Ép Gả Vợ Hiền

Chương 15

Đoàn Dịch Kiệt nghe vậy sắc mặt trầm xuống, ánh mắt sáng quắc nhìn Hứa Lương Thần: “Vì sao?”

Thế mà cũng phải hỏi sao? Hứa Lương Thần không chút yếu thế đối diện với đôi mắt Đoàn Dịch Kiệt, trong lòng cảm thấy rất quái lạ. Hai người càng nhìn càng thấy ghét, cũng không tồn tại tình huống vừa gặp đã yêu, quen nhau mới một đoạn thời gian ngắn. Hơn nữa dù là đến Phủ Đại Soái nhận chức hay là quen vị đại thiếu này, cô cũng không tự nguyện, vì sao bỗng nhiên muốn cô đồng ý?

Người này chẳng lẽ ngay cả điều này cũng không hiểu? Hứa Lương Thần không nói gì, sau một lúc im lặng, cô thình lình nghĩ đến một lý do ngay cả cô cũng cảm thấy khó tin, vì thế hỏi: “Đại thiếu…… Anh thích tôi à?”

Giữa nam nữ sẽ vì thích mà sinh ra tình yêu, vì tình yêu mà ở bên nhau. Vị đại thiếu mặt lạnh xưa nay hờ hững với phụ nữ sẽ thích cô sao? Hứa Lương Thần cảm thấy buồn cười, chuyện này không thể nào xảy ra được.

Mặt trời mọc từ hướng tây cũng không bằng chuyện này, Đoàn Dịch Kiệt hôm nay chập mạch sao?

Đoàn Dịch Kiệt nghe vậy giật mình, không hổ là du học trở về, thực thẳng thắn, cũng dám hỏi thẳng anh thích cô sao? Lập tức nhìn Hứa Lương Thần thản nhiên nói: “Về sau có khả năng này.” =))

Đây là kiểu đáp án gì vậy? Nếu không phải hoàn cảnh không thích hợp, Hứa Lương Thần suýt chút nữa muốn phụt cười. Vị đại thiếu mặt lạnh này giả ngốc hay muốn ứng phó qua loa? Cô gật gật đầu, còn phụ họa nói: “Ừ, đó là về sau, nhưng Đoàn tiên sinh còn có thể gặp được người tốt hơn, thích hợp hơn.”

Đoàn Dịch Kiệt nhăn mày, nha đầu kia không nên nói nhiều lời vô nghĩa như vậy. Nhìn em thuận mắt thì chính là em, em quản về sau, quản người khác làm gì?

“Ở lại bên tôi, vĩnh viễn cũng không rời đi.”

Đoàn Dịch Kiệt căn bản không nghĩ nhiều như vậy, bá đạo rõ ràng lưu loát.

Lần này Hứa Lương Thần không biết nên trả lời anh như thế nào. Người này tư duy không giống người bình thường sao? Rũ mắt xuống im lặng, sau một lúc lâu, cô bình thản nhẹ giọng nói: “Đại thiếu thực cố chấp, cho dù chết, anh cũng muốn sao?”

Đoàn Dịch Kiệt nghe vậy chấn động, nheo mắt nhìn chằm chằm Hứa Lương Thần: “Em có ý gì?”

Hứa Lương Thần thở dài, vẻ mặt hờ hững: “Đoàn tiên sinh sẽ không hiểu ý nghĩa thực sự của tình yêu. Hai người không thích nhau, không yêu nhau, làm sao có thể vĩnh viễn ở bên nhau? Miễn cưỡng cũng chỉ là vợ chồng bất hoà, đồng sàng dị mộng [1] mà thôi. Dựa vào quyền thế Phủ Đại Soái, nếu đại thiếu nhất định muốn ép buộc, Lương Thần khó có thể kháng cự, anh nói tôi còn có lựa chọn khác sao?”

[1] Đồng sàng dị mộng: cùng sống chung, làm việc với nhau, nhưng tính toán, suy nghĩ, chí hướng khác nhau.

