Em Trai Là Đại Boss

Chương 30

"Cho nên... Bây giờ theo danh nghĩa cậu là... 'bạn gái' của thằng nhóc đó ?" Ngọc La sửng sốt cảm thán, ngay cả miếng bánh định đưa vào mồm cũng đặt xuống.


Huyền Dương xấu hổ lấy tay ôm mặt, không dám nhìn thẳng phản ứng của cô bạn mình. Cô cũng không ngờ mọi chuyện lại đi quá xa như vậy, thiện tai, thiện tai !


Bắt đầu từ khoảnh khắc Minh Kỳ bá đạo nói ra câu đó, mọi người xung quanh ngay lập tức ồ lên. Sự việc của Huyền Dương vốn đã thu hút nhiều ánh mắt, thêm Minh Kỳ tiểu ca ca mới nổi, rất nhiều người đã tụ tập lại vây quanh xem kịch. Chính là mọi người không ngờ tới, mỹ nữ học bá năm ba Huyền Dương vậy mà lại có gian tình với hotboy năm nhất Minh Kỳ !


Một người có vẻ ngoài xinh đẹp, khí chất thanh tao nhã nhặn, thánh tích tóm tắt bằng ba chữ "đứng đầu khối", nghe nói số người bị cô từ chối xếp thành hàng có thể trải dài khắp sân trường. Một người là mỹ nam vừa mới được khai phá, mới tuần đầu tiên đã làm siêu lòng phần lớn các sư tỷ và bạn nữ cùng năm. Thi đầu vào đứng nhất cả thành phố, điểm số không thể nào biến thái hơn khi đặt gần điểm tuyệt đối.


Hai người đặt cạnh nhau, thấy thế nào cũng... hợp kinh khủng. Ngay cả bạn nam gây rối đứng bên cạnh họ bỗng trở nên mờ nhạt một cách kỳ lạ, thành siêu cấp pháo hôi.


Có lẽ không cam lòng nhìn mình yếu thế, bạn nam gây rối tức giận mặt đỏ tím tái, chỉ tay vào Minh Kỳ :"Mày là thằng nào, xen vào chuyện của tao làm gì ?"


Mấy nữ sinh nghe thấy câu đó liền bĩu môi khinh bỉ, tình tiết này chẳng phải quá quen thuộc sao ? Nam chính bảo vệ nữ chính khỏi rắc rối, hai người đương nhiên là người yêu rồi ! Nhân vật phụ thì lo phận mà làm nhân vật phụ đi. Uổng chi nam chính ở đây là thần tượng của bọn họ, một pháo hôi mà cũng đòi gây rối.


Quả nhiên sau một lúc, một giọng nam trầm ấm vang lên, sắc thái kiên định cùng nghiêm túc :"Tôi là... bạn trai của Huyền Dương."


Mọi người :"..." Nữ thần, nam thần... Đừng có mà nói mấy thứ gây sốc như vậy chứ. Đùng một cái không có cho chúng tôi thời gian tiếp thu.


Huyền Dương :"..." Ai mang Tiểu Kỳ đáng yêu, ngây thơ, bé bỏng của cô đi rồi. Cô không tin, tuyệt đối không tin !


Tiếng xì xào bàn tán trở nên càng to hơn. Mọi người đều phấn khích trước thông tin mình vừa nghe, có bất ngờ, có không tin, có ghen tỵ, có đau khổ...


"Chẳng phải nữ thần bảo không có bạn trai sao ? Sao tự nhiên lại có tin hẹn hò với đàn em lớp dưới ?"


"Hình như Minh Kỳ kém Huyền Dương hai tuổi nhỉ ? Khẩu vị nam thần nặng thật..."


"Cậu thì biết cái gì ! Dù tớ có kém nữ thần năm tuổi tớ cũng sẵn sàng hẹn hò với cô ấy. Người ta vừa xinh đẹp, vừa học giỏi, tính tình tốt bụng, hiền lành. Không thích mới lạ."


Huyền Dương dùng hết sức lực của mình thoát khỏi lồng ngực ai đó. Cô giơ tay lên tỏ vẻ vô tội, vội vàng giải thích :"Khoan đã, không phải như mọi người nghĩ đâu, Minh Kỳ là em..."


Cô chưa kịp nói hết câu thì miệng liền bị ngăn bởi một bàn tay to lớn. Huyền Dương trừng mắt nhìn thủ phạm, rất không tình nguyện bỏ tay xuống, khoanh tay chờ anh giải thích.


Biết mình đã chọc giận cô, Minh Kỳ thu lại dáng vẻ bất cần đời vừa rồi, trở lại thành chàng trai nhu hoà, dịu dàng. Anh cúi xuống, ghé vào lỗ tai cô thầm thì :"Yên tâm, tôi có cách giải quyết thuận lợi cho cả hai bên."


Chính là hai người đứng quá gần nhau, khi Minh Kỳ cúi xuống vô tình tạo thành tư thế ôm ấp khá mờ ám. Trong mắt người ngoài, đó là cảnh tình tứ rất lãng mạn của đôi người yêu.


