Em Thấy Núi Xanh

Chương 71

Không biết bắt đầu từ lúc nào, trên dãy hành lang của tầng ba, Giang Ngôn không còn nhìn thấy bóng dáng Lâm Hạnh Tử nữa.

Lâm Tang giúp cậu gửi đề cương cho Lâm Hạnh Tử, cô lại nhờ Lâm Tang trả lại y nguyên cho cậu.

Có đôi khi, trên sân thể dục nhìn thấy cậu từ xa, không đợi cậu đến gần, cô đã kéo bạn xoay người bỏ đi.

Giang Ngôn ý thức được hình như cậu đã làm sai điều gì rồi.

Nhưng rồi cậu lại chẳng biết mình đã làm sai điều gì nữa.

Ngay cả Lâm Kha cũng bị vạ lây, cậu ta kém nhạy bén, qua mấy tháng mới bắt đầu phát hiện ra, nhưng nghĩ nát óc cũng không hiểu, “Thù làm gãy chân không đội trời chung, thế mà em gái tôi còn chẳng giận tôi, nhưng sao dạo này nó cứ nhìn thấy tôi là như thấy kẻ thù không bằng ý? Tôi có làm gì đâu nhỉ, ngoại trừ hôm nọ nhân lúc nó ngủ trưa lén ăn nốt que kem cuối cùng trong tủ lạnh ra, tôi không hề bắt nạt con bé. Giang Ngôn, cậu nhớ lại hộ tôi xem nào.”

Giang Ngôn nhìn sang khu lớp học đối diện sân thể dục, trầm mặc không nói gì.

Cậu biết giờ chào cờ mỗi tuần cô đều đứng ở cuối hàng, vì chủ nhiệm khối Mười cực kỳ thích gọi tên cô, cậu biết cứ thứ Tư hàng tuần, cô sẽ đến trường sớm hơn mọi ngày, tranh thủ lúc vắng người để mua một cái bánh bao nhân thịt gà trộn nấm, cô chỉ ăn duy nhất loại bánh bao đó. Cậu biết cô ghét nhất là môn tiếng Anh, đi học hay trộm chơi điện tử, cậu biết cô luôn dùng hai chun để buộc lọn tóc đuôi ngựa, buộc dây giày cũng phải thành hình nơ bướm thật đẹp…

Nhưng cậu lại không biết vì sao cô bắt đầu ghét mình.

“Con gái đúng là hay thay đổi, năm tuổi hay mười lăm tuổi đều như nhau cả, hôm qua còn leo lẻo là “anh tốt nhất, anh siêu nhất”, hôm nay đã giở mặt như không quen biết rồi, khó hiểu, khó hiểu.”

Lâm Kha lắc đầu cảm thán, còn bảo đợi thi Đại học xong sẽ mua cả đống kem về dỗ em gái.

Giang Ngôn nghĩ, có phải mình cũng nên đi dỗ không?

Thi Đại học xong, Giang Ngôn chỉ về quê đúng hai tuần. Căn phòng mẹ thuê cho cậu ở gần Nhất Trung để tiện đi học vẫn còn ba tháng nữa mới đáo hạn, cả kỳ nghỉ hè, cậu đều ở lại thành phố Hải đi làm thêm, nhưng trước sau vẫn không nhìn thấy cô.

Ngày nhận được lương làm thêm, Giang Ngôn mua một chiếc lắc tay, chạy quanh sân thể dục của Nhất Trung mười bốn vòng, lòng bàn tay đổ mồ hôi thấm ướt cả chiếc túi nhung, cuối cùng mới dám lấy hết can đảm đi nhờ Lâm Tang giúp.

“Khương Khương ra nước ngoài rồi, chắc là mấy năm tới sẽ không về đâu, nguyên nhân thì… trong nhà con bé có chút chuyện, không tiện nói.”

Cô đến một nơi cách thành phố Hải một vạn bốn nghìn km.

Ngày về chẳng biết là khi nào.



Năm hai Đại học, Giang Ngôn quyết định tham gia quân ngũ.

Trước khi đi, mấy người bạn cùng phòng tụ tập ăn với nhau một bữa cơm, ăn xong lại mua một thùng bia mang ra sân thể dục. Buổi chiều tối hôm ấy, ánh hoàng hôn như được một người cầm bút lặng lẽ họa lên, sắc trời đã tối, nhưng ánh trời chiều còn sót lại thì đỏ rực như lửa.

Giang Ngôn dùng di động chụp một tấm ảnh.

Đám bạn bên cạnh uống say ngây ngô cười đùa trêu ghẹo, hỏi có phải anh đang nhớ cô gái nào không.

Trường cảnh sát ít nữ sinh, nhưng bên cạnh là trường sư phạm, mĩ nhân nhiều vô kể. Giang Ngôn vừa vào học có nửa năm nhưng đã cực kỳ nổi tiếng vì một bức ảnh do người qua đường chụp trộm. Nữ sinh theo đuổi anh không thiếu, nhưng anh lại luôn cách xa cả ngàn dặm. Quãng thời gian Đại học tươi đẹp, không yêu đương thì thật lãng phí, bạn cùng phòng còn từng nghi ngờ xu hướng giới tính của anh.

