Em Tựa Như Vì Sao Nhạt Màu

Chương 49

Tiếng sấm đầu xuân trong tiết Kinh Trập đánh thức các loài động vật ngủ đông, cũng không thể xua tan cơn buồn ngủ ngày càng nhiều của Dư Sanh.

Cô liên tục ngủ nướng đến tận trưa trong nhiều ngày liền, sau đó cuộn tròn trong chăn, dùng điện thoại để tiếp cận thế giới bên ngoài. Chu Diễn sẽ gọi cô dậy một lần vào buổi sáng, chờ cô uống thuốc xong rồi mới ra ngoài dắt chó đi dạo.

Dư Sanh lướt mạng xã hội, đọc được thêm nhiều tin tức về nhà họ Vương. Khi nhìn thấy con số được đề cập, cô vô thức dùng ngón tay để đếm lại. Thì ra, thật sự có người có thể thản nhiên chiếm lấy những thứ không thuộc về mình nhiều đến vậy.

Đặt điện thoại xuống, Dư Sanh nằm ngửa nhìn trần nhà, mái tóc đen như rong biển xõa tung trên gối.

Cảnh này thường xuyên xảy ra khi cô còn ở London, nhưng giờ đây Dư Sanh không còn phải thường xuyên ghé tiệm cắt tóc, không cần dùng mái tóc mọc dài để tự nhắc nhở mình đã sống thêm được một tháng nữa.

Dư Sanh cùng Chu Diễn đã đạt được nhận thức chung về bệnh tình của cô: cô không đủ khả năng kiểm soát cảm xúc của mình.

Đây là một căn bệnh, một căn bệnh mà cô không thể kiểm soát.

Trong một thời gian dài trước kia, Dư Sanh từng cố gắng đóng vai một người bình thường và đã làm rất tốt. Nhưng mỗi khi để lộ một chút sơ hở, cô lại chìm trong sự thất vọng, tự trách mình sâu sắc.

Khi trò chuyện trực tiếp với Lục San Ương, Dư Sanh có thể bình thản kể về bệnh tình của mình, khi ấy tiềm thức cô vẫn mong muốn bản thân là một người hoàn toàn khỏe mạnh. Những tổn thương lâu dài không thể xóa nhòa luôn dày vò cô.

Nhưng hiện tại, Dư Sanh nhận ra khi cô thực sự chấp nhận căn bệnh này, cô với nó bắt đầu có một cách sống cộng sinh mới.

Năm 21 tuổi, Dư Sanh quyết định buông tha cho chính mình.

Chu Diễn nói với cô: “Không có bệnh nhân tiểu đường nào tự trách mình vì không kiểm soát được việc sản xuất insulin cả.”

Vì vậy anh cũng không nói những câu như “Em phải vui lên” hay “Đừng buồn nữa” với cô.

Anh chỉ hỏi: “Em có muốn ăn bánh Black Forest không?”

“Chiều nay em định đi học không?”

“Tối nay mình chơi game cùng nhau nhé?”

Dư Sanh cũng yên tâm thoải mái chấp nhận sự thật rằng cô cần dựa vào anh. Chu Diễn trở thành tuyến phòng thủ cuối cùng, vững chắc không thể phá vỡ.

Vào những buổi chiều thời tiết đẹp, Dư Sanh sẽ đến bệnh viện thăm Tiểu An. Cô nhờ y tá đưa trò chơi điện tử mới mua cho cô bé, rồi ngồi một mình trong hành lang thẫn thờ thật lâu.

Cho đến khi anh đến đón cô.

Nếu có ngày nào đó ngay cả sức lực ra ngoài cũng không có, Dư Sanh sẽ nằm trên giường đọc sách. Cô mua rất nhiều sách giấy, thói quen đọc sách của cô cũng giống như ăn uống, rất tệ. Quyển này lật vài trang, quyển kia lật vài trang, cứ thế mà giết thời gian.

*

Khi trạng thái trầm cảm tan biến, Dư Sanh lấy lại một chút sức sống, cô cùng Phương Hạm hẹn lại thời gian đến Thượng Hải. Phương Hạm muốn ở lại một tuần để gặp gỡ bạn bè, nhưng Dư Sanh kiên quyết muốn đi về trong ngày.

