuyết điểm, trầm lặng, kín đáo, nhút nhát, quá hiểu chuyện khiến cô tự chịu thiệt thòi. Nhưng cô cũng có sự kiên định và khí tiết của riêng mình.

Cô là một người vụng về và cứng đầu.

Thích một việc, thì kiên trì đến chết. Thích một người, thì thích cả đời.

Tần Kiến Nguyệt trong đời có hai dũng khí cô độc, một dành cho Kinh kịch, một dành cho người cô yêu.

Rất may mắn vì dũng khí cô độc của cô đã phát huy chút nhiệt huyết cuối cùng, không gục ngã khom lưng trước ngọn núi che khuất bầu trời.

Tách trà nghệ tây cô không uống lấy một ngụm, Tần Kiến Nguyệt cảm thấy cô và Trình Càn cũng không còn gì để nói, cô bước ra khỏi khuôn viên lớn này. Trên đường về nhà, cô không nhịn được ngoái lại nhìn, dinh thự dưới ánh hoàng hôn trang nghiêm và hùng vĩ, nơi đó có bức tường cao mà cô không thể vượt qua. E rằng sau này cũng sẽ không quay lại nữa.

Tần Kiến Nguyệt về sống ở phố Lan Lâu một thời gian. Trình Du Lễ biết chuyện cô gặp Trình Càn.

Cô nói muốn yên tĩnh, Trình Du Lễ không hỏi thêm. Rất nhiều sự thấu hiểu và tình cảm, dường như đã bị hao mòn trong sự giấu giếm của một bên và né tránh của bên kia.

Cô vẫn làm việc như thường, nhìn Tần Y bận rộn. Đạo lý xa thơm gần thối, lúc mới về, Tần Y tự tay bổ dưa hấu cho cô, ngày ngày mang đến bàn học. Tần Kiến Nguyệt bị sự nhiệt tình của bà làm cho muốn cười.

Tiếng ve mang mùa hè đến. Tần Kiến Nguyệt ngủ trên chiếc giường nhỏ ở nhà, nói là muốn yên tĩnh, nhưng lúc yên tĩnh lại nhớ đến từng khoảnh khắc cô và Trình Du Lễ bên nhau.

Vài ngày sau, cô nhận được cuộc gọi của anh, Trình Du Lễ chỉ nói ba chữ trong điện thoại: “Về nhà đi.”

Tần Kiến Nguyệt đang ăn dưa hấu, không động lòng.

Lại vài ngày sau, cuối cùng Trình Du Lễ cũng rảnh rỗi, từ nơi khác trở về, ngay lập tức đến dưới nhà cô, nhắn tin: Anh đến rồi.

Tần Kiến Nguyệt di chuyển đến cửa sổ, hơi kéo rèm lên, nhìn xuống.

Người đàn ông mặc chiếc áo sơ mi mỏng, thắt lưng quần tây ôm lấy vòng eo thon gọn. Thân hình gọn gàng thẳng tắp. Có lẽ cảm thấy nóng, áo vest được anh cởi ra treo trên cánh tay, Trình Du Lễ đứng dưới mái hiên nhà cô, nhìn lên cửa sổ. Thời gian như quay ngược lại, nhớ lại lần anh đi bộ từ cơ quan đến đây để xin lỗi.

Cô gọi điện qua, Tần Kiến Nguyệt hỏi: “Anh đến làm gì vậy?”

Hơi thở của anh nhẹ nhàng: “Đón em về nhà.”

Tần Kiến Nguyệt không nhìn xuống nữa, kéo rèm lại, lòng đầy cảm xúc, nói: “Anh lên đây ngồi một lát đi.”

Một lúc lâu sau, anh đáp: “Ừ.”

Cô ở trong phòng, chăm chú nghe tiếng cửa lớn mở ra, có người bước vào sân, đi vào đại sảnh nhưng không đi lên nữa, Trình Du Lễ đứng trước sảnh. Hơi dựa vào bàn ăn trước mặt, trước mặt là một bức tranh thủy mặc hổ lên núi khổng lồ, Trình Du Lễ ngẩng đầu nhìn bức tranh, ánh mắt bình lặng, có lẽ không phải đang nhìn tranh, ánh mắt anh chuyển sang phức tạp.

Nghĩ đến lần đầu tiên, chính là ở đây anh đã gặp gia đình cô, uống rượu nữ nhi mà cha cô chuẩn bị.