Sau khi tốt nghiệp, Giang Ngôn đăng ký vào cục cảnh sát thành phố Hải.

Năm thứ nhất không đỗ, sau đó anh mới biết, suất duy nhất đó dành cho cháu trai của cục phó.

Năm thứ hai lại tiếp tục thi.

Người phỏng vấn hỏi anh vì sao lại chấp nhất như vậy, khu vực khác cũng không tệ mà, Giang Ngôn ngoài miệng thì trả lời đầy chính trực, nhưng trong lòng thì nghĩ: Lâm Húc Đông mới lên chức cục trưởng, mấy năm tới chắc chắn sẽ không bị điều đi nơi khác, so với tính cách nóng nảy dữ dằn của Lý Thanh, Lâm Hạnh Tử sẽ thân thiết với Lâm Húc Đông hơn, mà Lâm Húc Đông cũng sẽ cưng chiều cô hơn.

Nơi này là nơi gần cô nhất.

Năm nào Lâm Kha cũng về thành phố Hải, không ở lại lâu, nhưng kiểu gì cũng sẽ tìm cách để hẹn Giang Ngôn đi ăn cơm uống rượu, nhân thể về thăm Nhất Trung một chuyến.

Nhất Trung xây một khu phòng học mới, khối Mười và Mười một đều chuyển qua đó, chỉ riêng khối Mười hai là ở lại khu phòng học cũ.

Tiệm bánh ngọt ở cổng vẫn còn, tổng thể cả ngôi trường vẫn không khác xưa là mấy.

Từ cổng trường vào đến khu phòng học có tổng cộng 107 bậc thang. Giang Ngôn ngẩng đầu, dường như có thể nhìn thấy hình ảnh mình mặc bộ đồng phục màu xanh lam, trên lưng là cô gái lanh lợi hoạt bát.

“Mẹ nó chứ!”, Lâm Kha đột nhiên buông một câu chửi tục, “Thằng chó Triển Diễm này có biết xấu hổ không thế!”

Giang Ngôn hoàn hồn, ánh mắt dừng lại ở bức ảnh trên màn hình điện thoại của Lâm Kha.

Một bữa lẩu cay này tác dụng chậm nhưng mạnh, cay đến nỗi lục phủ ngũ tạng anh đều nhâm nhẩm đau.

“Em gái tôi cái gì cũng tốt, mỗi mắt nhìn đàn ông là quá tệ, câu tới câu lui vẫn là hời cho thằng chó Triển Diễm.”, Lâm Kha hùng hổ rời khỏi Wechat, “Tháng sau lớp mình tổ chức họp lớp đấy, thời gian cụ thể vẫn chưa chốt, chắc là cuối tháng, cậu đi được không?”

“Chưa chắc lắm.”

“Vậy được, đến lúc đấy tôi lại gọi cậu sau. Lâm Tang cũng về đấy, bao nhiêu năm rồi cậu cũng không gặp con bé còn gì.”

Giang Ngôn lãnh đạm đáp “ừ” một tiếng, rút một điếu từ bao thuốc lá trong tay Lâm Kha ra rồi châm lửa.

Lâm Kha kinh ngạc, “Cậu bắt đầu hút thuốc từ lúc nào đấy?”

“Mới thôi, thư giãn chút.”

Lâm Kha nhận được một cuộc điện thoại nên đi trước, Giang Ngôn ngồi lại sân thể dục một mình hút hết bao thuốc.

Cái vị cay xè đó kéo dài, đến tối dạ dày đau buốt khiến anh không sao vào giấc được.

Buổi họp lớp chốt vào cuối tháng Mười. Hôm đó Giang Ngôn vướng một vụ án, đến muộn nửa tiếng, Lâm Kha gửi tin nhắn báo số phòng cho anh. Thang máy đông người, dừng lại ở tầng ba, lại có thêm mấy người nữa đi vào.

Bóng dáng trước mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ, không thể nào là cô được, Giang Ngôn thầm tự cười nhạo mình. Đứng thêm một lúc nữa, đối phương bỗng nghiêng đầu thấp giọng nói chuyện với người bên cạnh.

Khoảnh khắc đó, hơi thở của Giang Ngôn như đông cứng lại.

Anh quên mất mình đến đây để họp lớp, cứ thế theo cô xuống thang máy, theo cô đi về phía trước, cho đến khi bị người ta chặn lại ở ngoài một phòng bao.

Lâm Kha chờ mãi vẫn không thấy người đâu bèn kiếm cớ để ra ngoài, lại nhìn thấy Giang Ngôn đang đứng hút thuốc trước cửa nhà vệ sinh, nhưng anh ta không hỏi gì, thầm nghĩ người làm trong ngành này ai cũng chịu áp lực lớn.

“Cậu nói xem có trùng hợp không cơ chứ, hôm nay em gái tôi đón sinh nhật, con bé mới về nước, cũng ăn ở khách sạn này.”

