Em Trai Là Đại Boss

Chương 47

"Nhìn kìa, thầy Đinh trở lại rồi !" Một nữ sinh phấn khích đến mức nhún nhẩy, ngón tay run run chỉ về hướng đi chiếc xe thể thao đen tuyền trước cổng.


Cô bạn bên cạnh tò mò nhìn theo, tầm mắt chạm phải thân hình tuấn tú vừa bước xuống xe. Đó là một chàng trai cao gầy, đeo kính, nhã nhặn lịch sự, tựa như một quý công tử bước ra từ truyện tranh. Gương mặt góc cạnh, càng nổi bật dưới ánh nắng chói chang của buổi trưa. Cô bạn không nhịn được thốt lên :"Đẹp trai quá !"


Nữ sinh gật gù đồng tình, nhưng ngay sau đó lại cau mày :"Dù đẹp đến mấy cũng không đến lượt bọn mình đâu. Biết tại sao mỹ nam trường chúng ta nghỉ dạy hai tháng nay không ?"


Cô bạn lắc đầu liên tục. Nữ sinh thở dài, kể lể :"Cậu không biết cũng phải thôi, ai bảo bây giờ cậu mới chuyển vào. Nghe cho kỹ này..." Nữ sinh tỏ về thần bí. "Lý do thầy nghỉ nhiều như vậy... chính là vì phải nằm viện."


Cô bạn à lên một tiếng, thắc mắc :"Thế thì có gì kỳ lạ ?"


Nữ sinh cốc nhẹ vào đầu bạn, bĩu môi :"Thì bây giờ mới vào chuyện chính nha... Nguyên nhân thầy Đinh bị thương... là vì bảo vệ cho hoa khôi khoa mỹ thuật, Linh Nhi đó !"


Cô bạn ngay lập tức há hốc mồm. Thấy dáng vẻ kinh ngạc của bạn mình, nữ sinh thương tình giải thích :"Nghe nói, trong lúc Linh Nhi một mình đi đến phòng học, mấy bạn nam ngoài sân vô tình ném bóng vào khu vực hành lang. May sao thầy Đinh ngay đằng sau kéo được Linh Nhi ra, đẩy bạn ấy ra xa. Nhưng cánh tay thầy không tránh khỏi, thế là bị bóng đập vào, gãy xương phải đi bó bột."


"Một màn 'anh hùng cứu mỹ nhân' đó, có bao nhiêu là lãng mạn !" Nữ sinh cảm thán, chỉ mong có một anh chàng bạch mã hoàng tử xuất hiện ngay tại đây.


Cô bạn không hiểu, hỏi :"Thế thì đâu có thể suy ra rằng thầy Đinh và Linh Nhi là một cặp đâu ?"


Nữ sinh lườm bạn, chống tay lên hông nói :"Linh Nhi theo đuổi thầy Đinh từ trước, cái này ai trong trường cũng biết. Thầy Đinh hi sinh vì bạn ấy như vậy, chẳng phải là gián tiếp thừa nhận mối quan hệ sao ?"


Cô bạn lắc đầu thở dài, xoa đầu bạn khẽ thì thầm :"Cậu còn ngây thơ lắm..."


Nữ sinh nghe thấy vậy, trợn phồng hai má, nhất quyết không chịu nhận mình sai.


Không xa chỗ đấy, Minh Kỳ bước đi thong dong tới phòng hiệu trưởng. Anh lịch sự gõ cửa, sau khi nghe tiếng "mời vào" mới vặn nắm cửa đi vào.


Thầy hiệu trưởng nay đã sắp năm mươi, mái tóc dày dặn đã lốm đốm vài sợi tóc bạc. Thầy đang ngồi trên bàn làm việc, nghiêm túc xử lý giấy tờ. Thời gian giữ cương vị hiệu trưởng hơn mười lăm năm đã khiến người đàn ông trung niên này có được sự già dặn cùng chín chắn đáng tự hào, khiến cho bất kỳ ai cũng không che giấu được tia kính trọng.


Minh Kỳ nhẹ nhàng gọi :"Thầy..."


Thầy hiệu trưởng ngẩng đầu lên, nheo nheo đôi mắt đã hơi mờ đục, bỗng nhiên nở nụ cười tươi tắn phúc hậu :"À... Minh Kỳ đấy à, em mau ngồi đi."


Minh Kỳ ngồi lên chiếc ghế sô pha để tiếp khách giữa phòng. Thầy hiệu trưởng đứng dậy, ngồi đối diện anh. Thầy định giơ tay pha ấm chè thì bị ngăn lại.


"Không cần đâu thầy ạ, em chỉ muốn thăm thầy, tiện thể thông báo luôn tình hình của em." Minh Kỳ xua tay.


Thầy hiệu trưởng gật gù. Minh Kỳ tiếp tục :"Trong suốt hai tháng em nghỉ, làm phiền thầy sắp xếp công việc của em cho người khác, em cảm thấy rất có lỗi."


