Em Thích Tôi, Phải Không?

Chương 2

Ra khỏi buổi lễ cô liền chạy đến công viên, lúc nào cũng vậy, khi buồn hoặc suy nghĩ không thông chuyện gì đó cô liền chạy đến đây.

Bước đến gần bờ hồ cô nhắm mắt lại nghe tiếng gió thổi, đã lâu rồi cô không đến đây từ lúc cô đi làm hầu hết thời gian cô đều dồn vào việc học thời gian còn lại thì đi làm và nghỉ ngơi có lúc bận đến nổi suốt ba ngày cũng chỉ ngủ có 2 tiếng mấy, vì học 2 bằng nên cô luôn bận rộn với việc học ngay cả nghỉ ngơi cũng khi có khi không.

Thời gian cứ thế mà trôi thấm thoát đã bốn năm, từng mảnh từng mảnh ký ức cứ như vậy mà lặp đi lặp lại, cô không biết sao mình cứ mãi nuối tiếc cái quá khứ đó, tuýp người thích tự ngược đãi bản thân chăng?

Mãi suy nghĩ mà cô không hay rằng trời đã tối khi về đến nhà cũng đã gần 8 giờ tối cô cũng chẳng buồn ăn cơm chỉ chào má Nga 1 tiếng rồi lên phòng.

đi cả ngày lại thêm chưa ăn uống gì, cô mệt đến mứt không còn sức để đứng, ngã ịch xuống giường cô thiếp đi lúc nào không hay khi mở mắt ra đã là ngày hôm sau, cô rửa mặt rồi xuống nhà ăn sáng, vừa bước xuống đã gặp anh cô, thấy cô bước xuống anh cô nheo 1 mắt lại miệng nở nụ cười châm chọc '' Nhóc hôm qua em đi do thám hay đi ăn trộm mà ngủ như chết vậy''

Mới ngủ vậy nên cô không có năng lượng để trả đũa đành phớt lờ đi ngang qua. Thấy cô không thèm để ý anh cô tiếp tục chọc.

'' Nè, hôm qua em đi đâu vậy? hình như anh thấy em bước vào sở thú hả? em vào đó làm gì vậy? tìm đồng loại của em à?''

cô quay ngoắc lại nhìn ông anh của mình, phải nói cô có một ông anh vô cùng không bình thường à mà nói luôn anh cô tên Minh, Phương Hoàng Minh, lớn hơn cô 4 tuổi hiện giờ đang làm việc cho công ty của ba cô mà phải nói ông anh này của cô chỉ số sắc đẹp thì không thiếu, thông minh thì không thừa có đều hơi không bình thường, khi quan tâm cô còn quan tâm hơn cả má Nga còn khi chọc ghẹo thì dai đến nổi cô đi đâu cũng bám theo, mỗi lần như vậy cô cũng chỉ biết dùng vũ lực để khắc chế.

'' Anh còn nói nữa em sẽ cho đám cá của anh vào nồi nấu canh'' cô hâm doạ

'' Thôi thôi cho anh xin, sao em cứ lấy lũ cá của anh ra mà uy hiếp anh hoài vậy. '' anh Minh chấp tay làm điệu bộ cầu xin.

'' Đúng là hiệu quả'' cô thầm nghĩ

Bước vào bàn ăn vừa ngồi xuống anh cô liền hỏi '' Tiểu Linh tháng sau em về VN phải không?''

''Dạ! anh có muốn tặng quà gì đó cho ngoại không?''Lí do cô về là vì tháng trước bà ngoại cô gọi sang bảo cô về ăn sinh nhật của bà từ lúc cô đi cô cũng chưa về lần nào, thấy cô do dự bà liền bảo nếu cô k về bà sẽ không nhận cô nữa, cô biết bà chỉ hâm doạ nhưng cô nghĩ cũng nên về thâm bà.

'' uhmm để anh nghĩ xem?, mai anh sẽ đi mua rồi gửi cho em "

'' Cũng được'' cô chỉ trả lời cho qua rồi bắt đầu ăn sáng

'' Tiểu Linh hôm qua em đi dự lễ tuyển chọn học sinh để đi giao lưu phải không, sao rồi?''

