Em Thích Tôi, Phải Không?

Chương 9

Hôm đó tổ chức sinh nhật cho bà không biết anh lấy đâu ra một củ nhân sâm to hơn cả bắp tay của cô, lúc đó anh bất thình lình lấy ra khiến cô giật nảy mình nhảy bật về phía sau. Anh nhìn điệu bộ của cô bật cười thành tiếng, cô trợn mắt nhìn anh nhưng anh vẫn không ngừng lại, cô đành mặc kệ hiện giờ có thứ còn hấp dẫn cô hơn anh, cô chăm chú nhìn củ nhân sâm to hơn cả bắp tay kia, cô không phải chưa từng thấy nhân sâm, nhưng đây là lần đầu cô thấy củ nhân sâm to như vậy lại còn giống hình người nữa chứ, nhất định rất đắt, cô tò mò lật qua lật lại củ nhân sâm, nghiên cứu một lúc cô đưa ra kết luận “ vật này không phải ở trái đất”.

Bà cô không có con cái nhiều chỉ có mẹ cô và một người anh ,ông cô thì đã mất khi cô học lớp 9, ngoài bà cô ra thì ông cô là người thương iu cô nhất, ngày ông cô mất, một tuần liền cô không nói chuyện với bất kì ai, cho đến khi cô tiếp nhận được sự mất mác đó.

Mẹ cô là con út trong gia đình, sau khi lấy chồng thì dọn ra ở riêng không bao lâu lại sang mĩ, trong nhà chỉ còn lại cậu cô ở cùng với bà. Cậu cô chỉ có một người con trai là Hoàng Kỳ, Hoàng Kỳ lớn hơn cô 2 tuổi là người anh thứ hai mà cô luôn kính trọng, người anh này của cô phải nói là rất soái, lại rất dịu dàng, lúc nào cũng chiều chuộng cô, khi hai đứa đứng cạnh nhau thì cô luôn là người hứng chịu ánh mắt rừng rực lửa của mấy đứa con gái. Lần này về đây cô cứ nghĩ sẽ được gặp anh họ iu quýnhưng nghe cậu cô nói thành tích học tập của anh họ rất tốt nên khi bắt đầu đại học đã xuống chuyển xuống thành phố, lần này cũng không biết có về hay không.

Bữa tiệc bắt đầu được một lúc thì cô nghe thấy tiếng xe, đang đứng lên chuẩn bị đi ra thì thấy Hoàng Kỳ bước vào, cô mừng rỡ chạy đến ôm cổ anh “ Anh họ iu quý, mừng anh trở về”, Hoàng Kỳ định thần sau cú ôm bất ngờ của cô “ đây là câu anh nói mới phải, anh cứ nghĩ năm nay em lại không về”, cô mỉm cười không nói gì, rồi kéo anh đến bàn.

“ Hoàng Kỳ con về sau không báo trước” cậu cô lên tiếng

“ con muốn cho bà bất ngờ đó mà”

Hoàng Kỳ mỉm cười nhìn mọi người tầm mắt khi nhìn đến anh liền ngưng lại, giọng điệu có chút khó hiểu” Minh Vũ sau cậu lại ở đây”

“ Tôi đến cùng Hoàng Linh” anh từ tốn trả lời

“ Cậu biết Hoàng Linh à…?” chưa nói hết câu Hoàng Kỳ liền quay sang cô “ Con bé này, có bạn trai mà không nói anh biết, em càng ngày càng biết cách giấu diếm đấy” Hoàng Kỳ nhướng mắt nhìn cô.

“ Bạn trai?... giấu diếm?” cô khó hiểu nhìn ông anh họ tâm lý không bình thường đang tự biên tự diễn kia.