Người đàn ông trung niên hiền hậu lắc đầu. "Làm gì có, thầy mới là người phải cảm ơn em vì những đóng góp mà em làm cho nhà trường chứ. Đại học A có một thiên tài như em, tu luyện mấy đời mới gặp được phúc như vậy."


Minh Kỳ không cảm thấy vậy :"Thầy cứ nói quá, đại học A chính là ngôi nhà thứ hai của em. Việc em làm hoàn toàn là lẽ dĩ nhiên. Giờ đây sức khỏe em trở lại bình thường, chỉ mong có thể tiếp túc cống hiến sức mình cho nhà trường."


Thầy hiệu trưởng hài lòng cười.


Minh Kỳ quan sát sắc mặt vị thầy giáo, chậm rãi nói :"Hơn nữa, em còn có điều muốn báo với thầy... Huyền Dương, chị ấy về nước rồi..."


"Hả ? Con bé Huyền Dương ?!" Thầy hiệu trưởng ngạc nhiên.


"Vâng... Huyền Dương vừa mới về được một thời gian, hiện tại làm bác sĩ ở bệnh viện thành phố." Minh Kỳ bình tĩnh giải thích.


Thầy hiệu trưởng xoa cằm, dáng vẻ chăm chú :"Tốt, rất tốt. Nhớ ngày xưa em cùng Huyền Dương là hai người dẫn đầu trường, rạng danh cả trường đại học A. Giờ đây cả hai đều có công việc ổn định, thầy cảm thấy rất phấn khởi."


Minh Kỳ ngoan ngoãn cảm ơn. Thầy hiệu trưởng phất tay, bảo :"Thôi được rồi, công việc của em tiếp tục lại vào ngày mai. Nhìn dáng vẻ của em bận rộn như vậy, thầy cũng không giữ nữa."


Minh Kỳ cúi đầu chào, anh lịch sự khép lại cửa, bước về phía bãi đỗ xe trong trường. Đang định rẽ qua khúc cua trên hành lang, bỗng nhiên người anh bị chặn lại bởi một cánh tay trắng trẻo. Cô bé giơ hai cánh tay trước mặt anh, khuôn mặt xinh đẹp lấm tấm vài giọt mồ hôi, đủ để biết người đó đã phải chạy hết sức mới bắt kịp được anh.


Linh Nhi thở gấp gáp, nhận thấy cái cau mày của anh, cô mới phát hiện ra tư thế mình có bao nhiêu là kỳ lạ. Cô ngượng ngùng thu tay lại, trở lại dáng vẻ bẽn lẽn yếu đuối của mình. "Thầy... thật tình cờ."


Minh Kỳ ngán ngẩm trước cách theo đuổi trẻ con của cô bé này. Tuy nhiên chính vì Linh Nhi trong mắt anh chỉ là đứa trẻ, vậy nên việc xua đuổi mắng mỏ hay thậm chí là đe dọa với anh quá là không cần thiết.


Anh nhã nhặn đẩy gọng kính, đáy mắt loé lên tia mất kiên nhẫn :"Bạn học Linh Nhi, xin chào. Hiện tại thầy đang rất bận, thầy xin phép đi trước."


Anh đang định vòng qua người cô, nhưng cô gái đã nhanh chóng tiến lên phía trước, một lần nữa chắn người anh. "Thầy... đừng lạnh lùng với em như vậy. Em biết thầy có tình cảm với em. Hôm thầy cứu em, rõ ràng em có nhìn thấy sự lo lắng quan tâm trong mắt thầy. Vì sao ? Vì sao thầy phải nhất quyết phủ nhận ?" Giọng cô bé nức nở thành tiếng, cơ thể nhỏ nhắn run lên bần bật, đáng thương vô cùng.


Minh Kỳ lãnh đạm nhìn nữ sinh mắt đỏ hoe, một chút xúc động cũng không có. Sau năm giây đứng yên, anh bình tĩnh thốt lên hai từ "bóng lưng" rồi xoay người bước đi.


Linh Nhi ngỡ ngàng nhìn thân hình chàng trai xa dần, cố gắng suy luận lời nói của anh. Bỗng dưng cô nhớ đến hôm ở bệnh viện thăm thầy, bị nhận nhầm là người khác vì cái bóng lưng. Phải rồi... bóng lưng của cô, hình như rất giống với người phụ nữ đó...


Linh Nhi đột nhiên cười khúc khích, nụ cười chua xót cùng châm biến.


Quả nhiên... Mình lại ảo tưởng.


Minh Kỳ ngồi trên xe, gọi điện.


"Alo, ai đấy ?" Bên kia vang lên chất giọng dịu dàng của một người phụ nữ.


"Chị Sinh đấy à... Em là Minh Kỳ đây."


"À... Minh Kỳ hả em ! Sao, có chuyện gì mà khiến 'rồng đến nhà tôm' vậy ?" Người đàn bà vui vẻ hỏi.


"Tối nay em định dẫn một người đến nhà hàng chị, liệu chị có thể giúp em không ?" Minh Kỳ lịch sự đề nghị.


