......Hai ngày sau tại hôn lễ của cô và anh..
Tại một khách sạn năm sao lớn nhất Đế Đô. Sang trọng, lung linh lộng lẫy lồ ng lộn và rớt nách là những gì để miêu tả cho hôn lễ này. Váy cưới, hoa, nhẫn, món ăn,....vân vân và mây mây tất tần tật tuốt tuồn tuột đều được vẫn chuyển từ nước ngoài. Cố Tĩnh Trạch muốn dành những thứ tốt nhất cho hôn lễ này và quan trọng hơn là cho người anh yêu thì bấy nhiêu đối với anh đều xứng đáng. Ánh đèn flash nháy lên liên tục khi cô dâu bước ra. Mọi sự chú ý đổ dồn vào cô khiến cô càng hồi hộp thêm. Cố Tĩnh Trạch đứng đó một lần nữa ngây ra trước vẻ đẹp của cô. Cô khoác trên mình bộ váy cưới đắt đỏ được may thủ công từ nhà thiết kế nổi tiếng hàng đầu. Bồng bềnh, tao nhã, quý phái là những từ dùng để miêu tả cô hiện tại.
/ Sau 774 phép thần thông của tui thì hôn lễ cũng kết thúc. Đêm đó, tại biệt tự nhà anh →_→/1
Tắm rửa xong, ánh mắt cô lần nữa quét qua bộ váy cưới đó. Đi lại gần, bàn tay vô thức chạm lên lần nữa. Ánh mắt đăm chiêu như đang suy nghĩ thứ gì đó. Một lúc sau có một cánh tay vòng qua eo, một giọng nói trầm ấm vang lên kéo cô về lại thực tại.
" Em đang suy nghĩ gì sao?"
Cô cười nhẹ đặt tay mình lên tay anh đáp lại.
" Anh có cảm thấy mọi thứ như này rất khó tin không?"
" Khó tin? Sao em lại nói như thế.?"
" Trước đây, em không dám nghĩ sẽ lấy được anh. Anh là ai và em là ai. Hai chúng ta như hai thế giới vậy. Tính cách lại quá khác biệt. Vậy mà bây giờ mọi thứ em không dám nghĩ lại trở thành sự thật. Anh có cảm thấy như truyện cổ tích không?"
Anh nghe cô nói thì kéo cô qua lại đối diện với mình.
" Nhưng đó chỉ là trước đây. Bây giờ em là vợ của anh là thiếu phu nhân của Cố gia là con dâu của ba mẹ anh. Tất cả đều là sự thật"
"Ừm, tất cả đều là sự thật. Anh là của em cũng là sự thật. "
Anh kéo cô lại đặt lên trán cô một nụ hôn. rồi thì thầm vào tai cô
" Nhưng em bỏ đói anh gần nửa năm cũng là sự thật đó bà xã à~"
Chưa kịp loát câu nói của đối phương thì cô đã bị anh vác lên vai
" Nè, thả em xuống, thả....A"
Anh đưa tay vỗ lên vòng ba căng tròn của cô
" Đừng cố hét, ráng giữ sức để vật lộn với anh đi bảo bối à~"
/ Và thế đó, nó như các cô nghĩ đó. /
.................
Sáng hôm sau, anh dậy trước, ngắm nhìn cơ thể nhỏ bé chui rúc ở trong lồ ng ngực mình, làn da trắng hồng nay thêm vài vết đỏ tím ở khắp cơ thể khiến anh không khỏi thỏa mãn với những chiến tích của mình để lại. Môi cong lên một đường tuyệt hảo, tay vuốt nhẹ mái tóc hạt dẻ mềm mượt ấy.
" Ưm...."
" Em dậy rồi sao"
"Không, em đang ngủ"
Anh bật cười trước câu nói của cô.
" Dậy đi, cũng trễ rồi đó"
" Em muốn ngủ thêm, đừng ồn"
"Em muốn thành heo sao" anh véo má cô chọc ghẹo
" A... sao lại cắn anh?" Tay anh xoa xoa vết cắn trên ngực, giọng mè nheo hỏi cô
" Còn không phải tại anh à, em mà thành heo thì chẳng phải anh sẽ có cơ hội bỏ em đi theo mấy cô chân dài ngực bự đít to ngoài kia sao"
Cô ngước lên nhìn anh với đôi mắt ủy khuất. Anh thấy thế liền không nhịn được cười liền bật thành tiếng.
" Cả đời anh chỉ có em. Ngoài em ra không ai hết. Không phải em, họ không là gì cả"
Khiết Nhi nghe anh nói thế mặt mũi đỏ bừng lên chui vào lòng anh ôm.
" Dẻo miệng"
" Cả tấm thân này cũng cho em rồi, em còn không tin sao.? Mầm mống của anh cũng đang ở chỗ em rồi sao anh có thể bỏ em được "
Vừa nói tay anh vừa di chuyển xuống bụng cô mà chọt chọt. Cô giật mình đạp anh ra nhanh chóng chạy khỏi giường.
" Anh bi3n thái"