Người phụ trách cửa hàng đúng là đã làm Phương Hạm hài lòng. Cô ấy mua trọn bộ sưu tập đầu xuân của thương hiệu này.

Bộ sưu tập mang tên “Phồn Hoa Tựa Gấm.” Dư Sanh chọn một chiếc vòng tay tráng men, dây mảnh treo những bông hoa rực rỡ, cánh bướm tung tăng đậu trên viên đá mặt kính hình bầu dục.

Sau một hồi đắn đo, cô quyết định nghe theo trái tim mình, giữ mùa xuân lại trên cổ tay.

Phương Hạm mua quá nhiều đồ. Nhân viên cửa hàng gói cẩn thận từng hộp quà, đóng vào thùng giấy, hỗ trợ gửi về Bắc Kinh.

Trước khi rời đi, cả hai đi ngang qua một cửa hàng nhạc cụ ở tầng hai trung tâm thương mại. Mục tiêu khách hàng của những cửa hàng này thường là các bậc phụ huynh mong muốn con mình trở nên xuất sắc. Dư Sanh vẫn bước vào.

Nhân viên cửa hàng quan sát phong cách ăn mặc của hai người, nghe nói Dư Sanh muốn mua một cây đàn violin liền lấy ra mẫu đắt nhất trong cửa hàng, không tiếc lời quảng cáo: “Đây là hàng nhập khẩu từ Ý, được chế tác thủ công bởi nghệ nhân, giống mẫu mà bậc thầy âm nhạc Giovanni từng dùng…”

Dư Sanh thử âm sắc, thấy nó đục và khó nghe, hoàn toàn không sánh được với cây đàn trước đây cô từng có.

Nhân viên liên tục khen ngợi năng khiếu chơi đàn của cô, còn hỏi cô đã thi lấy chứng chỉ violin cấp 10 chưa.

“Chưa.” Dư Sanh đặt đàn xuống, nói, “Phiền chị gói cây đàn này lại giúp tôi.”

Trong lúc nhân viên đi lấy hộp, Phương Hạm kéo tay Dư Sanh, thì thầm: “Cây đàn này thực sự đỉnh như chị ta nói không?”

Dư Sanh điềm nhiên đáp: “Giovanni chơi piano.”

Phương Hạm bật ho dữ dội, giơ ngón cái tán thưởng cô.

Khi thanh toán, Dư Sanh lấy ra một chiếc thẻ màu đen khác. Số tiền lẻ trong túi cô không đủ để trả khoản phí “thuế IQ” này, chỉ có thể để Chu Diễn gánh.

Từ Thượng Hải bay về Bắc Kinh, vừa bước xuống cầu thang máy bay, Dư Sanh chạy vội đến lối ra, cô nhìn thấy một người một chó quen thuộc.

Chu Diễn dang tay, ôm cô trọn vào lòng.

Dư Sanh kiễng chân, hôn lên má phải anh rồi nói: “Hôm nay em quẹt thẻ của anh.”

Chu Diễn mỉm cười nhìn cô: “Vậy à? Anh chưa xem tin nhắn thông báo. Em mua gì thế?”

Dư Sanh dúi túi mua sắm lớn vào tay anh, ngồi xổm xuống xoa đầu tròn trịa của Ngũ Nhất: “Mua một cây đàn.”

“Violin à?”

Dư Sanh đứng dậy, gật đầu thật mạnh, tự nhiên nhận lấy dây dắt Ngũ Nhất.

Chu Diễn nắm chặt tay cô, nói: “Anh tưởng em không muốn chơi violin nữa.”

Dư Sanh bước lên trước, giống như đứa trẻ kéo tay phụ huynh đi mua kẹo: “Em muốn thử lại một lần.”

Anh cúi đầu suy nghĩ, mỉm cười dịu dàng: “Được, vậy thử lại lần nữa.”

*

Sáng sớm, Dư Sanh mơ mơ màng màng bị đánh thức, cô mở mắt thấy Chu Diễn đã ăn mặc chỉnh tề, đặt chiếc ly thủy tinh lên bàn đầu giường: “Uống thuốc đi, uống xong thì ngủ tiếp.”

“Em muốn dậy.” Dư Sanh kéo tay anh, mượn lực ngồi dậy từ trên giường.

