Em Yêu Chị, Cô À!

Chương 20

Trong quá khứ nào đó có một mối tình oan trái của hai chị em ruột. Đã oan trái lại còn nghiệt ngã thay khi họ bị chia rẽ bởi gia đình và một người đàn ông đê tiện. Đứa trẻ được sinh ra cũng là khi một người phụ nữ dằn xé vì tình yêu còn một người phụ nữ mù quáng vì thù hận, dốc lòng phải để gã đàn ông đê tiện thân bại danh liệt, cướp về người phụ nữ vốn phải thuộc về mình.

------

Đây là câu chuyện xoay quanh quá khứ của Thanh Tú đó.

- ---

Không gian mờ ảo

Người phụ nữ ma mị bước vào

Tiến lại gần

Lại gần hơn nữa....

Căn phòng kia.

...

Trong căn phòng với ánh sáng vàng ấm áp mà không quá lung linh chói mắt, một góc bàn học nổi bật hẳn lên dưới ánh đèn bàn sáng sủa. Ở góc đó, một cô gái trẻ đáng yêu cần mẫn nhưng dáng vẻ thư thái ngồi học. Gương mặt và vóc người đúng với cái tên của cô: Phương Thanh Tú.

Góc nhỏ này đối với cô chính là sự hồn nhiên trong sạch cuối cùng mà cô còn có được. Cái thế giới bên ngoài, chỉ cần là bên ngoài góc học tri thức này đối với cô thật đáng khinh và đáng sợ biết nhường nào. Cô kinh sợ cái thế giới giả tạo đó.

Và cái kẻ làm cô khinh sợ đó lại là người thân duy nhất còn lại trên cõi đời này. Dì ruột của cô.

Tiếng cánh cửa phòng từ từ mở.

Cô giật thót người, đôi mi trong nháy mắt khẽ chớp như một sự chịu đựng, chịu đựng một điều vô lý hiển nhiên.

Về rồi sao? Bà ta...

Ừ,đúng rồi mà, hôm nay lại là Chúa nhật... người đó sẽ lại đến quấy nhiễu cô, sẽ đến làm khổ sở cô, cũng là làm khổ sở cả 2.

Thoang thoảng men rượu- cô nhạy cảm nhận ra- người đó lại say xỉn- và cô- phải chịu đựng hành hạ.

Có một điều cô thấy thật hay ho là sáng Chúa nhật nào người phụ nữ đó cũng đi lễ Chúa với một bộ dạng không thể tôn nghiêm hơn đấy! Mà thôi đi...

Đôi vai khẽ run. Âm thanh rơi vào trầm lắng.

" Phịch"

Tiếng động rất nhỏ, người kia ngồi xuống giường, khi say xỉn nhưng vẫn là lễ tiết như thế.

" Lễ tiết?" - cô khinh. Nhưng cô vẫn sợ, khẽ cắn đôi môi. Cam chịu, cố gắng cam chịu.

- Dì út!

Một tiếng chào hỏi nhưng không có lấy một tí cảm xúc chào đón, còn người phụ nữ kia thì nhếch một nụ cười, ma mị...

- Ừ, đã về với Tú Tú!

Bà ta tiến gần hơn...

...

- Dì, dì lại...

- Ừmh hửmh...? Con học bài còn chưa xong sao? Ohh,

Haha! K sao, dì... chờ con nha, chờ Thanh Tú ngoan của dì nha. Con mau học xong, học xong rồi chuẩn bị trò vui của chúng ta.

.- từ trên chiếc kệ sang quý bà ta lấy một chai rượu đắt tiền rồi cầm nó tiến lại bên nàng,

- Dì ở đây uống rượu chờ con,- bà ta lắc nhẹ chai rượu- bởi vì... đêm mà càng vào khuya... thì đời người, mới càng thú vị... haha!

Bà ta cười giòn.

Lời nói ngọt đến tận xương tủy...

