Em Và Anh Không Có Chúng Ta

Chương 52


KHUYẾN CÁO CHAP NÀY CÓ H NHẸ NHA.

BẠN NÀO KHÔNG THÍCH THÌ CÓ THỂ BỎ QUA Ạ.
Tắm tửa sạch sẽ, Tuyết Nhi mới bước ra đã thấy anh ngồi đọc sách từ lúc nào không hay.

"Nay anh không qua thư phòng sao?" Bình thường toàn thấy anh bên thư phòng mãi đến tối muộn mới quay về ngủ.

Nay lại ngồi đây đọc sách, đúng là lạ nha.

"..." anh chẳng nói gì lấy tay vỗ nhẹ lên giường, muốn cô ngồi cạnh mình
Tuyết Nhi thấy vậy cũng hiểu ý mà qua ngồi, ôm trọn lấy anh.
"Sao thế? Mặt mày sao lại ủ rũ thế kia?"
Khải Phong thở dài đúng là không gì qua khỏi mắt cô
"Mai anh phải đi công tác rồi.

Anh phải qua khảo sát, bên đó cũng đang có chút vấn đề nên phải qua để tiện giải quyết"
"Anh đi mấy ngày?"
"Nếu nhanh thì 4-5 ngày còn không thì phải hơn 1 tuần"
"Lâu vậy sao?"

"Ừm...anh sẽ cố gắng nhanh nhất để về với em"
"À mà...chuyến công tác này chỉ mình anh đi thôi sao?"
"Không...anh qua đó cùng thư kí Hạ và Đặng Luân"
Cả thứ kí Hạ cũng đi cùng sao? Không được rồi...Nếu để thư kí Hạ đi cùng thì chẳng phải là tạo không gian riêng cho 2 người sao? Như thế chẳng khác nào để anh cho cô ấy cả.

"Anh...hay cho em đi cùng nhé.

Không có anh em không ngủ được.

Với lại dù sao em cũng sắp vào công ty anh coi như lần này là để làm quen trước một số việc" Tuyết Nhi nhìn anh với ánh mắt mong chờ
"Không được, qua đó anh làm việc.

Sợ không ai chơi cùng với em, vả lại ở đó anh cũng không thể dành nhiều thời gian chăm sóc em nữa.

Ở nhà còn em còn có Diệp Linh chăm sóc..."
"Cho em đi cùng đi, anh yên tâm em hứa sẽ ngoan, với lại em cũng muốn đi theo để chăm sóc anh mà.

Nhỡ anh qua đó mải làm không chịu ăn uống gì thì sao."
"..."
"Nhá...cho em đi với"
Khải Phong chẳng nói gì lấy tay chỉ vào môi.

Cô cũng biết liền sát gần anh mà thực hiện yêu cầu.

Anh là vậy chỉ cần cô năn nỉ một chút là anh sẽ đồng ý, chỉ là đi theo sự đồng ý đó lúc nào cũng có điều kiện.

Hai người cứ dây dưa mãi, đôi bàn tay hư hỏng của anh cứ thế mà luồn vào trong x0a nắn thứ gì đó.

Tuyết Nhi mải chìm đắm trong nụ hôn ngọt ngào, đầu óc trở nên mụ mị chẳng còn quan tâm bất kể thứ gì nữa.
Thấy cô chẳng hề có ý kháng cự anh lại càng mạnh dạn hơn.

Nhanh chóng tháo chiếc áo bra của cô ném sang một bên.

Anh dần di chuyển xuống cổ rồi xuống nơi m3m mại nhất.Vén chiếc áo ngủ lên cao để thuận tiện gặm nhắm nhuỵ hoa nhỏ của anh.
Tuy đây không phải lần đầu anh làm như vậy với cô.


Nhưng chỉ cần anh động tới những chỗ nhạy cảm là cô lại vô thức mà run lên.
Nhưng lẫn trước cô đều bị sự mạnh bạo của anh mà sợ hãi nên chẳng thể cảm nhận được gì.

Nhưng lần này thì khác, lần này cô chẳng kháng cự, chẳng bài xích mà thích ứng, tiếp nhận nó.

Bây giờ cô đã suy nghĩ khác rồi.

Dù sao thì anh cũng là đàn ông, cũng có h@m muốn, nhu cầu riêng; cô cũng không thể bài xích điều đó mãi được.

Sợ rằng một ngày nào đó anh chịu không nổi mà tìm người khác thì sao?
Nhưng Tuyết Nhi cô phải công nhận cảm giác đó khá thoải mái nó khiến cô không kìm chế được mà rên lên thành tiếng.
Khải Phong vẫn say mê gặm nhắm lấy nơi đ ẫy đà nhất.

Một bên dùng miệng một bên dùng tay, khiến anh thoả mãn không ít.

Phải nói vòng 1 của cô rất vừa vặn, không quá to cũng chẳng quá nhỏ, nó vừa in với bàn tay anh.

Rất tuyệt.
Phía bên dưới "c@u nhỏ" của anh cũng chẳng thể chịu đựng được cơ thể ngọc ngà này mà dựng lên từ bao giờ.

Nó khiến anh anh khó chịu không ngừng.

May thay anh vẫn còn chút lí trí.


Khải Phong đột ngột đứng dậy đi thẳng vào nhà tắm.
Để nước lạnh xả thẳng vào mình, để vơi đi nỗi d*c vọng này.

Không phải là anh không muốn, chỉ là anh sợ cô vẫn chưa sẵn sàng, cô chỉ làm vì muốn chiều theo ý anh rồi sợ rằng một ngày nào đó cô sẽ hối hận.

Anh không muốn điều đó xảy ra chút nào, anh đã ăn chay 28 năm nay, ăn chay thêm một năm nữa đer chờ cô thì cũng đâu là gì.
Tuyết Nhi thấy anh đột ngột rời đi như vậy có chút bất ngờ.

Như vậy là do cô không đủ quyến rũ hay là do anh đã có thư kí Hạ trong lòng nên không muốn cùng cô làm điều đó?
Anh mắt cô chợt loé lên tia buồn rầu.

Cô mặc lại áo rồi đi lấy vali giúp anh soạn đồ, ngày mai đã phải đi rồi nếu không nhanh sợ lại chẳng kịp.
Khải Phong trong đó một hồi cũng đi ra, thấy cô đang xếp quần áo liền lại gần mà giúp cô.
"Anh xin lỗi..."
"Có gì đâu, anh nghỉ ngơi đi để em xếp đồ cho mai còn đi có sức đi công tác nữa chứ"
"Để em giúp em"
Cô chẳng nói gì chỉ anh rồi nhẹ nhàng mỉm cười.

Hai người cùng nhau xếp đồ một lúc rồi nhanh chóng đi ngủ.

Bình Luận (0)
Comment