Em Trai Là Đại Boss

Chương 54

Ngày hôm sau Huyền Dương quả nhiên được chuyển đến bệnh viện thành phố, nằm tĩnh dưỡng trong phòng bệnh VIP cao cấp nhất.


Tuy nhiên cô vẫn phải nằm lì trên giường bệnh suốt hai tuần nên cả người đều cảm thấy rất mệt mỏi. Hàng ngày Ngọc La cùng dì Vũ vẫn đến thăm, nhưng cứ đến chiều tối Minh Kỳ lại lấy cớ bác sĩ cần kiểm tra sức khoẻ bệnh nhân để đuổi khách về làm Huyền Dương vô cùng bực tức.


Buổi tối cuối cùng ở lại bệnh viện, cô nhất quyết không chịu cho Minh Kỳ trèo lên giường mình. Hai tuần dưỡng bệnh đã giúp cô cử động đôi chút, cơn đau giảm đi khá nhiều, nhưng tâm tình càng ngày càng không ổn.


"Không cho là không cho, chật như thế này em không ngủ được !" Huyền Dương bình tĩnh nói, dường như cô thật sự cấm anh lên giường bởi vì chất lượng giấc ngủ.


Minh Kỳ dở khóc dở cười nhìn con mèo nhỏ giận dỗi, trong lòng cảm thán cô quá dỗi đáng yêu. Giường bệnh ở đây là giường bệnh phòng VIP, hai người đàn ông nằm còn thoải mái, huống chi mấy đêm qua anh toàn ôm cô ngủ như vậy...


Huyền Dương quay lưng về phía anh, nằm gọn trong một góc, kéo chăn chùm kín đầu không muốn nói chuyện với anh.


"Để chăn như vậy sẽ thiếu không khí." Giọng Minh Kỳ dịu dàng vang lên.


Huyền Dương từ trong chăn hừ một tiếng, lẩm bẩm :"Em lạnh, em thích làm gì thì làm."


Chỉ nghe thấy tiếng cười trầm thấp gợi cảm, sau đó là một lồng ngực ấm áp dựa vào người cô. Tay chân Minh Kỳ ôm chặt lấy chiếc bọc nhỏ nhắn, nâng niu như viên ngọc trân quý.


Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng như trái đào ngon miệng xuất hiện dưới lớp chăn. Huyền Dương cựa quậy trong vô vọng, lắp bắp hỏi :" Anh có biết mình đang làm gì không đấy ?"


Minh Kỳ dụi đầu vào mái tóc mềm mại của cô, hưởng thụ hương thơm thoang thoảng chỉ thuộc về người con gái. Anh híp mắt hài lòng, thở dài thoải mái, thì thào :"Anh... đang sửa ấm cho người yêu anh. Sợ cô ấy lạnh, nên đành phải làm cách này."


Trái tim Huyền Dương bỗng dưng mềm nhũn, cơn tức giận cũng bay đi đâu hết. Thân nhiệt người con trai nóng bỏng áp sát lên lưng, đôi chân thon dài cứng rắn bao bọc lấy cô, Huyền Dương như con mèo nhỏ bị giam cầm trong lồng ngực anh, đáng yêu nhỏ nhắn. Suy nghĩ này càng khiến cô ngượng ngùng hơn.


Huyền Dương xoay người, để mặt mình chôn lên bờ vai anh, bàn tay nhỏ nhắn cầm lấy tay anh, im lặng thưởng thức khoảnh khắc bình yên này.


Minh Kỳ có chút ngạc nhiên trước hành động thân mật của cô, nhưng ngay sau đó là cơn vui sướng cùng hạnh phúc. Tầm mắt anh chiếu thẳng lên đôi tai trắng nõn nà hiện đã bị nhuộm một màu hồng rực của cô, cảm thấy rất thú vị. Anh quan sát một hồi lâu, không nhịn được liền nhe răng cắn nhẹ.