"Ôi giời... Chuyện nhỏ mà. Người khác phải đặt trước một tháng mới được, nhưng chú em là chị đặc cách đấy !"


Minh Kỳ nhẹ giọng cảm ơn.


"Có yêu cầu đặc biệt gì không ? Ví dụ như bầu không khí này, ánh sáng đèn này, quang cảnh xung quanh này." Chị Sinh kể ra một lượt.


Minh Kỳ nghiêm túc suy nghĩ, sau đó trả lời.


"Được rồi, thế nhé, khi nào tới thì cho chị gặp người mà khiến giám đốc Đinh phải đau đầu nghĩ cách làm vui nha." Người đàn bà cười vang.


Minh Kỳ nói lời chào rồi cúp máy. Mắt anh liếc qua chiếc đồng hồ vừa mới đeo lại hôm qua bên tay phải, ngón tay đặt trên vô lăng gõ tanh tách theo từng nhịp. Sau vài phút, anh nhấn ga, lái về hướng bệnh viện thành phố.


Huyền Dương bước ra khỏi cửa phòng mổ, mệt mỏi xoay cổ do để yên quá lâu. Cô lột găng cùng áo khoác ngoài ra, rửa tay sạch sẽ. Đáp lại vài tiếng chào hỏi của đồng nghiệp xung quanh, sau đó cô quay đầu bước đi về phía cổng bệnh viện.


Trong lúc cô đang chăm chú nhìn xung quanh để tìm taxi, cô bỗng phát hiện ra một đám người tụ tập lại một chỗ, xì xào bàn tán rất hăng say về một chủ đề nào đó. Huyền Dương không quan tâm lắm, tiếp tục làm công việc của mình.


Nhưng do đám đông trò chuyện quá lớn, một vài câu vô tình lọt vào tai cô.


"Cái xe đen đen kia... Chắc chắn hơn năm tỷ..."


"Năm tỷ cái gì ? Bố chồng em tôi làm quan to, cũng có một xe gần như vậy nhưng khác màu. Nghe nói... gần mười lăm tỷ !"


"Mười lăm tỷ ?! Có đùa không đấy..."


"Thật mà... Hơn nữa nhìn cách anh ta ăn mặc, chắc chắn đều là đồ cao cấp hết. Quả nhiên người đẹp, xe cũng đẹp, không biết mỹ nam kia đang chờ ai nhỉ ?"


Huyền Dương thề thốt cô không hề tò mò về dung mạo nghiêng nước nghiêng thành mà các cô gái kia đang thảo luận. Thứ mà với quan tâm, chính là lời miêu tả chiếc xe rất quen thuộc mà họ đang bàn tán đến.


Cô đã đưa mắt về hướng chỉ tay của họ, vừa định hình được bóng dáng quen mắt kia, bên cạnh là chiếc xe cũng vô cùng quen thuộc mà trưa này cô được chở đi, đôi mắt đột nhiên trợn to không thể tin nổi.


Minh Kỳ từ lâu đã phát hiện ra Huyền Dương, nhưng anh chỉ im lặng ngắm nhìn dáng vẻ lớ ngớ của cô, cảm thấy rất đáng yêu. Sau khi cô hướng mắt về phía này và ngỡ ngàng há hốc mồm, anh mới đưa tay lên vẫy. Dù chỉ là một động tác nhỏ cũng vô cùng quyến rũ.


Huyền Dương như bừng tỉnh khỏi cơn mệt mỏi. Cô chạy nhanh về phía anh, hai ba động tác liền kéo anh vào xe. Sau khi giục anh lái nhanh lên, cô mới chột dạ quay đầu nhìn những gương mặt sửng sốt qua cửa kính. Trong đó có những người cô quen, cả những người không quen. Nhưng có một điều cô chắc chắn, ngày mai... tin này sẽ truyền khắp bệnh viện.


Huyền Dương ảo não nhìn người con trai bên cạnh, hỏi :"Chị tưởng chị đã bảo em không cần đến đón chị ?"


Minh Kỳ cười tủm tỉm nhưng không hề trả lời.


Huyền Dương phụng phịu một lúc, nhưng sau nửa tiếng đến nơi mà Minh Kỳ muốn đến, sự giận dỗi đã thay bằng xúc động cùng kinh ngạc.


Minh Kỳ dẫn cô đến một nhà hàng sang trọng ba tầng, trang trí theo kiến trúc phương Tây, tựa như một toà lâu đài giữa lòng thành phố. Dường như anh đã hẹn trước chỗ, bởi vì nhân viên khi nhìn thấy bọn họ đã kính cẩn cúi chào, đưa họ đến một căn phòng riêng. Ánh sáng ấm áp, ngọn nến bập bùng, bàn ăn dành cho hai người đặt giữa căn phòng, không khí lãng mạn lan tỏa khắp căn phòng.


Giống như... đang hẹn hò vậy.

Bình Luận (0)
Comment