Cô nói rất thản nhiên nhưng Đoàn Dịch Kiệt lại cảm thấy sức nặng trong đó, ánh mắt anh tối sầm lại: “Em đe dọa tôi?”

“Sinh mệnh là đáng quý, cái giá của tình yêu rất cao; Nếu vì tự do, hai người đều có thể vứt bỏ.”

Nâng mắt nhìn ánh trăng mờ ảo ngoài khoang thuyền, giọng Hứa Lương Thần lạnh nhạt, vẻ mặt đoan trang tao nhã.

Đoàn Dịch Kiệt không thể ngờ được thái độ khác thường của thỏ trắng nhỏ đêm nay, lại dám quang minh chính đại xòe móng vuốt nhỏ ra đối kháng với anh. Vẻ mặt anh lạnh lùng: “Hứa Lương Thần, em có biết mình đang nói gì không?”

Hứa Lương Thần không nhìn anh, nhìn ánh trăng bị đám mây che mất một phần ngoài cửa sổ, thản nhiên nói: “Phủ Đại Soái nắm trong tay mười sáu tỉnh phía nam, nắm vận mệnh hai nhà Lưu Tôn, tôi chỉ là một giáo viên dạy học không thể trêu vào. Đoàn tiên sinh muốn làm cái gì, ai dám ngăn cản?”

Huống chi chỉ là muốn một người phụ nữ.

Đoàn Dịch Kiệt liếc cô một cái, hiểu được là tốt rồi.

“Cường thủ hào đoạt là chuyện của Đoàn tiên sinh, muốn tự do mà bất chấp tất cả là chuyện của tôi.”

Hứa Lương Thần quay đầu nhìn Đoàn Dịch Kiệt, thản nhiên nói.

Đôi mắt Đoàn Dịch Kiệt tối đen, nhìn thẳng Hứa Lương Thần: “Đi theo tôi, khiến em uất ức vậy sao?”

Hứa Lương Thần cười nhẹ: “Nếu Đoàn tiên sinh bị người ta bắt buộc, anh sẽ cam tâm tình nguyện sao?”

“……”

Đoàn Dịch Kiệt không ngờ thỏ trắng nhỏ nhanh mồm nhanh miệng như vậy, trong lòng vừa buồn bực lại có chút tức giận. Có thể được bản đại thiếu nhìn trúng, không phải vinh hạnh của em sao? Mười dặm quanh Thượng Hải, thiên kiều bá mị, tôi chỉ nhìn trúng em, em còn không bằng lòng?!

Hứa Lương Thần hiểu được tâm tư của anh, thản nhiên nhíu mày: “Tôi cho rằng tình yêu không có vinh hạnh hay không vinh hạnh, lưỡng tình tương duyệt mới là lương duyên. Đoàn tiên sinh nhìn trúng tôi, Lương Thần cảm tạ, cũng không có nghĩa là tôi cũng phải vừa ý anh. Còn bị ép theo anh, không thể rời đi, tôi còn phải vô cùng vui mừng sao?”

Hứa Lương Thần nhìn thẳng Đoàn Dịch Kiệt, trong lời nói ẩn chưa một tia trào phúng và khinh thường.

Mười dặm quanh Thượng Hải, giai lệ danh viện vô số, có thể được đại thiếu mặt lạnh Phủ Đại Soái nhìn trúng, có thể là vinh hạnh của đại đa số phụ nữ. Nhưng trong đó, không bao gồm Hứa Lương Thần cô.

Đoàn Dịch Kiệt bực mình, nhưng lại không thể không thừa nhận nha đầu quật cường này nói có lý, ít nhất là đúng với những gì dì Ba nói. Xem ra, anh quả thật không hiểu phụ nữ, vậy phải làm sao bây giờ đâu? Chẳng lẽ buông tay để cô đi?

Không được, Đoàn bản đại thiếu chưa bao giờ thua trận, cho dù thua cũng phải thua rõ ràng! Đoàn Dịch Kiệt thả lỏng dựa vào lưng ghế, thoải mái hỏi: “Em thích người đàn ông người Mỹ kia?”