'' Àh, em được chọn rồi tháng sau sẽ đi'' cô ngán ngẩm trả lời cứ nghĩ tới nó lại thấy mệt.

''Tháng sau vậy còn chuyến đi VN thì sao?'' anh cô ngạc nhiên.

'' Chuyện đó hazz em không muốn nhắc đến tí nào, họ nói lần giao lưu nào sẽ tốn 1 năm rưỡi em và Jack sẽ đến VN,9 tháng sau phải bay qua Nhật ngoài xem cách giảng dạy về vật liệu các nước khác em còn phải thu nhập tài liệu về nông nghiệp vì em học song song hai bằng mà''

'' àhh! nông nghiệp cũng không có gì khó em chỉ cần chăm chỉ chút là được như anh cũng đậu ngon ơ đó thôi , em vàààà.... GÌ COOƠ. Jack! em đi chung với cậu ta à.''

Đang ngẫm nghĩ thì lại nghe được tiếng hét oanh vàng của anh hai yêu vấu khiến thức ăn trong miệng cô xém chút nữa mọc cánh bay hết ra rồi, cô bực dọc quay qua nhìn ông anh trời đánh của mình.

'' E thấy anh có vẻ có thành kiến với Jack, sao vậy ghen tị người ta đẹp trai hơn anh à'' cô nhướn mắt hỏi

'' Đẹp trai hớ cậu ta có mà kiếp sau cũng không bằng anh'' Vùa nói anh hai cô vùa hất mặt lên khiến cô không nhịn được cười.'' Đồ tự cao, Jack chẳng qua chỉ nói chuyện với cô gái theo đuổi anh thôi chứ có quen với cô ấy đâu, anh thù dai vừa phải thôi chứ''

Anh Minh nghe cô nói vậy liền lên giọng '' anh mà thèm chấp nhất chuyện đó à''

'' Àaaaa vậy à, thế thì thôi.'' cô kéo dài giọng.

'' Tiểu Linh vậy em đi tới 1 năm rưỡi cơ à hazzzz anh sẽ nhớ em lắm đâyyyyyy''

'' A đừng có mà khóc lóc với em có mà a sợ không có ai làm giúp anh mấy cái dự án thôiii, xì..''

'' Hì hì đúng là em gái anh.''

Cô chỉ biết chửi rủa trong bụng cũng không biết phải nói gì với ông anh này hết.

'' Tiểu Linh về đó phải giữ gìn sức khoẻ đừng để bắt cứ ai tổn thương em, hiểu không?''Anh cô hạ giọng

'' Em biết tự lo cho bản thân anh yên tâm đi '' Cô cũng nhỏ nhẹ trả lời cô biết anh hai cũng chỉ lo cho cô thôi thường ngày thì hay trêu trọc nhưng lại rất quan tâm cô

''uhm nếu đc anh sẽ về đó thăm em hìì''

'' Thôi cho em xin đi a định theo em tới khi nào hả?''

'' Thôi mà a có làm gì e đâu, chỉ về thăm e thôi'' a Minh nài nỉ

'' Được rồi anh muốn về thì về cùng lắm em đổi chỗ học là đc keke''

'' em ác thiệt đó anh chỉ muốn qua thăm em thôi có làm gì em đâu'' anh Minh bắt đầu nài nỉ

'' được r được r anh muốn về thì về''cô đành chiều theo z nếu không chắc cô bị bám tới sáng quá.

'' Thôi em chuẩn bị đồ đây anh từ từ mà ăn'' cô chạy lên phòng thu xếp quần áo nhìn lại lại căn phòng cô sống 4 năm qua cô sắp xa nơi này rồi. Bước đến trước bàn cô lấy ra một hộp gỗ, mỡ chiếc hộp cô nhìn vào bên trong quá khứ 4 năm trước lại hiện ra cô thẫn thờ thì ra cô vẫn chưa quên được

Mới đó mà đã đến ngày cô rời đi mệt mỏi đứng trước gương cô nhìn mình rồi lại nhìn mấy cái vali đồ mệt mỏi lắc đầu, đang ngẩm nghĩ thì anh Minh lao vào phòng hấp tấp nói '' Tiểu Linh mau lên, mau lên'' chưa kịp hiểu chuyện gì thì đã bị anh Minh lôi xềnh xệch lên cầu thang, Cô ú ớ không biết nói gì vừa định thần lại thì đã thấy mình đang đứng trên nóc nhà, giật minh cô quay ngoắc qa nhìn ông anh đang thoải mái ngồi xuống.