Chu Diễn nhìn cô đôi mắt còn lờ đờ: “Em có thể ngủ thêm một lát.”

Dư Sanh lắc đầu: “Không được, em phải đưa Ngũ Nhất ra ngoài. Đã một tuần em chưa dẫn Ngũ Nhất ra ngoài buổi sáng.”

Nhìn biểu cảm kiên quyết của cô, Chu Diễn ngồi xuống, đặt chân của Dư Sanh lên đùi mình, đi tất lông cừu xỏ dép cho cô.

“A Diễn,” Dư Sanh gọi tên anh.

Chu Diễn ngẩng đầu: “Ừm?”

Dư Sanh không nhớ ra mình muốn nói gì, chỉ là muốn gọi tên anh, lại ngập ngừng mãi.

Chu Diễn kiên nhẫn chờ cô sắp xếp ngôn từ.

Cuối cùng, Dư Sanh nghẹn ra một câu hỏi: “Thuốc của em sắp hết chưa?”

Chu Diễn xem qua thời gian biểu: “Còn nửa tháng nữa.”

Điều này có nghĩa là nửa tháng sau, lựa chọn tốt nhất của cô là trở về London tìm Lục San Ương để kê toa thuốc tiếp. Tính ra cô đã hai tháng chưa đi tái khám, thời gian này rất nguy hiểm.

Chu Diễn xoa đầu cô: “Chuyện ở đây anh sắp xử lý xong rồi. Nếu em muốn, tuần sau chúng ta có thể về. Còn nửa năm nữa mới khai giảng, chúng ta cũng có thể đi du lịch chỗ khác. Em muốn xem lễ hội pháo hoa không? Nếu muốn chúng ta có thể đi Nhật Bản. Hoặc đến Mỹ, em vẫn muốn đi Universal Studios và Disney ở Orlando đúng không?”

Hốc mắt của Dư Sanh cay cay, cô muốn khóc. Cô cúi đầu, vòng tay qua cổ anh, áp mặt vào xương bả vai anh: “Em chỉ muốn ở bên anh.”

Chu Diễn đặt tay lên sau gáy cô: “Vậy em có muốn đến công ty với anh không? Khu CBD có nhiều quán cà phê lắm, em có thể thỏa thích ăn đồ ngọt.”

Nhưng trong sổ ghi chép của Dư Sanh hôm nay đã có kế hoạch khác.

Dẫn Ngũ Nhất đi dạo xong, cô định cho tất cả A Bối Bối vào máy giặt.

Rồi buổi chiều sẽ luyện đàn.

“Em muốn ở nhà.”

“Được. Vậy chiều anh sẽ về sớm. Nếu có việc gì, phải gọi cho anh nhé.”

Dư Sanh rầu rĩ đáp lại một tiếng trong chiếc áo sơ mi của anh.

Sự chiều chuộng của Chu Diễn dành cho cô không phải vô hạn, anh luôn biết giữ đúng mức. Điều này càng khiến Dư Sanh cảm thấy an tâm, cô không hề làm cuộc sống của anh trở nên rối loạn.

*

Sau bữa sáng, Dư Sanh cùng Chu Diễn xuống lầu.

Thang máy đến tầng một, cô dắt Ngũ Nhất ra ngoài, sau đó cúi xuống nhấc chân của Ngũ Nhất lên: “Nói tạm biệt với ba đi.”

Đêm qua có một trận mưa nhỏ, không khí mang theo mùi đất tươi mới, ánh nắng vàng óng rải khắp những vũng nước còn đọng.

Ngũ Nhất phấn khích tột độ, kéo Dư Sanh đi phía trước. Thông thường chỉ khoảng năm, sáu chỗ đánh dấu là xong, nhưng hôm nay nó cố nhịn đến cái cây thứ mười.

Dư Sanh không hiểu ý nghĩ của chú chó, chỉ thắc mắc rõ ràng nước trong bát buổi sáng không giảm bao nhiêu, tại sao Ngũ Nhất lại tiểu được nhiều như vậy.

Cô cũng không biết tuần trước, mặc dù Chu Diễn đã giúp cô thực hiện nhiệm vụ dắt chó, nhưng chỉ làm để hoàn thành nhiệm vụ. Anh xác nhận Ngũ Nhất đã giải quyết xong vấn đề bài tiết thì dẫn chó về ngay.