Lúc này đèn trước sảnh tắt, vì phòng khách xung quanh đều là phòng và cầu thang, không có ánh sáng, trông càng thêm tối tăm.

Người chỉ được ánh sáng ngoài cửa chiếu vào, thân hình như được phủ một lớp hào quang thánh thiện.

Tần Kiến Nguyệt đứng trên gác lửng tầng hai, nhìn anh rất lâu, mới lên tiếng: “Sao anh không lên đây.”

Trình Du Lễ đứng hơi thả lỏng, tay thả lỏng trong túi quần, nhẹ nhàng nói: “Anh đợi em xuống.”

Khuôn mặt anh trong căn phòng ẩm ướt và tối tăm trông thanh tú và trong suốt, không vướng bụi trần, đẹp đẽ và tinh khiết như mười năm trước. Tóc gọn gàng, vai rộng, cột sống thẳng, chân dài, từng chi tiết đều thể hiện khí chất và sức hút của một người đàn ông trưởng thành. Anh của thời thiếu niên, hay khi trưởng thành, đều dễ dàng khiến cô đắm chìm. Dù chỉ là liếc nhìn qua một cách thờ ơ, Tần Kiến Nguyệt thực sự sẽ bị cuốn hút sâu sắc.

Một bên không chịu lên, một bên không chịu xuống. Cuối cùng Tần Kiến Nguyệt khẽ nói: “Trình Du Lễ, đừng làm em khó xử.”

Anh cúi đầu suy nghĩ một lát, cuối cùng, bất đắc dĩ bước chân lên, từ từ đi lên lầu.

Áo vest bị ném một cách tùy tiện lên giường cô, anh nới lỏng cà vạt, ngồi xuống mép giường với tư thế nghỉ ngơi.

Tần Kiến Nguyệt hỏi anh: “Anh đi công tác ở đâu vậy?”

“Quảng Đông.”

“Vui không?”

“Hơi nóng.”

“…” Đột nhiên nhớ đến chuyện điều hòa trong phòng ngủ đã lâu không sửa chữa, Tần Kiến Nguyệt tâm tĩnh tự nhiên mát, cô không muốn bỏ mặc Trình Du Lễ, lục lọi tìm ra một cái quạt cầm tay, thổi về phía mồ hôi trên trán anh.

Trình Du Lễ cũng không từ chối sự tốt bụng của cô, anh cúi đầu cười nhẹ, từ từ cởi tay áo.

“Cái đó… điều hòa hỏng rồi.” Cô giơ quạt nhỏ, giải thích một cách ngượng ngùng.

“Anh đoán được.” Ánh mắt nhìn quanh một lượt, tinh mắt phát hiện cái quạt bên cạnh, Trình Du Lễ chỉ về phía đó, “Sao không lắp quạt trần?”

Tần Kiến Nguyệt nói: “Em không biết làm.”

“Vậy cứ nóng thế này sao?”

“Thợ sửa điều hòa ngày mai sẽ đến.”

Trình Du Lễ khẽ cúi mắt, nhẹ nhàng nói: “Bảo họ không cần đến nữa, ngày mai chúng ta về nhà.”

“…” Cô im lặng.

Anh véo cằm cô, ánh mắt chất vấn: “Sao vậy?”

“Nhưng em chưa suy nghĩ kỹ.”

Trình Du Lễ lặng lẽ nhìn Tần Kiến Nguyệt, một lát sau, lại quay đầu nhìn quạt, nói: “Anh lắp giúp em.”

Anh nói xong liền đứng dậy, lấy ra giá đỡ và quạt. Rồi lấy tờ hướng dẫn sử dụng, đứng dưới ánh hoàng hôn lọc qua rèm cửa để đọc. Sau đó nhanh chóng bắt tay vào lắp đặt, Tần Kiến Nguyệt đứng trên giường với tay, lắp mãi không xong, bị anh giải quyết trong vài phút. Anh thậm chí không cần đứng cao, nhẹ nhàng dễ dàng thao tác.

Tần Kiến Nguyệt nhìn anh với ánh mắt ngưỡng mộ: “Học giỏi toán lý hóa, đi khắp thiên hạ không sợ.”

Giọng anh nhẹ nhàng, không thiếu châm biếm: “Cái này cần gì toán lý hóa? Không phải có tay là được sao?”

Tần Kiến Nguyệt bị chặn họng, quay người đi. Trình Du Lễ cười, lại gần vuốt má cô dỗ dành.