'' Anh muốn đi khách sạn ngàn sao thì cứ việc, rủ em theo làm gì thế?''

''Ngồi xuống đi rồi anh nói cho nghe'' anh Minh vừa vỗ tay vừa nhìn cô

'' hôm nay có mưa sao băng đấy, anh biết em chưa từng thấy mưa sao băng nên mới rủ em lên đây xem'' Cô nghe vậy liền ngồi xuống, cơn giận cũng trôi đi mất

'' hai, không có em anh nhớ chăm sóc mama thật tốt đấy ''

'' Anh biết rồi em cũng ráng bảo vệ tốt bản thân, mà này đừng dùng thuốc ngủ nữa nghe không ?'' Cô ngạc nhiên quay sang nhìn a hai cô

'' Anh hay thật mama nói cho a biết à?''

'' Anh thấy mama buồn nên hỏi thử, nếu em không muốn mama lo lắng thì bỏ đi''a Minh hạ giọng, mấy năm nay lúc nào cô cũng dùng thuốc ngủ anh Minh biết nhưng cũng chỉ biết im lặng vì lần này cô đi xa nên mới nói ra

'' Em biết rồi '' Cô đành nghe vậy, cô không muốn tranh cãi với anh hai mình trước ngày mình đi.

Cô nc rồi ngủ lúc nào không hay cũng chăng biết có thấy sao băng không nữa cô chỉ biết anh Minh đưa nó vào phòng ngồi cạnh cô nói câu gì đó cô chỉ mơ hồ nghe thấy được vài chữ '' Quên cậu ta đi ngốc à!''

Lúc nó lên máy bay mama khóc sướt mướt cứ như cô đi đánh giặt vậy cô dỗ mãi mới chịu nín, khi cô vào phòng soát vé anh Minh ns với theo '' Anh sẽ về thăm emmmm '' Cô mỉm cười gật đầu rồi đi khuất bóng. Suốt 17 tiếng ngồi trên máy bay lưng cô muốn ê ẩm vừa xuống mấy bay lại nghe thấy giọng nói ngộng ngộng của Jack khiến cô chỉ biết cười khổ '' Lin ngúng ta đi âu '' giọng nói ngong ngóng của anh chàng vang lên

'' sao cậu không tự mà tìm trên bản tuyển chọn của chúng ta có ghi địa điểm đấy'' cô quay lại trả lời

'' Trên lày chỉ ghi Trường nhại học K à'' Jack lóng ngóng đọc dòng chữ tiếng việt trên tờ đơn.

'' là đại học K hazz, thật không biết đường nào để nói cậu nữa'' cô thở dài.

'' được rồi chúng ta đi thôi, ''

Bước vào trường cô lên ngay phòng thầy hiệu trưởng sao khi xem tờ giới thiệu thầy hiệu trưởng nở nụ cười nhìn tụi nó ông bước đến gần nó hỏi'' cháu là người việt à?''

Cô gật đầu rồi nói với thầy hiệu trưởng '' Chúng cháu đến để giao lưu sau này mong thầy giúp đỡ ạ!''

Thầy hiệu trưởng gật đầu hài lòng '' Được, Được ta cũng đã được thông báo về chuyện này các cháu sẽ học như những học sinh ở đây giáo trình cũng không có gì khác" ngẫm nghỉ chút ông lại nói típ '' anh bạn của cháu hiểu những gì ta nói không ?''

Cô quay sang Jack thấy a chàng đang nhìn thầy hiệu trưởng châm châm liền trả lời '' dạ thầy yên tâm cậu ấy có thể hiểu ạ''

'' được vậy thì tốt rồi, về vấn đề chỗ ở các cháu dự định như thế nào?''