Bạn nam gây rối thấy thế phẫn nộ, dậm mạnh chân mong thu hút lại sự chú ý. Anh hướng về phía cô, nói :"Huyền Dương, em nói đi. Thằng nhóc kia bịa chuyện đúng không ?"


Huyền Dương cau mày nhìn anh ta. Cô lục lại trí nhớ, phát hiện ra đây là đàn anh khối trên mà mình mới tiếp xúc được một lần... Chỉ mới một lần !


Vậy mà anh ta dám kéo tay cô giữa sân trường đông đúc như thế này. Đối với loại người thô lỗ như vậy, cô cũng không thèm cho mặt mũi. Hơn nữa, khí thế của Minh Kỳ quá dọa người, chỉ sợ cô nói sai một từ thì bàn tay bị anh nắm liền sẽ thắt chặt, cảm giác rất đau.


Vì vậy, trước ánh mắt mong chờ của tất cả mọi người, cô ngập ngừng nửa ngày mới phun ra được câu trả lời :"Phải... Minh Kỳ là bạn trai tôi."


Mọi người ồ lên lần nữa, lần này còn to hơn vừa nãy, đủ để biết tâm trạng điên cuồng của họ. Cô đảm bảo, với tầm hiểu biết về mấy chuyện bát quái của cái trường này, ngay ngày mai tin cô và Minh Kỳ là người yêu sẽ được đăng lên diễn đàn nhà trường.


Nếu có một cái gương ở đây, Huyền Dương và Minh Kỳ sẽ phát hiện ra mặt của họ đã đỏ lừ từ lúc nào. Bàn tay anh khẽ siết chặt lấy tay cô, dường như còn kích động hơn tất cả mọi người ở đây khi cô nói ra câu đó. Có lẽ chỉ mình anh biết, tim anh đang đập điên loạn đến mức nào. Dù biết cô đang đóng kịch, anh vẫn không ngăn được những cơn run rẩy vì vui sướng, chỉ muốn ôm chầm lấy cô, khiến cô bên mình mãi mãi.


Huyền Dương cất lời xong liền hận không thể có một cái lỗ ngay trước mặt để cô chui vào. Làm sao bây giờ ? Lời thì cũng đã lỡ nói rồi, không còn có thể rút được. Chẳng nhẽ cô phải đóng giả thành bạn gái em trai mình sao ? Nghe thôi đã thấy hoảng sợ rồi...


Nhận thấy cô lúng túng, Minh Kỳ quyết định nắm chặt lấy tay cô, đi về hướng cổng trường. Có lẽ do còn quá ngỡ ngàng mà đoàn người trước mặt họ tự giác tách ra, tạo thành con đường nhỏ giúp hai người xuyên qua dễ dàng.


Anh đến bên cạnh một chiếc taxi, mở cửa cho cô vào trước rồi mình theo sau. Khi đã an vị trên ghế, anh mới bình tĩnh nói ra địa chỉ nhà, không dám nhìn mặt của cô.


Huyền Dương tương tự cũng chỉ nhìn về phía trước, siết chặt lấy bàn tay đang nắm lấy mình như siết lấy cọng rơm cứu mạng. Hai người im lặng không nói gì, bầu không khí an tĩnh, căng thẳng khiến cho bác tài xế cảm thấy hơi khó hiểu.


Đến khi đáp xuống cửa nhà, bác thấy chàng trai nhanh chóng trả tiền rồi sau đó xuống xe. Anh ta vội vàng mở cửa rồi ân cần dẫn cô gái vào nhà, tựa như đối xử với một món bảo bối mong manh dễ vỡ. Còn khuôn mặt cô gái, từ suốt đến giờ chỉ là một vẻ thẫn thờ không cảm xúc. Bác nhìn chăm chú cảnh tượng kỳ lạ đó, tạc lưỡi thở dài rồi quay bánh vô lăng đi tìm khách hàng mới.


Trong đầu Huyền Dương lúc đó dường như trống rỗng, cô không biết nên phản ứng như thế nào với Minh Kỳ. Trách anh thì hơi quá, nhưng cứ tự nhiên đồng ý đóng giả như vậy thì không ổn.


"Rồi sao, cuối cùng thằng nhóc nói gì ?" Ngọc La thấy bạn mình rơi vào suy tư liền gọi lại, cắt đứt mạch suy nghĩ của Huyền Dương.


Cô thở dài mệt mỏi, tiếp tục câu chuyện của mình :"Sau khi vào nhà, Tiểu Kỳ giải thích rằng làm như vậy không chỉ có thể đuổi đi số người bám dính lấy em ấy mà còn giảm bớt một số rắc rối tới mình. Một công đôi việc, chỉ cần đóng giả cho đến khi bọn mình đi thực tập là được. Dù sao cũng không phải là thật..." Càng nói giọng cô càng nhỏ lại, chính cô cũng không tin việc mình đã đáp ứng vào cái kế hoạch ngu ngốc này.


Ngọc La nhìn Huyền Dương đang vô cùng chán nản, đành đưa cho cô miếng bánh socola mà đầu bếp nhà mình làm.


