Em Trai Là Đại Boss

Chương 15

Huyền Dương giận đến run cả người, khuôn mặt đỏ lử vì tức giận. Em trai của cô, người mà vừa mới hứa với cô hôm qua sẽ không tiếp xúc với mấy thành phần nguy hiểm của xã hội, đang được một tên cao to xăm trỏ đầy mình quàng vai bá cổ, tay thì bị một cô gái trẻ, cũng là cô gái duy nhất trong nhóm, mặt trát đầy son phấn, ăn mặc hở hang túm lấy. Xung quanh còn rất nhiều người như vậy, nhìn mặt họ có vẻ đang nói chuyện gì đó nghiêm túc, ai ai cũng đều nhíu mày. Nhất là cô gái quyến rũ đó, dường như sắp bật khóc đến nơi.


"Tiểu Kỳ ?" Huyền Dương căng thẳng hỏi, bước chân cũng theo mà tiến về phía trước.


Ngay sau khi cô cất tiếng nói, tất cả mọi người đều quay lại nhìn cô gái xinh đẹp lạ mặt đang đi đến. Ai ai cũng trố mắt ngạc nhiên, đang tự hỏi mình vì sao một người tràn ngập khí chất sạch sẽ lại xuất hiện tại một nơi như này, lại còn biết tên của lão Tam. Người sững sờ nhất có lẽ phải là Minh Kỳ. Anh vội vàng rút cánh tay đang bị cuốn lấy, khiến người bên cạnh thoáng thất vọng.


Sao ? Sợ bị phát hiện hả tên nhóc kia ? Lúc nào cũng khiến người chị đây phải mệt mỏi mà chạy theo. Nếu cô mà không tình cờ đi mua sách qua con ngõ này, làm sao có thể nhìn thấy cảnh tượng đặc sắc đây !


"Huyền Dương... Tôi..." Minh Kỳ vô thức tiến lên.


"Lại còn cái gì nữa ? Chị đã bảo em ở nhà dưỡng thương, vậy mà còn chạy ra chỗ này chơi làm gì ?" Huyền Dương quát lên, đôi mắt to tròn giận dữ nhìn anh.


Minh Kỳ làm vẻ mặt khó coi, khoát tay giải thích :"Hiểu nhầm, hiều nhầm rồi." Anh oan, thật sự oan.


Tiểu Kỳ quay sang nhìn về phía mấy người xung quanh, gật đầu nói :"Xin lỗi, tôi phải đi rồi. Vậy cứ làm theo những gì tôi nói đi, tạm biệt. Nếu có chuyện, hãy đi tìm lão Tứ !" Nói xong, anh liền ngay lập tức chạy về phía người thiếu nữ sắp nổi điên vì tức giận, bỏ qua những ánh mắt nuối tiếc đằng sau anh, cũng không để ý đến tiếng gọi với đầy đau lòng của cô gái trang điểm đậm đà kia.


Anh hoang mang bước về phía cô, đáy mắt hiện lên tia phức tạp. Huyền Dương nhướng mày, hai tay để chéo trước ngực, hỏi :"Hửm ? Nào, giờ thì giải thích đi."


Minh Kỳ tuy vẫn là dáng vẻ lạnh lùng tuỳ hứng nhưng ánh mắt lại không dấu nổi sự sủng nịch cùng trìu mến nhìn cô gái. Anh thở dài :"Đây chỉ đơn giản là bạn của tôi. Hôm nay đến gặp để thông báo sẽ không tham gia mấy hoạt động sau này, tôi rời khỏi nhóm."


Cô tuy trong lòng vẫn còn nghi hoặc nhưng cũng không để ý lắm. Tiểu Kỳ có ý thức như vậy là tốt rồi. Dù sao tránh xa những người như kia sẽ giúp Minh Kỳ tập trung mà tiếp tục con đường học hành. Không đánh nhau, không rượu bia, không đua xe trái phép, không về muộn. Càng nghĩ cô càng cảm thấy cao hứng, trên môi nở nụ cười sáng lạng.


Bàn tay bé nhỏ vỗ nhẹ lên vai anh. "Tiểu Kỳ, như vậy là rất tốt. Em đừng lo, chị sẽ luôn ở đây sẵn sàng giúp đỡ nếu em có điều gì khó khăn. Tin chị."