Hôm nay Tần Y không có nhà, là cơ hội ngàn năm có một. Hai người tắm xong lên giường mây mưa một phen, nhanh chóng lại nóng đẫm mồ hôi.

Sức quạt trần nhẹ nhõm rõ ràng không đủ, nhưng dù hơi nóng bốc lên, hai người vẫn ôm nhau, không rời. Mỗi người mang nỗi lo riêng im lặng vài phút, Trình Du Lễ lên tiếng trước, giọng nghiêm túc và trầm lắng không giống anh, hỏi: “Ông nội nói gì với em vậy?”

Tần Kiến Nguyệt không giấu giếm, kể lại lời của Trình Càn cho anh nghe.

Cô không thêm mắm dặm muối, cũng không bày tỏ quan điểm. Giống như một người quan sát lạnh lùng, truyền đạt một sự việc.

Trình Càn nói Trình Du Lễ làm chương trình cho cô là một món hời lỗ, nói Hạ Tế là lựa chọn tốt hơn cho anh.

Trình Du Lễ: “Em tin không?”

Cô nói: “Sao lại tin hay không, giữa chúng ta vẫn có chút tin tưởng chứ.”

Anh “ừ” một tiếng, không nói thêm. Bất ngờ im lặng.

Rất nhanh, tác dụng của quạt phát huy, Tần Kiến Nguyệt thở dài: “Em phát hiện ra anh làm chồng cũng khá hữu dụng.”

Cô nghe thấy anh cười khẽ bằng hơi thở — “Vậy sao?”

Tần Kiến Nguyệt vội chỉ lên đầu, đỏ mặt giải thích: “Ví dụ như lắp quạt trần rất giỏi.”

“Biết rồi, anh hữu dụng.” Anh cười, nhấn mạnh mấy từ cuối, giọng điệu còn có chút ngông nghênh.

Tần Kiến Nguyệt đỏ mặt, không nói.

Lấy khăn giấy lau mồ hôi cho cô, đây là việc anh làm mỗi lần sau khi xong việc. Anh từng giải thích lý do: “Ra mồ hôi rồi gặp gió dễ bị cảm. Ai bảo Nguyệt Nguyệt nhà chúng ta yếu ớt chứ. Phải cẩn thận, quen chiều chuộng rồi.”

Tần Kiến Nguyệt châm chọc một câu: “Rốt cuộc anh muốn lau mồ hôi cho em hay muốn ăn vụng em vậy?”

“Muốn ăn vụng em thì anh cần dùng mánh khóe sao?” Trình Du Lễ trêu cô một chút.

Anh quá quen thuộc cơ thể cô. Tần Kiến Nguyệt bị anh véo vào chỗ ngứa, cười bật ra. Trình Du Lễ cũng khẽ cười, buông tay không trêu chọc nữa.

Cơ thể ướt đẫm mồ hôi không còn dính vào nhau.

Người nhanh chóng mát lại.

Chỉ còn lại tiếng quạt ù ù quay.

Cuối cùng, anh lên tiếng hỏi: “Em nghĩ thế nào?”

Tần Kiến Nguyệt chậm rãi nói: “Em thấy lời ông nội nói cũng có chút lý, em thực sự đang kéo anh xuống.”

Ngón tay thon dài đặt lên, chạm vào bên môi cô. Anh ngắt lời: “Đổi cách nói khác đi.”

Tần Kiến Nguyệt khép mắt, môi áp vào xương vai anh, môi khẽ mở khẽ khép, như đang nói mớ trong giấc mơ, chậm rãi mở miệng: “Nói thật, bây giờ em không buồn, không thất vọng, chỉ cảm thấy hơi bất lực và trống rỗng. Phần lớn thời gian rảnh, em ngồi thẫn thờ, nghĩ về những chuyện này, não em như bị tổn thương nghiêm trọng, thậm chí còn ù tai. Anh có thể rất phóng khoáng, cho rằng ngày tháng là của hai người, không để ý đến ý kiến gia đình anh, em cũng có thể phóng khoáng như anh, nhưng em không thể quên những người đằng sau em. Em không muốn mẹ em, anh trai em sống trong bóng tối.”