'' Cháu nghe nói ở đây có kí túc xá, chúng cháu muốn ở kí túc xáthưa thầy''

'' Được không thành vấn đề giờ ta sẽ cho người làm thủ tục cho lấy phòng cho cháu, cháu đợi một lát''

Thầy hiệu trưởng gọi một cô giáo tầm 30 tuổi bước vào dặn dò vài câu rồi cũng bước ra ngoài khoảng 10 phút sau ông cầm một số giấy tờ đưa cho cô.

'' đây là sơ đồ của trường chúng ta và cả số phòng của cháu giờ cháu có thể đến phòng của mình''

Cô nhận lấy cuối đầu chào thầy rồi rời đi, ra đến cửa cô nói với Jack '' Jack 2 kí túc xa không cùng đường cậu về phòng mình nghĩ ngơi đi mai gặp''

Jack gật đầu rồi quay đi'' bye Lin, mai gặp''

Cô lê cái thân trên hành lang vừa đi vừa than thở

'' sao đi mãi không thấy phòng 131 vậy không lẽ mình lạc rồi, không phải chứ!!!!''

Một bạn nữ đi ngang qua nghe thấy vậy liền đứng lại

''131, không lẽ'' bạn đó ngẩm nghỉ rồi quay sang nhìn cô

'' Chào cậu !''

Cô nhìn xung quanh không thấy người thứ ba vậy là đang nói chuyện với mình, cô lịch sự đáp lại

'' chào cậu!'

''có phải cậu đang tìm phòng 131 không?''

'' phải rồi cậu có thể giúp mình không?'' cô dùng ánh mắt long lanh nhất có thể để nhìn bạn nữ đó giống như vị cứu tinh của vũ trụ vậy

'' Được thôi dù sao chúng ta cũng ở chung phòng mà'' bạn đó vui vẻ đáp

''Vậy sao tốt quá rồi, mình là Hoàng Linh rất vui được biết cậu!''

'' Hoàng Linh là Phương Hoàng Linh ''

Cô ngạc nhiên không nói được câu nào chỉ biết đứng nhìn cô bạn dịu dàng khi nãy giờ biến thành một người không bình thường đang cười ha hả và nhảy tưng tưng

'' Cậu biết mì...''

'' Sao mà không biết được chứ, con ngốc này mấy năm nay, không liên lạc gì vói mình cả ''

'' Cậ...''

'' Tớ là Ngọc Lam đây, Lam Lam ''

Cô nhoe mắt lại, lấy cặp kính trong túi ra, nhìn rõ người trước mặt'' Là Lam Lam sao nhìn cậu khác quá mình không nhận ra, cậu có phẩu thuật thẩm mĩ không đấy?''

“ Cậu muốn chết á," Lam Lam dơ tay hâm dọa "cậu cũng thay đổi nhiều quá cao lên còn xinh hơn trước nữa, nhưng sao bệnh mù đường của cậu mãi không chữa được vậy”

“ mình chịu thôi bệnh bẩm sinh mà” cô cười

Lam Lam nhìn cô, cô chẳng thay đổi gì cả, ngoại hình thì có thay đổi, cao hơn gầy hơn lúc trước nhưng tính cách vẫn giống như xưa, vẫn hậu đậu khi đi toàn lạc đường, mái tóc thì dài ra rồi không còn là con nhóc tóc trái nấm ngày nào nữa, khuôn mặt cũng có nét trưởng thành rồi, và có phần xa cách hơn lúc trước, cô chưa quên được nổi đau chăng nên mới khép mình lại như vậy.

Thấy Lam Lam nhìn mình, cô mỉn cười nói: “ Làm gì vậy, sao nhìn tớ có moi ra được khuyết điểm nào nữa không”

“ Cậu là hoàn hảo rồi, thông minh, xinh đẹp còn khuyết điểm nào mà moi chứ”

“ Thật không?’’

“ Thật mà”

Rồi cả 2 cùng phá lên cười cả hành lang vắng lặng bỗng chóc tràn ngập niềm vui.
Bình Luận (0)
Comment