"A..." Huyền Dương bật ra tiếng rên rỉ nho nhỏ. Cô chưa kịp giơ tay lên đánh anh thì đầu lưỡi Minh Kỳ đã nhanh hơn cô một bước đụng chạm vào vành tai bên ngoài, liếm thành một đường cong nho nhỏ.


Dây thần kinh Huyền Dương như bị chấn động mạnh, ngón tay cùng ngón chân đều co quắp lại, không thể bình tĩnh được.


"A... Tiểu Kỳ... Khoan... từ từ... Nghe em nói..." Huyền Dương khó khăn mở miệng, âm thanh phát ra mang theo âm hưởng gợi cảm quyến rũ mà chính cô cũng không phát hiện ra.


Huyền Dương xấu hổ đến mức phải dùng răng cắn lấy vai anh, để lại vết dấu răng nho nhỏ. Thân hình cao lớn của chàng trai run lên, không phải vì đau đớn, mà là vì xúc động.


Minh Kỳ dừng động tác lại, tức giận lấy ngón tay nâng cằm cô lên để cô nhìn thẳng vào anh, quát nhẹ :"Ngốc ! Lần sau tuyệt đối đừng cắn lên người một thằng đàn ông nếu em không muốn bị làm thịt."


Huyền Dương sững sờ ngắm cặp mắt phượng hoàng hẹp dài tinh tuý mang theo một tầng hơi nước, cộng thêm nhiệt độ nóng bỏng toả ra từ vật thể dưới chân anh...


Có phải... là anh đang động tình ?


Huyền Dương đáng thương hề hề nhìn anh, đôi mắt to tròn long lanh vô tội. Minh Kỳ biết mình không kháng cự được với vẻ mặt mèo nhỏ này, đành thở dài chán nản. Anh hôn nhẹ lên má cô, nói câu :"Ghét em..." sau đó đứng dậy vào nhà vệ sinh tự giải quyết.


Huyền Dương nhìn theo bóng lưng bước vào nhà tắm, bĩu môi. Rõ ràng không phải tại cô nha ! Là anh trêu chọc cô trước, cô không còn cách nào phản kháng mới cắn lên vai anh mà.


Tuy ghét bỏ như vậy, nhưng khi Minh Kỳ trở lại nằm bên cạnh cô, cô vẫn theo thói quen rúc vào người anh. Minh Kỳ cẩn thận bọc hết người cô sợ cô bị ốm, sau đó mình ôm theo cái bọc nhỏ, hai người ngọt ngào chìm vào giấc ngủ.


Cuộc sống sau ngày xuất viện vẫn diễn ra bình thường như lúc trước. Huyền Dương càng bận rộn với đống bệnh án chưa được xử lý suốt hai tuần nằm viện, Minh Kỳ ngược lại thảnh thơi dễ chịu, lấy việc trêu chọc cô và nấu ăn cho cô làm niềm vui hàng ngày.


Huyền Dương cảm thấy rất khó hiểu. Giáo sư đại học không phải luôn bận bù đầu với đống giáo án và buổi thuyết giảng sao ? Vì lý do gì mà lúc cô trở về nhà đã thấy anh "Tấm" bày bữa ăn tối sẵn sàng, tối thì ngồi ôm máy tính xem những sơ đồ khó hiểu, không thì lại làm nũng để được gối đầu lên đầu gối cô, hai người vừa ăn hoa quả vừa xem ti vi ?


Hơn nữa, đôi lúc còn thấy trên bàn làm việc những bản hợp đồng hợp tác với những công ty lớn trong nước mà chẳng liên quan gì đến đại học A ? Huyền Dương đã nhiều lần gặng hỏi, nhưng một người chưa bao giờ giấu cô điều gì như Minh Kỳ lại lắc đầu nhất quyết không chịu nói.


Cho đến một ngày, Minh Kỳ đột nhiên nghiêm túc nói :"Ngày mai sau khi tan làm, anh đưa em đến một chỗ..."