Tiếng cười thanh lãnh nhưng thật ghê rợn, quả nhiên người đó cầm theo chai rượu đỏ, nhưng lại chẳng có ly. Theo một cách hết sức kì quái, người kia cứ đổ một ít rượu đỏ lên mặt bàn thủy tinh vẽ lên những hình thù khó hiểu nào đó và lại vươn lưỡi liếm nó, đôi mắt mang theo vẻ tà mị đầy thỏa mãn. Bằng một cách nghĩ nào đó, cô nghĩ nó thật biếи ŧɦái.

Cô rùng mình:

- Dì, con cần một giờ nữa!

- Ừmh hửmh!!!- môi lại tà mị mỉm cười, ra vẻ chẳng có sao cả...

- --

Lúc Thanh Tú hoàn thành xong nhiệm vụ đã gần nửa tiếng sau, cô thở dài, quả thật cô nên đáp ứng ngay lập tức chuyện kia, nhưng mà, nhưng mà nếu cô bỏ lỡ thì từ lúc sau đó sẽ k thể tiếp tục làm những bài tập kia của mình nữa. Cô đành phải kéo dài, dù biết hậu quả làm bản thân hứng chịu thêm khổ hình. Mà cũng thế thôi, vốn dĩ đã thật khốn nạn rồi.

Cô bước lại gần người kia, cơ thể tràn ngập mùi rượu, người phụ nữ trung niên quyến rũ trong men rượu với một bộ com-lê màu be đứng đắn khoác lên một cơ thể ngả ngớn. Bao gã đàn ông si đắm bà ta, nhưng có là gì trong mắt ả, cuộc đời này, bà ta chỉ yêu duy nhất một người, yêu đến điên cuồng.

Còn cô giờ phút này, vốn dĩ đã mặc sẵn sơ- mi trắng quần âu đen thanh lịch, người đó luôn bắt cô mặc như thế kể từ sau lần đầu tiên kia. Đôi mắt bà ta ướŧ áŧ, tha thiết nhìn cô:

- Ngọc Diễm, em vẫn đẹp như vậy!

Đôi mắt ma mị quyến rũ mang đầy vẻ thưởng thức, bằng một cơ thể vẫn còn ngả ngớn trên sofa, ai đó dùng một đầu ngón tay tinh tế khẽ quét một ít rượu đưa lên đầu môi mà nhấm nháp... trong đôi mắt đó cố che đi một tình yêu nồng nàn đã biến mất mãi mãi.

- Dì út!- cô khẽ gọi lên tiếng gọi quen thuộc, thì...

" Chát" một tiếng, người kia tức thì tát cô một cái rõ đau rồi cường thế ép cô xuống soFa lạnh lẽo, năm dấu tay hằn lên gương mặt ngây thơ trắng mịn như lụa.

- Ngọc Diễm, cưng lại không ngoan rồi!

- Dì...

Cô ấp úng trước đôi mắt đầy uy lực đó.

Lời chưa thốt ra, đôi môi nàng đã bị gặm cắn thô bạo. Người kia muốn nàng là Ngọc Diễm thì nàng chính là Ngọc Diễm- mẹ ruột nàng, chị ruột của bà ta, người bà ta dành cả đời để yêu, khổ vì yêu, hận vì yêu, điên cũng vì yêu. Cho dù nàng đã và đang hoặc sẽ có cố tình ngoan cố gọi bao nhiêu tiếng dì út thì người kia vẫn không thể thức tỉnh. Người kia, những đêm như đêm nay, điên rồi.

Nước mắt cô bao giờ cũng tràn đầy gương mặt nõn nà này, gương mặt thuần khiết của mình và của cả người kia nữa. Mặn, chua chát.

Gương mặt này còn thuần khiết sao? Nực cười quá!!!

Lưỡi cùng lưỡi giao triền, lưỡi lại mềm mại lướt dọc xuống cổ, rê lên liếʍ ɭáρ vành tai mẫn cảm, lại trở về gặm cắn đôi môi. Men rượu thì trộn lẫn...

Một nút, hai nút, rồi ba nút, áo sơ mi trở nên xộc xệch, cái nơi kia, cái nơi kia lộ ra một cách đầy hổ thẹn.

