Em Thấy Núi Xanh

Chương 57

“Cái gì? Cùng mất tích?”

“Chủ tịch… Thật xin lỗi, chúng tôi không ngờ Nghiêm Lực lại xảo quyệt như vậy. Trong núi không có tín hiệu, thiết bị theo dõi không dùng được, hắn lại hành động vào lúc trời tối, với lại, ngay từ thành phố Hải, tên cảnh sát họ Giang đã bám theo ráo riết, chúng tôi bị trở…”

“Thế thì giải quyết cả nó!”, Triển Thiên Hùng không còn kiên nhẫn nổi nữa.

Hàng giữ trong kho gần hai tháng, mỗi một ngày đều phải chịu tổn thất và nguy hiểm, Nghiêm Lực lại không rõ tung tích, nhà họ Triển đang rơi vào thế thụ động, chỉ hơi sơ suất một chút là sẽ thua lỗ hoàn toàn.

Triển Diễm sốt ruột đi vào văn phòng, ném điện thoại xuống mặt bàn, “Lâm Húc Đông không nghe điện thoại, có phải lão định phủi sạch quan hệ với chúng ta không?”

“Phủi sạch?”, Triển Thiên Hùng cười lạnh, đôi mắt vẩn đục già nua dưới cặp kính hiện lên vẻ thâm độc, “Hắn phủi sạch được sao? Chờ đến khi hắn biết thứ trong tay Nghiêm Lực là cái gì, hắn sẽ còn sốt ruột hơn chúng ta… Con đĩ Quý Thu Trì tỉnh chưa?”

“Không biết nữa, cũng chẳng rảnh mà quản cô ta.”, Triển Diễm sốt ruột, “Bệnh viện chưa báo tin gì, chắc là không chết được.”

“Tìm người canh chừng nó cẩn thận cho bố, nếu nó còn không yên phận…”

Triển Thiên Hùng còn chưa dứt lời, Triển Diễm đã hiểu ý lão ta. Một người nghiện ma túy xảy ra chuyện không may là việc quá bình thường, dùng một chút quan hệ là có thể che giấu được.

Triển Diễm đưa lưng về phía Triển Thiên Hùng, hắn đứng trước khung cửa sát đất, quan sát cả thành phố, rít mạnh một hơi thuốc. Giữa làn khói trắng đục, hắn cất giọng khàn khàn, “Bố, làm xong vụ này… dừng tay lại đi, đừng cược cả tính mạng vào nữa. Bao nhiêu mới tính là đủ? Bố dốc sức hơn nửa đời gây dựng công ty, nếu cuối cùng lại bị hủy hoại trong tay mình…”



Cả đêm Lâm Hạnh Tử ngủ chập chờn không ngon giấc. Cô dậy sớm đi làm, trên đường đi lại bị say xe, chóng mặt kinh khủng, lúc ngồi họp, sắc mặt tái nhợt, cố gắng gượng nghe mấy người báo cáo.

Cô vẫn nghĩ là do kỳ kinh nguyệt bị chậm hơi lâu, nên liền sắp xếp thời gian, bảo trợ lý đặt lịch hẹn với bác sĩ.

Lý Thanh không yên tâm, bèn xin nghỉ một buổi, từ trường vòng sang công ty Lâm Hạnh Tử. Cô vẫn còn một cuộc họp trực tuyến nữa, Lý Thanh phải ngồi chờ trong văn phòng, đợi cô xong việc rồi cùng đến bệnh viện.

“Cảm thấy khó chịu ở đâu?”

“Chóng mặt, buồn nôn, tim đập hơi nhanh, cứ luôn có cảm giác không thở nổi…”

Lâm Hạnh Tử còn chưa nói hết, cửa phòng bác sĩ đã bị Lý Thanh đẩy ra.

Trông bà có vẻ rất sốt ruột, hiếm khi thấy bà hoảng loạn như vậy, “Phải phải phải, Khương Khương đang ở cạnh tôi, ông Lâm à, ông nói với con bé đi.”, bà đưa điện thoại cho Lâm Hạnh Tử.

Mu bàn tay Lâm Hạnh Tử chợt đau nhói, cúi đầu nhìn mới thấy xung quanh mạch máu đầy những vết bấm trắng bệch, Lý Thanh run rẩy không ngừng, vẫn cứ bóp chặt tay cô.

Đầu dây bên kia thoáng im lặng, Lâm Húc Đông nóng ruột, đi đi lại lại trong căn phòng không quá rộng, “Lý Thanh? Khương Khương?”

“…Bố, con đang nghe đây.”, Lâm Hạnh Tử há miệng thử rất nhiều lần mới nói nổi thành lời, “Có phải Giang Ngôn…”

“Đừng vội, nghe bố nói này.”, Lâm Húc Đông chà mặt, cố gắng trấn tĩnh lại, “Đúng là Giang Ngôn bị thương trong lúc đuổi theo nhân chứng, nhưng đã được đưa đến bệnh viện địa phương rồi, vẫn còn đang hôn mê, tình huống cụ thể thế nào thì bố phải liên lạc lại với người bên đấy đã… Khương Khương? Lâm Hạnh Tử! Con không được kích động!”