Cô thừ người lẩm bẩm thì bị Hoàng Kỳ kéo ra một góc, chưa ngưng tại đó khi cô còn chưa tiếp thu chuyện gì đang xảy ra thì ông anh họ đẹp trai nhưng tâm lý không bình thường kia lại ghé sát tai cô to to nhỏ nhỏ “ Nhóc có bạn trai lại không nói với anh, nói thật đi em quen cậu ta bao lâu rồi?”.

Cô bực mình đẩy Hoàng Kỳ ra “bạn trai gì chứ, anh ta là đàn anh của em thời trung học, hơn nữa là khách của bà đấy”

“ Thế à! Anh cứ tưởng em có bạn trai rồi ấy chứ, vậy thì thiên hạ thái bình rồi” Hoàng Kỳ thở dài

Cô liếc xéo Hoàng Kỳ “ anh có ý gì đây hả?”

“ Anh có ý gì đâu” Hoàng kỳ giả vờ không hiểu xoay mặt chỗ khác.

Cô thở dài thườn thượt ông anh họ này cái gì cũng tốt sau có mỗi chuyện suy nghĩ lung tung là không đổi được vậy “ anh biết anh ta sao?” cô hỏi Hoàng Kỳ

Hoàng Kỳ xoay lại nhìn xung quanh “ em hỏi ai vậy?”. Cô ngán ngẩm lắc đầu “ anh nghiêm túc dùm em”, Hoàng Kỳ cười cười rồi nhìn cô “ để xem nào, lúc anh học năm hai đại học trường có tổ chức các hoạt động từ thiện, khi đó anh và cậu ấy được xếp chung một nhóm, hai đứa thường làm việc chung nên cũng quen biết. Khi đó cậu ấy lạnh lùng lắm, mặt lúc nào cũng khư khư một biểu cảm, lại không thích kết bạn nên anh thử nói chuyện với cậu ấy xem sau, rồi hai đứa thân luôn, vậy đó” nói xong Hoàng Kỳ đứng thẳng lên để thở, cô nhìn vẻ mặt đó của anh liền phì cười “ em khâm phục anh thật đấy, hơi đâu mà dài vậy?”

Hoàng Kỳ nhìn vẻ mặt châm chọc của cô cũng chỉ biết cười khổ, biết làm gì được cô như vậy anh cũng đỡ lo, cứ mỗi lần nhớ đến bộ dạng ngày cô đi anh lại không dám nghĩ.

Mọi người đang nói chuyện thì thấy cô và Hoàng Kỳ tự nhiên kéo nhau ra một góc thì thầm to nhỏ trong đầu ai cũng xuất hiện vô vàn dấu chấm hỏi. Thấy cả hai cứ đúng đó một người cười còn một người thở hồng hộc , thắc mắc của mọi người lại tang thêm, bà cô thấy vậy liền gọi cả hai vào “ hai đứa vào ăn thôi”

Mọi người cười nói vui vẻ trò chuyện cùng nhau đến khi nhìn lại thì đã hơn 10h tối, cô đứng lên dìu bà về phòng rồi quay lại cùng mọi người dọn dẹp, khi hoàn tất công việc cô liền trở về phòng đi thẳng đến phòng tắm, cô tắm rữa xong liền ngã ình ra giường, cứ lăn qua lăn lại nhưng vẫn mãi không ngủ được, cô bực dọc bước ra khỏi giường “ đi ngắm sao vậy, thật khâm phục máu lãng mạng của mình” cô mỉm cười vui vẻ đi ra cửa sau, không biết cô lấy từ đâu ra một cái thang, rồi bắt lên mái nhà, cô leo lên ngã lưng nằm xuống nhìn bầu trời đêm với muôn vàn ánh sáng kia “đúng là chỉ có ở quê mới thấy được cảnh này”

Không khí trong lành cùng với cảnh đẹp như vậy khiến cô cảm thấy rất thoải mái, những mệt mỏi hay áp lực điều biến mất không một giấu vết.