Bra cũng bị tách ra, nhanh chóng nhưng không quá thô bạo, người đó vuốt ve một cách nhẹ nhàng, nhẹ nhàng đến đáng sợ...

Thật sự, những lúc như thế nào có đôi lần cô nghĩ cơ thể mình có lẽ hẳn phải thuộc về bà ta mất, nhưng chỉ là mê muội thoáng qua, rất nhanh cô luôn cắn môi ngăn cơ thể mình chìm vào du͙ƈ vọиɠ. Cô đâu có điên, quả là ở bên cạnh người điên thì cần phải có rất nhiều khắc chế.

Quần âu nằm dưới sàn lạnh lẽo, cả lá chắn cuối cùng cũng bị kéo xuống mắt cá chân.

Một kẻ... bệnh hoạn.

Bà ta đổ đầy rượu lên người cô rồi vươn lưỡi liếʍ ɭáρ như một thứ mĩ vị nào đó duy nhất trên đời, đôi mắt thèm khát, đôi tay không ngừng những sự vuốt ve làm cô thấy tủi nhục.

Ngón tay tinh tế thon dài của một nữ cường nhân lãnh ngạo giờ phút này không ngừng nghỉ bên trong cô. Điên cuồng mà làm cô thêm đau đớn.

Đôi môi quyến rũ chết người của một người phụ nữ tri thức thanh cao không ngừng gặm cắn hai đầu nhũ của cô. Đau rát làm cô thêm nhận rõ sự nhục nhã.

Nhưng mà đôi mắt si mê không ngừng khiêu khích cô.

Đó là đôi mắt giống hết mẹ cô, nhưng nó không chứa đầy sự yêu thương dịu dàng mà mang đầy khát khao phủ lên trên sự ưu thương và cả thù hận. Đôi mắt thống khổ!

Cô lại nhớ lời mẹ lúc mất, mà cam chịu.

Rồi bà ta làm những chuyện quá quắt hơn trên cơ thể cô.

- ---

Đôi mắt đó cứ ám ảnh lấy cô rất nhiều rất nhiều đêm, trong những cơn ác mộng.

- --

- Đừng mà... dì... dừng lại... van xin dì, đau... đau... aaa!!!

...

- Thanh Tú, Thanh Tú mau tỉnh lại, Thanh Tú!

Khi Nhã Kỳ nghe những tiếng kêu van thống khổ chạy qua phòng cạnh bên mình thì đã thấy người kia người đầy mồ hôi mà quằn quại trong giấc mơ không thể thoát ra.

Cô tiến lại lay tỉnh nàng, ôm chầm nàng vào ngực rồi kiên nhẫn nhìn sâu vào đôi mắt kia, đợi chờ cho nó dần dần thanh tỉnh lại.

Tim đau.

- Không sao, Thanh Tú, bà ta chết rồi, đã chết rồi, Thanh Tú! Tất cả đã chấm dứt. Nghe tôi, đừng nghĩ nữa, đừng sợ, có tôi!

- ---

Đôi mắt dần trong sáng lên, môi ướŧ áŧ nóng rực, nụ hôn hiện tại của Nhã Kỳ làm cô hoàn toàn cảm thấy an tâm, nụ hôn nồng nhiệt của sự che chở yêu thương, không phải là những nụ hôn trái luân thường trời đất không dung thứ của quá khứ đau thương.

Sự thật là người kia đã chết.

Bà ta chọn cái chết không phải để trốn tránh, mà là để rửa tội.

Trong lần hoan ái biếи ŧɦái đó, khi thân thể đầy dấu roi da đã cạn kiệt đến suy sụp, khi mà cổ chai rượu đắt giá vô tri cứ không buông tha nơi thiếu nữ riêng tư non mềm đó, sự đau đớn đến tủi nhục đẩy cơn tức giận của cô đến tột cùng. Cô cắn chặt môi bật dậy quăng cho bà ta một cái tát bằng hết sức bình sinh:

- DÌ ÚT, làm ơn tỉnh lại đi. Cha đã bị dì hại chết, dù ông ta đáng chết, nhưng mẹ cũng gián tiếp vì dì mà cũng chết rồi. Làm ơn, đừng để đứa cháu duy nhất này hận dì thêm nữa.