“Anh bảo em cùng nhau tu luyện, cùng tồn tại với bóng tối. Em đã học cách kéo ra từ những khuyết điểm không đủ sáng sủa của mình sự tự kiêu. Em có thể đối diện với gia cảnh và những vấn đề khác, không còn xem người anh nóng tính và mẹ bị bệnh tật là điểm yếu của em nữa. Nhưng cuối cùng em vẫn không thể ngừng được rất nhiều vấn đề thực tế. Trong mắt ông nội anh, hôn nhân của chúng ta chỉ là một ván cờ mà anh đã bày ra, em chỉ là một quân cờ có thể di chuyển tùy ý. Và liệu gia đình em có được tôn trọng hay không, đối với ông ấy càng chẳng là gì. Tất cả những điều này là những yếu tố bên ngoài mà em không thể kiểm soát.”

Trình Du Lễ lắc đầu nói: “Em quá coi trọng lời của ông nội anh rồi.”

Tần Kiến Nguyệt nói: “Đây không phải là vấn đề ông nội chỉ cần vài câu đã khiến em tức giận. Nói cách khác, em không thể gia nhập vào tầng lớp của anh. Giữa chúng ta, rất khó để có sự bình đẳng.”

Anh vẫn không hiểu: “Vào? Tại sao phải vào? Những thứ đó chỉ là vật ngoài thân mà thôi.”

Tần Kiến Nguyệt ngước mắt nhìn anh, đôi mày cau lại: “Đúng vậy, đó chỉ là những thứ bên ngoài. Nếu không có sự tự tin để chọn lựa một cách chắc chắn, thì sao lại không cần phải cân nhắc những thứ bên ngoài đó? Em cũng không thể tay không mà tiến về phía trước, cái gì cũng không có”

“Chọn lựa chắc chắn?” Trình Dư Lễ bắt được bốn từ này, ánh mắt sắc bén nhìn cô: “Em nghĩ anh sẽ phản bội em sao?”

“Em không nghĩ như vậy, chỉ là…”

Chưa dứt lời, anh cúi xuống, cắn nhẹ môi cô, rồi nhíu mày nói: “Được rồi, có thể đừng nghĩ về những vấn đề này nữa không?”

Tần Kiến Nguyệt phản hỏi: “Cũng giống như anh, trốn tránh sao?”

Ánh mắt anh hơi ngừng lại. Anh đưa tay lên, nhẹ nhàng xoa trán, không nói gì thêm.

Tề Vũ Điềm nói, những người như họ có đủ mọi thứ, bẩm sinh đã lạnh lùng. Câu nói này rất đúng trọng tâm.

Ý ngoài lời của Tần Kiến Nguyệt. Cô muốn, dù không bị trói buộc bởi chiếc lồng hôn nhân, vẫn có thể yêu thương không thay lòng đổi dạ.

Cô không muốn nghe những lời như “Anh không ép buộc em”, mà cô muốn nghe “Anh chỉ cần em”.

Anh mang đến cho cô sự chăm sóc, sự dịu dàng, và mọi thứ trong hôn nhân đều được sắp xếp chu đáo.

Những luôn thiếu một chút, một chút gì đó mà ngay cả bản thân hai người cũng không biết.

Tần Kiến Nguyệt phải đi khắp nơi tìm kiếm chút ít đó để lấp đầy tám năm tình cảm của mình, thật vất vả.

Cô yêu quá nhiều, phần tình cảm tràn ra ngoài được khuếch đại và mở rộng, khiến cô không thể thở được.

Nếu không phải Trình Du Lễ, cô đã không bao giờ kết hôn vào gia đình như vậy, không giống như anh ấy tính toán chi li, bỏ qua những mối quan hệ rắc rối, Tần Kiến Nguyệt từ đầu đến cuối chỉ vì một chữ tình.

Trình Du Lễ sẽ không hiểu sao? Có lẽ anh ấy thực sự không hiểu, thậm chí còn bối rối. Bởi vì tình yêu không phải nhặt nhạnh từ sự tình cờ, không phải dễ dàng mà có được, mà cần phải trải qua và trải nghiệm.

Anh ấy là một công tử được trời ban, có lẽ trong quan điểm của anh, một cuộc hôn nhân lịch sự và đàng hoàng tương đương với tình yêu. Tôn trọng nhau, một đời một kiếp, là cách thể hiện tình yêu tốt nhất.

Những suy nghĩ này không sai, và cũng không có gì sai.

Anh ấy đã hết lòng cho cô tất cả những gì có thể, đó là điều duy nhất anh có thể làm.

Đêm hè nóng bỏng, gió nóng hừng hực, Tần Kiến Nguyệt rất vui vì hiện tại họ vẫn có thể gần nhau và nói vài lời chân thành.