Thế là cả ngày Huyền Dương đều thấp thỏm không yên. Đồng nghiệp đều thấy khó hiệu trước vị mỹ nữ vốn nổi tiếng là lạnh lùng đột nhiên hôm nay lại bồn chồn kỳ lạ.


"Huyền Dương, hôm nay chị có chuyện gì sao ?" Một cô y tá lấy hết can đảm hỏi.


Huyền Dương xoa mặt mình, lẽ nào cô thể hiện rõ như vậy sao ?


Cô liếc qua chiếc đồng hồ trên cổ tay, ngước lên cười với cô y tá. "Không có gì, đến giờ về rồi, tôi đi đây."


Nụ cười cô nhỏ nhẹ, để lộ hàm răng trắng sáng, khi cười mắt cô cong cong thành hình bán nguyệt. Cô y tá bị sắc đẹp làm trầm mê, chỉ biết gật đầu liên tục, quên mất mục đích của mình. "Vâng, chị về cẩn thận nhé."


Huyền Dương vội vàng cầm túi xách mình lên, một đường hướng thẳng về phía cổng bệnh viện. Ở đó đã có một chiếc xe thể thao nổi bật cùng với một anh chàng đẹp trai chờ sẵn. Mọi người xung quanh cũng đã quá quen với cảnh tượng mỗi buổi chiều lại nhìn thấy mỹ nam cùng chiếc xe sành điệu của mình đứng chờ vị bác sĩ xinh đẹp Huyền Dương của bệnh viện thành phố.


Huyền Dương nhìn một lượt Minh Kỳ, đầu tóc chải chuốt, gọng kính nhã nhặn, âu phục gọn gàng, cả hơi thở đều mang theo hương vị tinh anh xuất xắc.


"Chuyện gì mà phải ăn mặc trang trọng như vậy ? Có cần em về nhà thay quần áo không ?" Huyền Dương hơi lo lắng hỏi.


Chỉ thấy khuôn mặt Minh Kỳ đột nhiên đỏ bừng. Anh không dám nhìn mặt cô, bảo cô lên xe rồi lịch sự đóng cửa hộ cô. Anh vòng qua chiếc xe, ngồi lên vị trí của mình, đánh tay lái về phía bên trái, đi về một hướng ngược lại với hướng về nhà.


Chiếc xe dừng lại trước một toà nhà cao lớn, phải đến hơn năm mươi tầng. Dòng chữ nổi bật "D&K" gắn trên chiếc cửa ra vào. Minh Kỳ bước xuống làm Huyền Dương xuống theo. Trong lúc Huyền Dương đang mắt to ngưỡng mộ ngắm kiến trúc đồ sộ trước mặt, Minh Kỳ đã đưa chiếc chìa khoá xe cho anh bảo vệ đứng canh giữ bên ngoài.


"Em có biết công ty này không ?" Giọng Minh Kỳ vang lên đằng sau, nếu nghe kỹ còn thấy sự hồi hộp cùng mong chờ.


Huyền Dương nhìn chằm chằm vào dòng chữ to đùng, nghĩ một lúc. "Hình như... có một lần bệnh viện em hợp tác cùng công ty này sản xuất chuỗi dây chuyền lắp đặt thiết bị công nghệ Y tế để trợ giúp cho việc điều trị bệnh."


Minh Kỳ bẹo má Huyền Dương, trước ánh mắt tò mò của cô, nắm tay cô dẫn vào trong công ty.


"Hả ? Khoan... sao chúng ta lại đi vào ?" Huyền Dương hơi bất ngờ.


Minh Kỳ buông một câu :"Chờ anh một chút." Sau đó anh bước đến quầy tiếp tân. Một cô gái tầm ba mươi tuổi đang trực nhìn thấy anh liền vội vàng cúi chào :"Giám đốc, chìa khoá của anh đây."


Minh Kỳ gật đầu cảm ơn, khách khí nói :"Cô quen với công việc này rồi đấy."