Làm ơn, đừng để tôi phải làm trái di nguyện cuối cùng của mẹ...

- Diễm...  đã nói gì? - đôi mắt mơ hồ như sực tỉnh sau một cơn điên cuồng, bà ta nâng cằm cô lên mà hỏi.

- Mẹ tôi nói là mẹ có lỗi với dì, nên dù bất cứ giá nào tôi cũng hãy thay mẹ... không được hận dì. Tôi vì di nguyện này, nếu không...

Bà ta ngồi đó mà nước mắt lăn dài.

- Đi ra ngoài, im đi!!! Để tôi yên...

Người phụ nữ nàng dốc lòng yêu thương, bảo vệ, nàng dốc lòng trở nên cường hãn không ngại độc ác để giải thoát lại bị một bước tính sai của bản thân, bị tên khốn đó kéo theo mãi mãi làm bà đau đớn tê tâm liệt phế.

- Nhưng dì không biết, mẹ vốn có thể sống, nhưng vì cảm thấy không còn xứng đáng với dì, nên mới...

- Tôi đã bảo im đi mà!!!

Rầm

Cánh cửa đóng lại

Con thú điên bị đánh bại

Người phụ nữ khốn khổ ngã quỵ ở bên trong.

- ----

Bà ta nhốt mình trong phòng hai ngày, sau đó một ngày đi ra ngoài giải quyết công việc, rồi lại nhốt mình trong phòng.

Đến ngày hôm sau thì yên tĩnh ở trên giường mà nhắm mắt.

Mãi mãi...

Bên cạnh bàn cô chỉ thấy mốt bức di thư.

Tú Tú, không cầu con tha thứ, chỉ cầu con đừng mang nỗi hận về một người dì đồi bại mà tổn hại bản thân. Xin con cố xóa đi những kí ức đầy thương tổn đó, xin con, vì ta không làm gì được.

Tú Tú, cảm ơn con đã nói về Diễm rằng nàng không hận ta. Nhưng ta vẫn phải đi tạ tội với nàng.

Tất cả gia sản, đều là tiền dơ của cha con, ta đều mang đi phân phát hết. Chỉ còn lại một ít của ta và mẹ con vất vả kiếm được lúc trẻ, ta chỉ có thể đóng trọn học phí của học viện về tất cả chương trình học cho con.

Tất cả những điều còn lại, ta và mẹ chỉ biết tin tưởng ở con.

Vĩnh biệt và xin mang theo tất cả tội lỗi....

Xin con...

Đó là một sự giải thoát, cho tất cả.

Kể từ cái ngày bà ta chết, cô vốn dĩ không còn thù hận, thậm chí còn xót thương cho một kẻ khốn khổ đau đớn đến điên loạn vì yêu mà mắc chứng tâm thần phân liệt, để đến lúc tỉnh táo sẽ cùng cực đau đớn về những việc mà một nhân cách khác của mình đã làm.

Hết rồi, oán trách tiêu tan, thì kí ức xin đừng vây cô nữa.

Giờ khắc này đây, trong vòng tay ấm áp, dưới đôi môi nồng nàn, cô hi vọng đây là cơn ác mộng cuối cùng.

- Đừng sợ nữa, còn có tôi bên em!

Trong vòng tay chở che của tình yêu, cô thấy lòng ấm hơn bao giờ hết.

- Cảm ơn Kỳ, vì đã đến bên em.

- Ngoan ngủ nào, nơi này, có tôi đây!

- -----

Thấy Kỳ tỷ soái hôn? Mà cũng tội Thanh Tú lắm đó. Mẹ cô ấy và dì cô ấy nữa.

Ây da, vì trung thu cô đơn nên nghĩ mình cần viết cái gì quái quái. Xong rồi lại trở về couple chính nữa, lâu rồi k spank ai kia cho đàng hoàng, bạn ấy sẽ buồn mất!!!
Bình Luận (0)
Comment