Họp lớp cũng chỉ đơn giản có vậy mà thôi, người khóc, kẻ cười, riêng Giang Ngôn thì trầm mặc, uống hết ly này đến ly khác. Lâm Kha cảm thấy anh có gì đó khác thường nên lấy thẻ phòng ở chỗ Lâm Tang đưa cho anh, rồi bảo anh lên tầng nghỉ ngơi một lát cho tỉnh rượu.

Lâm Hạnh Tử bị trét đầy bánh kem lên mặt, biết Lâm Tang đi họp lớp, lại có một tên đại gia bao nguyên một tầng, vậy nên cô muốn đi thay bộ quần áo khác, không hề để ý đến vẻ tươi cười đầy ranh ma của Lâm Tang lúc đưa thẻ phòng.

Cho đến khi cô nhìn thấy người đàn ông trần trụi bước ra từ phòng tắm.

Anh đen hơn trước kia, chững chạc hơn, đường nét khuôn mặt cũng sắc cạnh hơn.

Đã bao lâu rồi?

Nghĩ vậy mới chợt nhận ra hình như đã bảy tám năm rồi. Lâm Hạnh Tử từng nghe Lý Thanh nhắc đến, cô biết anh làm cảnh sát chống ma túy ở cục cảnh sát thành phố Hải, nghĩ thầm chắc lúc về sẽ gặp lại anh, nhưng chẳng thể ngờ là trong tình huống đáng kinh ngạc như thế này.

“Anh…”

Cô muốn nói rằng, anh mặc quần áo vào đi.

Anh lao tới bằng mấy bước dài, Lâm Hạnh Tử bị dồn về phía sau, nương theo ánh sáng dìu dịu mà nhìn vào đôi mắt đỏ ngầu của anh, mùi rượu bao phủ, không phân rõ là trên người anh hay người cô nữa.

“Giở trò lưu manh gì thế, anh… Anh buông ra… Ưm…”

Đây căn bản không phải là hôn.

Anh chỉ dựa vào bản năng, ngấu nghiến, tấn công, chiếm hữu một cách cuồng dại và đầy khao khát.

Lưng Lâm Hạnh Tử bị đè vào cửa phòng, cô bị ép ngửa mặt, đầu lưỡi bị cắn đến tê dại, một nửa chỗ kem bơ bị anh nhấm nháp, một nửa dính lên người anh.

“Khương Khương…”

Tiếng nói khàn đặc cất lên giữa tiếng thở dốc nóng bỏng, dường như vượt qua khoảng thời gian tám năm, bàn tay đang giơ lên của Lâm Hạnh Tử bỗng khựng lại.

Giây phút hoảng hốt ngắn ngủi này khiến anh được một tấc lại muốn tiến thêm một thước.

Quần áo được cởi ra từng món một, rơi xuống bên chân.

Rất đau.

Đau đến mức Lâm Hạnh Tử muốn khóc.

Cô trả thù bằng cách cào một vệt rớm máu trên lưng anh, anh thậm chí còn chưa kịp động tiếp đã bắn thẳng vào trong cô, nhưng rất nhanh chóng, anh lấy lại tinh thần, khiến cô càng đau hơn.

“Mỗi lần đến lúc này là em lại biến mất.”, anh vùi đầu vào cổ cô lẩm bẩm, giây tiếp theo lại bóp eo cô, hung hăng đâm vào trong, “Lần này, anh bắt được em rồi.”

Thì ra anh cho rằng đây chỉ là một giấc mơ, vì thế mới thỏa sức làm loạn.

Hôm sau, trời còn chưa sáng, Giang Ngôn đã bị một phát tát làm cho bừng tỉnh khỏi cơn mơ, ngay sau đó là một tấm thẻ ngân hàng bay tới.

“Không ngờ cảnh sát Giang lại có nghề phụ như thế này… Tuy dạo này kiếm tiền không dễ dàng, nhưng anh đáng được chút tiền đó, tại vì kỹ thuật của anh quá kém, tôi rất không hài lòng.”

Cô đạp cửa xông ra, mà mùi vị trong phòng còn chưa tan hết.

Cảm giác đau rát trên mặt vô cùng chân thật, cơ thể dưới chăn hoàn toàn trần trụi, nhìn vào gương thấy dấu tay trên má, Giang Ngôn mới từ từ tỉnh táo lại. Cảnh tượng kích thích ướt át đêm qua không phải là mộng.

Anh bắt được thật sao?

Lâm Hạnh Tử tắt điện thoại biến mất một tháng liền, ngay cả Lâm Tang cũng không thể tìm thấy cô.

Một tháng sau, Giang Ngôn bắt gặp cô ngồi xổm bên bồn hoa trong bệnh viện nôn khan.

“Không phải của anh.”

“Mình kết hôn đi.”

Hai người thốt lên cùng một lúc.

— HẾT —

***

Jins: Chính thức khép lại “Em thấy núi xanh”, đồng thời khép lại một năm edit miệt mài của mình. Cảm ơn các bạn đã cùng đồng hành với mình trong mấy tháng qua. Hẹn gặp lại trong dự án tiếp theo vào năm mới 2021!
Bình Luận (0)
Comment