Nếu là Dư Sanh, cô sẽ dẫn Ngũ Nhất đi dạo tiếp, đến Starbucks ở góc trung tâm thương mại cách đó hai con phố để gọi cho chú chó một ly “Puppuccino”.

Một tuần sau, cuối cùng Ngũ Nhất lại được ăn món kem yêu thích.

Còn Dư Sanh mua một túi bánh vòng và một ly sữa nóng.

Trên đường về, Dư Sanh bị một người đàn ông chặn lại ở cổng khu dân cư.

“Dư tiểu thư.” Người đó chỉ gật đầu, gọi tên cô.

Dư Sanh đã biết chuyện gì sắp xảy ra. Cô nhìn sang chiếc xe hơi đậu bên đường, như một chiếc hộp đen khổng lồ đang chờ nuốt chửng người tới.

“Mẹ tôi tìm tôi à?”

“Đúng vậy, bà ấy đã đợi cô rất lâu trên xe rồi.”

Dư Sanh bước tới, không đợi người đàn ông mở cửa, cô tự mình vặn tay nắm.

Trần Uyển Thanh đặt tờ tạp chí xuống, liếc thấy sinh vật bên cạnh chân Dư Sanh, lập tức cau mày: “Đừng để con thú đó lên xe.”

Dư Sanh siết chặt dây dắt, đối diện ánh mắt đầy vẻ chán ghét của Trần Uyển Thanh, nói: “Vậy tôi cũng không lên. Có chuyện gì thì nói thẳng đi.”

Hai mẹ con nhìn nhau không lời, như đang soi vào vực sâu của đối phương.

Mùa đông lạnh giá vừa qua, Dư Sanh đã thay áo phao bằng áo khoác gió. Thiếu đi lớp lông vũ dày, cơ thể cô trông càng gầy gò hơn so với mùa đông. Đứng ngoài xe, cô như một tờ giấy mỏng manh lắc lư trong gió.

Một tờ giấy không thể mãi mãi gấp lại. Mỗi lần gấp sẽ làm độ dày của giấy tăng gấp đôi, số lần gấp chồng lên tăng theo cấp số nhân, khiến tờ giấy ngày càng dày và cứng cáp hơn.

Cuối cùng Trần Uyển Thanh là người dời mắt trước. Bà chỉnh lại mấy cuốn tạp chí trên đùi, ném chúng qua ghế bên cạnh: “Dư Sanh, cánh của cô giờ cứng cáp quá nhỉ, dám chặn cả số điện thoại của tôi.”

“Xem tin tức rồi chứ? Đúng là cô may mắn thật, trì hoãn mãi mà cũng vượt qua được một cái hố lớn.”

“Ngày mai tôi bảo tài xế đến đón cô, về nhà họ Trần ăn cơm.”

Dư Sanh im lặng một lát rồi đáp: “Được.”

Cô cũng cần lấy lại hộ chiếu từ Trần Uyển Thanh, nếu có ông bà ngoại ở đó thì càng thuận lợi hơn. Sau sự cố của nhà họ Vương, cô có lý do chính đáng để trở lại London tiếp tục việc học.

Với người như Trần Uyển Thanh, người luôn sống trong vòng xoáy của những mưu toan, bà sẽ không để cô yên, chắc chắn sẽ tiếp tục tìm đến những mối quan hệ như nhà họ Trương, họ Lý. Trong cái vòng quý tộc đầy rẫy những mưu mô đó, bà luôn tìm được một chỗ dựa phù hợp.

Những người cùng huyết thống luôn biết rõ điểm yếu nhất của nhau.

Trần Uyển Thanh là người rất coi trọng danh dự, dù cái danh đó chỉ là lớp phấn son bên ngoài. Vì vậy bà sẽ không hành động ngay lập tức mà chờ đến khi cơn bão dư luận lắng xuống.

Rồi sẽ có ngày Trần Uyển Thanh phát hiện ra sự tồn tại của Chu Diễn.

Dư Sanh rất mong chờ ngày đó, việc cô cần làm chỉ là kiên nhẫn chờ đợi.

“Tạm biệt.” Dư Sanh mỉm cười nói lời tạm biệt với mẹ mình, rồi đóng sầm cửa xe một cách dứt khoát.

Bình Luận (0)
Comment