“Khoảng thời gian bên nhau trong một năm đã mang lại cho em rất nhiều sức mạnh, dù anh có hỏi em cả trăm lần, em cũng không hối hận khi đã kết hôn với anh. Chỉ là đến hôm nay, em đã cảm thấy rất mệt mỏi rồi.”

Sự can đảm và tự tin anh ấy đã cho cô, chẳng thiếu một chút nào. Nó đã thấm sâu vào tận cốt lõi của con người cô. Cô nói, rồi lại từ từ lặp lại một lần nữa, “Trình Du Lễ, em không thể chỉ có hai bàn tay không.”

Mãi lâu sau, anh mới lên tiếng hỏi: “Em đã suy nghĩ kỹ chưa?”

“Ừm.”

Sau đó, anh lại nói: “Anh không hiểu, hãy thuyết phục anh thêm một lần nữa.”

Cô ngập ngừng một lúc, rồi từ từ lắc đầu, nói: “Em không thích nữa.”

Hoặc có thể, không phải là “không thích nữa”, mà là “không thể tiếp tục thích nữa”.

Tần Kiến Nguyệt tiếp tục nói: “Đã không còn vui vẻ nữa rồi. Trình Dư Lễ, anh cho em tự do đi.”

Nếu không nhận được đủ tình yêu, đủ cảm giác an toàn, thì cô chỉ mong muốn có tự do. Cô muốn lấy lại một cơ thể và nhân cách khỏe mạnh, bình thường.

Anh có một bờ vai sạch sẽ, như chứa đựng một chút ánh trăng, tựa sương giá mùa đông.

Trình Du Lễ vuốt nhẹ mái tóc của cô bị rối thành cục trên vai, nhẹ nhàng gỡ ra, nhẹ nhàng nói: “Chờ chương trình quay xong đã, em cũng đừng áp lực.”

Cô chậm rãi đáp :” Ừm”

Anh đã từng giữ lại cô, hai lần. Một lần là ‘Đừng nói lời tạm biệt’, một lần là ‘Trở về nhà cùng anh’.

Lần thứ ba, cả hai đều im lặng trong khoảng mười phút. Không ai đoán được đối phương đang suy nghĩ gì, cuối cùng, anh nói: ‘Căn nhà để lại cho em.’

Trong bóng đêm tĩnh lặng, Tần Kiến Nguyệt nhắm mắt lắng nghe hơi thở của chính mình. Người cô yêu ôm lấy cô, anh cúi người, mặt kề bên má cô.

Khi cực kỳ khó chịu, chỉ cảm thấy hơi thở bị nghẹt, một hơi vào, một hơi ra, những hành động đơn giản như vậy cũng trở nên vô cùng khó khăn. Không thể nói là tốt, cũng không thể nói là không tốt. Vì vậy, cô quyết định im lặng.

Ở nơi im lặng không tiếng động, cô từng bước cắt đứt mối liên hệ với anh, người đã thấm vào cơ thể cùng xương cốt của cô trong khoảng thời gian dài.

Ánh sao cổ xưa rơi xuống bầu trời, trong trận cờ không thể phá vỡ, em cam tâm tình nguyện làm quân cờ thua trong tay anh, máy bay đồng đội sau ba mươi năm cuối cùng cũng kết thúc số phận ngay tại thời điểm này.

Ngọn núi lửa đã tắt chỉ còn lại tro tàn của dung nham, chuyến tàu tại vùng tuyết trắng cũng sẽ có lúc đi đến cuối cùng, con cá heo một sừng nổi lên trên mặt biển chơi đùa một vòng, cuối cùng cũng sẽ quay trở lại sâu thẳm đại dương.

Cô là Thôi Oanh Oanh sẵn sàng hy sinh tất cả, nhưng lại không thể gặp được một Trương Sinh sẵn sàng vì cô mà làm tất cả.

Đây chính là kết cục của đa số các câu chuyện.

Thứ cô không giữ lại được, đâu chỉ là mùa đông?

Lan nhân nhứ quả, trăng lặn sao rơi.

(Lan nhân nhứ quả: Ý chỉ các cuộc hôn nhân có mở đầu tốt đẹp nhưng kết thúc lại đau thương)

Những lời chưa nói ra là—Trình Du Lễ, em sẽ yêu anh mãi mãi. Cái “mãi mãi” mà em nói đến xuất phát từ tình yêu, không có giới hạn về thời gian, luôn luôn rực cháy như những ngày đầu.

Và lần này, thật sự phải tạm biệt với anh rồi.

Bình Luận (0)
Comment