Cô thoải mái hít thở ngâm nga hát…. “ Là Anniversary” * cô giật mình nhìn lại nơi phát ra giọng nói đó “ Anh…”

“ Sao em không ngủ?” anh cắt ngang câu nói của cô

Cô quay đầu lại nhắm mắt hít thở không khí “ tôi không ngủ được”, anh bước đến ngồi xuống cạnh cô, cả hai không ai nói gì cứ im lặng nhìn lên bầu trời.

Cô ghét cái không khí này, im lặng đến ngột ngạt “ anh xuất sắc lắm học vị tiến sĩ, quả không khiến em thất vọng” cô lên tiếng phá vỡ bầu không khí ngột ngạt này.

“ Đó không phải thứ anh cần ” anh dịu dàng nhìn cô, cất giọng khàn khàn“ em biết không từng có một người nói với anh “ nếu ngay cả mục tiêu của mình anh cũng không kiên trì theo đuổi thì có lẽ anh sẽ không bao giờ thực sự hạnh phúc”, khi anh suy sụp muốn bỏ cuộc, cô ấy luôn động viên anh, cho anh nghị lực, cho anh niềm tin, cô ấy nói sẽ luôn đứng bên cạnh anh, cùng anh bước đi, nhưng đến khi anh đạt được thứ mình muốn, anh mới phát hiện cô ấy đã không ở cạnh anh nữa”,

“ là anh làm tổn thương cô ấy, khiến cô ấy đau lòng, thất vọng mà rời đi?”, " anh thật sự muốn biết, cô gái đó có tha thứ cho anh không..." anh ngưng một lát rồi quay sang nhìn cô " cô ấy sẽ yêu anh một lần nữa chứ?"

Những lời này nếu bốn năm trước anh nói với cô, có lẽ cô sẽ chạy đến ôm anh thật chặt sau đó cho dù có chịu bao nhiêu tổn thương cô cũng sẽ chấp nhận, nhưng…..hiện giờ không phải là bốn năm trước, cô sẽ không vì một tình cảm không thuộc về mình mà ngu ngốc theo đuổi nữa. Cô đứng lên mỉm cười nhìn anh " quan trọng sao?" , “cô gái đó sẽ vui nếu những lời nói này được nói vào bốn năm trước” cô ngưng một lát “ nhưng hiện giờ không phải…..phần tình cảm đó giờ đã không còn nữa, nó thuộc về quá khứ, vì cô ấy không thể mãi theo đuổi người không bao giờ nhìn về phía mình được, nó chỉ khiến cho cô ấy lẫn người cô ấy yêu điều mệt mỏi mà thôi,”,......." cô gái đó sẽ tha thứ cho anh, nhưng cô ấy sẽ không yêu anh nữa, vì cô ấy đã tổn thương đủ rồi"

Cô nói xong đứng lên bước đi, trong lòng có rất nhiều cảm xúc không nói được, là cô quá cố chấp, cứ mãi mãi không thể thoát khỏi quá khứ đau thương đó, không thể thoát khỏi sự tổn thương của anh.

Anh thực sự không hiểu cô rốt cuộc đang nghĩ cái gì, vì sao lại cố chấp như vậy, vì sao lại nói những lời đó. Cô xoay người bước đi chưa được hai bước liền nghe thấy anh nói với theo “ Hoàng Linh em biết không, tình cảm là thứ không thể chối bỏ, cũng thể gượng ép”….

Cô bước đi không phủ nhận cũng không chấp nhận cách nói của anh, họ một người cố chấp, một người thì lại chấp nhận sự cố chấp đó, trong cô đã không còn đoạn tình cảm không một chút phiền muộn đó nữa, giữa họ giờ đây đã có thứ gọi là khoảng cách......

* Anniversary - một bản piano không lời, bản gốc là Carrying you (nhạc phim hoạt hình Laputa: Castle in the Sky) sáng tác bởi Joe Hisaishi, 1 nhạc sĩ của Nhật
Bình Luận (0)
Comment