Cô tiếp tân đỏ mặt, rối rít cảm ơn. "Tất cả là nhờ có giám đốc. Tôi chỉ hiến có vài giọt máu mà giám đốc lại đưa cho tôi một công việc như vậy. Cả đời tôi sẽ không bao giờ quên ơn của anh."


Minh Kỳ phủi tay tỏ ý không sao :"Thôi, tiếp tục làm việc đi."


Huyền Dương từ đằng xa quan sát tình huống phía bên này, đặc biệt là khuôn mặt cô gái tầm ba mươi tuổi kia mang cho cô cảm giác quen thuộc.


Khi Minh Kỳ bước đến nắm tay cô đứng chờ trước thang máy tư nhân, Huyền Dương vẫn còn đang ngoái lại nhìn cô tiếp tân.


"Tiểu Kỳ... có phải là..." Lời nói chưa thoát ra khỏi miệng đã bị ngón tay anh chặn lại. Minh Kỳ cưng chiều vuốt ve mái tóc cô, thủ thỉ bên tai :"Đợi một lúc... chỉ một lúc nữa thôi."


Trong thang máy chỉ có cô cùng Minh Kỳ, hai bóng hình đan xen vào nhau, lên thẳng lên tầng cao nhất.


Vào khoảnh khắc cánh cửa thang máy mở ra, Huyền Dương không ngăn nổi tiếng kêu kinh ngạc. Trước mặt cô là một căn phòng vô cùng rộng lớn, phải rộng hơn nửa chiếc sân bóng. Nội thất cao cấp, cách bài trí đơn giản nhưng không mất đi tính sang trọng. Có ti vi, bàn tiếp khách, quầy bar và cả một không gian lớn để chơi golf. Nếu có thể, Huyền Dương nguyện bị nhốt ở đây suốt đời, hưởng thụ cuộc sống thanh bình mà không thấy chán.


Minh Kỳ vẫn trong trạng thái im lặng, ra hiệu cô bước vào phòng làm việc. Trong phòng chứa một chiếc bàn rất to, bên trên là một chiếc máy tính cùng laptop, đằng sau có một chiếc tủ sách chất đầy các tài liệu về kinh tế.


Anh đứng bên ngoài cửa không bước vào, giọng nói bỗng trở nên run rẩy lạ thường :"Em có thể... lấy cho anh tập tài liệu... trong ngăn tủ thứ nhất bên phải ?"


Huyền Dương nhún vai làm theo, cô bước đến đằng sau bàn anh, nghiêng người mở tủ. Cảnh tượng trước mặt hoàn toàn khiến trái tim cô đập điên loạn, lời nói nghẹn lại bên cuống họng.


Trong đó, những bông hoa tươi tắn được xếp chồng chéo lên nhau tạo thành hình trái tim, bên cạnh là những ngôi sao lung linh nối bằng dây điện, nhưng đặc biệt nhất là ở giữa vòng tròn đó... có một chiếc nhẫn kim cương tuyệt đẹp sáng lấp lánh, còn sáng hơn cả những ngôi sao bên cạnh.


Huyền Dương cảm nhận được Minh Kỳ ôm chầm lấy mình từ phía sau, ngón tay hai người đan xen lấy nhau, khẽ siết chặt. Anh hắng giọng, cố gắng không để mình quá xúc động.


"Huyền Dương, hai mươi lăm năm sống trên đời này chỉ có ý nghĩa khi có em bên cạnh. Anh không dám nghĩ nếu một ngày không được gặp em, không được nghe giọng em sẽ kinh khủng như thế nào. Sáu năm em bỏ đi chính là sáu năm tuyệt vọng nhất trong cuộc đời anh. Giờ em đã trở lại, người yêu cũng đồng ý rồi, anh cho em chọn : muốn làm phu nhân giám đốc hay lão bà của giáo sư ? Không được trả lời khác..."

Bình Luận (0)
Comment