Khác với Huyền Dương ăn trưa bằng đồ ăn ở căng tin, Ngọc La hàng ngày đều mang hộp cơm đi. Nhà cô thuê hẳn đầu bếp của khách sạn năm sao để chuẩn bị các bữa trong ngày của gia đình nên chất lượng đồ ăn hoàn toàn có thể đảm bảo.


Huyền Dương cảm nhận vị socola tan chảy trên đầu lưỡi, đôi mày mới giãn ra đôi chút. Bọn cô đang định tiếp tục trò chuyện thì bỗng dưng nhận ra không khí trong căng tin có chút kỳ lạ. Tiếng kêu thất thanh cùng với những lời bàn tán đột nhiên vang lên với cường độ càng lúc càng mạnh.


Hai cô gái hướng mắt về phía cửa phòng, sự xuất hiện của bóng hình cao lớn rất quen thuộc chính là nguyên nhân của sự khác lạ này. Tất cả những ánh mắt đều đổ dồn về phía chàng trai yêu nghiệt kia.


Minh Kỳ thờ ơ liếc qua khắp căn phòng, đôi mắt dừng lại khi nhìn thấy một con mèo ngốc đang cố gắng che mặt mình lại. Anh khẽ cong môi, khuôn mặt tuyệt mỹ trở nên sắc sảo hơn bao giờ hết, đủ để khiến tim của mọi cô gái xung quanh anh đập điên loạn.


Minh Kỳ bước về phía bàn kia, rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh cô. Anh chào hỏi qua Ngọc La rồi nghiêng người thích thú nhìn cô. Huyền Dương vẫn đang trong trạng thái kích động, cô dán mắt vào cái đĩa bánh trước mặt, không còn bất kỳ động tác nào khác.


Ngọc La không muốn tiếp tục bầu không khí kỳ lạ này, liền nhắc nhở Huyền Dương :"Dương Dương, Minh Kỳ kìa..."


Huyền Dương lúc này mới ngẩng mặt, nhăn nhó nhìn Ngọc La :"Ai chẳng biết nó đến rồi, chỉ là tớ không biết nên nói gì với nó. Trước mặt nhiều người như vậy, rất dễ bị bại lộ."


Minh Kỳ vốn đang nghe chăm chú liền phì cười. Tiếng cười trong trẻo, đẹp đẽ, mang theo một chút sủng nịch. Anh nắm lấy tay cô dưới bàn ăn, vỗ về :"Mọi việc cứ để tôi lo." Nói xong, anh từ tốn ăn thức ăn trong khay của mình, không thèm để ý đến ánh mắt soi mói của người ngoài.


Huyền Dương thấy em trai mình bình tĩnh như vậy, cảm thấy hơi hổ thẹn. Nếu Minh Kỳ đã tự nhiên như vậy, vì sao cô lại không thể ?


Nghĩ là làm, cô cũng với tay lấy miếng bánh mì, xé một miếng rồi cho vào mồm, đôi lúc lại dừng lại nói chuyện với Ngọc La. Động tác tao nhã, thanh lịch, dường như đã được luyện tập qua vô số lần.


Mọi người trong phòng phát hiện ra hai nhân vật chính đều cư xử rất bình thường, liền tiếp tục bữa ăn của mình, thỉnh thoảng lại liếc tuấn nam mỹ nữ bằng ánh mắt sùng bái.


Cứ như vậy suốt một tuần, Huyền Dương và Minh Kỳ không cần phải lén lút gặp nhau, cũng không cần phải thấp tha thấp thỏm khi hai người bị bắt gặp đi xe chung tới trường. Hơn nữa, số người tới tìm Huyền Dương càng ngày càng ít đi, mà theo lời Ngọc La nói, chính là vận hoa đào của cô càng ngày càng héo tàn...


Tình cảnh bên Minh Kỳ cũng tương tự như vậy. Mỗi khi có bạn nữ nào can đảm dám tỏ tình với nam thần, anh đều sẽ lạnh lùng phun một câu :"Bạn gái tôi là Huyền Dương." Nhưng nếu suy nghĩ kỹ thì sẽ phát hiện ra một tầng nghĩa sâu xa hơn của câu nói đó...


Bạn gái của nam thần là sư tỷ Huyền Dương, vậy thì làm sao ? Vậy thì bạn có đẹp bằng người ta không ? Có học giỏi bằng người ta không ? Có nhu mì, hiền lành, tốt bụng nhưng vẫn khiêm tốn bằng người ta không ? Vậy mới nói, câu "Bạn gái tôi là Huyền Dương" còn có nghĩa khác là "Nếu bạn không bằng cô ấy thì đừng có mà mơ được chấp nhận." Cái câu nói thâm thuý này đã được lưu truyền trong trường đại học A suốt nhiều năm sau đó, nhưng đó là chuyện của tương lai...


Huyền Dương cảm thấy tình cảnh này cũng không tệ, không còn bị ai quấy rối, hơn nữa còn có thể trò chuyện thoải mái với Tiểu Kỳ mà không bị ai nghi ngờ.


Cho đến một ngày, cô phát hiện ra quan hệ giữa cô và anh, sẽ không bao giờ có thể trở lại như xưa...

Bình Luận (0)
Comment