Lý Thanh quên cả lấy túi mà đuổi theo cô, kết quả là bị trẹo chân. Tài xế mới tranh thủ đi vệ sinh cũng không hiểu rõ tình hình, lơ ngơ ra đỡ bà. Lý Thanh dùng sức đập cửa kính xe, vừa nhanh vừa mạnh, “Khương Khương, con nghe lời đi, đường xá xa xôi, con tự lái xe đi cũng phải mất vài ngày. Bố con không giấu con, chỉ sợ con lo lắng thôi. Mẹ con mình về nhà trước, nói không chừng lát nữa lại có tin…”

Khoảnh khắc nghe thấy tin Giang Ngôn bị thương, tim Lâm Hạnh Tử thắt lại, như thể bị người ta moi ra ngoài, đầu óc trống rỗng.

Rốt cuộc cô đã hiểu ngọn nguồn của sự bất an mơ hồ trong lòng rồi.

Nhưng ngay khi khoảnh khắc ấy qua đi, cô lại bình tĩnh đến đáng sợ.

Cửa sổ xe hạ xuống, Lý Thanh chống tay vào cửa há miệng thở dốc, đang định gọi tài xế đến đỡ Lâm Hạnh Tử xuống xe.

“Mẹ, con muốn đi.”

Lâm Hạnh Tử gục vào tay lái, mái tóc buông xõa che khuất gương mặt cô, chỉ còn thấy giọng nói nghẹn ngào, “Nhất định là anh ấy cũng muốn gặp con.”

Hai mắt Lý Thanh đỏ au, bà thoáng quay đầu đi, dù sao bà cũng đã coi Giang Ngôn như con ruột từ lâu rồi.

“Thì cũng không thể cứ thế mà đi được, phải về nhà lấy mấy bộ quần áo đã.”

Ngày thường Lâm Hạnh Tử đã được dặn là hạn chế lái xe rồi, trong tình huống như thế này, Lý Thanh lại càng không dám để cô tự lái, thế nên bà bảo tài xế đưa về nhà thu dọn chút đồ đạc, đủ để dùng trong hai tuần.

Chân Lý Thanh bị trẹo khá nghiêm trọng, về đến nhà đã thấy sưng vù lên. Lúc Lâm Húc Đông về tới nơi, Lâm Hạnh Tử đang dán thuốc cho bà, giữa phòng khách có một cái vali đã được đóng cẩn thận.

“Để con bé đi đi.”, Lý Thanh thở dài một tiếng, nắm lấy tay Lâm Hạnh Tử. Mẹ con tâm linh tương thông, sao bà lại không hiểu chứ, “Năm đấy ông bị trúng đạn ở sau lưng, phải vào viện cấp cứu, tôi cả ngày cả đêm đều không ngủ được, người khác an ủi thế nào cũng vô dụng, không nhìn thấy ông là không sao yên tâm nổi.”

Hơi thở dồn dập của Lâm Húc Đông dần chậm lại, cuối cùng bị câu nói của Lý Thanh chặn cứng cổ họng.

Rốt cuộc, ông vẫn đưa Lâm Hạnh Tử ra khỏi cửa.

Nơi Giang Ngôn đang ở là vùng biên giới xa xôi, gần như phải đi qua cả nửa đất nước. Càng đi về phía Bắc, nhiệt độ càng thấp, hai tài xế phải thay nhau lái, dọc đường xe hỏng một lần, Lâm Hạnh Tử mất đến một tuần mới tới được huyện đó.

Lúc tới nơi, trời đã tối. Đường ở cái chốn nhỏ bé này không hề dễ tìm. Nhị Hổ nói sẽ đến đón Lâm Hạnh Tử, vậy nên cô ngồi trong xe đợi cậu ta. Cách đó không xa có một cửa hàng tạp hóa, hai tài xế đều đói bụng nên tranh thủ ra mua mì ăn liền.

Lâm Hạnh Tử cúi đầu, không để ý đến người “tài xế” quay lại quá nhanh.

“Tài xế” lập tức khởi động xe, Lâm Hạnh Tử bèn thấp giọng nói, “Không cần đi nữa đâu, cứ chờ ở đây thôi.”

Hắn lại đạp chân ga, dùng tốc độ cực nhanh mà phóng đi, Lâm Hạnh Tử bị lực quán tính đẩy mạnh một cái về phía sau.

Thậm chí cô còn chưa kịp có phản ứng gì, chiếc xe vừa lao đi được một phút đã lại phanh gấp, cửa xe mở ra, một gã đàn ông khác leo lên từ phía sau, ngay trước khi cô cất tiếng kêu cứu đã kịp bịt miệng cô lại.
Bình Luận (0)
Comment