Minh Kỳ ngăn xúc động muốn nắm lấy vật thể mềm mại vừa chạm vào mình. Anh mỉm cười theo cô, đôi chân dài, thẳng táp như người mẫu bước chậm lại để chờ cô.


Bóng hai người vừa mới khuất dần thì nhóm người liền vang lên tiếng xì xào bàn tán. Cô gái xinh đẹp kia là ai ? Sao cô gái đó lại không có vẻ gì là sợ lão Tam lãnh khốc của bọn họ ? Sao lão Tam nhìn thấy cô liền lập tức chuyển thành dáng vẻ dịu dàng nhu nhược ? Con mẹ nó quả là đáng sợ mà !


Thiếu nữ phong hoa hai mắt run rẩy, lo lắng hỏi người đàn ông vừa nãy vừa mới khoác vai Minh Kỳ :"Anh trai, cô gái vừa nãy là ai ? Sao lại thân thiết với Minh Kỳ như vậy ?" Cô bức xức gắt lên, tim đau nhói không thể tưởng, nhất là nhìn dáng vẻ si mê của anh với cô gái kia, thật sự khiến cô phẫn uất !


"Kìa Tiểu Nhu, em làm sao lại đi so đo với người ngoài làm gì. Ai chả biết người bạn gái độc nhất vô nhị của lão Tam là em." Xung quanh mọi người nhao nhao lên an ủi, trong lòng lại không ngừng cảm thán thật là một cô gái đẹp, cô gái mỹ lệ nhất mà họ từng gặp. Không son phấn cầu kì, không váy áo hàng hiệu, chỉ đơn giản mặc một bộ quần áo, vậy mà có thể khiến người khác sững sờ. Thật hợp với vẻ ngoài yêu nghiệt của lão Tam của họ.


Anh trai của Tiểu Nhu đau lòng nhìn em gái mình lo lắng, liền nói :"Tiểu Nhu, em đừng sợ, trong tim lão Tam, em mãi chiếm một vị trí quan trọng."


Tiểu Nhu nghe thấy vậy liền phi thường thoả mãn, trong lòng cũng bớt đi chút sợ hãi. Phải, cô chính là người con gái duy nhất có thể nói chuyện với anh một cách bình thường, còn có thể chạm vào anh như hai người bạn. Tuy có sự giúp đỡ của anh trai nhưng cô tin rằng Minh Kỳ cũng có vài phần yêu thích mình, cô gái kia có thể là gặp dịp thì chơi thôi.


Trong một hoàn cảnh khác, Minh Kỳ cùng Huyền Dương chậm rãi cước bộ về nhà. Cô hí ha hí hửng giơ túi sách lên khoe :"Xem này, chị mua cho em rất nhiều sách tham khảo cùng sách giáo khoa. Chị đã tính rồi, em học trước hai năm so với các bạn, nay lại bị muộn hai năm, vừa đủ để tiếp tục chương trình. Mục tiêu của em chính là trường đại học A, em mà đỗ thì em sẽ học cùng trường chị. Đừng lo về chất lượng giáo dục, trường đại học A chính là trường đại học tốt nhất thành phố, cũng được nhất nhì cả nước. Trong quá trình đuổi kịp các bạn, có gì không hiểu em cứ việc hỏi chị. Chị sẽ cố gắng hết sức để giúp đỡ. Nghe chưa, Tiểu Kỳ ?"


Minh Kỳ đang đắm chìm trong không khí đầm ấm của hai người liền giật mình, nhẹ nhàng gật đầu. Trường đại học A ? Anh đương nhiên là biết, đó chính là mục tiêu của anh và cô hai năm trước đây, trong lúc sắp sửa kết thúc lớp 12, cũng là khoảng thời gian bắt đầu chuỗi những sự kiện đau đớn. Cô thành công đỗ với số điểm cao đáng ngưỡng mộ, còn anh thì liên tục bỏ học trốn ra ngoài chơi, kì thi đại học cũng không thèm đi. Nghĩ lại thấy lúc đó mình thật dại dột, bây giờ là lúc để anh đền đáp bao công sức mà người con gái này dành cho anh.


Rồi một ngày nào đó, anh có thể tự tin sánh bước cùng cô, nắm tay cô đi hết quãng đường còn lại. Anh sẽ bao bọc cô, che chở cô, để cô không còn gặp phải những sự kiện đáng thương như lúc trước. Anh hứa !

Bình Luận (0)
Comment