Đoàn Nhất Tiệt đột nhiên nói sang chuyện khác, Hứa Lương Thần kinh ngạc nhìn anh một cái, ngẫm lại gật đầu: “Đúng.”

Đoàn Dịch Kiệt lại hiểu được một tia chần chờ trong lời cô, anh cong môi cười khẽ: “Em quen tên David này ba năm, anh ta theo đuổi em ba năm, có phải không?”

Đoàn Nhất Tiệt nắm rõ chuyện của cô như vậy? Hứa Lương Thần không ngoài ý muốn, liếc xéo anh một cái, biết còn hỏi làm gì?

“Ngoan cố vậy sao,” Đoàn Dịch Kiệt cũng liếc lại Hứa Lương Thần một cái, ẩn chưa ý trêu chọc, hàm xúc nói: “Ba năm còn không bắt được, loại sức chiến đấu này, hừ!”

Anh khinh thường hừ một tiếng, mắt liếc nhìn Hứa Lương Thần.

Thật đúng là con nhà binh, loại chuyện này cũng so với đánh giặc được, Hứa Lương Thần bị anh nhìn đến xấu hổ, hung hăng trừng anh.

Cái nhìn này làm trong lòng Đoàn Dịch Kiệt rung động, anh bỗng nhiên cảm thấy mình trước kia có phải đã bỏ lỡ cái gì hay không. Phụ nữ không mềm mại uyển chuyển, mà lại giương thương múa kiếm như vậy cũng là một loại hưởng thụ. Ngượng ngùng, tức giận, nhíu mày, liếc mắt kia…… Thấy thế nào cũng là một loại phong tình, một loại xinh đẹp.

“Chẳng lẽ bây giờ em muốn gả cho tên người Mỹ kia?”

Đoàn Dịch Kiệt mày kiếm nhíu lại, hỏi tiếp. Thấy Hứa Lương Thần nghe vậy sững sờ, không lập tức trả lời, không khỏi có chút vui mừng, lại tiếp tục nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Em thích là có thể, có phải không?”

Nói không đầu không đuôi, Hứa Lương Thần cũng hiểu được ý của anh ta. Một lúc sau, cô trả lời dứt khoát: “Phải.”

Thật trực tiếp, Đoàn Dịch Kiệt thực không cam lòng “Hừ” một tiếng: “Phụ nữ thật là phiền toái! Được, muốn thích có phải không? Tôi cũng không tin, thích của Hứa nhị tiểu thư khó hơn phản công đường cùng!”

Đoàn Dịch Kiệt nghiêng về phía trước, gần như là đầu đối đầu, nhìn gần Hứa Lương Thần: “Em nghe kỹ cho tôi, nể mặt em tôi tha cho hai tên kia, cũng cho em thời gian thích, nhưng không cho em lén lút chạy trốn! Tôi sẽ phái người coi chừng hai tên này, em chạy, tôi sẽ lập tức xử bọn họ! Hừ, tôi cũng không tin, không bắt được nha đầu em!”

Hứa Lương Thần thấy anh ép sát lại, không khỏi né về phía sau, lại bị Đoàn Dịch Kiệt giữ chặt bả vai: “Em đừng vui mừng vội, tôi không thể chờ lâu như vậy, chúng ta đánh cuộc — mặc kệ em thích thật hay thích giả, chỉ cần tôi có thể khiến em chủ động nói ra một tiếng ‘Thích’, em phải theo tôi về phủ an ủi bà nội. Đây là điều kiện để tôi tha cho em chạy trốn lần này, như thế nào, có dám hay không?”

Xem ra nha đầu này ăn mềm không ăn cứng, muốn hàng phục cô còn phải động não dùng “Binh pháp”. Anh nhìn trúng cô chứ không phải muốn mạng của cô, ngang ngược ép buộc chỉ sợ cô chạy trốn nhanh hơn. Dì Ba có lẽ nói rất đúng, phụ nữ đều là động vật cảm tính, tốt lắm, không phải là thích thôi sao, không tin bản đại thiếu không làm được!

Bản đại thiếu nhất định khiến em cam tâm tình nguyện đi theo tôi cả đời!
Bình Luận (0)
Comment